Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 706 - Chương 706: Thái Độ

Chương 706: Thái độ Chương 706: Thái độ

Thẩm Lãnh ngồi xổm ở đó suy ngẫm rất lâu, cảm thấy con người đúng là thứ kỳ lạ... Vừa mới biết được mình cũng là người có quặng, trong nháy mắt sau quặng này đã không còn, nhưng mình lại còn rất vui vẻ.

Hắn hỏi Lâm Lạc Vũ: "Người của Lưu Vân Hội tới là ai?"

"Hắc Nhãn."

Thẩm Lãnh ngẩn ra: "Hắn đến tại sao không nói cho ta biết?"

Lâm Lạc Vũ thở dài: "Ngươi bảo hắn nói với ngươi như thế nào? Áp lực của hắn cũng không nhỏ hơn ngươi, lần này hắn không phải đại diện Lưu Vân Hội tới, mà là bệ hạ."

Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Các người đi dạo trước, ta đi gặp Hắc Nhãn, hắn ở đâu?"

"Ở phòng khách phía sau trang viên này."

Thẩm Lãnh gật đầu: "Vậy ta đi gặp hắn."

Sau khi nói xong, đi lên phía trước một đoạn lại cúi đầu quay trở lại: "Ta không biết đường."

Lâm Lạc Vũ nhìn Trà gia, trong ánh mắt Trà gia có ý đại khái là hắn vẫn luôn ngốc như vậy.

Lâm Lạc Vũ chỉ cho Thẩm Lãnh cách đi như thế nào, Thẩm Lãnh ghi nhớ trong lòng, mà khi hắn đi mới phát hiện hóa ra mình vẫn đánh giá thấp quy mô của trang viên này, dù sao cũng là chiếm diện tích khoảng một phần mười thành Nam Bình, hơn nữa đường đi trong lâm viên quanh co uốn lượn, rất dễ làm cho người ta đi nhầm. Có thể ngay cả Lâm Lạc Vũ cũng không ngờ nàng chỉ nói một lần, Thẩm Lãnh thậm chí không đi dư một bước đường.

Phòng khách nằm ở một biệt viện, bên trong đình viện là một tòa lầu gỗ ba tầng, sau khi vào trong Thẩm Lãnh đi một đoạn liền nhìn thấy Hắc Nhãn cầm một bình rượu đang ngẩn người tựa vào lan can lầu ba. Sau khi nhìn thấy Thẩm Lãnh đi vào gã hơi kích động một chút, sau đó lại cúi đầu xuống giống như đứa trẻ phạm lỗi.

Thẩm Lãnh đứng ở dưới lầu nhìn Hắc Nhãn: "Cưỡi sóng vượt biển đến đây tỏ vẻ đẹp trai? Bộ dạng ngươi ở lầu ba dựa vào lan can uống rượu có chút khoe khoang đấy."

Hắc Nhãn thở dài: "Chỉ là lúc nhìn thấy ngươi ta liền nghĩ phải chào hỏi thế nào mới không lúng túng."

Thẩm Lãnh: "Sau đó thì sao?"

Hắc Nhãn: "Đại gia đến chơi à."

Thẩm Lãnh: "Cút..."

Hắn đi lên lầu ba đến phòng của Hắc Nhãn. Trong ánh mắt Hắc Nhãn nhìn Thẩm Lãnh vẫn tràn ngập vẻ áy náy: "Lần này đến vốn dĩ trên đường có thể đuổi kịp ngươi đi cùng với ngươi, nhưng ta chọn vượt qua ngươi..."

Thẩm Lãnh: "Gã tồi."

Hắc Nhãn: "Coi như vậy đi."

Thẩm Lãnh vỗ vai Hắc Nhãn: "Bớt giở trò này đi, dù sao cũng vì ngươi mà ta không còn quặng. Nói đi, định bồi thường ta như thế nào? Việc này một bữa rượu không giải quyết được, ngươi tự lo liệu đi."

Hắc Nhãn: "Đêm hôm qua ta ra ngoài đi lòng vòng, thanh lâu trong thành Nam Bình tố chất cũng không tệ..."

Thẩm Lãnh: "Đại ca ngươi làm mất quặng của ta còn muốn hại ta chết? Quặng không còn thì kiếm tiền, dẫn ta đi thanh lâu là hại mạng."

Hắn đá một cước vào mông Hắc Nhãn.

Hắc Nhãn: "Oan có đầu nợ có chủ..."

Thẩm Lãnh: "Ta cũng không thể động vào bệ hạ."

Hắc Nhãn cười cười: "Thật ra việc này cũng không phải đều là xấu. Thẩm tiên sinh ở bên này mưu tính hơi quá lớn, bệ hạ lo lắng cũng là bởi vì mưu tính quá lớn, dính dáng đến chuyện khoáng sản nếu bệ hạ không thu về thì sớm muộn gì cũng sẽ có chuyện lớn. Chuyện thế này một khi bị tuyên dương ra ngoài, cho dù bệ hạ muốn bảo vệ ngươi cũng làm sao để bảo vệ? Trước quốc pháp, ngươi bị chặt đầu gần như là chuyện ván đã đóng thuyền rồi."

Thẩm Lãnh dùng vai đụng vào người Hắc Nhãn: "Cho nên lúc Lâm Lạc Vũ nói với ta xong đã khiến ta vui muốn chết."

Hắc Nhãn cũng cười: "Bệ hạ thực sự quan tâm đến ngươi."

Thẩm Lãnh: "Chủ yếu là ta khá đẹp trai."

Hắc Nhãn: "Ta nghĩ ghi lại, ngày nào tháng nào năm nào Thẩm Lãnh nói bệ hạ chỉ để ý đến nam tử trẻ tuổi đẹp trai."

Thẩm Lãnh: "Bây giờ ta đem ngươi đi hủy thi diệt tích vẫn kịp."

Hắc Nhãn cười cười: "Còn chuyện nữa, bệ hạ đã đoán được đại khái tình hình bên Cầu Lập, vốn dĩ tình hình này phát triển thành như vậy chính là điều bệ hạ muốn nhìn thấy. Bệ hạ muốn nhắc nhở Trang Ung, nhưng thái độ của bệ hạ cũng chỉ là nhắc nhở, nếu người phía dưới làm quá mức, bệ hạ hy vọng có người có thể ngăn chặn."

Thẩm Lãnh thở dài: "Lấy quặng của ta còn bảo ta làm việc."

Hắc Nhãn nói: "Có chuyện ta vẫn chưa kịp nói cho ngươi biết, ta được điều về trong cung rồi, nhưng không làm việc trong cung, việc ở trong cung và Lưu Vân Hội đều để ta phụ trách. Tòng Xích một trong Ngũ Sắc Lộc đã chết, ta bổ sung vào."

Thẩm Lãnh thầm giật mình, bệ hạ điều Hắc Nhãn từ Lưu Vân Hội về cung Vị Ương, nhưng vẫn không làm việc ở trong cung Vị Ương, điều này hiển nhiên là bệ hạ đã có nghi ngờ người trong cung Vị Ương, mà đây chẳng phải là điều Mộc Chiêu Đồng bọn họ mong muốn nhìn thấy sao? Hắc Nhãn ở ngoài cung nhưng là một trong Ngũ Sắc Lộc, vậy thì chức trách của gã sẽ tuyệt đối không chỉ đơn giản là phải phụ trách liên lạc giữa Lưu Vân Hội và trong cung, có thể gã đã phải bắt tay vào việc điều tra thị vệ đại nội rồi.

Hắc Nhãn cười khổ: "Công việc này có khổ không?"

Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Khổ."

Hắc Nhãn học theo Thẩm Lãnh vỗ vai hắn: "Cho nên bất cứ chuyện gì cũng không phải là tuyệt đối, ta thành phó thống lĩnh thị vệ đại nội nhưng lại phải đối mặt rất nhiều khó khăn, nhưng thân phận của ta đủ rồi. Ta đã mang đến ba mươi sáu người, nếu lúc nào ngươi muốn tỏ thái độ thì ta mặc quan phục của phó thống lĩnh thị vệ đại nội dẫn người đứng ở bên cạnh ngươi..."

Thẩm Lãnh cười: "Ta có chút muốn báo đáp ngươi rồi đấy."

Hắc Nhãn: "Muốn gì mà muốn, muốn thì làm đi."

Thẩm Lãnh: "Ta nghe nói bên Cầu Lập này có thầy pháp có thể đổi nam nhân thành nữ nhân, ngươi đi thử không?"

Hắc Nhãn rùng mình một cái.

Sau đó thở dài: "Vậy thì người đầu tiên chỉ có thể tìm ngươi thôi."

Thẩm Lãnh rùng mình một cái.

Năm ngày sau, tất cả các tướng quân từ ngũ phẩm trở lên ở trong quân có thể đến được đều đã đến. Đương nhiên còn có rất nhiều tướng lĩnh đang lãnh binh tiêu diệt toàn bộ tàn phỉ ở bên ngoài, đừng nói năm ngày, người đi xa nhất dù năm mươi ngày cũng chưa chắc có thể về kịp. Ở trong phủ đại tướng quân của Trang Ung, Trang Ung thiết yến khoản đãi mọi người, trong phòng không ngồi được hết liền dọn tất cả bàn vào trong viện, chẳng phân biệt phẩm cấp, tất cả mọi người ngồi vòng quanh trong viện.

Trang Ung cười nâng chén lên: "Ta kính..."

Hải Sa cũng cùng đứng lên.

Chén rượu của Trang Ung vừa mới bưng lên thì một bàn tay từ bên cạnh đưa qua giữ cổ tay ông, chén rượu kia liền không thể giơ lên nữa. Tất cả mọi người đều nhìn, nhất thời sửng sốt, bởi vì người ngồi ở một bên khác của Trang Ung chính là Thẩm Lãnh.

Thẩm Lãnh nhận lấy chén rượu của Trang Ung đặt xuống, thò tay ra xách vò rượu ở bàn bên cạnh lên. Mọi người đều nhìn hắn, ngay cả Trang Ung cũng hơi mờ mịt, nhất thời bầu không khí hơi ngưng trọng. Hải Sa nghiêng đầu nhìn Thẩm Lãnh, trong ánh mắt đều là sự lo lắng.

"Đại tướng quân trọng thương mới khỏi, mọi người đều biết là không thể uống nhiều rượu, nhưng một chén rượu kính mọi người thì vẫn có thể được, có điều đại tướng quân không thể uống chén rượu này, ta phạm thượng, không cho đại tướng quân uống."

Thẩm Lãnh xách một vò rượu đi đến bàn bên cạnh, tất cả những người đang ngồi đều đứng lên.

Thẩm Lãnh nhìn bọn họ: "Vừa rồi các ngươi nói mỗi người đều phải kính rượu đại tướng quân, nếu đại tướng quân không uống được là thua."

Mấy người kia nhìn nhau, không ai dám nói.

"Các ngươi biết rõ đại tướng quân không thể uống rượu nhiều nhưng vẫn muốn mỗi người đều đi kính rượu, mỗi người còn phải kính ba chén, ta biết là các ngươi muốn nhìn bộ dạng uống say của đại tướng quân. Quân nhân mà, khó khăn lắm mới có thể tụ tập với nhau uống rượu thì sao có thể không uống say? Nhất là đại tướng quân, tất nhiên không thể nhát gan."

Thẩm Lãnh đặt vò rượu lên bàn: "Để ta uống với các ngươi."

Mấy người kia quay sang nhìn nhau, một người trong số đó ngượng ngùng cười cười: "Chúng ta cũng chỉ là nói đùa thôi, tất nhiên sẽ không thật sự đi kính rượu đại tướng quân."

Thẩm Lãnh: "Ồ... Đại tướng quân muốn kính rượu các ngươi, chữ kính này ở trước, rượu ở sau, kính rượu, là vì đại tướng quân kính trọng các ngươi, ta phạm thượng ngăn cản chén rượu này của đại tướng quân, là ta có lỗi."

Hắn xách vò rượu lên, uống ừng ực ừng ực một hơi hết sạch. Một vò rượu này ít nhất cũng 2 – 3 cân, thế mà hắn lại không uống ngừng cho đến khi uống hết, sau đó ném vò rượu qua một bên, quay người xách vò rượu thứ hai qua, bộp một tiếng, mở nút bịt miệng vò ra: "Lúc nãy là ta tự phạt nhận lỗi, bây giờ để ta thay đại tướng quân kính các ngươi, mỗi một bàn ta đều sẽ đến kính. Mời!"

Hắn nhấc vò rượu lên, người ngồi ở bàn kia cũng đành phải bưng chén lên.

"Chén?"

Thẩm Lãnh lắc đầu: "Chén thì sao được, uống rượu như vậy sẽ lại nói đại tướng quân không nỡ cho các ngươi uống rượu. Người đâu, thay hết chén của bọn họ đi, mỗi người một vò."

Sắc mặt Trang Ung hơi thay đổi, muốn khuyên Thẩm Lãnh đừng như vậy, trước mặt nhiều người như vậy việc này quả thật là hơi quá.

Nhưng theo Thẩm Lãnh thấy, những người này quá phận còn nghiêm trọng hơn việc uống rượu nhiều.

Hải Sa thì nhìn về phía Trang Ung, gã hy vọng lúc này Trang Ung sẽ ngăn cản Thẩm Lãnh, đương nhiên gã cũng hiểu Thẩm Lãnh muốn làm gì, đây là đang trút giận cho Trang Ung, lấy thân phận vãn bối trút giận cho Trang Ung. Nhưng mọi người đều là đồng liêu cùng triều đình, đều là tướng quân chiến binh, phương thức trút giận như vậy chẳng lẽ không có vẻ hơi trẻ con ư?

Nhưng Trang Ung không nói gì.

Bên chỗ Thẩm Lãnh, một tướng quân bộ hạ của Hải Sa sắc mặt hơi lạnh: "Thẩm tướng quân, đâu có ai uống rượu như vậy?"

Thẩm Lãnh cười cười, đi đến trước mặt người nọ, mắt nhìn mắt vào người nọ: "Một bàn này của các ngươi có tám người, mỗi người kính rượu ba bát, chẳng phải là đại tướng quân phải uống một vò cùng các ngươi? Các ngươi uống ba chén đại tướng quân uống một vò thì được, mỗi người các ngươi đều uống một vò lại không được?"

Những người này theo bản năng nhìn về phía Hải Sa, Hải Sa lại nhìn về phía Trang Ung, nhưng mà Trang Ung vẫn chẳng nói câu nào, hơn nữa còn ngồi xuống, nhìn cũng không liếc mắt nhìn một cái. Hải Sa trầm mặc một lát sau đó xoay người xách một vò rượu: "Thẩm tướng quân, để ta uống cùng ngươi?"

Thẩm Lãnh cười nói: "Nếu Hải tướng quân bằng lòng cùng uống tất nhiên là tốt nhất."

Hải Sa nói: "Hay là hai người chúng ta uống thì thế nào?"

Thẩm Lãnh: "Rượu thì vẫn phải kính."

Hải Sa nói: "Mỗi người một vò, ở đây nhiều người như vậy, Thẩm tướng quân kính rượu từng bàn một thì cơ thể làm sao chịu được? Ta thấy mọi người đều lo lắng cho cơ thể của ngươi, cũng không ai dám nhận rượu này đâu."

Thẩm Lãnh: "Rượu sẽ mang lên."

Hắn vừa nói dứt lời, mấy chục thị vệ đại nội từ bên ngoài xếp hàng đi vào, trong lòng mỗi người đều ôm một vò rượu. Hắc Nhãn dẫn đội, tám người ôm rượu đi đến bàn chỗ Thẩm Lãnh, đặt bên cạnh mỗi người một vò rượu. Hải Sa nhìn thấy cảnh này sắc mặt thay đổi, bỗng nhiên hơi sợ, nỗi sợ hãi này làm cho khuôn mặt của bệ hạ mơ hồ xuất hiện trong đầu gã.

"Nào."

Thẩm Lãnh chỉ vào những vò rượu kia: "Ta kính các vị."

Những người kia trầm mặc, có người không nhịn được thò tay ra xách vò rượu lên: "Uống thì uống."

Một người động thì những người khác cũng đều động theo, mọi người đều là hán tử, chém giết trên chiến trường cũng không sợ, còn sợ uống rượu?

Thẩm Lãnh giơ vò rượu lên: "Xin cạn trước."

Uống ừng ực ừng ực.

Trong phòng, Trà gia nhìn Thẩm Lãnh uống rượu như thế sắc mặt cũng tái nhợt, mấy lần nàng muốn ra ngoài nhưng đều bị Lâm Lạc Vũ ở bên cạnh ngăn lại. Lâm Lạc Vũ cầm tay Trà gia: "Đừng ra, cứ chờ xem đã, xem cũng sẽ hiểu thêm một ít. Nam nhân ở bên ngoài có những chuyện luôn phải ra mặt, những người này bất kính với Trang Ung, Thẩm Lãnh sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện. Nữ nhân có thể biết nam nhân ở bên ngoài vất vả, nhưng phần lớn thời gian cũng không rõ ràng, chỉ là cảm giác, bây giờ xem thử có lẽ sẽ càng có thể hiểu hắn hơn."

Trà gia gật đầu, mắt hơi đỏ lên.

Thẩm Lãnh uống hết vò rượu thứ hai. Những người đó có người uống hết, có người căn bản là không thể uống tiếp được, uống một hơi 2 – 3 cân rượu nặng, nói thì dễ nhưng uống nào có dễ dàng như vậy.

"Thật ra trước giờ hắn đều uống rượu không giỏi lắm."

Trà gia thì thào nói.

"Bắc cương rất lạnh, Bột Hải rất khổ."

Lâm Lạc Vũ nói rất khẽ: "Khử hàn, chỉ có thể dựa vào rượu."

Trà gia hít sâu một hơi, gật đầu.

Thẩm Lãnh thò tay ra, Hắc Nhãn đưa cho hắn vò rượu nặng thứ ba. Thẩm Lãnh một tay mở nút bịt miệng vò ra: "Trước khi kính vò rượu tiếp theo, ta có mấy câu muốn nói."

Hắn nhìn về phía người bên cạnh: "Đỗ tướng quân, thời gian ta ở Cầu Lập không lâu, cũng chưa thật sự tham dự được mấy trận chiến. Đại tướng quân thống lĩnh các ngươi bình định Cầu Lập, tuy rằng ta không được chứng kiến nhiều nhưng đã nghe qua không ít. Đại tướng quân suất quân vượt sông Ô Nha, thủ quân Cầu Lập ương ngạnh, mũi tên quá dày, các binh sĩ không thể tiến lên phía trước, cho nên đại tướng quân tự dẫn đầu binh sĩ. Đỗ tướng quân nhìn mũi tên của kẻ thù như mưa, đích thân giơ thuẫn cho đại tướng quân, đại tướng quân lên bờ hoàn hảo không tổn hao gì, Đỗ tướng quân thân trúng sáu mũi tên, ta nói đúng chứ?"

Đỗ tướng quân cắn môi gật đầu.

"Ta kính ngươi."

Thẩm Lãnh giơ vò rượu lên uống một ngụm.

Hắn đi đến bên cạnh người thứ hai: "Dương tướng quân, ngày đại tướng quân bị thương, thân binh liều chết tiến lên phía trước chặn mũi tên cho đại tướng quân, Dương tướng quân từ bến cánh dẫn quân xông qua. Đại tướng quân được đưa lên cáng, ngươi cũng leo lên cáng, chống hai cánh tay, lấy thân thể của chính mình che chắn cho đại tướng quân, ta nói đúng không?"

Dương tướng quân ừ một tiếng.

Thẩm Lãnh lại uống một ngụm rượu: "Ta kính ngươi."

Hắn đi đến trước mặt Lâu Hổ: "Đại tướng quân trọng thương không dễ thu gom đủ dược liệu cần thiết, là Lâu giáo úy đại nhân ba ngày ba đêm không ngủ không nghỉ đi tìm thảo dược về, trên đường đi một ngày chỉ ăn một bữa cơm, làm như vậy là để tiết kiệm thời gian trở về. Trên đường đi có người khuyên ngươi nghỉ ngơi, ngươi nói là... ta có thể chết, đại tướng quân không thể có chuyện."

Lâu Hổ nghiêng đầu đi không nhìn Thẩm Lãnh nhưng mắt đã hơi đỏ lên.

Thẩm Lãnh lại uống xong một vò rượu này: "Ta kính ngươi."

Lâu Hổ khom người xách một vò rượu lên uống, uống chưa được một nửa đã sặc, ho khan dữ dội.

Thẩm Lãnh vỗ vai Lâu Hổ, tầm mắt liếc nhìn về phía mọi người: "Có những câu không thể nói lung tung, sẽ bị người khác cài cho tội danh kết bè kết cánh, nhưng ta không sợ, bởi vì đứng trước mặt ta đều là huynh đệ chiến binh, huynh đệ có thể phó thác sinh tử cho nhau. Tại sao ta hôm nay không vui? Bởi vì các ngươi đã sai. Ta đứng trước mặt chỉ vào mũi của các ngươi mắng các ngươi, cũng bởi vì mọi người là huynh đệ. Nếu như là người ngoài, ta có thể rút đao xông lên chứ chẳng thèm nói thêm một câu. Các ngươi cũng biết đại tướng quân có ơn tri ngộ với ta, hôm nay ta chỉ nói một câu, ta coi đại tướng quân như thầy như cha, ai bất kính với đại tướng quân thì ta sẽ không nhịn."

Hắn xách vò rượu của Lâu Hổ lên, Lâu Hổ ngẩn ra, Thẩm Lãnh nói: "Ta uống thay ngươi, coi như là ngươi nhận lỗi với đại tướng quân."

Hắn giơ lên vò uống hết nửa vò rượu còn lại, người đã bắt đầu lảo đảo.

Cũng không biết làm sao, Lâu Hổ bỗng nhiên òa khóc.

Thẩm Lãnh loạng choạng nói: "Ta chỉ cầu một chuyện, huynh đệ không coi thường nhau."

Vịn vào bàn, Thẩm Lãnh nhìn về phía Hải Sa: "Kẻ coi thường huynh đệ, ta sẽ không coi hắn là huynh đệ."

Bình Luận (0)
Comment