Thẩm Lãnh ở trong bếp thật con mẹ nó đẹp trai.
Hai lão nhân ngồi ở cửa phòng nhìn Thẩm Lãnh đang bận rộn trong bếp đều có vẻ mặt đắc ý, biểu cảm trên mặt hai người bọn họ cực kỳ cực kỳ giống nhau, đại khái đều là kiểu đắc ý ngươi thấy đứa con trai ngốc này của ta thế nào. Nếu bệ hạ ở đây, chắc hẳn sẽ là ba lão già ngồi ở đây nhìn tiểu tử ngốc với vẻ mặt đắc ý.
"Hắn ở đâu?"
Thẩm tiên sinh đột nhiên hỏi một câu.
Trang Ung: "Đương nhiên là ở trong phủ tướng quân."
Thẩm tiên sinh bất mãn: "Tại sao không phải ở sơn trang?"
Trang Ung: "Bây giờ ta tuyên bố tất cả hoạt động của phiếu hào Thiên Cơ là phi pháp."
Thẩm tiên sinh: "Còn có thể mặt dày chút không?"
Trang Ung chậm rãi quay đầu nhìn về phía Thẩm tiên sinh, biểu cảm trên mặt từ từ biến thành ngươi nói mặt dày với ta ư?
Có thể Thẩm tiên sinh cũng cảm thấy ba từ này hơi quá quá, vì thế nhượng bộ để yêu cầu: "Vậy thì cũng phải có một phòng cho ta."
"Trước đây đã chuẩn bị cho ngươi, ngươi không ở."
Trang Ung thở dài: "Hắn là tướng quân thủy sư của Đại Ninh, ở trong nhà của đại tướng quân ta đây tất nhiên là hợp tình hợp lý, ngươi không được, thật sự muốn sống ở đây, ngươi phải thuê."
Thẩm tiên sinh: "Nói một cái giá để cho ta hết hy vọng."
Trang Ung: "Thẩm Lãnh còn nợ ta hai trăm lượng bạc."
Thẩm tiên sinh: "Công bằng, nhiều năm như vậy cũng không thêm lợi tức, hai trăm lượng rất có lợi ích thực tế."
Trang Ung: "Ta nghĩ cũng phải."
Thẩm tiên sinh: "Tính tiền thuốc một chút?"
Trang Ung: "Đó là Thẩm Lãnh nợ ta, có quan hệ gì với ngươi."
Thẩm tiên sinh: "Ta đã nói ngươi vẫn luôn là một người công bằng, bằng hữu của ta, đâu có ai không công bằng chứ."
Trang Ung: "Phải phải phải."
Hai người lại nhìn về phía Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh cảm thấy ánh mắt hai lão già kia nhìn về phía mình có chút không hữu hảo, chẳng lẽ mình nợ tiền bọn họ?
Đúng vậy, có nợ.
Với thời tiết quỷ quái ở Cầu Lập này, Thẩm Lãnh nấu mấy món ăn đi ra ngoài mà người ướt đẫm giống như vừa mới bơi dưới nước vậy. Trà gia đưa cho Thẩm Lãnh một cái khăn, Thẩm Lãnh cầm khăn lau mặt, nhìn hoa văn thêu trên khăn mặt không khỏi mỉm cười, thật là ngọt ngào, thật là đắc ý... Có lẽ hình thêu trên khăn là nòng nọc nhỏ, một bên khăn còn thêu một chữ Lãnh.
"Sao không phải là uyên ương nữa?"
"Không thú vị."
Trà gia lấy ra một cái khăn: "Ta thêu khăn tình nhân, mỗi người một cái."
Thẩm Lãnh nhìn khăn của Trà gia, thêu một con ếch.
Thẩm Lãnh thở dài: "Tình thương của mẹ tràn trề như vậy à?"
Trà gia: "Ngoan."
Nhược Dung cô nương từ trong bếp đi ra, bưng cơm đã xới xong. Có lẽ là bởi vì thời gian đã lâu nên khi nàng nhìn Thẩm Lãnh đã không còn kiểu ánh mắt né tránh nữa mà là ung dung cười, giống như trong tên của nàng cũng có một chữ Dung. Có lẽ bản thân nàng cũng mới giác ngộ chưa bao lâu, lúc trước phụ thân nàng đặt tên cho nàng đã suy chữ Dung này không phải dung trong dung nhan, mà là dung trong ung dung.
Trang Ung hơi đau lòng khi nhìn dáng vẻ của con gái, nhưng chuyện thế này ông không thể cưỡng cầu. Thẩm tiên sinh từng nói, sở dĩ ông ấy chưa bao giờ ngăn cản, thậm chí ngay cả can thiệp cũng chưa từng can thiệp vào tình cảm giữa Trà Nhi và Lãnh Tử, là vì người vừa làm cha vừa làm mẹ như ông cảm thấy trên thế giới này ngoài Lãnh Tử ra thì ai xứng với Trà Nhi? Ngoại trừ Trà Nhi ra thì còn ai xứng với Lãnh Tử?
Đại khái Trang Ung cũng nghĩ như vậy, cho nên ông có tiếc nuối, ngoại trừ Lãnh Tử ra thì ai xứng với con gái của ông?
Hắc ngao dường như rất không thích ứng với khí hậu bên Cầu Lập, nằm sấp dưới bóng cây lè lưỡi giống như rất buồn ngủ. Trước đó Thẩm tiên sinh đã phối chút thuốc cho nó, thật sự lo là tên này đến đây không hợp khí hậu sẽ xảy ra chuyện gì đó. Ông rất nghiêm túc nói với Thẩm Lãnh rằng thuốc này không dễ phối, cho nên phải trả một trăm lượng bạc.
Thẩm Lãnh cho ông một cái lườm to như một trăm lượng bạc.
"Nói chút gì đó đi."
Trang phu nhân bưng chén rượu lên: "Nên nói chút gì đó."
Trang Ung nâng chén, ông suy nghĩ rất lâu xem nên dùng từ gì để diễn tả cảm khái vào giờ này khắc này. Ông đã đọc đủ thứ thi thư, có thể dùng các câu thơ khác nhau trong mấy trăm bài thơ để biểu đạt, nhưng cuối cùng chỉ hóa thành một từ: "Vui vẻ."
"Vui vẻ."
Thẩm tiên sinh nâng chén, mọi người đều nâng chén.
"Lát nữa hai người các ngươi ra ngoài đi dạo. Vừa mới đến thành Nam Bình, Lãnh Tử coi như cũng quen thuộc, chắc Trà Nhi vẫn chưa xem kỹ phải không? Nơi này tuy không được phồn hoa bằng Trường An nhưng đi dạo ngắm nghía một chút cũng sẽ có chút cảm giác khác biệt."
Trang Ung cười nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Cần phải mang theo nhiều bạc, dù sao cũng là đưa Trà Nhi ra ngoài đi dạo."
Thẩm Lãnh vỗ vỗ cái túi bên hông mình: "Tất nhiên là mang theo."
Trang Ung: "Ồ... vậy thì hai trăm lượng bạc nợ ta trả một chút chứ?"
Thẩm Lãnh: "Bầu không khí gia đình của chúng ta không nên là như thế này, thế này dễ khiến người khác hiểu lầm là chúng ta quá xem trọng tiền bạc. Hai trăm lượng bạc đối với hiện tại mà nói quả thật không tính là gì, nhưng nếu ta đưa tiền cho ông, mọi người biết được sẽ nói là chỉ vỏn vẹn hai trăm lượng bạc, đường đường là đại tướng quân thủy sư mà lại đòi tiền lúc khách đến nhà thăm hỏi, không tốt cho ông, ta phải suy nghĩ cho ông."
Trang Ung: "..."
Thẩm Lãnh nói: "Ông xem ta tỉ mỉ làm một bữa cơm này, đây mới là biểu hiện của hữu ái, chứ không phải một tờ ngân phiếu."
Trang Ung nhìn con cá kia: "Ngươi xem cá này..."
Thẩm Lãnh: "Không có vẻ đáng giá hai trăm lượng bạc một chút nào cả."
Trang Ung: "..."
Trang Ung nhìn về phía Trà gia, Trà gia để đũa xuống nhìn về phía Thẩm Lãnh rất nghiêm túc nói: "Tại sao chàng lại nợ hai trăm lượng bạc? Tại sao chàng không nói cho ta biết? Tại sao đến bây giờ vẫn chưa trả lại hai trăm lượng bạc này?"
Thẩm Lãnh nhìn Trà gia, Trà gia gật đầu: "Ta tin chàng nhất định có nguyên nhân của chàng!"
Trang Ung: "..."
Thẩm tiên sinh hài lòng gật đầu: "Đều là người thân."
Sau khi ăn cơm xong Trang Nhược Dung và Trang phu nhân cố ý rời đi trước. Trang Nhược Dung khoác cánh tay mẫu thân đi ra ngoài, lúc đến cửa cũng không biết là không nhịn được hay là như thế nào, quay đầu lại liếc nhìn Thẩm Lãnh một cái, vừa khéo Thẩm Lãnh nhìn thấy ánh mắt đó, mà hắn chỉ thản nhiên cười cười. Trang Nhược Dung quay đầu lại cùng mẫu thân ra khỏi phòng, khoảnh khắc quay đầu lại dường như nàng đã hiểu mình từ bỏ là đúng.
Thẩm Lãnh và Trà gia dọn dẹp xong liền rời phủ tướng quân, men theo đường cái tuỳ ý đi dạo một chút. Điểm khác nhau lớn nhất của thành Nam Bình và thành Trường An là ở chỗ, thành Trường An khắp nơi đều là nhà cửa, hai bên đường cửa tiệm san sát, nhưng nhà cửa trong thành Nam Bình cũng không nối liền, có lẽ sau khi đi khoảng nửa nén nhang mới có thể nhìn thấy căn nhà tiếp theo. Đất Cầu Lập này rất nhiều ngọc thạch, rất nhiều cửa tiệm đều là bán đồ chơi văn hoá ngọc thạch, ngoài cái này ra thì có rất ít cửa tiệm khác.
Thẩm Lãnh cầm tay Trà gia đi vào một cửa tiệm, trong cửa tiệm này có rất nhiều chủng loại ngọc thạch. Thật ra Thẩm Lãnh cũng không hiểu biết về mấy thứ này, tiêu chuẩn thẩm mỹ của hắn nhiều năm vẫn duy trì không thay đổi, hắn cũng không nhìn chất liệu, hắn chỉ nhìn hoa.
Đi một vòng quanh quầy, Thẩm Lãnh có vẻ thất vọng: "Đồ ở đây không được."
Chưởng quầy nghe bọn họ nói tiếng của người Ninh, tất nhiên không dám chậm trễ. Lúc ra ngoài Thẩm Lãnh đã cố ý thay y phục, nếu không thì một bộ thường phục tướng quân cũng có thể khiến cho chưởng quầy này giật thót mình.
"Hành gia, vừa nhìn đã là hành gia."
Chưởng quầy cười xòa nói: "Đồ quý báu một chút đều không bày ra ngoài. Đại nhân ngài đúng là nhãn lực tốt."
Tuy Thẩm Lãnh không mặc thường phục tướng quân nhưng với một bộ cẩm y này, tất nhiên chưởng quầy cũng có thể nhìn ra thân phận của hắn không bình thường.
Thẩm Lãnh thấy chưởng quầy khen hắn lập tức đắc ý: "Ngươi xem, ta đã nói mà, ngay cả một bông hoa lớn cũng không có."
Chưởng quầy hơi đơ người, thầm nghĩ hoa lớn là loại nào?
Trà gia kéo ống tay áo của Thẩm Lãnh: "Không cần mua nữa, ta có nhiều trang sức như vậy, hay là đưa ta đi tìm chút đồ ăn vặt địa phương?"
Chủ yếu là Trà gia hơi đau lòng khi nhìn giá niêm yết của ngọc thạch. Nàng vốn không phải một người hay tính toán tiền bạc, lúc đó Thẩm tiên sinh kiếm tiền không dễ nhưng sẽ không nói với nàng rằng kiếm tiền không dễ. Lúc nàng giữ túi tiền cũng không cảm thấy bạc là thứ gì tốt, nhưng sau này Thẩm Lãnh địa vị cao, bổng lộc cao, gia cảnh càng ngày càng tốt, ngược lại Trà gia sẽ càng ngày càng để ý, bởi vì nàng biết bổng lộc của Thẩm Lãnh kiếm được như thế nào.
"Xem thêm đã."
Thẩm Lãnh lại đi một vòng sau đó nhìn về phía chưởng quầy: "Vậy ngươi còn không lấy đồ tốt ra?"
Đang nói thì bên ngoài có người bước vào, Thẩm Lãnh và Trà gia quay đầu lại thì nhìn thấy khuôn mặt cười tươi rói của Lâm Lạc Vũ. Nàng mặc một bộ váy dài của dân bản xứ, nhìn lại có chút dị vực phong tình. Kiểu khí chất độc nhất vô nhị trên người Lâm Lạc Vũ, cho dù cũng là độ tuổi này, cũng là nữ tử xinh đẹp nhưng cũng sẽ không có được kiểu hàm súc như nàng.
Váy rất dài nhưng lại ôm lấy mông, cho nên đường cong hoàn toàn được tôn lên.
"Lại đang chọn loại hoa lớn à?"
Nàng cười hỏi một câu.
Trà gia cười hì hì, Lâm Lạc Vũ đi qua kéo tay Trà gia: "Nam nhân này nhà muội cái gì cũng tốt, chỉ là thẩm mỹ có vấn đề."
Thẩm Lãnh: "Một người nói ta thẩm mỹ có vấn đề, ta cảm thấy ánh mắt của người nói ta thật sự kém, mọi người đều nói ta thẩm mỹ có vấn đề, ta cảm thấy các người thật đáng thương..."
Lâm Lạc Vũ trừng mắt nhìn hắn một cái, kéo tay Trà gia đi đến phía quầy, nhìn chưởng quầy: "Lấy hết đồ bên trong ra đi, để ta chọn."
Chưởng quầy nhìn thấy Lâm Lạc Vũ dường như hơi sợ hãi, có lẽ trước đây đã gặp, hắn ta vội vàng chạy vào phòng trong, cùng tiểu nhị chuyển hết đồ ở phòng trong ra, mỗi người bưng một cái khay rất lớn. Tuy rằng Thẩm Lãnh không hiểu ngọc thạch có chất liệu gì, chủng loại loại, nhưng sau khi nhìn thấy đồ ở bên trong được bưng ra cũng có thể nhận ra được quả thật là đẹp hơn những thứ được bày ở bên ngoài, ít nhất cũng có trâm ngọc tạo hình hoa lớn.
Lâm Lạc Vũ lựa chọn trong số đó, chọn một miếng ngọc hình lá nhìn trong suốt ướm thử trên ngực Trà gia: "Cái này không tệ, phối với y phục cũng đều được. Sau này muốn mua thứ gì đừng để hắn đi cùng, thứ hắn chọn cho muội phù hợp với thẩm mỹ của thế hệ Thẩm tiên sinh."
Trà gia lắc đầu: "Tiên sinh nói thẩm mỹ của Lãnh Tử là thế hệ nãi nãi của ông ấy."
Thẩm Lãnh: "..."
Lâm Lạc Vũ chọn một miếng ngọc hình lá, lại nhìn trúng một cái trâm ngọc tạo hình đơn giản, ướm thử trên đầu Trà gia: "Cái này cũng đẹp."
Thẩm Lãnh ngẩn ra, nhìn về phía chưởng quầy: "Cái này bao nhiêu tiền?"
Chưởng quầy ngẩng mặt lên trả lời: "Cái này không đắt, chất liệu chất lượng mẫu mã đều là siêu nhất lưu, nhưng cũng chỉ hai mươi lượng bạc."
Thẩm Lãnh thở dài: "Hai mươi lượng bạc mua cái đũa cắm trên đầu?"
Lâm Lạc Vũ: "Đũa..."
Nàng mặc kệ Thẩm Lãnh, chọn 3 – 4 món trang sức ngọc cho Trà gia, giao cho chưởng quầy: "Gói lại."
Chưởng quầy vội vàng gói đồ lại, sau đó cầm hai tay đưa hộp cho Lâm Lạc Vũ, Lâm Lạc Vũ thuận tay đưa cho Thẩm Lãnh: "Cầm lấy."
Ba người ra ngoài cửa, Thẩm Lãnh đơ mặt: "Tỷ không trả tiền."
Lâm Lạc Vũ thản nhiên nói: "Không cần trả, ta đều đã mua tất cả cửa tiệm đồ ngọc đồ chơi văn hoá trên con đường này rồi."
Nàng quay đầu lại liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Ồ, quên nói cho ngươi biết, chính là dùng tiền của ngươi, những cửa tiệm này đều là của ngươi."
Thẩm Lãnh: "..."
Hắn quay đầu lại: "Gói cả cái hoa lớn kia vào cho ta!"