Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 709 - Chương 709: Khi Chuẩn Bị Thắng Lợi Cũng Là Lúc Đang Chuẩn Bị Tử Vong

Chương 709: Khi chuẩn bị thắng lợi cũng là lúc đang chuẩn bị tử vong Chương 709: Khi chuẩn bị thắng lợi cũng là lúc đang chuẩn bị tử vong

Thẩm Lãnh mang theo sáu trăm thân binh rời thành Nam Bình, mất bốn ngày để đến được đảo Đông Dao. Trà gia nói gì cũng không chịu ở lại trang viên, nàng muốn đi theo, Thẩm Lãnh tốn hết tâm tư cũng không cản được.

Những gì nhìn thấy trên bản đồ và hoàn cảnh thực tế dù sao cũng có chênh lệch, lúc đứng ở bờ biển nhìn đảo Đông Dao phía xa trong lòng Thẩm Lãnh cũng nảy sinh cảm giác hơi vô lực, chỗ đó nhìn thế nào cũng không phải 1 – 2 ngày là có thể đánh chiếm được.

Trần Nhiễm dùng vai khẽ đụng vào Thẩm Lãnh: "Thật sự mời đại tướng quân ngày kia sẽ đưa lương thực tới?"

Thẩm Lãnh trợn mắt lườm gã: "Chưa chiến đã sợ."

Trần Nhiễm chỉ vào đảo Đông Dao: "Hai ngày, làm sao có thể đánh được? Không nói chỉ có một con đường thuỷ đến tới gần đảo Đông Dao, chiến thuyền đi vào là sẽ bị máy ném đá của người Cầu Lập trên đảo Đông Dao đập thành mảnh vụn, cho dù đi vào được..."

Gã nhìn tới chỗ leo lên núi: "Nhìn con đường mòn kia xem, căn bản là không gọi đường, dốc quá nghiêng. Ta nghe nói trước đây Đỗ tướng quân suất quân tám ngàn tiến công ba lần không được, có hai lần là đã xông lên trên đảo, nhưng sườn núi dốc đứng căn bản là không thể triển khai trận hình, đội ngũ quy mô nhỏ đi lên lại hoàn toàn bại lộ dưới tên nỏ của người Cầu Lập. Chỉ độ dốc đó, ném đá cũng có thể đập người ta tè ra quần."

Thẩm Lãnh hỏi: "Lúc nãy ngươi nói câu đầu tiên là gì?"

Trần Nhiễm nhớ lại một chút: "Hai ngày làm sao có thể đánh được?"

"Một ngày." Thẩm Lãnh nói: "Từ lúc chúng ta rời thành Nam Bình đến bây giờ đã là ngày thứ năm, hôm nay ta phải xem địa hình, ngày mai tiến công, chỉ có thời gian một ngày. Không Nắp, có chuyện ngươi phải nhớ, tuyệt đối không được nói cho các binh sĩ biết tin ngày kia sẽ có quân lương đưa đến, bọn họ chỉ biết là ngày mai là hết quân lương rồi."

Trần Nhiễm: "Có được không?"

Thẩm Lãnh: "Có lẽ được, nhưng cho dù là không được thì ngày kia lương thực đã đến rồi."

Trần Nhiễm nghĩ thấy cũng đúng như vậy: "Vậy được, ta đảm bảo không nói ra."

Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Thả một con thuyền nhỏ xuống, ta đi xem thử địa hình."

Trên chiến thuyền Phục Ba thả xuống một chiếc khoái thuyền Con Rết, Thẩm Lãnh cùng Trần Nhiễm và một đội thân binh mười người lên thuyền nhỏ. Trà gia vốn cũng muốn lên nhưng nói gì Thẩm Lãnh cũng không cho, ở trước mặt các binh sĩ tất nhiên Trà gia sẽ không tranh chấp với Thẩm Lãnh, đành phải ở lại bên bờ nhìn.

Thân binh chèo thuyền nhỏ tiến vào hải vực, địa hình nơi này thật là quỷ dị đến cực hạn, không thể không nói một tiếng mức độ điêu luyện của thiên nhiên tạo vật làm cho người ta rung động. Chỉ có một đường thuỷ rộng khoảng chừng hai mươi trượng có thể đi vào đảo, hơn nữa độ rộng cũng không phải là đồng nhất mà đường thuỷ lại uốn lượn về phía trước, hai bên chính là đá ngầm lớn nhỏ kéo dài mãi đến phía dưới đảo Đông Dao. Đá ngầm lớn có thể chứa được 4 – 5 người đứng trên đó, đá ngầm nhỏ thì chỉ lộ ra khỏi mặt nước một chút nhưng rất dày, đừng nói chiến thuyền Phục Ba, cho dù là khoái thuyền Con Rết cũng không có cách nào đi xuyên qua bãi đá ngầm.

Men theo đường thuỷ về phía trước, lúc sắp đến đảo Đông Dao Thẩm Lãnh khoát tay ra hiệucho thuyền dừng lại. Nơi này cách đảo Đông Dao khoảng hơn một dặm, đi tiếp nữa là đến phạm vi bắn của máy ném đá rồi, một tảng đá lớn bay tới, có thể đập khoái thuyền Con Rết thành mảnh vụn.

Hắn giơ thiên lý nhãn lên nhìn về phía đảo Đông Dao, chỗ có thể đổ bộ lên bờ có một bãi cát khá bằng phẳng. Nhìn màu sắc của nước thì thuyền lớn căn bản là không đến gần được, chắc hẳn thuyền nhỏ có thể chèo thẳng lên trên bãi cát, nhưng diện tích của bãi cát nhỏ đến nỗi chỉ có thể chứa được hơn trăm người. Người Cầu Lập từ chỗ cao dùng mũi tên lông vũ bao trùm xuống, người lên bờ ngay cả vật cản cũng không tìm được sẽ bị bắn thành con nhím.

Đỗ tướng quân là thủ hạ của Hải Sa đã tiến công liên tiếp ba lần cũng không thể công phá nơi này, cũng không phải hắn ta không cố hết sức.

Trần Nhiễm lắc đầu: "Người của chúng ta cho dù đi thuyền nhỏ lao thẳng đến bên bờ, bãi cát kia chính là bia ngắm bắn của kẻ thù."

"Giảm bớt số người trên khoái thuyền Con Rết."

Thẩm Lãnh nhíu mày trầm tư: "Mỗi một chiếc khoái thuyền Con Rết nhiều nhất có thể chở mười sáu người, với sức nặng của thuyền, giảm xuống tám người tốc độ cũng không nhanh nổi."

Trần Nhiễm: "Vốn dĩ khoái thuyền có thể đến gần đã không nhiều, còn muốn giảm bớt nhân số?"

"Nhiều nhất là chín người."

Thẩm Lãnh tính toán trong đầu, lại nhìn khoái thuyền Con Rết dưới chân: "Sáu người chèo, ba người ở giữa sáu người, cách một người, chức trách của ba người chính là giơ thuẫn, tính cả sức nặng thuẫn lớn của một người thì chín người đã là cực hạn. Nếu bố trí đủ quân số cộng thêm sức nặng của tấm chắn thì khoái thuyền Con Rết lún xuống nước quá sâu, cho dù máy ném đá của người Cầu Lập không đập trúng, sóng nước cũng dễ làm lật thuyền."

Trần Nhiễm: "Nhưng ít người đi lên căn bản là vô dụng. Giả thiết mười chiếc khoái thuyền Con Rết đều có thể cập bờ, đủ quân số đi lên chẳng qua cũng chỉ một trăm sáu mươi người, thủ quân trên đảo ít nhất có chừng một ngàn bốn trăm, có lẽ nhiều hơn. Một trăm sáu mươi người cường công có ý nghĩa gì? Nếu giảm bớt nhân viên thêm, mười chiếc khoái thuyền cập bờ đi lên chẳng qua cũng chỉ chín mươi người..."

"Bãi cát đó nhiều nhất chứa được trăm người."

Thẩm Lãnh nói: "Tính số người, chín mươi người là thích hợp nhất."

Trần Nhiễm nhìn Thẩm Lãnh với vẻ khó tin: "Không phải là ngươi muốn chỉ mang chín mươi người lên chứ?"

"Mang tám mươi chín người, ta tính là một người."

Thẩm Lãnh xua tay: "Quay về thôi."

Trần Nhiễm hỏi: "Vậy bây giờ làm gì?"

Thẩm Lãnh cười cười: "Triệu tập người lại, đánh một trận."

"Đánh một trận?"

"Đúng, đánh một trận."

Trên đảo Đông Dao, thủ lĩnh của nhóm tàn quân Cầu Lập này tên là Nguyễn Tể Tây, vốn là một gã tướng quân ngũ phẩm của thủy sư Cầu Lập, sau khi chủ lực thủy sư Cầu Lập bị đánh tan, y dẫn theo một nhóm tàn binh lui giữ bờ biển phía tây Cầu Lập. Bọn họ chạy trốn giữa các huyện, khi chạy khắp nơi mệt mỏi mà vẫn không ngăn cản nổi cuộc tiến công của chiến binh Đại Ninh, cầu sinh tồn trong khe hẹp, sau đó ngay cả kẽ hẹp cũng không còn.

Một nhóm tàn binh Cầu Lập khác có khoảng hơn ba ngàn người bị đánh tan, có hơn bốn trăm người chạy thoát đến chỗ y. Y dẫn theo đội ngũ hơn ngàn người cướp đoạt một số thuyền đánh cá ra biển lên đảo Đông Dao.

Dựa vào địa thế dễ thủ khó công, y đã chiếm cứ đảo Đông Dao gần hai năm, chiến binh Đại Ninh tiến công mấy lần liên tiếp cũng không thể làm gì được y, Nguyễn Tể Tây lại càng đắc ý hơn, cách đây không lâu đã tự phong là Cầu Lập tam quân đại đô đốc, hộ quốc công, đội ngũ hơn một ngàn người dưới trướng này, y phong tận mấy chục tướng quân nhị phẩm, tam phẩm tứ phẩm thì khỏi cần nói, một binh sĩ tùy tiện nào đó đều có quân hàm giáo úy lục phẩm.

Thậm chí y còn nghĩ tới việc muốn tự lập làm đế nữa.

Đứng trên đá ngầm, Nguyễn Tể Tây giơ thiên lý nhãn lên nhìn về phía bờ biển đối diện. Đã sớm chú ý thấy lại có quân Ninh đến, tất cả mọi người trên đảo Đông Dao đều đề phòng, cho dù đã bảo vệ được ba lần nhưng bọn họ vẫn không dám thật sự phớt lờ. Ở trên lục địa những người Cầu Lập bị chiến binh Đại Ninh đánh đến sợ hãi này cũng chỉ miễn cưỡng còn có thể tìm được chút tự tôn trên hải đảo này.

"Một chút người như vậy?"

Nguyễn Tể Tây buông thiên lý nhãn xuống, không thể tin được điều mình nhìn thấy.

Bên bờ biển trên đất liền tổng cộng chỉ có năm chiếc chiến thuyền Phục Ba, tính cả khoái thuyền Con Rết treo ở hai bên chiến thuyền Phục Ba, quy mô của đội ngũ này cũng nhỏ đến mức khiến người ta kinh ngạc. Cho dù đủ quân số, bố trí trên năm chiếc chiến thuyền Phục Ba sẽ không cao hơn một doanh binh mã, cũng chỉ là một ngàn hai trăm người.

Tướng quân quân Ninh lần trước mang theo tám ngàn người vây công nhiều lần cũng không thể làm gì được đảo Đông Dao của y, hiện giờ một ngàn hai trăm người này muốn làm gì?

"Đại đô đốc."

Đại tướng quân nhị phẩm Tôn Quang Minh dưới trướng y chỉ chỉ chỗ quân Ninh: "Ngài xem bọn họ đang làm gì?"

Nguyễn Tể Tây giơ thiên lý nhãn lên tiếp tục nhìn, sau đó cũng sửng sốt.

Thế mà binh sĩ ở bờ bên kia lại đang đùa giỡn ư?

Cũng không giống như là đùa giỡn, tỷ thí một chọi một, đánh cũng rất kịch liệt.

"Là tới diễu võ dương oai à?"

Tôn Quang Minh vẻ mặt khó hiểu: "Nhìn quy mô những người đánh nhau trên bãi cát hẳn là toàn bộ binh lực của đội ngũ này, phán đoán tuyệt đối không đến ngàn người, thuộc hạ thấy cũng chỉ là 600 – 700 người."

"Chẳng lẽ không phải là muốn tới đánh chúng ta?"

Nguyễn Tể Tây thật sự không hiểu nổi quân Ninh có ý gì, chỉ đem vài trăm người đến đây, đến rồi cũng không tiến công. Đầu tiên có một con thuyền nhỏ từng muốn tới gần đảo Đông Dao nhưng đến chỗ cách một dặm rưỡi thì dừng lại, hẳn là đang thăm dò địa hình đảo Đông Dao. Nếu đã thăm dò rồi thì chứng tỏ là muốn đến đánh, nhưng mà tại sao người của bọn họ lại đánh nhau trước?

Tôn Quang Minh: "Có lẽ... là bọn họ tới chơi?"

Nguyễn Tể Tây: "Chèo chiến thuyền có võ trang đầy đủ đến đây chơi?"

Tôn Quang Minh nói: "Tuy không hiểu nổi người Ninh muốn làm gì nhưng không thể sơ suất, đại đô đốc nên hạ lệnh cho tất cả mọi người đều duy trì cảnh giác đề phòng, phân binh đến phía sau đảo tuần tra. Tuy rằng phía sau đều là vách đá cao ít nhất 70 – 80 trượng, ngoại trừ đường thuỷ này ra cũng đều là đá ngầm, căn bản không thể tới gần nhưng cũng không thể không đề phòng."

"Ta biết." Nguyễn Tể Tây nói: "Hạ lệnh điều chỉnh máy ném đá nhắm vào đường thuỷ, có người tới gần lập tức bắn chìm, chia đội ngũ làm ba đội thay phiên canh gác."

"Vâng."

Tôn Quang Minh lên tiếng, lại theo bản năng giơ thiên lý nhãn lên nhìn sang bờ bên kia, bên kia vẫn đang đánh, tất cả binh lính quân Ninh tụ lại một chỗ, đấu pháp rất lỗ mãng và cũng rất loạn.

Bờ biển bên này, Thẩm Lãnh ngồi dưới gốc cây ngẩng đầu nhìn Trần Nhiễm, Trần Nhiễm cắt mấy quả dừa ném từ trên cây xuống, quả dừa rơi trên bờ cát làm lõm xuống một hố. Thẩm Lãnh thò tay ra cầm một quả lên, dùng vỏ dao săn nhỏ cạo vỏ, đổi sang chủy thủ cắt ngang một miếng. Trần Nhiễm từ trên cây xuống, Thẩm Lãnh đưa quả đã gọt xong cho Trần Nhiễm, Trần Nhiễm cười hì hì: "Cảm ơn, cảm ơn."

Thẩm Lãnh: "Giúp ta đưa qua cho đại ca ngươi."

Trần Nhiễm: "..."

Trà gia ở chỗ xa giúp phân phối vật tư, Trần Nhiễm hấp tấp bưng một quả dừa qua cho Trà gia, quay lại liếc nhìn, Thẩm Lãnh lại gọt một quả để ở bên cạnh, hiển nhiên là cho mình, lại hấp tấp chạy về, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Lãnh ôm một quả dừa uống.

"Thanh mát, khá được."

Trần Nhiễm chép miệng: "Tại sao lại bảo mọi người đánh một trận?"

"Chọn những người còn lại cuối cùng theo ta lên đảo."

Trần Nhiễm: "Ta thì sao?"

"Không mang ngươi theo."

Thẩm Lãnh tự gọt một quả dừa uống: "Ngươi ở lại đây làm chi viện."

Trần Nhiễm trợn trừng mắt: "Dựa vào cái gì!"

Thẩm Lãnh: "Ngươi còn trợn nữa?"

Trần Nhiễm lập tức xẹp xuống: "Ta là đội chính thân binh của ngươi, sao ta có thể không đi."

"Ngươi giúp ta trông Trà gia."

Thẩm Lãnh liếc nhìn sang phía Trà gia, nói nhỏ: "Nếu ta dẫn người lên đảo gặp bất trắc gì, Trà gia sẽ điên... Biết tại sao ta vội có con với Trà gia không? Bởi vì ta biết rất rõ một khi ta xảy ra chuyện gì thì Trà gia sẽ không sống một mình, thế giới của nàng rất nhỏ, chỉ có tiên sinh và ta, sau khi có hai đứa con thì nàng sẽ không làm chuyện điên rồ nữa, cho dù ta chết vẫn còn có bọn trẻ ở bên nàng."

Trần Nhiễm: "Ngươi nói vớ vẩn gì vậy!"

Thẩm Lãnh nhún vai: "Đương nhiên ta không muốn chết, nhưng phải suy nghĩ... Ngươi ở lại đây, nếu người ta mang theo không thể công lên đảo, ngươi ngăn cản nàng, nàng sẽ điên mất, đừng để cho nàng đi, ngươi cũng đừng đi. Sau khi ta chết chẳng qua chỉ là một cái xác chết, cướp xác chết về cũng có ích gì chứ? Ngươi phải đưa nàng về Trường An."

Thẩm Lãnh đứng dậy, phủi cát dính trên mông, sau đó quay vào mặt Trần Nhiễm rặn ra một quả rắm.

"Ngươi phải sống, Trà gia cũng phải sống, chiến tranh nhỏ đến mấy cũng là chiến tranh, mỗi một trận chiến ta đều đã chuẩn bị sẵn sàng chết."

Thẩm Lãnh thở ra một hơi thật dài: "Huynh đệ, ta vẫn phải dựa vào ngươi đấy."

Trần Nhiễm hít sâu.

"Con mẹ nó thối thật."

Thẩm Lãnh: "Nói bừa, mùi dừa, thanh mát, thật sự khá tốt."

Bình Luận (0)
Comment