Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 710 - Chương 710: Giết Ra!

Chương 710: Giết ra! Chương 710: Giết ra!

Có những lúc thời khắc chiến tranh đến không có tráng liệt như vậy, kích động như vậy, thậm chí bình tĩnh đến mức làm cho người ta cảm thấy chỉ là một lần ra ngoài đi chơi. Mặt trời sáng sớm từ mặt biển nhô lên, phủ lên mỗi một người một lớp viền vàng, hưởng thụ làn gió biển nhẹ nhàng dịu dàng, nhìn ánh nắng đong đưa trên mặt nước, dường như thế giới mãi mãi đều sẽ an tường như vậy.

Chim biển đang bay, gió đang ca hát.

Thẩm Lãnh đi lên chiếc khoái thuyền Con Rết đầu tiên, thuyền càng nhỏ thì xác suất máy ném đá của kẻ thù bắn trúng mục tiêu cũng càng nhỏ.

"Trước khi chiến đấu cũng nên nói chút gì đó mới đúng. Ta không giỏi cổ động sĩ khí, những lời đao to búa lớn ta cũng không thể nào hạ bút thành văn. Mỗi một lần cùng các ngươi kề vai chiến đấu, trong lòng ta thậm chí chưa từng suy nghĩ đến thắng bại, chỉ luôn nghĩ là mọi người cố gắng đều còn sống trở về, xông lên đánh một trận, đánh xong trở về ăn cơm."

Thẩm Lãnh cười cười, sửa lại khôi giáp của mình một chút, hắn không mặc bộ áo giáp huyền thiết màu đen kia mà là một bộ bì giáp chiến binh bình thường.

Giống với binh lính.

"Nói những gì đây?"

Thẩm Lãnh nhìn chung quanh.

"Ta ở phía trước các ngươi."

Hắn đứng vững trên thuyền, chỉ về hướng đảo Đông Dao.

Thân binh chèo khoái thuyền Con Rết, cắt qua mặt nước giống như mũi tên.

Từng chiếc từng chiếc khoái thuyền Con Rết đi theo thuyền của Thẩm Lãnh lao vào biển rộng.

Trên đảo Đông Dao, Nguyễn Tể Tây bị người khác đánh thức khỏi giấc ngủ. Y tưởng là trong đêm qua quân Ninh có thể sẽ đột kích cho nên nhìn canh chừng hơn nửa đêm, nhưng quân Ninh lại không có bất kỳ hành động nào, thế nên vào lúc sáng sớm tất cả người Cầu Lập trên đảo đều hơi buồn ngủ và mệt mỏi. Tuy rằng y đã hạ lệnh đội ngũ chia làm ba đội thay phiên canh gác, nhưng cho dù là người không canh gác cũng làm sao có thể thoải mái ngủ được?

Đều là người từng giao chiến với quân Ninh, bọn họ vẫn chưa quên áp lực lần trước quân Ninh đột kích trong đêm mang đến, cho dù lần đó quân Ninh căn bản là không thể tấn công lên đảo.

Lần đó quân Ninh lựa chọn đột kích ban đêm, từng chiếc từng chiếc thuyền nhỏ men theo tuyến đường thuỷ chật hẹp kia tới gần đảo Đông Dao, nhưng quân Ninh lại không biết buổi tối và ban ngày tình hình nước biển không giống nhau. Buổi tối bãi cát kia bị nước biển nhấn chìm, có thể sẽ biến mất không thấy gì nữa, lúc sáng sớm bãi cát kia mới bắt đầu từ từ hiện ra, cho nên chiến binh quân Ninh giết đến dưới đảo Đông Dao mạo hiểm tiến lên trong màn đêm tối đen, máy ném đá khiến đội thuyền tổn thất thảm trọng, thuyền lao đến phía dưới đảo Đông Dao lại đâm thẳng lên núi, binh sĩ không có chỗ đặt chân đã bị người Cầu Lập điên cuồng bắn chết. Kẻ thù chỉ cần nhắm bắn vào khu vực đó chứ không cần phải ngắm chuẩn xác mỗi một người, trong bóng đêm bọn họ cũng không có khả năng như thế, nhưng mà chỗ đó rất chật hẹp, nước biển biến thành bãi tàn sát.

Lần đó chiến binh Đại Ninh tổn thất mấy trăm người, nhưng căn bản không thể nào đi lên đảo.

Thẩm Lãnh đã cố ý hỏi qua cho nên mới phải lựa chọn tiến công lúc sáng sớm.

Nguyễn Tể Tây khoác áo chạy ra ngoài, chạy một mạch đến một bên vách núi giơ thiên lý nhãn lên nhìn. Mười chiếc khoái thuyền Con Rết của quân Ninh đang hướng tới đảo với tốc độ cực nhanh.

"Chỉ có mười chiếc thuyền nhỏ?"

Nguyễn Tể Tây ngây người ra.

"Đúng, chỉ có mười chiếc thuyền nhỏ, hơn nữa khoảng cách trước sau rất lớn."

Tôn Quang Minh cũng không hiểu ra sao: "Đó là khoái thuyền Con Rết của quân Ninh, cho dù chở đầy thì một chiếc thuyền nhiều nhất có mười sáu người, mười chiếc khoái thuyền Con Rết bình yên vô sự lao đến dưới đảo chẳng qua cũng chỉ có một trăm sáu mươi người. Người lãnh binh của quân Ninh muốn làm gì? Chẳng lẽ lại tưởng rằng dựa vào hơn một trăm người có thể đánh được đảo Đông Dao chúng ta?"

Nguyễn Tể Tây lại giơ thiên lý nhãn lên nhìn, xác định một chiếc thuyền lớn cũng không qua đây, thật sự chỉ là mười chiếc thuyền nhỏ, khoảng cách giữa mười chiếc thuyền lại lớn như vậy, rất dễ dàng có thể đếm ra.

"Mặc kệ hắn, bảo máy ném đá nhắm bắn."

Nguyễn Tể Tây ra lệnh một tiếng: "Đội ngũ vẫn chia làm ba đội, bố trí cung tiễn thủ sẵn sàng, một khi bọn chúng lên bờ là ra sức bắn cho ta. Đừng tiếc mũi tên, chẳng lẽ mũi tên chúng ta mang tới lại không bắn chết được mấy chục người?"

"Vâng!"

Tôn Quang Minh lên tiếng, dẫn theo thân binh của mình xông lên.

Tiếng hò hét của người Cầu Lập ở trên đảo Đông Dao vang lên, tiếng tù và phá tan buổi sáng sớm.

Đúng lúc này Tôn Quang Minh lại chạy về: "Đại đô đốc, ngài xem bên kia!"

Hắn ta giơ tay chỉ về phía bờ biển. Nguyễn Tể Tây lập tức giơ thiên lý nhãn lên nhìn theo hướng hắn ta chỉ, chỉ thấy ở một bên bờ biển có chừng mấy chục chiếc chiến thuyền của quân Ninh đang đi qua đây, ngoại trừ Phục Ba ra còn có một chiếc thuyền Vạn Quân, quy mô của đội ngũ này nếu đủ quân số phỏng chừng cũng không dưới năm ngàn người. Nguyễn Tể Tây chuyển thiên lý nhãn sang hướng cột buồm của chiếc Vạn Quân kia, bên trên treo chiến kỳ của Đại Ninh, bên cạnh chiến kỳ treo tướng quân kỳ.

"Đỗ Vĩ Chí?" Mặt Nguyễn Tể Tây biến sắc: "Ta đã nói không có đơn giản như vậy mà."

Đỗ Vĩ Chí là tướng quân dưới trướng Hải Sa, lần trước chính là hắn ta mang theo tám ngàn chiến binh vây công đảo Đông Dao nhưng không phá được, tổng cộng tổn thất mấy trăm chiến binh nhưng thậm chí còn không thể bước chân lên đảo. Bất kể là tiến công ban ngày hay là tiến công ban đêm hắn ta đều đã thử, cuối cùng vẫn lựa chọn rút lui, hoàn toàn không cần phải tổn thất thêm nhiều chiến binh Đại Ninh vì hơn một ngàn phản quân Cầu Lập này nữa, nhưng không hề nghi ngờ, lúc rời đi Đỗ Vĩ Chí tràn ngập oán niệm.

Đối với một vị tướng quân lãnh binh mà nói, không đánh được một hòn đảo nhỏ là nỗi bực dọc cỡ nào? Nguyễn Tể Tây rất hiểu những tướng lĩnh tâm cao khí ngạo kia của quân Ninh, theo bọn họ thấy mục tiêu đều có thể bị tiêu diệt, mà đảo Đông Dao khiến cho Đỗ Vĩ Chí lần đầu tiên nếm trải mùi vị bại trận.

Nếu như có thể, Đỗ Vĩ Chí chỉ ước sao cắt Nguyễn Tể Tây thành tám mảnh mới hả hận.

Bên bờ.

Chiến thuyền của thủy sư dừng lại theo thứ tự, tướng quân thủy sư ngũ phẩm Đỗ Vĩ Chí đi đến đầu thuyền giơ thiên lý nhãn lên nhìn. Khi xác định Thẩm Lãnh chỉ đem mười chiếc khoái thuyền Con Rết đi, hắn ta không tự khỏi nhíu mày: "Đây không phải là làm bừa sao?"

Phó tướng dưới trướng hắn ta vâng một tiếng: "Quá khinh cuồng."

Đỗ Vĩ Chí vừa nhìn vừa nói: "Sao thấy người trên khoái thuyền Con Rết cũng không đủ quân số vậy?"

Phó tướng cũng nhìn kỹ một chút: "Quả thật không đủ quân số, nhiều nhất chín người."

Sắc mặt Đỗ Vĩ Chí hơi khó coi: "Có phải hắn cho rằng hắn có thể dựa vào mấy chục người là đánh được đảo Đông Dao không?"

Phó tướng lắc đầu: "Điều này sao có thể? Chúng ta mấy ngàn nhân mã vây công nhiều ngày cũng không thể phá được đảo Đông Dao, hắn nghĩ dựa vào mấy chục người mà đánh được? Ta vẫn hay nghe nói Thẩm Lãnh lãnh binh khác biệt, sao lại lỗ mãng như thế?"

Đương nhiên Đỗ Vĩ Chí biết Thẩm Lãnh, cách đây không lâu vừa mới gặp ở trong phủ đại tướng quân của Trang Ung. Hôm đó hắn ta cũng uống hết cả một vò rượu, cũng khá khâm phục thái độ làm người của Thẩm Lãnh. Sau ngày hôm đó tất cả bộ hạ của Hải Sa đều trở về khu vực phòng thủ của mình, hắn ta cũng trở về đảo Đông Dao. Hắn ta không nhận được thông báo nói sẽ tới đánh đảo Đông Dao của Thẩm Lãnh, là hôm qua nhận được tin tức do đại tướng quân Trang Ung phái người đưa tới mới biết được Thẩm Lãnh sẽ động thủ với đảo Đông Dao. Trang Ung bảo hắn ta suất quân đến chi viện, cho dù là người của Trang Ung cũng không biết Thẩm Lãnh sẽ trực tiếp đánh lên, bởi vì lúc Thẩm Lãnh tới đây đã nói với Trang Ung tới thăm dò địa hình trước rồi chế định sách lược.

Đỗ Vĩ Chí hơi bất mãn, Thẩm Lãnh đến đây nhưng không sớm phái người nói cho hắn ta biết. Nhưng bất mãn thì bất mãn, nếu Thẩm Lãnh đã đến đây hắn ta sẽ tận tâm tận lực phối hợp chi viện, cũng sẽ nói lại rõ ràng tình hình của đảo Đông Dao với Thẩm Lãnh.

Ai ngờ được cái tên lỗ mãng kia lại trực tiếp xông lên chứ?

Hơn nữa còn chỉ mang theo mấy chục người.

"Chúng ta cần qua đó không?"

Phó tướng hơi do dự: "Nếu chúng ta đi phối hợp tác chiến, có lẽ có thể thu hút máy ném đá của đối phương, nhưng tổn thất tất nhiên sẽ nặng nề."

Đỗ Vĩ Chí trầm mặc một lát rồi lắc đầu: "Lúc chúng ta tiến công cũng là dùng thuyền nhỏ, thuyền lớn đi lên chính là bia ngắm bắn, xem thử tình hình trước đã. Ngươi cho các binh sĩ thả hết tất cả khoái thuyền Con Rết xuống, bảo một doanh của Trương Phi Ngấn chuẩn bị sẵn sàng lên tiếp ứng tướng quân Thẩm Lãnh trở lại bất cứ lúc nào. Đây thuần túy là làm càn, làm sao có thể đánh được chứ?"

Phó tướng lập tức phái người đi truyền lệnh, tiếng tù và vang lên, từng chiếc từng chiếc khoái thuyền Con Rết từ hai bên chiến thuyền Phục Ba thả xuống, các binh sĩ cũng nhanh chóng chỉnh đốn lại trang bị.

Đỗ Vĩ Chí lại giơ thiên lý nhãn lên nhìn trên mặt biển, thiên lý nhãn chậm rãi nâng lên cao, giữa không trung là từng tảng từng tảng đá lớn đập xuống dưới, máy ném đá của người Cầu Lập bắt đầu phong tỏa đường thuỷ. Nhìn từ tầm bắn của máy ném đá của người Cầu Lập, mười chiếc khoái thuyền Con Rết kia của Thẩm Lãnh thậm chí không thể đi vào gần đảo Đông Dao trong vòng một dặm rưỡi.

Thẩm Lãnh đứng trên khoái thuyền Con Rết, ngẩng đầu nhìn tảng đá lớn kia càng ngày càng gần.

"Giảm tốc độ!"

Hắn hô to một tiếng, tất cả binh sĩ chèo thuyền lập tức dừng lại, thuyền nhanh chóng giảm tốc độ.

Bịch một tiếng, một tảng đá lớn rơi xuống mặt nước ở phía trước khoái thuyền không đến hai trượng, dấy lên một cơn sóng.

"Tăng tốc!"

Thẩm Lãnh lại hô to một tiếng.

Hắn đã tính toán trước thời gian mỗi một lần nhét đá vào máy ném đá, địa hình trên đảo Đông Dao đã hạn chế số lượng máy ném đá của kẻ thù, độ dốc quá nghiêng, chỉ có ba chỗ miễn cưỡng có thể đặt máy, tính toán tốt thời gian, né tránh cản trở của máy ném đá cũng không phải là quá khó khăn.

Đêm qua lúc chế định kế hoạch Thẩm Lãnh cũng đã nói chi tiết, nếu muốn tránh được đòn tấn công của máy ném đá thì phải dựa vào sức phán đoán của người lãnh đội trên mỗi một con thuyền. Thuyền nhỏ chuyển hướng tăng giảm tốc độ đều khá linh hoạt, không giống như thuyền lớn muốn tránh cũng không tránh được, chỉ cần phán đoán chuẩn xác điểm rơi của tảng đá thì sẽ không có vấn đề.

Nhưng mà nói thì dễ dàng, phán đoán đá rơi nào có dễ dàng như vậy. Một khi phán đoán sai thì có thể làm cho tất cả người trên một thuyền đều bị đập chết, cho nên người lãnh đội trên mỗi một con thuyền đều rất căng thẳng.

"Đại Ninh có trời phù hộ!"

Thẩm Lãnh ở trên con thuyền đầu tiên hô to: "Nhớ thời gian đá rơi xuống, ta là thuyền đầu tiên, các ngươi đều phải nhìn chuẩn!"

Hắn chính là muốn dùng con thuyền đầu tiên của mình làm căn cứ phán đoán cho thuyền ở phía sau.

"Tướng quân có trời phù hộ!"

Đội chính con thuyền thứ hai khàn giọng hô một tiếng.

Mỗi một binh lính trên thuyền phía sau đều đang hô to: "Tướng quân có trời phù hộ!"

Thẩm Lãnh đứng trên chiếc khoái thuyền Con Rết đầu tiên ngẩng đầu nhìn về phía máy ném đá, không ngừng ra lệnh: "Tăng tốc, tăng tốc, ném tảng đá lại phía sau!"

Bên bờ.

Sắc mặt Đỗ Vĩ Chí càng lúc càng khó coi: "Hắn như vậy là không được!"

Phó tướng cũng có vẻ mặt chấn kinh: "Để tránh né cản trở của máy ném đá, khoảng cách giữa mỗi một thuyền quá lớn, thuyền đầu tiên đã đi xa như vậy rồi, thuyền cuối cùng mới rời rời bờ không bao lâu. Cho dù là Thẩm Lãnh dẫn người xông lên bãi cát đầu tiên thì có thể thế nào? Chẳng lẽ hắn còn muốn dựa vào chín người để ổn định bãi cát cho đội ngũ tiếp theo lên ư? Chín người, cung tiễn thủ của người Cầu Lập sẽ ép bọn họ hoàn toàn không nhúc nhích được, một lát sau đều sẽ chết!"

Liên tục tránh được ba tảng đá lớn, thuyền của Thẩm Lãnh đã qua tầm bắn nhỏ nhất của máy ném đá, không cần lo lắng tảng đá từ trên trời giáng xuống nữa. Thẩm Lãnh giơ tấm chắn lên chắn trước người binh sĩ chèo thuyền phía sau: "Nhóm chúng ta lên đầu tiên, chín người, giết ra một đường cho người phía sau!"

"Giết ra!"

"Giết ra!"

"Giết ra!"

Bình Luận (0)
Comment