Một chiếc khoái thuyền Con Rết nhanh chóng tới gần bãi cát không lớn kia của đảo Đông Dao, sáu cặp mái chèo đồng thời khua nước làm cho thuyền giống như bay trên mặt nước, đứng xa xa nhìn đáy thuyền kia giống như cũng rời khỏi nước biển vậy. Không lâu sau đó, khoái thuyền Con Rết lao thẳng lên bãi cát sau một tiếng ma sát vang lên, trong một khắc đó, mũi tên của người Cầu Lập ập đến như mưa bão.
"Ổn định!"
Thẩm Lãnh hô một tiếng, giọng nói đã hơi khàn khàn.
Hắn và hai gã thân binh khác giơ một tấm thuẫn lớn dài hơn một người chắn mũi tên sáu cho người khác, mũi tên từ trên cao bao trùm xuống bắn vào tấm thuẫn phát ra âm thanh lộp bộp lộp bộp. Thuẫn lớn rất nặng, người bình thường căn bản không nhấc được bao lâu, thân binh của Thẩm Lãnh vốn là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, người giơ thuẫn lại là tinh nhuệ được chọn ra trong số đó, bọn họ dựa vào một tấm thuẫn kia ngăn cách tử thần ở bên ngoài.
Tiếng mũi tên bắn xuống liên miên bất tận, Thẩm Lãnh ngồi xổm nhìn chung quanh, trên bãi cát chung quanh thuẫn trận nhanh chóng cắm một lớp lông trắng, tiếng mũi tên cắm vào trong cát lại gần giống như tiếng lưỡi dao ma xát trên xương cốt vậy.
Mũi tên hoàn toàn không có xu hướng dừng lại, Thẩm Lãnh giơ tay chỉ về phía trước, dưới sự che chắn của ba tấm thuẫn lớn chín người bắt đầu tiến gần vào bên trong cùng bãi cát. Vách đá gần như thẳng đứng, đứng dưới vách đá thì sức uy hiếp của mũi tên sẽ nhỏ hơn rất nhiều.
Nhưng đứng như vậy hiển nhiên cũng không có ý nghĩa gì.
Bờ biển bên kia, Đỗ Vĩ Chí giơ thiên lý nhãn, lãnh binh nhiều năm rồi mà hắn ta cũng căng thẳng đến mức khó có thể ổn định hai tay, tay cầm thiên lý nhãn cũng đang khẽ run.
Người đi lên là một vị tướng quân tam phẩm, nếu xảy ra chuyện thì đó sẽ là tổn thất tướng quân cấp bậc cao nhất của Đại Ninh từ khi chiến tranh Cầu Lập tới nay. Càng quan trọng hơn là người trẻ tuổi kia là người được bệ hạ để ý, một khi Thẩm Lãnh gặp chuyện bởi vì sự lỗ mãng của mình, lửa giận của bệ hạ chính là bạo vũ lôi đình.
Một khi Thẩm Lãnh gặp chuyện ở đảo Đông Dao này, đừng nói là y, cho dù là Trang Ung có thể cũng không chịu nổi áp lực đến từ bệ hạ.
"Cho thuyền của chúng ta lên."
Đỗ Vĩ Chí quay đầu lại hô một tiếng với phó tướng: "Thổi tù và, dẫn người lên."
Tiếng tù và vang lên tu tu, khoái thuyền Con Rết từ trên chiến thuyền Phục Ba thả xuống bắt đầu tụ tập ra biển.
Đỗ Vĩ Chí cảm thấy trước giờ mình đều chưa từng căng thẳng như thế, còn căng thẳng hơn cả lúc bản thân hắn ta dẫn binh xông lên.
"Bây giờ người trẻ tuổi đều mạnh như vậy?"
Hắn ta lẩm bẩm nói một câu.
Sau đó hắn ta mới phát hiện, lúc nãy nhìn thấy Thẩm Lãnh cũng không mạnh, tiếp theo đó nhìn thấy Thẩm Lãnh mới là thật sự mạnh.
Dựa sát bên dưới vách đá, mũi tên không thể bao trùm được, Thẩm Lãnh mở tấm chắn ra một ke hở nhỏ nhìn ra bên ngoài. Hàng phòng ngự cung tiễn thủ của người Cầu Lập chia làm ba lớp, triền núi sát bên trái có độ dốc khá thoải, từ bờ cát đánh sang bên trái có cách khoảng tám mươi bước, nếu như là đất bằng, đối với chiến binh Đại Ninh mà nói không đáng kể chút nào, nhất là lính dưới trướng Thẩm Lãnh. Mỗi ngày bọn họ đều rèn luyện thêm, tám mươi bước này cần bao lâu? Nhưng tám mươi bước này bị bao trùm dưới mũi tên của kẻ thù, huống hồ cũng rất khó leo lên.
Ở phía trên lớp phòng ngự thứ hai khoảng cách đại khái giống như, cung tiễn thủ người Cầu Lập trên sườn dốc phía bên phải có thể chi viện cho bên trái, nói cách khác thì một khi xông lên phía trước phía sau đều là mũi tên.
"Ta ở phía trước."
Thẩm Lãnh hô một tiếng, sau đó lao tới sườn dốc bên trái, hắn giơ thuẫn lớn ở phía trước, những người khác theo sát phía sau.
Nguyễn Tể Tây ở trên sườn núi nhìn thấy chỉ vỏn vẹn chín chiến binh quân Ninh kia đã muốn xông lên, cảm thấy giống như mình bị sỉ nhục.
"Tập trung bắn!"
Nguyễn Tể Tây hét to một tiếng: "Bắn chết bọn chúng cho ta!"
Mũi tên dày đặc lao đến giống như tạo thành một nắm đấm, Thẩm Lãnh giơ tấm chắn lên trên, đi từng bước một lên trên. Mũi tên đã tạo thành một lớp dày đặc giống như cỏ dại trên bề mặt tấm chắn, mỗi một bước tiến về phía trước đều chống đỡ áp lực cực lớn.
"Đẩy đá xuống!"
Tướng quân Cầu Lập Tôn Quang Minh canh giữ ở phía sau lớp công sự phòng ngự thứ nhất hô một tiếng, các binh sĩ đẩy tảng đá đường kính có thể lên đến hơn hai thước từ bên cạnh qua, sau một tiếng của bọn họ, đá từ trên sườn núi lăn xuống dưới. Với độ dốc này, đá đập trúng người là tất chết không thể nghi ngờ.
Nhìn thấy đá sắp rơi xuống, Thẩm Lãnh hít sâu một hơi, cơ bắp trên hai tay bỗng căng cứng, trong khoảnh khắc đó ống tay áo rách phựt một tiếng.
Thẩm Lãnh đâm tấm chắn xuống sườn dốc bịch một tiếng, tấm chắn có góc độ nghiêng, đá đập lên tấm chắn thật mạnh, hai chân của Thẩm Lãnh lập tức chùng xuống. Trong khoảnh khắc va chạm đó, hai cánh tay của Thẩm Lãnh dường như lại to thêm một vòng.
Đá đập lên tấm chắn dừng lại giây lát rồi theo góc độ của tấm chắn lăn sang một bên, Thẩm Lãnh nghiêng đầu thò ra bên cạnh tấm chắn nhìn, vẫn còn cách lớp công sự phòng ngự này khoảng một nửa đường.
"Lên!"
Thẩm Lãnh đột nhiên bước nhanh hơn, tám gã chiến binh ở phía sau cũng đồng thời bước nhanh hơn theo.
Tảng đá thứ hai lăn xuống, Thẩm Lãnh lại dùng tấm chắn cản đá, lúc này cách lớp công sự phòng ngự thứ nhất đã không còn mấy bước, giữ chắn quay lại liếc nhìn binh sĩ đi theo lên phía sau. Có hắn mở đường, còn có hai tấm thuẫn lớn chống đỡ, tám người ở phía sau lại không có một vết thương nào.
Thẩm Lãnh giơ thuẫn lớn lên xoay nửa vòng, binh lính Cầu Lập canh giữ ở bên trên nhìn thấy Thẩm Lãnh muốn ném thuẫn lớn qua là kẻ nào cũng vội vàng nằm vào trong chiến hào đang đào, nhưng bọn họ không ngờ rằng thứ ném qua không phải thuẫn lớn mà là bản thân Thẩm Lãnh.
Công pháp của Hắc Vũ Kiếm Môn.
Người của Kiếm Môn đế quốc Hắc Vũ giỏi dùng cự kiếm, kiếm rộng chừng một xích, cực kỳ nặng nề, người bình thường không thể khua nổi. Kiếm pháp của Kiếm Môn chuyên môn phối hợp sử dụng với loại kiếm lớn này, lúc giao thủ với người khác có thể dùng sức người vận kiếm, cũng có thể mượn quán tính khi khua kiếm để kéo người đi. Thẩm Lãnh chính là mượn cách vận lực này của Hắc Vũ Kiếm Môn, nhìn giống như là muốn đập thuẫn lớn qua nhưng sau khi quay nửa vòng lại ném bản thân mình đi.
Chờ khi người Cầu Lập ở bên trên phản ứng kịp thì đã muộn rồi, hắc tuyến đao của Thẩm Lãnh nằm trong tay.
Đao như tấm vải lụa.
Hắc tuyến đao hạ xuống, giống như một tia chớp màu đen nổ tung, tia chớp lướt qua, ba tên binh lính Cầu Lập gần Thẩm Lãnh nhất đồng thời bị cắt đứt đầu, máu phun ra giống như thác nước, Thẩm Lãnh bay xuyên qua màn mưa máu.
Một tên binh lính Cầu Lập khua loan đao bổ về phía Thẩm Lãnh, hắc tuyến đao của Thẩm Lãnh đỡ đòn, chém gãy loan đao trước rồi chém đứt đầu người.
Sau khi chém liên tục 4 – 5 người, tám gã thân binh ở phía sau cũng lao lên, bọn họ chi viện ở bên cánh Thẩm Lãnh, chín người giống như một thanh trường đao sắc bén hung hăng đâm vào bụng kẻ thù. Có gần trăm binh lính Cầu Lập ở lớp phòng ngự này nhưng đại bộ phận đều là cung tiễn thủ, ném cung tiễn xuống rồi rút đao muốn chống cự nhưng đâu còn kịp nữa, Thẩm Lãnh cùng với tám người kia lao lên giống như gió cuốn mây tan, chín người giống như chín con hổ điên.
Bờ biển bên kia, Đỗ Vĩ Chí dùng thiên lý nhãn nhìn cảnh đó, không tự chủ được từ từ há hốc miệng.
"Chín người? Cứ giết lên trên như vậy?"
Hắn ta đã từng dẫn người tấn công mạnh hết lần này đến lần khác, nhưng kẻ thù lăn đá từ trên sườn núi xuống dưới căn bản là không cản được, lúc này nhìn thấy Thẩm Lãnh chỉ đem tám người lên đảo lại giết vào trận phòng ngự của Cầu Lập, sự chấn động này làm cho Đỗ Vĩ Chí nghĩ nhất định là mắt mình có vấn đề, thậm chí hắn ta nghĩ có phải mình xuất hiện ảo giác hay không?
Sau đó mới sực tỉnh.
Lúc hắn ta hạ lệnh tấn công mạnh, đội ngũ vẫn duy trì trận hình tiến về phía trước. Binh trận của Đại Ninh trước nay đều là tuyệt chiêu giành thắng lợi, nhưng với kiểu địa hình đó, duy trì binh trận tiến về phía trước căn bản là không thể nào tránh được đá lăn. Mỗi một lần xung phong đều tụ tập ít nhất trăm người mới có thể tiến về phía trước, triển khai trên bề mặt kia, trăm người đã có vẻ rất dày đặc rồi, mà Thẩm Lãnh bọn họ tổng cộng chỉ có chín người, có thể tránh né đá lăn của kẻ thù. Mà sở dĩ Thẩm Lãnh lựa chọn kiên quyết chống đỡ đá đầu tiên là để bảo vệ binh sĩ phía sau, thứ hai là đang tạo áp lực cho người Cầu Lập.
Đỗ Vĩ Chí nuốt nước miếng một cái, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào triền núi bên kia.
"Ép xuống!"
Nguyễn Tể Tây lớn tiếng hô: "Chỉ có vài người như vậy, các ngươi đang làm gì hả, ép người xuống cho ta!"
Ngay cả chính y cũng không phát hiện thấy giọng của mình lại khàn đặc như thế.
Thẩm Lãnh chém một đao xuống, tên người Cầu Lập phía đối diện bị bổ vỡ sọ, đao từ đỉnh đầu chém xuống, bổ vỡ mũ giáp, từ bên mặt cắt ra, gần nửa cái đầu rớt xuống, máu đỏ tươi và óc màu trắng trộn lẫn với nhau, gần nửa cái đầu kia liền giống như một hòn đá bị đất đá trôi từ đỉnh núi xuống, rơi trên mặt đất bộp một tiếng.
Sau đó bị giẫm một cước, mắt bị lòi ra khỏi hốc mắt.
"Tướng quân!"
Thân binh của Thẩm Lãnh gọi một tiếng: "Thuyền thứ hai lên rồi."
"Mở đường cho các huynh đệ."
Thẩm Lãnh một đao chém đứt cổ người Cầu Lập phía trước, máu bắn ra vẫn còn nóng, sương máu bản lên người lên mặt Thẩm Lãnh, hắn đâu còn quan tâm đến những điều này, một thanh đao ở phía trước giống như sôi canh hắt tuyết đi tiến lên mở đường. Người Cầu Lập ở trong chiến hào mới đầu còn dám phản kháng, sau đó thì dứt khoát nhảy ra ngoài chạy trốn đến chỗ khác. Thời gian từ lúc Thẩm Lãnh dẫn người giết lên đến khi khống chế lớp phòng ngự thứ nhất ngắn đến mức khiến người ta chấn động.
"Mũi tên!"
Thẩm Lãnh hô một tiếng.
Tám người đi theo Thẩm Lãnh giết lên là tinh nhuệ trong thân binh doanh của Thẩm Lãnh, tám người này cho dù là ở trong cả đội ngũ chiến binh Đại Ninh cũng có thể xưng là binh lính hàng đầu. Sau khi Thẩm Lãnh ra lệnh một tiếng, bọn họ nhanh chóng chuyển sang dùng liên nỏ thanh lý kẻ thù còn sót lại trong chiến hào.
Sau khi Thẩm Lãnh hô lên một tiếng mũi tên, bọn họ lại không lập tức đánh trả người Cầu Lập trên sườn núi bên phải. Sau khi thanh lý tàn quân trong chiến hào lại leo ra khỏi chiến hào tiếp tục lao lên sườn núi, không ngừng kéo giãn khoảng cách với người Cầu Lập ở phía bên phải.
"Đủ rồi."
Thẩm Lãnh tháo cung cứng đeo sau lưng xuống, đó là một cái cung thiết thai đặc chế, tráng hán bình thường ngay cả cây cung này cũng không kéo nổi. Ngoại trừ Thẩm Lãnh ra, cung cứng đeo sau lưng tám người khác cũng là ít nhất hai thạch rưỡi, mũi tên của người Cầu Lập rơi xuống phía sau cách đó không xa, đó đã là cực hạn mà cung tiễn của người Cầu Lập bắn tới, mà chín người lên trên này là cái sức lực gì?
Trước khi tiến công Thẩm Lãnh đã quan sát địa hình cực kỳ cẩn thận, thậm chí điểm dừng chân của mỗi một bước cũng đã được cân nhắc. Đỗ Vĩ Chí cho là hắn lỗ mãng, nhưng từ khi Thẩm Lãnh tòng quân đến nay mỗi một lần chém giết đều không phải là làm lỗ mãng.
Điểm dừng chân vào giờ khắc này là chỗ mà Thẩm Lãnh đã sớm nghĩ tới, đứng ở vị trí này, mũi tên của người Cầu Lập ở bên phải không bắn đến, kẻ thù ở bên trên lại bị nham thạch nhô ra che khuất, cũng không bắn đến.
"Cho bọn chúng nếm thử mùi vị."
Thẩm Lãnh kéo cung cứng ra, mũi tên lắp lên dây cung.
Vù một tiếng, đó có thể là âm thanh tuyệt vời nhất trong một giây này.
Mũi tên phá trường không, một gã cung tiễn thủ Cầu Lập ở phía bên phải kêu lên tiếng rồi ngã xuống đất, mũi tên từ trong hốc mắt của hắn ta bắn vào rồi lại từ gáy xuyên ra ngoài. Một mũi tên bắn nổ đầu này làm cho người Cầu Lập sợ hãi đồng loạt kinh hô.
Chín người, chín cái cung.
Mũi tên ra như sao băng, mở ra cánh cửa địa ngục.