Lúc Thẩm Lãnh tỉnh lại đã là sau nửa đêm, mở mắt ra nhìn, trong phòng đang thắp đèn, hơi tối một chút. Trà gia dùng tay chống cằm ngồi ở bên cạnh, thỉnh thoảng sẽ gục đầu một cái vì buồn ngủ sau đó bừng tỉnh và xem thử tình hình của Thẩm Lãnh. Nàng cứ như vậy suốt một đêm, quãng đường đến thành Nam Bình này vốn đã vất vả, nàng vẫn chưa thực sự nghỉ ngơi đàng hoàng.
Thẩm Lãnh mang máng biết là mình đã nôn, không nhớ là mấy lần, không có ấn tượng, nhưng trong phòng cũng không có mùi khó ngửi gì. Người uống rượu say đều biết rượu những thứ bị nôn ra ghê tởm và khó ngửi cỡ nào, nhưng trong phòng này còn có mùi thơm thoang thoảng, cảm giác có lẽ là mùi hương gì đó, trên sàn nhà cũng sạch sẽ, hiển nhiên mỗi lần nôn là Trà gia đều sẽ dọn dẹp một lần.
Thẩm Lãnh đau lòng cười cười: "Ta không sao rồi, mau nằm ngủ đi."
Trà gia mở mắt nhìn thấy sắc mặt Thẩm Lãnh đã khôi phục lại, nàng cũng cười: "Lát nữa tắm rửa rồi đi ngủ."
Vừa mới nói xong thì bên ngoài truyền đến gà gáy tiếng.
Thẩm Lãnh nhổm người ngồi dậy, sau đó lại nằm lại.
Không ngờ lại trần như nhộng.
Mặt hơi đỏ lên.
Trà gia cười nói: "Chàng nôn ra khắp người khắp giường, ta đã thay chăn hai lần rồi."
Thẩm Lãnh cảm thấy trên người cũng không bị dính, hẳn là Trà gia đã lau người cho hắn.
"Ta đi đun nước nóng cho nàng."
Thẩm Lãnh tay chân lanh lẹ mặc y phục vào. Trà gia gật đầu cười, lên giường rúc vào ổ chăn của Thẩm Lãnh: "Ta chợp mắt một lát trước."
Thẩm Lãnh chăn đắp kín cho Trà gia, ra ngoài hoạt động tứ chi một chút, trời đã hơi tảng sáng. Xa xa trên cành cây có một con gà trống lớn đang rướn cổ lên gáy, rất to và rõ. Thẩm Lãnh thầm nghĩ ngay cả gà trống cũng chăm chỉ như vậy, mình cũng không thể bởi vì uống say một lần đã bỏ bê việc luyện công, chẳng lẽ còn không chăm chỉ bằng một con gà? Vừa nghĩ đến đây thế là bắt con gà trống kia về, đun nước vặt lông cho vào nồi hầm.
Đổ nước nóng vào thùng gỗ to, Thẩm Lãnh thử độ ấm vừa đủ, đứng dậy đi gọi Trà gia nhưng lại phát hiện Trà gia đã ngủ rất say, hắn lặng lẽ lui ra ngoài đóng cửa phòng lại rồi ngâm mình trong thùng gỗ to. Cảm giác mà nước ấm mang đến thoải mái hơn bất cứ một thủ pháp xoa bóp nào. Lúc Thẩm Lãnh nghĩ đến đây liền ngây người ra, thầm nghĩ ngoại trừ Trà gia ra thì mình cũng không biết thủ pháp gì của người khác...
Đúng lúc này Trang Ung xuất hiện ở ngoài cửa phòng hắn, gọi một tiếng, Thẩm Lãnh vội vàng lau người mặc y phục xong đi ra ngoài.
"Cảm giác thế nào?" Ông hỏi.
Thẩm Lãnh cười ngượng: "Ngủ khoảng nửa đêm, đã lâu rồi cũng không có ngủ một giấc dài như vậy, đừng nói là đã tỉnh rượu, dù là sự mệt mỏi lúc đi đường cũng hết rồi."
Trang Ung nói: "Vậy là tốt rồi."
Thẩm Lãnh hỏi: "Hôm qua ông có uống rượu không?"
Trang Ung lắc đầu.
Ông liếc nhìn Thẩm Lãnh: "Đúng rồi, còn có một chuyện muốn hỏi ngươi, hôm qua ta ngủ ở ngay trong viện phía trước, gà gáy đánh thức ta dậy, ngươi có nhìn thấy con gà trống ta nuôi không?"
Thẩm Lãnh: "Nhìn... thấy hay là không thấy?"
Trang Ung: "Ngươi đang hỏi ai?"
Thẩm Lãnh: "Đại tướng quân có ngửi thấy mùi thịt bay thoang thoảng trong viện tử này không?"
Trang Ung ngây người ra, sau đó hung hăng trừng mắt lườm Thẩm Lãnh một cái: "Ngươi biết ta nuôi con gà trống đó bao lâu không? Sau khi ta bị thương trong lúc rảnh rỗi đã nuôi nó từ gà con đến bây giờ lớn được như vậy, tình cảm đã hơn một năm mà ngươi nói hầm là hầm cho ta ngay? Trong lòng hơi buồn... Đừng nấu cay, hương vị đậm một chút, thịt hầm nhừ một chút, buổi trưa ta qua đây ăn."
Thẩm Lãnh muốn che mặt.
Trang Ung hỏi: "Luyện công rồi?"
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Vẫn chưa."
"Lát nữa hay luyện, theo ta ra ngoài đi dạo một chút."
Thẩm Lãnh vâng một tiếng, nhìn Trần Nhiễm từ sương phòng mở cửa đi ra, dặn một tiếng trông chừng nồi thịt hầm, Trần Nhiễm ừ một tiếng: "Sáng sớm đã hầm gà?"
Thẩm Lãnh: "Chủ yếu là gà dậy sớm, nhân lúc còn tươi."
Trang Ung: "..."
Thẩm Lãnh cười ngượng sau đó cùng Trang Ung ra khỏi tiểu viện. Trang viên này rất lớn, phu nhân và con gái của Trang Ung không ở phủ tướng quân mà cũng sống ở đây. Hôm qua phủ tướng quân uống đến mức hỗn độn, Trang Ung cũng không ở bên kia, lúc đến đây vẫn không quên mang theo con gà trống ông nuôi để gáy sáng.
Gáy thì gáy rồi, ai ngờ sẽ bị Thẩm Lãnh bắt, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn.
Sau khi đến Cầu Lập Lâm Lạc Vũ liền sống ở đây. Trang Nhược Dung bình thường cũng không có bằng hữu gì qua lại, cho nên sau khi Lâm Lạc Vũ tới nàng càng thích sống ở đây hơn, cũng có nhiều người trò chuyện. Trên thực tế cho dù đã đến Cầu Lập gần hai năm nhưng nàng vẫn không thích ứng được với cuộc sống ở đây, bất kể là đồ ăn hay là tập quán, nhưng nàng chưa bao giờ nói gì, ngay cả với mẹ nàng cũng chưa từng nói.
Trang Ung đi ở phía trước, Thẩm Lãnh đi theo ở vị trí phía sau một chút. Trang Ung nhìn mặt trời sắp nhô lên phía đông, rất nhiều chuyện trong lòng đã được tháo gỡ nút thắt cho nên tâm trạng coi như cũng không tệ: "Đêm qua ta mãi không ngủ được mà vẫn luôn nghĩ đến một chuyện. Hôm qua Hải Sa không nói với ngươi, hắn đã dâng tấu lên triều đình thỉnh cầu đi đông cương, hẳn là bệ hạ sẽ phê chuẩn."
Thẩm Lãnh ngẩn ra: "Cũng hơi có lỗi với hắn, ta vừa đến thì hắn liền đi."
Trang Ung nói: "Cho nên ta định nói với ngươi một chút về những việc trong tay Hải Sa hiện tại. Ngươi vừa mới trở lại, uy vọng không đủ, nếu có thể mau chóng diệt mấy nhóm phản quân cũng có thể khiến các binh sĩ phục, còn có thể làm cho bách tính địa phương Cầu Lập cũng biết rõ ngươi."
"Đại tướng quân cứ nói."
"Có ba chỗ khó đánh nhất."
Trang Ung vừa đi vừa nói: "Đảo Đông Dao có hơn một ngàn cường đạo, nhân số không nhiều nhưng địa hình thật sự quá phức tạp."
Thẩm Lãnh gật đầu: "Ta đã xem qua địa hình của đảo Đông Dao, chỉ có một đường thuỷ có thể đi vào, chiến thuyền quy mô lớn cũng không thể triển khai tiến vào, chỉ có thể đi vào từng chiếc từng chiếc một, nhưng đi vào không bao lâu là ở ngay trong phạm vi của máy ném đá trên đảo Đông Dao. Đường thuỷ cố định, máy ném đá của bọn chúng đập tảng đá lớn xuống thì không có khả năng không đập trúng, chiến thuyền chắc chắn đến mấy cũng không trụ được qua 3 – 4 cú ném. Lúc trước Đỗ tướng quân dưới trướng tướng quân Hải Sa từng dẫn tám ngàn binh tấn công ba lần nhưng đều không thành công."
Trang Ung gật đầu: "Mất nhiều hơn được. Trên đảo chỉ có hơn ngàn tàn binh, nếu cường công sợ là tổn thất của chúng ta lớn đến mức khiến người ta đau lòng. Sau đó Đỗ tướng quân dẫn quân vây nhốt muốn cho đám tàn phỉ kia chết đói, nhưng mà chung quanh đảo Đông Dao rất nhiều cá, chỉ dựa vào ăn cá thì bọn chúng cũng không chết đói được, trên đảo còn có rất nhiều quả dại, nghe nói trên đất trống còn trồng lương thực, cũng đủ cho đám tàn phỉ kia sống qua ngày."
Trang Ung nói: "Ta đã từng thương nghị cùng bộ hạ biện pháp tiến công đảo Đông Dao tốt nhất."
Ông liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Vẫn sẽ tổn thất thảm trọng."
Thẩm Lãnh: "Ta phải đến nơi xem thử địa hình rồi hãy nói."
Trang Ung ừ một tiếng: "Ngoại trừ đảo Đông Dao ra chính là thành Thánh Đồ mà bọn họ gọi."
Thẩm Lãnh thở dài: "Thành Thánh đồ khó ở người chứ không phải địa hình."
"Ngươi đã xem qua rồi?"
"Đã xem trên bản đồ, cũng đã hỏi thăm một chút."
Thẩm Lãnh nói: "Trên thành Thánh Đồ có một ngôi thánh miếu Thiền tông, nghe nói người sống ở trong thánh miếu là một vị Thiền tông đại sĩ. Không giống với đảo Đông Dao, đảo Ngộ Đà nơi có thành Thánh Đồ cũng không khó đổ bộ, nhưng từ sau khi đại quân đến đã có trên hàng chục vạn bách tính tụ tập trên đảo, dùng thân thể của bọn họ làm tường thành. Sức ảnh hưởng của Thiền tông ở Cầu Lập vẫn cực kỳ to lớn, nếu không cẩn thận làm vị đại sĩ kia bị thương, còn nghiêm trọng hơn giết hoàng đế Cầu Lập nhiều."
Trang Ung nói: "Chỉ cần đại quân mà đến là bách tính bốn phía sẽ hội tụ ở dưới thành Thánh Đồ, đông nghịt, nếu muốn đánh qua thì phải nghiền ép ra một con đường máu, cho nên nói thành Thánh Đồ này còn khó đánh hơn cả đảo Đông Dao. Một nơi là địa hình quá ác liệt, một nơi là dân trị không dễ xử lý."
Trang Ung dừng lại: "Nhưng hai nơi này vẫn không phải là khó đánh nhất, khó đánh nhất là thành Khổng Tước."
Đương nhiên Thẩm Lãnh cũng biết nơi này.
Mấy trăm năm trước Thiền tông từng xảy ra một chuyện lớn, bởi vì mâu thuẫn nội bộ dẫn đến Thiền tông phân tách. Một vị nữ ni từ Tây Vực xa xôi vượt qua trùng dương đến Cầu Lập truyền kinh giảng đạo, dùng ba mươi năm xây dựng Khổng Tước Vương Tự, đến ngày nay Khổng Tước Vương Tự đã trở thành một trong tam đại thánh địa của Thiền tông, sánh ngang với Đại Lôi Minh Tự ở Tây Vực. Sức ảnh hưởng của Khổng Tước Vương Tự lớn đến mức có thể sẽ làm cho cả Thiền tông đều ra mặt vì nơi này.
Đương nhiên Đại Ninh đối cũng không sợ Thiền tông, điều họ lo lắng là nếu xử lý không tốt sẽ rơi vào phân tranh trường kỳ, cuộc chinh phạt ba nước Tây Vực trơcs đây cũng là cố gắng không phá hỏng chùa chiền.
Trang Ung thở dài: "Nếu thừa nhận địa vị của Thiền tông thì cũng dễ làm, nhưng bọn họ hơi quá đáng. Ta phái người đi tiếp xúc, thái độ của bên Khổng Tước Vương Tự là bọn họ muốn bệ hạ đích thân hạ chỉ thừa nhận địa vị của Thiền tông."
Thẩm Lãnh hừ một tiếng: "Bọn họ thật không hiểu bệ hạ."
Trang Ung nói: "Bất kể như thế nào cũng phải xử lý tốt. Nếu so sánh mà nói đảo Đông Dao coi như còn dễ xử lý, không có gì hơn ngoài đao binh, nhưng thành Thánh Đồ và Khổng Tước Vương Tự xử lý không tốt sẽ dẫn đến dân biến."
Thẩm Lãnh gật đầu: "Cho ta hai ngày chuẩn bị một chút. Ý của bệ hạ là Tuần Hải Thủy Sư vẫn phải tiếp tục vận lương đến bắc cương, cho nên bên cạnh ta không có nhiều người."
Trang Ung nói: "Ta điều hai vạn chiến binh cho ngươi."
"Không cần."
Thẩm Lãnh nói: "Bên cạnh ta có sáu trăm người của thân binh doanh, đi trước xem thử tình hình. Sau khi xem tình hình xong mới có thể quyết định tác chiến như thế nào, đến lúc đó hãy điều động binh mã bốn phía cũng không muộn."
Trang Ung ừ một tiếng: "Cũng được."
Ông nhìn Thẩm Lãnh rất nghiêm túc nói: "Con gà trống kia..."
Thẩm Lãnh: "Cho ông hai cái đùi gà."
Trang Ung cười: "Tim gà, gan gà cũng phải cho ta."
Thẩm Lãnh: "Không có đàm phán!"
Trang Ung: "Ta tặng Trà Nhi một miếng ngọc bội thượng hạng."
Thẩm Lãnh: "Tim gà cho ông, gan gà một bước cũng không nhường."
Trang Ung: "Cũng được."
Hai người trở về, Trang Ung im lặng hồi lâu rồi lại hỏi một câu: "Một nửa thì sao?"
Thẩm Lãnh: "..."
Ăn cơm trưa xong Thẩm Lãnh lại đun nước nóng cho Trà gia. Trà gia đi tắm, Thẩm Lãnh đi đến bản đồ trước lại nghiêm túc suy ngẫm lần nữa. Về khoảng cách mà nói thì đảo Đông Dao gần nhất, cách thành Nam Bình không đến sáu trăm dặm, nếu chỉ đem thân binh doanh qua đó, không bao lâu là đến nơi. Từ đảo Đông Dao đi hơn ngàn dặm về phía tây nam là có thể đến thành Thánh Đồ. Từ thành Thánh Đồ đi thêm không đến hai trăm dặm chính là Khổng Tước Vương Tự.
Giống như lời Trang Ung nói, đánh hai nơi ở phía sau khó không phải là không dễ đánh lên, mà là xử lý quan hệ với Thiền tông.
Trần Nhiễm từ bên ngoài vào: "Thuyền đã chuẩn bị xong, ngày mai là có thể xuất phát."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Ngươi đi gặp đại tướng quân, cứ nói ta cần chọn một ít đồ trong võ khố."
Trần Nhiễm cười hì hì: "Thích nhất là khuân đồ từ trong võ khố nhà người ta ra ngoài."
Thẩm Lãnh cười cười: "Chúng ta đều có binh khí chế thức, ngươi đi lấy đầy đủ những thứ này."
Hắn đưa cho Trần Nhiễm một tờ giấy. Trần Nhiễm nhìn nhìn, trên giấy viết một danh sách, các thứ bao gồm dây thừng, thiết trảo, móc câu, liên nỏ, hộp nỏ, gã gật đầu: "Còn cần thứ gì khác nữa không?"
"Chúng ta đi đến đảo Đông Dao cần bốn ngày."
Thẩm Lãnh liếc mắt nhìn Trần Nhiễm một cái: "Chỉ đem lương thực cho sáu ngày."
Trần Nhiễm ngẩn ra: "Sáu ngày?"
Thẩm Lãnh gật đầu: "Hơn một ngày cũng không mang."
Trần Nhiễm: "Có phải quá ít không?"
Thẩm Lãnh nói: "Dùng việc này để cho các binh sĩ biết quyết tâm đánh đảo Đông Dao của ta."
Trần Nhiễm: "Lỡ như không đủ thì sao?"
Thẩm Lãnh: "Ta nói với đại tướng quân một tiếng, ngày thứ bảy nhất định phải đưa lương thực đến..."
Trần Nhiễm: "Quyết tâm này của ngươi thật lớn."