Chín cái cung, mũi tên mở cửa địa ngục.
Thẩm Lãnh bắn liền ba mũi tên, ba mũi tên cũng không nằm một đường thẳng, cung di động sang ngang đồng thời lúc bắn tên, chỉ sau chớp mắt ba mũi tên đã đến trận địa của người Cầu Lập phía đối diện. Người Cầu Lập ở bên kia không phục vẫn còn dốc hết lực kéo cung, hàng loạt mũi tên bay đến, ba tiếng phập phập phập, trên trán của ba binh lính Cầu Lập gần như đồng thời bị bắn thủng, lực độ của mũi kia tên lớn đến mức ngay cả hộp sọ cứng rắn cũng không đỡ nổi.
Bởi vì tầm bắn nên chín người đã áp chế hơn trăm cung tiễn thủ Cầu Lập trên trận địa đối diện, người Cầu Lập không dám thò đầu ra, chỉ cần vừa xuất hiện là lập tức có mũi tên bay qua.
Đúng vào lúc này chiếc khoái thuyền Con Rết thứ hai đã đến, chiến binh Đại Ninh lên bờ sau đó gần như không có áp lực. Chín người Thẩm Lãnh bọn họ đã hoàn toàn áp chế lớp phòng ngự thứ hai của người Cầu Lập, mà người Cầu Lập ở phòng ngự thứ ba cách đây hơi xa, cho dù có mũi tên bắn xuống cũng đã nhẹ hều và không có lực độ gì.
Các binh sĩ bắt đầu nhanh chóng lên bờ, thuyền thứ hai, thuyền thứ ba, thuyền thứ tư...
Đỗ Vĩ Chí ở trên bờ biển nhìn đến mức mặt nóng ran từng hồi: "Thế mà tất cả mười con thuyền đều cập bờ."
Phó tướng dưới trướng hắn ta cũng cảm thấy khó tin: "Nhưng cứ coi như là tất cả bọn họ đều lên được thì chẳng qua cũng chỉ là chín mươi người mà thôi, chẳng lẽ nào chín mươi người lại có thể công phá hòn đảo có hơn một ngàn người Cầu Lập cố thủ?"
Đỗ Vĩ Chí lắc đầu: "Bây giờ không có gì là ta không dám tin nữa."
Hắn ta đưa thiên lý nhãn cho thân binh thủ hạ: "Cho đội ngũ lên chi viện, nếu lúc này không thể đánh đảo Đông Dao thì sợ là sau này cũng khó có cơ hội nữa."
Hắn ta đi nhanh về phía trước, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào hòn đảo phía xa, trong lòng thái độ đối với Thẩm Lãnh từ sự căm tức thậm chí là khinh thường trước đó đã biến thành kính sợ. Đương nhiên hắn ta đã sớm nghe nói tên của Thẩm Lãnh, cũng đã nghe rất nhiều chiến tích liên quan tới Thẩm Lãnh, vậy nhưng không tận mắt nhìn thấy thì vẫn không thể hội được cảm giác đó. Có những người đứng ở phía trước ngươi, ngươi nghĩ là mục tiêu, có những người đứng ở phía trước ngươi, ngươi sẽ cảm thấy đó là phương xa vĩnh viễn không đến được.
Rõ ràng đều là nam nhân, tại sao lại có chênh lệch lớn như vậy?
Đỗ Vĩ Chí dẫn theo đội ngũ chiến binh có ít nhất hơn ngàn người chuẩn bị qua chi viện, mà lúc này thân binh dưới trướng Thẩm Lãnh lại không hành động, đó là quân lệnh của Thẩm Lãnh. Tuy rằng Thẩm Lãnh đã đánh hạ lớp phòng ngự thứ nhất nhưng máy ném đá ở trên cao vẫn còn, bộ hạ của Thẩm Lãnh đã không còn thuyền nhỏ, chiến thuyền Phục Ba của bọn họ mục tiêu quá lớn mà đường thuỷ lại chật hẹp, căn bản không tránh thoát máy ném đá.
Đỗ Vĩ Chí ở bên này dẫn người tiến lên, Trần Nhiễm đi qua muốn hỏi xem có thể chia một ít khoái thuyền Con Rết cho bọn họ hay không, nhưng lúc đến nơi mới biết Đỗ Vĩ Chí đã đích thân dẫn người đi rồi.
Đảo Đông Dao.
Tất cả người của Thẩm Lãnh đều trèo lên triền núi bên trái. Người lãnh đội trên thuyền thứ hai là Đỗ Uy Danh, người lãnh đội trên thuyền thứ ba là Vương Khoát Hải, hai người một trái một phải ngồi xổm bên cạnh Thẩm Lãnh: "Tướng quân, đánh như thế nào?"
Thẩm Lãnh giơ tay ra chỉ lên trên: "Đỗ Uy Danh cùng một đội mười người ở đây tiếp tục áp chế cung tiễn thủ của người Cầu Lập phía bên phải, đừng cho bọn chúng ngẩng đầu lên, về phần đánh bên trên như thế nào..."
Khóe miệng của hắn hơi nhếch lên: "Muốn đánh như thế nào thì đánh như thế nấy, chỉ giống nhau, không được thiệt hại."
Vương Khoát Hải cười hì hì, giơ tấm cự thuẫn đặc biệt của gã lên: "Theo ta đi lên!"
Mười mấy gã chiến binh Đại Ninh chia làm ba đội, một đội đi theo Thẩm Lãnh, một đội đi theo Vương Khoát Hải xông lên, Đỗ Uy Danh thì cùng các chiến binh của một đội mười người tiếp tục áp chế cung tiễn thủ Cầu Lập phía đối diện.
Đỗ Vĩ Chí mang theo hơn trăm chiếc khoái thuyền Con Rết hướng về phía đảo Đông Dao, nhìn thấy sắp tiến vào trong tầm bắn của máy ném đá, Đỗ Vĩ Chí quay người hét lớn: "Tất cả tập trung tinh thần!"
Các binh sĩ đồng thanh đáp lại, khí thế như cầu vồng nhưng cũng khó nén được thấp thỏm.
Mỗi người đều nhìn chằm chằm lên không trung, cùng đợi cự thạch kia từ trên trời giáng xuống.
Nhưng không đợi được.
Đỗ Vĩ Chí nhìn thấy một cỗ máy ném đá trên vách núi xa xa rơi xuống dưới, còn chưa rơi xuống đất đã va đập đến mức tan tành, bên này mới rơi xuống, ở một bên khác đã nổi lửa, một cỗ máy ném đá bị đốt cháy. Hắn ta lại chuyển hướng sang chỗ cỗ máy ném đá thứ ba, nhìn thấy từng khúc gỗ rơi rụng.
Chuyện này là thế nào?
Chuyện này làm sao có thể?
Thẩm Lãnh chỉ có mấy chục người đó, làm sao làm đươcj nhiều điểm tiến công như vậy?
Chẳng lẽ hơn một ngàn binh lính Cầu Lập trên đảo Đông Dao đều đã biến thành khúc gỗ để mặc cho người ta chặt chém? Cho dù là không đứng nổi bị người của Thẩm Lãnh chém thì cũng phải chém một lát chứ. Mức chênh lệch khổng lồ về mặt tâm lý đó làm cho mặt hắn ta lại càng nóng ran lên.
"Vừa rồi ti chức đã hỏi thăm."
Phó tướng ở bên cạnh Đỗ Vĩ Chí nói: "Mấy chục chiến binh mà Thẩm Lãnh mang đi, mỗi người đều trang bị rất nhiều thứ, hoành đao chế thức, đoản đao, cung cứng, liên nỏ, hộp tên, còn có dây thừng, thậm chí còn có một số người là treo cả thiết tiêu thương lên. Điều này không hợp lý... Nhiều đồ như vậy trọng lượng nặng nề, leo lên núi, bọn họ làm sao có thể giữ được thể lực?"
Đó chính là leo núi, độ dốc cũng không nhỏ, mang theo nhiều trang bị như vậy đi lên, tổng trọng lượng cộng lại cũng gần bằng cõng một người đi lên.
Đã không còn máy ném đá cản trở, đội ngũ thủy sư của Đỗ Vĩ Chí rất nhanh chóng đến gần đảo Đông Dao, từng chiếc từng chiếc khoái thuyền Con Rết dừng lại ở bãi cát nhỏ hẹp, nhưng chiến binh Đại Ninh được huấn luyện nghiêm chỉnh cũng không có chen chúc lên bờ, dưới sự dẫn dắt của các giáo úy, đội ngũ nhanh chóng từ bên trái triền núi xông lên. Cung tiễn thủ Cầu Lập trên sườn núi bên trái đã bị Thẩm Lãnh giải quyết hết, cung tiễn thủ phía bên phải bị áp chế đến mức không ngóc đầu lên nổi, cho nên người của Đỗ Vĩ Chí leo lên rất thuận lợi.
Nhưng lên trên lại phát hiện mười một người được Thẩm Lãnh để lại hoàn toàn không có ở đó.
Người đâu?
Đỗ Vĩ Chí ngẩng đầu nhìn lên trên cũng không thấy Ở chỗ từng có chém giết trước đó đều là thi thể của người Cầu Lập, không nhìn thấy một cỗ thi thể của chiến binh Đại Ninh nào, giờ khắc này Đỗ Vĩ Chí cảm giác như bước vào trong mộng ảo vậy.
"Chắc là giết lên trên rồi, tốc độ nhanh lên!"
Đỗ Vĩ Chí chỉ lên trên: "Bên cạnh Thẩm tướng quân quá ít người, Cầu Lập có hơn ngàn người."
Theo đường dốc, chiến binh thủy sư của Đại Ninh tràn lên giống như nước biển cuốn ngược hướng, Đỗ Vĩ Chí dẫn theo thân binh xông lên trước nhất, lao thẳng đến phòng tuyến thứ ba của người Cầu Lập. Đây là đường phòng tuyến dài nhất, chiến hào dài ít nhất gần trăm trượng, trận phòng ngự dài như vậy ít nhất sẽ có mấy trăm cung tiễn thủ người Cầu Lập ngăn chặn ở đây, nhưng xông lên lại không nhìn thấy một người sống nào, đều là xác của người Cầu Lập nằm trong chiến hào, nhìn sơ sơ cũng có hơn hai trăm.
Nhưng vẫn không nhìn thấy một người nào của Thẩm Lãnh, bọn họ giống như biến mất trong hư không, mà những người Cầu Lập bị giết chết lại giống như chết bởi thủ đoạn quỷ dị nào đó khác hơn.
Đúng lúc này ở triền núi phía bên phải loáng thoáng có tiếng hò hét truyền đến, Đỗ Vĩ Chí vội vàng dẫn người chạy qua, từ bên trái vòng qua vách núi đối diện bãi cát đến phía bên phải đi hết khoảng một khắc, sau khi đến nơi Đỗ Vĩ Chí lại hơi giật mình... Phía bên phải vẫn không nhìn thấy một chiến binh Đại Ninh nào, người sống không có, người chết lại càng không có, ngổn ngang trên mặt đất đều là thi thể, đại bộ phận là bị mũi tên bắn chết.
Đỗ Vĩ Chí theo bản năng ngồi xổm xuống nhìn thi thể trên mặt đất, bị mũi tên trên người một cỗ thi thể trong số đó thu hút, đó là một mũi tên thiết vũ tiễn có tính chất đặc biệt, mũi tên bắn thủng đầu ở giữa trán binh lính Cầu Lập. Đỗ Vĩ Chí quay lại liếc nhìn khoảng cách từ triền núi bên trái đến chỗ này, ít nhất xa ba mươi mấy trượng, khoảng cách này có thể một mũi tên xuyên thủng đầu, đó là lực cánh tay lớn cỡ nào?
Hắn ta lật thi thể lại nhìn, trên mũi tên dính máu nhơ nhớp, chỉ là phân lượng của một mũi tên này dường như cũng không nhẹ, thân mũi tên làm bằng sắt tinh khiết.
Đỗ Vĩ Chí đứng lên thở dài một tiếng, khoảng cách này, độ chuẩn này, hắn ta không thể không thừa nhận mức chênh lệch giữa mình và Thẩm Lãnh. Mà khi hắn ta xoay người chuẩn bị dẫn người tiếp tục tiến công lên trên đỉnh núi thì lại phát hiện một cỗ thi thể bị ghim trên cây, vẫn là bị một mũi tên xuyên thủng trán. Đỗ Vĩ Chí lại đi đến phía sau cây nhìn, mũi tên xuyên qua bên kia thân cây to bằng bắp đùi.
Không những xuyên thủng đầu còn xuyên thủng một thân cây.
Đỗ Vĩ Chí thở ra một hơi thật dài, bỗng nhiên bật cười.
Thoải mái.
Hắn ta dẫn người tiếp tục đi lên trên núi, đi một mạch đến giữa sườn núi. Đó là một khu doanh trại do binh lính Cầu Lập xây dựng, khắp nơi đều là vết máu, khắp nơi đều là thi thể, lúc đi vào doanh trại, bởi vì máu quá nhiều mà thậm chí cảm giác nhấc chân cũng cần phải tăng thêm một ít sức lực mới được, lúc đế giày rời khỏi mặt đất, máu bị kéo ra từng sợi tơ mỏng.
Đỗ Vĩ Chí nhìn thấy một bãi thi thể, tư thế thi thể ngã xuống làm cho hắn ta cảm thấy có chút khó tin. Tất cả thi thể tạo thành một vòng tròn, ở giữa vòng tròn có phạm vi khoảng gần một trượng trống không, không có một cỗ thi thể nào, tất cả thi thể đều ở ngoài tâm tròn này. Hắn ta đi đến chỗ đó cúi đầu nhìn, trong phạm vi đường kính không đến một trượng chỉ có dấu chân dính máu.
Có người bị vây công ở đây nhưng đã giết mấy chục người.
Đúng lúc này ở phía sau doanh trại phát ra một tiếng thét giận dữ, Đỗ Vĩ Chí lập tức dẫn người chạy qua, từ xa đã nhìn thấy một tráng hán cao hơn hắn ta hơn cái một đầu đang dùng một tay xách một tên binh lính Cầu Lập đập vào tảng đá, hai tiếng bịch bịch vang lên, đầu vỡ nát. Tráng hán kia rút đao cắt đầu người xuống treo trên hông, một vòng treo đó đều là đầu người, thoạt nhìn gã tựa như một ác ma địa ngục.
Tráng hán kia tay phải cầm đao, tay trái khiêng một tấm cự thuẫn đi về, làm cho người ta có ảo giác mỗi một bước đi của gã khiến mặt đất cũng hơi rung lên.
"Thẩm tướng quân của các ngươi đâu?" Đỗ Vĩ Chí hỏi một tiếng.
Tráng hán kia đâm tấm chắn xuống đất sau đó chắp tay: "Bái kiến tướng quân. Ta cũng không biết Thẩm tướng quân ở đâu, người Cầu Lập sợ hãi chạy trốn ra sau núi, hẳn là tướng quân đã đuổi theo rồi."
Đỗ Vĩ Chí lại dẫn người đến phía sau núi, trên đường đi cách đoạn lại nhìn thấy rất nhiều thi thể. Điều khiến người ta cảm thấy đáng sợ là những thi thể này không có một cỗ thi thể nào có hai vết thương trên người, tất cả đều là một đao mất mạng.
Lại đi thêm khoảng một dặm, nhìn thấy một nam nhân trẻ tuổi mặc chiến phục tướng quân đi tới, dẫn theo mấy chiến binh. Mấy người này dùng dây thừng kéo theo rất nhiều người đầu đi về, nếu như bách tính phổ thông nhìn thấy cảnh đó nhất định sẽ sợ tới mức hồn lìa khỏi xác.
"Thẩm tướng quân của các ngươi đâu?" Đỗ Vĩ Chí lại hỏi.
Người nọ vội vàng đi qua chắp tay đáp lễ: "Bái kiến tướng quân. Chắc là Thẩm tướng quân chúng ta đã đến sau núi, tướng quân có thể đến phía sau núi tìm, ta còn phải trở về tìm Vương Khoát Hải, lúc nãy tướng quân có gặp hắn không? Một hán tử rất cao rất cường tráng, thoạt nhìn giống như một con đại tinh tinh vậy."
Đỗ Vĩ Chí gật đầu: "Gặp rồi, ở ngay bên quân doanh."
Đỗ Uy Danh nói: "Vậy ta đi qua đó trước, ta cùng hắn đánh cược xem ai giết nhiều hơn, có lẽ lần này có thể thắng."
Một chuỗi đầu người xỏ trên dây thừng kia nhiều đến mức làm cho da đầu người ta tê dại.
Đỗ Vĩ Chí thở dài: "Nếu doanh địa đó là bị một mình hắn tàn sát, có thể ngươi sẽ thua."
Đỗ Uy Danh ngẩn ra: "Vậy thì không đi nữa."
Gã lại dẫn theo thủ hạ quay lại: "Đi tìm giết thêm mấy tên nữa. Đều tại tướng quân, cũng không biết để lại cho ta mấy tên."
Đang nói thì nhìn thấy một huyết nhân từ đàng xa đi đến, chiến phục màu đen giống như cũng biến thành màu đỏ sậm.
Đỗ Vĩ Chí vội vàng tiến lên: "Thẩm tướng quân?"
Thẩm Lãnh nhìn thấy Đỗ Vĩ Chí cũng vội vàng đáp lễ: "Đỗ tướng quân."
Đỗ Vĩ Chí nói: "Đuổi theo thật vất vả, thế mà một kẻ địch còn sống cũng không nhìn thấy, Thẩm tướng quân các ngươi giết nhanh thật."
Thẩm Lãnh cười ngượng: "Đám nhãi ranh thủ hạ xông lên quá nhanh, đành phải đi theo khắp nơi."
Hắn nhìn về phía Đỗ Uy Danh: "Thổi tù và, xem có phải mọi người đều ở đây không."
Đỗ Uy Danh lập tức cho thân binh thổi tù và. Khắp núi đồi chập chùng này, một lúc xuất hiện một người, một lúc lại xuất hiện một người, các chiến binh cả người đẫm máu từ bốn phương tám hướng hội tụ đến.
Đỗ Uy Danh kiểm tra lại nhân số: "Tướng quân, tám mươi chín người trở về."
Thẩm Lãnh dường như ngẩn người: "Sao thiếu một người?!"
Đỗ Uy Danh nhìn hắn: "Không tính ngài..."
Thẩm Lãnh: "Ồ..."
Hắn nhìn về phía Đỗ Vĩ Chí, cười ngượng: "Chê cười, chê cười."