Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 703 - Chương 703: Triệu Tập

Chương 703: Triệu tập Chương 703: Triệu tập

Thành Nam Bình.

Đoàn xe của Thẩm Lãnh dừng lại ở cổng thành, binh sĩ gác thành nhìn thấy chiến phục của chiến binh thủy sư nhưng cũng phải kiểm tra mới có thể cho đi. Trần Nhiễm tháo thiết bài của mình xuống đưa cho giáo úy gác cổng thành: "Đại tướng quân có ở trong phủ?"

Giáo úy kia nhìn thiết bài, đứng nghiêm hành lễ: "Bái kiến tướng quân, đại tướng quân ở trong phủ. Đây là thiết bài tướng quân của Tuần Hải Thủy Sư, tướng quân là...?"

"Trần Nhiễm, đội chính thân binh của Thẩm tướng quân."

Trần Nhiễm cầm lại thiết bài. Thẩm Lãnh và Trà gia cũng đã xuống xe, Thẩm Lãnh đưa thiết bài của mình cho giáo úy, giáo úy kia xem xong liền đơ người: "Thật sự là Thẩm tướng quân đã trở về?"

"Về rồi."

Thẩm Lãnh vỗ vai giáo úy kia: "Đi bộ vào trong thôi, xem thử nơi này, phải sống ở đây một thời gian rồi."

Đúng lúc này một chiếc xe ngựa từ đàng xa đi tới, dừng lại ở ven đường, hai gã thân binh mở cửa xe, đỡ Trang Ung từ trên xe ngựa xuống. Khoảnh khắc Thẩm Lãnh nhìn thấy Trang Ung liền ngây người, không biết tại sao lại ngây người. Trong nháy mắt, hình tượng Trang Ung ở trong đầu và nam nhân nhìn có vài phần già nua ở trước mặt này thật sự không thể ghép lại với nhau.

Khi đó ở trong đại doanh thủy sư sông Nam Bình, Trang Ung khí độ giống như uyên bác đại nho, phong độ ngời ngời, khi đó ông là đệ nhất nho tướng trong quân, mà hiện giờ người gầy gò, xương gò má hơi nhô cao, hai tóc mai đốm bạc.

Lần trước gặp Trang Ung là lúc ông vẫn chưa hồi phục, Thẩm Lãnh tưởng đã lâu như vậy rồi gặp lại Trang Ung hẳn là đã khôi phục phong thái ngày xưa, nhưng giờ khắc này trong lòng Thẩm Lãnh giống như bị dao cắt một nhát.

Chính là nam nhân này coi hắn như con trai của mình. Nam nhân này từng tạo ra thần thoại lấy mấy ngàn binh lực kiên quyết cầm chân đại quân mấy chục vạn binh Hắc Vũ ở bắc cương, quân tử nho nhã trở lại Trường An là dốc lòng đọc sách, không tranh không giành. Sau khi trở lại liền một tay tạo ra thủy sư bách chiến bách thắng của Đại Ninh hiện giờ, cũng là ông dựa vào sức lực của mình để ổn định ba nơi hải ngoại... Vẫn là ông, giống như anh hùng hết thời bị người khác khinh thường, các tướng lĩnh thủy sư thế hệ trẻ tuổi sùng bái Hải Sa có tác phong cứng rắn cấp tiến hơn, đã mất đi lòng kính sợ đối với ông ngày xưa.

Thẩm Lãnh chậm rãi thở ra một hơi, chính là lão nhân này đang đối mặt với khốn cục trước nay chưa từng có.

Người thiếu niên bất lực là hao tổn tinh thần, người già bất lực là thương tâm.

Hao tổn tinh thần có thể bù đắp, thương tâm khó bù đắp.

"Ta đã về rồi."

Thẩm Lãnh giơ tay lên vẫy vẫy.

Trang Ung cũng giơ tay lên vẫy vẫy, cười, trên mặt liền tươi sáng hơn.

Thẩm Lãnh đi đến trước người Trang Ung quan sát từ trên xuống dưới, sau đó bĩu môi: "Có phải nạp thiếp rồi không?"

Trang Ung cũng bĩu môi: "Ta đã tuổi gì rồi!"

Thẩm Lãnh: "Nếu không phải là bị người ta hút dương bổ âm quá nhiều, sao lại gầy như thế nào?"

Trang Ung: "Còn có sự tôn trọng tối thiểu nhất đối với trưởng bối không."

Thẩm Lãnh cười cười, đi đến bên cạnh Trang Ung nhỏ giọng nói: "Có chuyện không thương lượng với ông."

Trang Ung: "Cái gì?"

Thẩm Lãnh lui về phía sau một bước, quỳ một gối xuống: "Thuộc hạ Thẩm Lãnh, bái kiến đại tướng quân."

Tất cả thân binh ở phía sau Thẩm Lãnh đồng loạt quỳ gối: "Bái kiến đại tướng quân."

Trên đường cái người nhiều nhìn như vậy, cảnh này dường như hợp tình hợp lý, lại tựa như đang biểu thị điều gì đó.

Đây là thái độ của Thẩm Lãnh.

Trang Ung ngẩn ra, nhìn Thẩm Lãnh đang quỳ gối trước mặt mình, tay cũng hơi run. Một lúc lâu sau ông chậm rãi thở ra một hơi, thò tay ra đỡ Thẩm Lãnh dậy: "Lại còn làm mấy chuyện sáo rỗng này nữa, đừng nói với ta là từ Đại Ninh qua đây mà mang lễ vật cho ta."

Thẩm Lãnh: "Mang lễ vật mà còn quỳ à?"

Trang Ung buông tay ra: "Vậy thì quỳ đi."

Thẩm Lãnh cười ha ha: "Lễ vật thì cũng mang theo một ít, nhưng đều là cho phu nhân và Nhược Dung cô nương."

Trang Ung đỡ Thẩm Lãnh dậy, nhìn người trẻ tuổi trước mặt, đột nhiên ôm lấy hắn, tay vỗ lưng Thẩm Lãnh: "Về là được rồi."

Thẩm Lãnh ừm một tiếng: "Về là được rồi."

Phủ đại tướng quân.

Thẩm Lãnh liếc nhìn Thẩm tiên sinh từ bên ngoài bước nhanh vào, bĩu miệng còn hơn lúc gặp Trang Ung. Thẩm tiên sinh vừa vào trong liền nhìn thấy Trà Nhi và Thẩm Lãnh đều đang lườm mình, lại lui ra ngoài theo bản năng, sau đó nghĩ thấy không đúng, sao giống như mình mới là tiểu bối vậy...

"Còn biết về?!" Thẩm Lãnh hừ một tiếng.

Thẩm tiên sinh: "Hở?"

Trà gia: "Bên cạnh không có ai quản ông đúng không, quá càn rỡ đấy."

Thẩm tiên sinh: "Hở?"

Thẩm tiên sinh thầm nghĩ ta đang trên đường đi Hiền Thành nhận được tin các ngươi sắp đến nơi liền ngựa không dừng vó chạy về, các ngươi lại có thái độ như vậy? Ông vốn muốn đến Hiền Thành gặp Hải Sa, ra ngoài thành Nam Bình đi được gần trăm dặm thì bị người của phiếu hào Thiên Cơ đuổi theo nói là Thẩm Lãnh và Trà Nhi cô nương đã sắp đến nơi, ông lại vội vàng trở về.

Thẩm tiên sinh rón rén đi vào phòng khách, nhìn nhìn chỗ trống bên cạnh Trang Ung nhưng lại không dám trực tiếp ngồi xuống.

Trà gia ho khan mấy tiếng: "Tiên sinh nhìn sắc mặt cũng tốt hơn lúc ở Trường An nhiều, nếu sớm biết gặp đại tướng quân sẽ có hiệu quả này thì nên để ông đến đây sớm một chút."

Thẩm Lãnh nhỏ giọng nói: "Ta đã nói rồi, là hút dương bổ âm..."

Trang Ung trừng mắt.

Thẩm Lãnh cúi đầu.

Trà gia muốn cười, nghĩ lại thấy chuyện cười dâm tục như vậy nên giả vờ như nghe không hiểu mới đúng, vì thế mím môi chịu đựng, sau khi nhịn mấy giây bỗng nhiên lại bật cười ha hả, cười đến nỗi không thở được.

Thẩm tiên sinh: "Xin nể mặt ân dưỡng dục một chút được không?"

Trà gia: "Xin lỗi.. Ha ha ha ha ha."

Thẩm Lãnh thở dài: "Tiên sinh cũng hơi bị bụng phệ rồi, xem ra cuộc sống thật sự thoải mái. Đại tướng quân nhìn gầy đến nỗi một trận gió cũng có thể thổi ngã, hai người đều lớn tuổi như vậy rồi, phải tiết chế."

Trang Ung trừng mắt.

Thẩm Lãnh cúi đầu.

Thẩm tiên sinh đi qua cốc đầu Thẩm Lãnh một cái: "Có phải ngay cả gia pháp cũng bị mất rồi không?"

Trà gia: "Khụ khụ... từng có khi nào."

Thẩm tiên sinh liếc nhìn sắc mặt Trang Ung, lại nhìn vẻ mặt tươi cười của Thẩm Lãnh và Trà gia, hỏi dò một câu: "Có phải là có ý chỉ của bệ hạ không?"

Sắc mặt Thẩm Lãnh nghiêm nghị hẳn: "Ý chỉ của bệ hạ thì có, có câu nói bảo ta mang đến hỏi ông và đại tướng quân, còn có một bản minh chỉ... Bệ hạ nói, Trang Ung, Thẩm Tiểu Tùng, các khanh đừng có quá phận."

Trang Ung và Thẩm tiên sinh đồng thời thay đổi sắc mặt.

Thẩm Lãnh nói: "Chỉ một câu này."

Trang Ung và Thẩm tiên sinh liếc nhìn nhau một cái, hai người đều trầm mặc.

Thẩm Lãnh lấy bản thánh chỉ kia ra: "Đây là ý chỉ của bệ hạ."

Hắn đưa cho Trang Ung: "Bệ hạ vốn muốn triệu ông về Trường An, giao thủy sư cho Hải Sa chưởng quản, nhưng sau đó ta cũng không biết tại sao lại đột nhiên thay đổi chủ ý. Thật ra đây là bản ý chỉ thứ hai, bản thứ nhất đã bị lấy lại, bệ hạ nói ông hãy trông coi Cầu Lập cho tốt."

Trang Ung cúi đầu, viền mắt hơi đỏ lên.

Thẩm Lãnh đi đến trước mặt Trang Ung: "Có vất vả không?"

Trang Ung lắc đầu không nói.

Thẩm Lãnh lại đi đến trước mặt Thẩm tiên sinh: "Có mệt không?"

Thẩm tiên sinh cũng không nói.

Thẩm Lãnh thở mạnh ra một hơi rồi nói: "Ta biết các người có chuyện giấu ta, ta không hỏi, ta chỉ nhìn các người, xem trong lòng các người có thoải mái không... Nhưng có chuyện ta phải thông báo với hai người các ông một tiếng, không phải thỉnh cầu cũng không phải thương lượng, là thông báo, ta đã trở về rồi, cho nên có một số việc để ta giải quyết, về phần ta giải quyết như thế nào thì các người đừng quan tâm."

Trang Ung ngẩng phắt đầu nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Ngươi định làm gì?"

Thẩm Lãnh nhún vai: "Bầu không khí bên Cầu Lập này rất không tốt, đây vẫn là lần đầu tiên ta thấy trong đội ngũ chiến binh Đại Ninh bất hòa rõ ràng như vậy, trước đây cũng có nhưng đó là không phục lẫn nhau, cạnh tranh là xem ai ưu tú hơn khi ở trên chiến trường. Ở đây thì khác, mùi vị làm cho người ta có chút ghê tởm... Có lẽ là bởi vì Cầu Lập này vốn đã ghê tởm cho nên hoàn cảnh làm con người thay đổi. Ta đã thử xoay chuyển một chút, có thể xoay về như cũ hay không thì phải xem ý trời, chuyện nhân sự cứ giao hết cho ta."

Trang Ung: "Ngươi đừng gây chuyện không vui với tướng quân Hải Sa."

"Hẳn là cũng sẽ không quá vui."

Thẩm Lãnh nói: "Có chuyện phải nhờ đại tướng quân giúp."

"Chuyện gì?"

"Hạ lệnh triệu tập tất cả tướng quân từ ngũ phẩm trở lên trong bộ đội của Hải Sa đến thành Nam Bình, tất cả tướng quân từ ngũ phẩm trở lên dưới trướng đại tướng quân cũng đều trở lại. Có một người phẩm cấp không đủ nhưng cũng phải đến, giáo úy Lâu Hổ huyện Ngưỡng Minh."

Thẩm tiên sinh và Trang Ung liếc nhìn nhau một cái, trong ánh mắt của hai người đều là sự lo lắng sâu sắc.

Thẩm Lãnh đi đến giữa hai người, tay trái đặt trên vai Thẩm tiên sinh, tay phải đặt trên vai Trang Ung: "Trẻ con lớn phải cai sữa, các người không thể rót sữa vào miệng ta mãi được, đã chịu rất nhiều cực khổ rồi, với lại các người đều già như vậy rồi sữa không còn ngọt nữa..."

Trà gia nghiêng đầu, bĩu môi.

Thẩm Lãnh nói: "Dê non mớm mồi quạ quỳ bú, là nói như vậy sao?"

Thẩm tiên sinh: "Ngươi đi ra ngoài."

Trang Ung: "Kích động thật tệ hại."

Thẩm Lãnh: "Hì hì... Hình ảnh dê non mớm mồi đó cũng rất khó nghĩ ra được, dê non quỳ bú quạ mớm mồi nói ra thì có chút già mồm cãi láo... Nhưng già mồm cãi láo thì già mồm cãi láo, ta không uống sữa nữa, sau này ta tìm sữa cho các người uống."

Hắn còn nhướn mày.

Thẩm tiên sinh: "Buồn nôn!"

Trang Ung: "Cực kỳ buồn nôn."

"Hạ lệnh đi."

Thẩm Lãnh cười đi sang một bên: "Hãy mau triệu tập mọi người trở lại. Ta ở lại Cầu Lập nhiều nhất là một năm, còn phải đi bắc cương đánh một trận đao thật thương thật với người Hắc Vũ, có rất nhiều việc phải làm trong một năm, đâu có nhiều thời gian để huynh đệ coi khinh nhau như vậy? Triệu tập bọn họ trở lại là để tuyên chỉ, cũng để giải quyết. Đã nói rồi, chuyện này ta nói làm thế nào thì làm như thế."

Trang Ung thở dài: "Giữa các chiến binh với nhau không thể có mâu thuẫn, không thể có phân tranh, ngươi đừng quá quá kích."

Thẩm Lãnh: "Biết rồi biết rồi. Ta đói rồi, đi suốt quãng đường bụng đã réo từ lâu rồi, có cơm không?"

Trang Ung và Thẩm tiên sinh đồng thời nhấc tay chỉ ra bên ngoài: "Ở phòng bếp."

Thẩm Lãnh: "..."

Bảy ngày sau, Hiền Thành.

Tướng quân Hải Sa đọc phong thư của đại tướng quân Trang Ung tự tay viết, nhíu mày: "Lúc này đột nhiên triệu tập tất cả tướng quân từ ngũ phẩm trở lên về thành Nam Bình nghị sự, phỏng chừng là bệ hạ đã có chỉ ý đến."

Lâu Hổ hừ một tiếng: "Còn không phải là muốn cho tất cả mọi người xem dáng vẻ đắc ý của ông ta, có ý chỉ của bệ hạ thì ông ta không cần về Trường An, nơi này vẫn là ông ta định đoạt."

Bốp!

Lâu Hổ bị Hải Sa tát một bạt tai vào mặt. Lâu Hổ giật mình sắc mặt trắng bệch, lúc nhìn về phía Hải Sa, lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy biểu cảm cực kỳ thất vọng và sự phẫn nộ xuất phát từ nội tâm trên mặt Hải Sa.

"Chiến binh đều là huynh đệ."

Hải Sa nhìn về phía Lâu Hổ: "Đừng khiến ta tự tay giết ngươi."

Ánh mắt Lâu Hổ lóe lên một cái, cúi đầu.

Hải Sa liếc mắt nhìn về phía chúng tướng thủ hạ: "Trước khi theo ta về thành Nam Bình ta chỉ nói một câu, trước đây đã từng nói nhưng các ngươi không để ý... Đại tướng quân là ai? Là thống soái của chư quân ba nơi hải ngoại, nếu ta còn nghe được lời nói bất kính với đại tướng quân từ miệng bất cứ người nào nữa, ta sẽ tự tay chặt các ngươi, bên cạnh Hải Sa ta không chứa chấp tiểu nhân."

Gã bước nhanh rời khỏi đại trướng: "Ta không mong muốn thanh danh của Hải Sa ta bị hủy hoại trong tay những người mà ta coi là huynh đệ như các ngươi."

Trong đại trướng, mọi người im lặng không nói.

Bình Luận (0)
Comment