"Ta biết ngươi hơi nghi hoặc."
Lâm Lạc Vũ đi trên đường nhỏ dưới bóng cây, không quay đầu lại, đi rất chậm.
"Nghi hoặc là một từ tương đối nhu hòa."
Nàng giơ tay lên, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt qua lá cây ở bên cạnh.
"Đối với một người tâm địa trong sáng vô tư mà nói, nghi hoặc chỉ là nghĩ không hiểu, có lẽ còn chỉ là tò mò, thậm chí cũng không được tính là không hiểu, ví dụ như ngươi... Ngươi không biết Thẩm tiên sinh muốn làm những gì, cũng không biết Thẩm tiên sinh giấu ngươi chuyện gì, nhưng ngươi chưa bao giờ nghi ngờ, bởi vì các ngươi tin tưởng lẫn nhau. Còn nếu là người tâm địa không trong sáng vô tư, khi biết được có người giấu mình làm những việc gì đó, cho dù là người chí thân chí cận thì cũng sẽ nghĩ có phải là hắn muốn lợi dụng ta làm việc gì không? Một từ kịch liệt hơn nghi hoặc là nghi kỵ, nghi hoặc không lây nhiễm bản tính, nghi kỵ làm cho người ta điên cuồng."
Thẩm Lãnh đi theo phía sau nàng dừng bước, nghiêng đầu nhìn về phía Trà gia, Trà gia cười mà không nói.
Lâm Lạc Vũ chỉ chung quanh: "Khu trang viên này đều là của ngươi. Thẩm tiên sinh và ta kinh doanh phiếu hào Thiên Cơ, thật ra là mưu cầu chuyện rất đơn giản, đó chính là tìm đường lui cho ngươi. Thẩm tiên sinh không phải phụ thân của ngươi, nhưng Thẩm tiên sinh hiểu ngươi rất rõ, nói một câu là biết con không khác ngoài cha cũng không quá. Ông ấy nói ngươi không thích hợp với quan trường, trong quan trường không phải chỉ có những sự ấm áp mà ngươi nhìn thấy, là bởi vì chính bản thân ngươi cho nên những người tụ tập bên cạnh ngươi đại để cũng cùng loại người với ngươi."
Dáng đi của nàng rất đẹp, không giống như là phàm nhân.
"Nhưng từ rất lâu trước đây cổ nhân hay dùng âm dương trắng đen để hình dung thế giới này, cũng giống như vậy, âm dương trắng đen cũng áp dụng để hình dung con người. Những người bên cạnh ngươi đều là cùng loại người với ngươi không có nghĩa là trên thế giới này tất cả đều là một loại người như các ngươi, còn có kiểu người hoàn toàn tương phản với các ngươi. Đương nhiên, vẫn cứ luôn tin tưởng câu nhân tính hờ hững... Ngươi là một kiểu cực đoan, còn có một kiểu cực đoan khác, tuyệt đại bộ phận người bình thường đều là người sinh tồn trong hai dạng cực đoan này, người thường đều hờ hững."
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Điều này chưa chắc."
Lâm Lạc Vũ không tranh cãi gì: "Cái này không quan trọng."
Nàng tiếp tục nói: "Thẩm tiên sinh biết một khi ngươi rơi vào thị phi lớn hơn nữa, với tính tình của ngươi, hoặc là chịu chết vì ngươi người mà ngươi quan tâm, hoặc là người mà ngươi quan tâm chịu chết vì ngươi. Ông ấy chỉ hy vọng nếu có một ngày giáp tướng quân trên người ngươi đã không thể bảo vệ ngươi được nữa thì ngươi còn có một nơi cách xa thị phi để có thể sống yên thân. Ta rất ghét Cầu Lập, khí hậu rất phiền toái."
Nàng quay đầu lại liếc nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Nhưng đây là nơi ổn thỏa nhất hiện tại. Thẩm tiên sinh cùng ta đến đây, dựng nghiệp ở đây, xây dựng xưởng, đương nhiên cũng không phải đều dựa vào năng lực của chúng ta, còn mượn địa vị và sức khống chế của đại tướng quân Trang Ung ở Cầu Lập. Nếu không thì sao lại thuận lợi như thế? Tất cả mọi thứ ở đây, bao gồm những cửa tiệm bên ngoài kia, trang viên này, cùng với hơn vạn mẫu ruộng tốt ta đã mua lại, cũng là chuẩn bị để lỡ như sau này các ngươi nhất định phải rời khỏi Trường An."
Thẩm Lãnh ừm một tiếng, nhất thời lại không biết nói gì.
"Về phần lai lịch số tiền tài mà ngươi không hiểu."
Lâm Lạc Vũ tiếp tục nói: "Số tiền này có một phần là ngươi để ở trong phiếu hào Thiên Cơ, chiếm một chút tỉ lệ."
Thẩm Lãnh: "Nhiều bao nhiêu?"
"Cũng chưa tới một phần, đại khái khoảng một phần của một phần."
Thẩm Lãnh đếm đầu ngón tay tính toán, nhìn nhìn Trà gia, Trà gia cũng đang bấm ngón tay.
Lâm Lạc Vũ không quay đầu lại cũng giống như có thể nhìn thấy hai người bọn họ: "Cũng chỉ là một phần trăm."
Thẩm Lãnh cười khổ: "Vậy chín mươi chín phần trăm kia thì sao?"
"Đến từ Điệu quốc."
Lâm Lạc Vũ cười nói: "Không phải là quên thân phận của ta rồi chứ? Bản thân ta đã nắm giữ một lượng tài phú lớn."
Thẩm Lãnh: "Nhưng đó đều là tiền của tỷ."
"Không phải của ta, chỉ là ta quản lý."
Lâm Lạc Vũ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời: "Ta nhớ ta từng nói với ngươi, ta chỉ đang nhìn thế giới này, như Trương chân nhân núi Long Hổ cũng đang nhìn thế giới, chỉ là khác nhau ở chỗ ta vẫn chưa nhìn rõ ngay lập tức, mà ông ấy thì có thể nhìn đến tương lai, ông ấy nhìn thế còn ta nhìn người, cho nên phạm vi của ta rất nhỏ, cho nên nhìn người cũng là nhìn tính cách nhiều, cao nhân nhìn người nhìn số mệnh. Có thể ngươi sẽ không biết sư phụ của Thẩm tiên sinh, cũng chính là Thu Thực đạo trưởng sau khi xem tướng diện của ngươi từng có lời bình luận... Ông ấy nói, ánh mặt trời chiếu trên biển máu."
Thẩm Lãnh không hiểu, Trà gia dường như đã hiểu.
Nhưng Lâm Lạc Vũ lại không muốn nói thêm gì ở phương diện này cho nên nhanh chóng chuyển đề tài: "Sau khi đại tướng quân công diệt Điệu quốc, có một số lượng lớn tài phú của hoàng tộc Điệu quốc được đưa về phiếu hào Thiên Cơ, khoản tài phú này không nhìn thấy trên sổ sách. Giống như Lưu Vân Hội của hoàng đế bệ hạ Đại Ninh, thật ra là của bệ hạ như thế nào? Người của hoàng tộc đều có kinh doanh, đương nhiên những kinh doanh việc này sẽ không đăng ký trong hồ sơ ở Hộ bộ và quan phủ địa phương."
Sắc mặt Thẩm Lãnh hơi tái đi: "Nếu phủ Đình Úy tra được chuyện này, đại tướng quân sẽ bị liên lụy."
"Cho nên cách đây rất lâu Thẩm tiên sinh và Hàn Hoán Chi từng có cuộc nói chuyện dài."
Lâm Lạc Vũ đi đến bên cạnh một khóm hoa dừng lại, ngón tay lướt qua đóa hoa đẹp đẽ: "Chung quanh hoa có rất nhiều lá, nhìn có vẻ giống như là phụ trợ cho hoa, cũng là hộ vệ của hoa, đây chỉ là thứ có thể nhìn thấy, thứ không nhìn thấy là rễ, rễ mới là lực lượng bảo vệ cường đại nhất của hoa. Thẩm tiên sinh chính là rễ của ngươi và Trà Nhi."
Nàng cười cười: "Cho nên ta nhìn thế giới, thế giới cho ta ấm áp, bởi vì ta nhìn các ngươi. Trước đây ta nhìn thế giới, thế giới cho ta lạnh giá, là vì ta nhìn thấy người khác các ngươi."
Thẩm Lãnh nói: "Nhưng tất cả những thứ này đều không bằng một lời của bệ hạ."
Lâm Lạc Vũ cười cười: "Bởi vì nguyên nhân nào đó, bệ hạ biết rõ Thẩm tiên sinh đang bố trí, đang chuẩn bị tất cả những thứ này nhưng sẽ không nói ra câu mà ngươi nghĩ là có thể phá hủy tất cả những thứ này, có lẽ... sẽ rất khó nói ra."
Thẩm Lãnh hỏi: "Tại sao?"
Tầm nhìn của Lâm Lạc Vũ dừng lại trên mặt Thẩm Lãnh, hôm nay là lần đầu tiên nàng rất nghiêm túc nhìn Thẩm Lãnh.
"Tại sao?" Nàng lặp lại một lần nữa, sau đó lắc đầu: "Ta cũng không biết."
Thẩm Lãnh thở dài: "Bộ dạng tỷ nói dối cũng trở nên không đẹp."
Lâm Lạc Vũ cười: "Hóa ra trong mắt ngươi ta là người xinh đẹp."
Thẩm Lãnh nhìn về phía Trà gia, Trà gia nhìn hắn bằng ánh mắt dùng nhìn kẻ ngốc.
Lâm Lạc Vũ đi đến bên hồ: "Trang viên này rất lớn, chiếm khoảng một phần mười phạm vi thành Nam Bình, nhưng ở bên ngoài không nhìn ra. Sở dĩ mua lại những cửa tiệm kia chính là bởi vì cần những cửa tiệm kia để che giấu phạm vi thực tế của trang viên. Bên đồng ruộng, phiếu hào Thiên Cơ đưa từng nhóm nhân viên từ Đại Ninh qua đây, tổng cộng đã có khoảng hơn ngàn người, bởi vì một khu mảnh đồng ruộng lớn như vậy nhất định phải là người Ninh phụ trách gieo trồng và quản lý chứ không thể là người Cầu Lập."
Trà gia hỏi: "Sở dĩ phức tạp như vậy, là vì một vạn mẫu ruộng tốt này không nộp quan lương?"
Lâm Lạc Vũ gật đầu: "Phải, nhiều hơn một vạn mẫu một ít."
Thẩm Lãnh: "Còn nhiều hơn?"
Lâm Lạc Vũ: "Bỏ đi, nói cho ngươi biết tình hình thực tế cũng được, trước mắt là khoảng bốn vạn mẫu."
Thẩm Lãnh: "Cho nên hơn một vạn mẫu tỷ nói là hơn một vạn cộng ba vạn?"
Lâm Lạc Vũ cười lắc đầu.
Lúc nhìn thấy những cửa tiệm kia, nhìn thấy trang viên này Thẩm Lãnh đã rất chấn động, khi biết được mình còn có mấy vạn mẫu ruộng tốt ở Cầu Lập thì cảm thấy thế giới đều không quá chân thực, lại nghe thấy Lâm Lạc Vũ nói vạn mẫu ruộng tốt này không cần phải nộp quan lương thì không chỉ là chấn động, còn có lo lắng sâu sắc.
"Có phải cảm thấy chơi quá lớn không? Nếu bị người của triều đình biết chuyện bên Cầu Lập này, nếu tố cáo ngươi..."
Lâm Lạc Vũ nói: "Ngươi có mười cái đầu cũng không đủ chém, cho nên nông trường và trang viên cùng với cửa tiệm này đều nằm dưới tên Thẩm tiên sinh."
Thẩm Lãnh nhíu mày: "Thẩm tiên sinh lấy đâu ra một số bạc lớn như vậy, việc này dường như cũng giải thích không thông, một khi người trong triều đình biết được nếu muốn nắm nhược điểm thì vẫn sẽ nắm được."
Lâm Lạc Vũ nói: "Cho nên cách đây rất lâu khi Thẩm tiên sinh gặp Hàn Hoán Chi nói chuyện còn có một người khác ở đó."
"Ai?"
"Lưu Vân Hội, Diệp Lưu Vân."
Thẩm Lãnh cảm thấy đầu óc của mình không đủ dùng.
Lâm Lạc Vũ nói: "Ta giải thích những chuyện này với ngươi là vì ta nghĩ dù sao ngươi cũng nên có quyền biết một phần sự việc."
"Một phần..."
Thẩm Lãnh có chút ai oán.
Lâm Lạc Vũ cười nói: "Một phần đã không ít rồi, phải biết đủ."
Thẩm Lãnh: "..."
Lâm Lạc Vũ tiếp tục nói: "Cho nên nhìn bề ngoài là kinh doanh dược liệu, kinh doanh tơ lụa do Lưu Vân Hội và Thẩm gia bắt tay cùng làm, thậm chí cả kinh doanh hải vận cũng kiếm được rất nhiều tiền. Thẩm tiên sinh là đại diện của Thẩm gia, tất nhiên được chia không ít."
Thẩm Lãnh á khẩu không nói được gì.
Lâm Lạc Vũ cười cười: "Ngươi ở ngay bên cạnh chúng ta, nhưng thế giới của ngươi và thế giới của chúng ta không trùng hợp, chúng ta là người trong giang hồ, cũng là người làm ăn, chúng ta đều thiên về tối tăm một ít."
Thẩm Lãnh trừng mắt nhìn nàng một cái: "Cái rắm!"
Lâm Lạc Vũ chẳng những không tức giận mà ngược lại còn cảm thấy gần gũi vì chữ cái rắm này.
"Đại để chính là như thế, đây là nguyên nhân Thẩm tiên sinh đến Cầu Lập và chuyện đã làm, tiếp theo vốn có một kế hoạch hơi lâu dài một chút cũng đang làm và đã có chút hiệu quả. Bên Cầu Lập này rất nhiều ngọc thạch, cũng nhiều khoáng sản, ở bên Cầu Lập này phiếu hào Thiên Cơ mua lại nhiều cửa tiệm như vậy ghép lại thành một tiệm lớn tên là thương hành Thiên Cơ, thương hành sẽ bao trùm rất nhiều việc kinh doanh, mục tiêu lớn nhất chính là quặng."
Thẩm Lãnh cảm thấy hôm nay những chuyện ngạc nhiên mình nhận được có thể đè chết mình rồi.
"Quặng?" Thẩm Lãnh nói: "Dính dáng đến khoáng sản, bất kể là quặng sắt quặng bạc hay là quặng đồng, những thứ này một khi bị điều tra ra, đó là tội lớn tịch thu nhà diệt tộc."
"Cho nên chúng ta không kinh doanh, chúng ta chỉ đi tìm."
Lâm Lạc Vũ giải thích: "Khoáng sản phát hiện được sẽ thành thực báo lên Hộ bộ, sau khi Hộ bộ thăm dò sẽ ban cho phần thưởng nhất định."
Thẩm Lãnh cảm thấy đầu óc mình càng ngày càng không đủ dùng, hắn quả thật không phải người làm buôn bán.
"Lấy phần thưởng chỉ là thứ nhất, thứ hai là thợ. Thương hành Thiên Cơ ở Cầu Lập một năm đã tập trung một số lượng lớn thợ, thợ mà triều đình dùng để khai phá khoáng sản ở Cầu Lập đều là người của chúng ta."
Thẩm Lãnh: "Sau đó thì sao?"
"Gia công cũng là người của chúng ta."
Lâm Lạc Vũ nói: "Trước khi ttriều đình ghép xưởng chính phủ của Cầu Lập lại, những việc làm ăn này chúng ta kiếm được đều là tiền của triều đình, nói cách khác là chúng ta đang kiếm tiền cho triều đình. Có lẽ ngươi không biết, Hộ bộ không có năng lực sắp xếp nhiều chuyện như vậy trong khoảng thời gian ngắn, chúng ta bố cục sớm, tương đương với mở cánh cửa thuận tiện cho Hộ bộ, bọn họ chỉ cần bỏ ra thêm một ít thù lao, tất cả mọi việc đều đã làm xong rồi."
Thẩm Lãnh hỏi: "Cho nên nếu việc kinh doanh bên này đã hợp tác với Hộ bộ thì không thể nào giấu được."
"Không muốn giấu."
Lâm Lạc Vũ nói: "Nếu không thì ngươi nghĩ tại sao bệ hạ lại tức giận như vậy?"
Giờ này khắc này Thẩm Lãnh chẳng những cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng mà còn tới mức độ cảm thấy mình là một kẻ ngu. Hắn nhìn về phía Trà gia theo bản năng, Trà gia dùng ánh mắt chân thành nói với Thẩm Lãnh rằng có lẽ ta cũng là kẻ ngốc.
Lâm Lạc Vũ nói: "Chủ yếu hơn là Thẩm tiên sinh chỉ chiếm một phần nhỏ trong những việc kinh doanh này, đừng quên Lưu Vân Hội mới là đông gia lớn nhất."
Thẩm Lãnh thở dài: "Cho nên bệ hạ mới là đông gia lớn nhất trong những việc kinh doanh này?"
Lâm Lạc Vũ ừ một tiếng: "Đồng thời khi ngươi đến đây, người của Lưu Vân Hội cũng đến. Lúc nãy nói với ngươi nhiều như vậy đều là bước đệm, chuyện tiếp theo muốn nói mới là quan trọng nhất... Người của Lưu Vân Hội phái tới đã biểu lộ thái độ của bệ hạ. Ta nói thẳng luôn vậy, bởi vì ngươi nên bệ hạ thay đổi chủ ý không có ý định triệu đại tướng quân về Trường An, nhưng đổi lại, tất cả việc kinh doanh dưới tên Thẩm tiên sinh, ngoại trừ nông trường và cửa tiệm ra, toàn bộ những việc kiếm lợi nhiều nhất quy về Lưu Vân Hội, không liên quan tới ngươi nữa."
Thẩm Lãnh thở ra một hơi thật dài: "Cho nên tỷ nói nhiều như vậy, quan trọng nhất chính là không liên quan tới ta nữa?"
Lâm Lạc Vũ gật đầu: "Phải."
Thẩm Lãnh: "Thật tốt... Thật sự quá tốt rồi."
Lâm Lạc Vũ nhìn Thẩm Lãnh, trong ánh mắt đại khái có ý là sợ rằng đây là một kẻ ngốc.