Rất nhiều thuyền neo đậu ở đường thuỷ chật hẹp cho nên binh lính ở phía sau không thể không nhảy qua từng chiếc từng chiếc thuyền từ đằng xa mà đến. Lúc Trần Nhiễm dẫn theo thân binh lên đảo Đông Dao chỉ nhìn thấy một đống hỗn độn, đến một chỗ hơi bằng phẳng trên đỉnh núi mới tìm được Thẩm Lãnh. Thẩm Lãnh và tám mươi chín người thủ hạ ngồi ở đó, người máu me nhầy nhụa ở dưới ánh mặt trời giống như tản ra nhiệt khí, hoặc là sát ý vẫn chưa tan đi cho nên không gian trên đỉnh đầu bọn họ cũng hơi cong vẹo.
Chia đều ra thì mỗi người bọn họ giết mười mấy kẻ thù, nhưng trên thực tế cộng số người do ba người Thẩm Lãnh, Vương Khoát Hải, Đỗ Uy Danh giết lại, con số lớn đến mức có thể làm cho người ta chấn động nói không nên lời.
Sau khi nhìn thấy Trần Nhiễm đến Thẩm Lãnh chỉ chỗ xa: "Đi lục soát doanh trại, xem có thứ gì đáng để lấy hay không."
Trần Nhiễm ừ một tiếng, lại đây đưa cho Thẩm Lãnh một vò nước: "Ngươi uống ngụm nước trước, ta dẫn người đi lục soát. Người của Đỗ tướng quân đâu?"
"Rút lui rồi." Thẩm Lãnh nói: "Hắn ngại đi kiểm kê đồ của người Cầu Lập, ta nói với hắn hai lần mà hắn không chịu, ngươi dẫn người đi đi."
Trần Nhiễm xoay người dẫn các thân binh đi sang chỗ doanh trại. Người Cầu Lập chiếm cứ trên đảo Đông Dao này đã hai năm, nơi này địa thế được ưu ái, có thể khắp cả Cầu Lập cũng không tìm được chỗ thứ hai dễ thủ khó công như thế.
Thẩm Lãnh liếc nhìn qua thủ hạ: "Có đói không?"
"Đói." Vương Khoát Hải tựa vào một thân cây cười hì hì: "Cực kỳ đói."
Bụng kêu ọc ọc, cơ thể cũng rất thành thực.
Thẩm Lãnh nói: "Các ngươi nghỉ ngơi, ta đến phòng bếp của người Cầu Lập xem có cái gì ăn được không."
Vương Khoát Hải đứng dậy: "Ta đi cùng tướng quân."
Trên núi này cũng không có quá nhiều chỗ có thể dựng nhà, đại bộ phận đất trống đều trồng lương thực, hiển nhiên cuộc sống của người Cầu Lập trên đảo Đông Dao này cũng không có tự tại như người ta nghĩ, việc trồng lương thực ở nơi bọn họ chỉ trông mong có thể thấy đất như vậy cũng có thể đoán được đối với bọn họ mà nói thức ăn cực kỳ trân quý.
Đi một vòng ở phòng bếp, ngoại trừ bắp ngô có thể ăn được ra thì cũng không có gì.
"Nghèo như vậy."
Vương Khoát Hải lục lọi trong tủ, cũng không có gì có thể gợi cảm giác thèm ăn.
"Ngô ở bên ngoài ăn được."
Thẩm Lãnh cầm dao từ trong bếp đi ra ngoài, trong viện trồng một ít ngô, chặt hết những cái ăn được xuống, lại tìm một cái nồi to để luộc, không bao lâu sau mùi thơm dịu của ngô đã từ từ bay ra, bụng Vương Khoát Hải lại bắt đầu kêu ọc ọc.
Sau khi luộc chín Vương Khoát Hải bưng một chậu ngô lớn đến chỗ nghỉ ngơi lúc nãy, các binh sĩ mỗi người hai cái, bộ dạng một thân bụi đường cộng thêm máu nhuộm toàn thân ngồi gặm ngô làm cho người ta có chút đau lòng.
Lúc Trần Nhiễm chạy về thì từ phía trước mặt bay tới một cái ngô, gã lập tức đón được gặm hai miếng, đi đến trước mặt Thẩm Lãnh miệng lúng búng nói: "Niềm vui bất ngờ, phát hiện một cái sơn động ở phía sau doanh trại, lại có 7 – 8 tên người Cầu Lập trốn bên trong, suýt chút nữa bị bọn họ thịt ta rồi, cũng may là ta phản ứng nhanh."
Gã quay đầu lại chỉ chỉ: "Trong sơn động có không ít đồ tốt."
Thẩm Lãnh đứng dậy: "Qua xem thử."
Hai người trở lại chỗ sơn động. Sơn động này cũng không nhỏ, trước đó khi một mình Vương Khoát Hải giết vào doanh địa có 7 – 8 tên binh lính Cầu Lập sợ hãi chạy trốn đến sơn động. Lúc nãy Trần Nhiễm vào trong suýt chút nữa bị mũi tên bắn chết, mấy người kia đã bị Trần Nhiễm giết, còn hai người sống bị trói lại đang quỳ ở một bên.
Trần Nhiễm mở một cái rương ra: "Bất ngờ không."
Trong cái rương kia chứa đầy vàng bạc.
Khóe miệng Thẩm Lãnh hơi cong lên: "Có bao nhiêu?"
"Tính sơ sơ chắc cũng có mấy vạn lượng bạc."
"Chưa hết." Có thân binh từ chỗ sâu trong sơn động chạy ra ngoài vẻ mặt vui mừng: "Phía sau vẫn còn."
Thẩm Lãnh bọn họ theo thân binh trở lại chỗ sâu trong sơn động, lại bất ngờ phát hiện có một cửa ngầm, dùng một tảng đá chặn lại. Lúc nãy thân binh phát hiện có chút ánh sáng từ trong khe hở phía sau tảng đá lọt ra, mấy người đẩy đá ra mới phát hiện có động thiên khác, sơn động trong sơn động, bên trong đốt đuốc cũng khá sáng sủa, trong sơn động chồng chất rất nhiều vật tư, nhưng không giống như là đồ ăn, cho nên Vương Khoát Hải liền thất vọng.
"Giỏi lắm." Trần Nhiễm nhìn đến nỗi mắt cũng muốn lồi ra: "Mẹ nó Nguyễn Tể Tây này giàu thật."
Trong sơn động chất hơn trăm cái rương gỗ, tuỳ tiện mở một rương ra bên trong đều là quan ngân của Cầu Lập, từng thỏi từng thỏi xếp ngay ngắn. Một cái rương có khoảng chừng năm ngàn lượng, chỗ này có hơn trăm cái rương, Trần Nhiễm tính sơ sơ thôi đã cười không khép được miệng.
"Tận mấy chục vạn lượng đấy."
"Sao cái tên này có nhiều tiền như vậy?"
"Hẳn là lúc trước chạy trốn, thuận tiện mang bạc dự trữ của đại doanh thủy sư Cầu Lập đi."
"Giữ nhiều bạc như vậy có ích gì, ngay cả miếng thịt heo cũng không mua được."
Vương Khoát Hải hừ một tiếng: "Không có ý nghĩa!"
Theo gã thấy bây giờ mấy chục vạn lượng bạc cũng không bằng cho gã một nồi thịt hầm thêm mấy cái bánh bao chay.
Trần Nhiễm ghé sát vào Thẩm Lãnh hỏi: "Xử lý như thế nào?"
Thẩm Lãnh thở dài: "Chúng ta có hứng thú với bạc khi nào?"
Trần Nhiễm: "Chúng ta không có hứng thú với bạc lúc nào?"
Thẩm Lãnh: "Vậy ngươi còn hỏi!"
Trần Nhiễm cười hì hì: "Hiểu rồi."
Đội ngũ của Đỗ Vĩ Chí đã rút lui đến bờ biển bên kia. Đảo Đông Dao là Thẩm Lãnh đánh được, hắn ta đâu thể không biết xấu hổ mà chen tay vào, đương nhiên cũng càng sẽ không nghĩ tới trên đảo Đông Dao nho nhỏ này lại có giấu mấy chục vạn lượng bạc, một số bạc lớn như vậy đủ để cho thủy sư của Thẩm Lãnh đổi trang bị một lượt, nếu gửi bạc vào phiếu hào Thiên Cơ thì tác dụng sẽ càng lớn hơn nữa.
"Bên này còn có đồ tốt!"
Đỗ Uy Danh lấy từ trong góc ra một cái rương, sau khi mở ra hơi kinh ngạc: "Là ngọc tỷ truyền quốc của Cầu Lập."
Thẩm Lãnh: "Chắc là đồ giả."
Đỗ Uy Danh cũng nghĩ là giả: "Theo lý mà nói ngọc tỷ truyền quốc thật làm sao có thể ở trong tay Nguyễn Tể Tây, chẳng qua là một tướng quân ngũ phẩm mà thôi, cũng chưa từng canh giữ đô thành, không phải ngọc tỷ truyền quốc thật đã đưa đến Trường An sao?"
"Vậy thứ đồ chơi này là ngọc tỷ truyền quốc gì?"
"Ai mà biết được."
Thẩm Lãnh nhận lấy lấy ngọc tỷ nhìn nhìn, thầm nghĩ bên trên ngọc tỷ này cũng kì quái, không thể khắc quốc hiệu lên ư?
"Trước hết cứ thu lại, sau khi về thành Nam Bình giao cho đại tướng quân xem thử."
Thẩm Lãnh ném ngọc tỷ cho Đỗ Uy Danh: "Cất đi."
Đỗ Uy Danh vâng một tiếng, cất cái đó đi rồi lại nhìn vào trong rương: "Có thể không cần đi hỏi đại tướng quân nữa."
Gã lấy từ trong rương ra một thanh kiếm đưa cho Thẩm Lãnh. Thẩm Lãnh nhìn thanh kiếm kia, trên vỏ kiếm được khảm chín viên bảo thạch, tuy bị phủ bụi nhưng vẫn có thể nhìn ra mỗi một viên đều không phải vật phàm, ở một bên vỏ kiếm có khắc một chữ Chu, lật sang bên khác có khắc ba chữ... Thiên Tử kiếm, chín viên bảo thạch trên Thiên Tử kiếm tượng trưng cho thiên hạ cửu châu.
"Đại Chu Thiên Tử kiếm?"
Thẩm Lãnh ngây người ra: " Đại Chu trước Sở?"
Khi đó trong thiên hạ có mấy trăm chư hầu, mấy chục vạn cường giả sở hữu quân đội, người nào nhỏ cũng có mấy ngàn binh, nhưng bất kể chư hầu lớn nhỏ đều phụng mệnh của Chu thiên tử. Lúc đó có câu nói Thiên Tử kiếm hiệu lệnh thiên hạ, Chu thiên tử xuất hành xứng Thiên Tử kiếm, đi đến đâu chư hầu đều quỳ lạy.
Chu bị Sở tiêu diệt, sau đó Chu Thiên Tử kiếm liền không biết tung tích, lúc ấy hoàng đế khai quốc của Sở còn nổi trận lôi đình, sau đó phái người tìm rất lâu cũng không tìm được. Nghe nói là bị một vị đại tướng khai quốc của Sở quốc giấu đi, Sở hoàng hạ chỉ tịch thu tài sản và giết cả nhà vị đại tướng này nhưng cũng là không thu hoạch được gì, bởi vì sự kiện này mà Sở hoàng bị đời sau mắng chửi cực thảm, đều nói vị kia đại tướng là người bị oan uổng, nhưng chân tướng sự thật đã sớm không thể tra ra được.
Hiện giờ Chu Thiên Tử kiếm lại xuất hiện ở trên hòn đảo đơn độc này của Cầu Lập, mỗi người trong sơn động đều cảm thấy hơi là lạ, bọn họ theo bản năng nhìn về phía Thẩm Lãnh, đều có chút mờ mịt nhìn Thẩm Lãnh, hắn cầm Thiên Tử kiếm nhìn mọi người, mọi người nhìn hắn.
"Nộp lên đi." Thẩm Lãnh thở dài: "Thứ này bỏng tay."
"Nếu..." Đỗ Uy Danh hạ giọng xuống rất thấp nói: "Giữ lại thì sao?"
Một ngọc tỷ truyền quốc Đại Chu, một thanh Đại Chu Thiên Tử kiếm.
Vương Khoát Hải nuốt nước bọt: "Giữ lại cũng không sao cả... Dù sao cũng chỉ có người nhà chúng ta biết."
Trần Nhiễm cũng nhìn Thẩm Lãnh: "Có phải ý trời hay không?"
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Ý trời cái rắm."
Nhưng không biết tại sao, giống như Thiên Tử kiếm có một sức hấp dẫn, lại giống như đã bám dính trong tay hắn vậy.
Trần Nhiễm liếc nhìn chung quanh: "Mặc kệ giữ lại hay là nộp lên, tất cả mọi người đều nhớ, chuyện hiện giờ thứ này đang ở trong tay tướng quân tạm thời đừng ai nói ra ngoài! Tướng quân coi chúng ta là huynh đệ, là huynh đệ thì không thể hại tướng quân."
"Biết!"
Mọi người đáp lại.
Nhưng chính bởi vì Trần Nhiễm nói một câu như vậy, lúc mọi người nhìn về phía Thẩm Lãnh, trong ánh mắt giống như có thêm một sự nồng nhiệt.
Sáu ngày sau, thành Nam Bình.
Thẩm Lãnh không có đi thẳng về phía nam đến thành Thánh Đồ theo kế hoạch cũ mà là trở về thành Nam Bình, có hai nguyên nhân, đầu tiên là tự dưng nhặt được mấy chục vạn lượng bạc, số tiền này không phải một con số nhỏ. Sau khi Thẩm Lãnh chở bạc từ đảo Đông Dao về đã nghĩ cách chuyển giao cho Lâm Lạc Vũ, khoản bạc này đưa vào phiếu hào Thiên Cơ.
Chuyện thứ hai là Thiên Tử kiếm và ngọc tỷ truyền quốc.
Thư phòng.
Thẩm tiên sinh liếc nhìn Thiên Tử kiếm để trên bàn: "Thứ này quả thật bỏng tay... Chu Thiên Tử à, khi đó Sở hoàng không có được Chu Thiên Tử kiếm, sau đó sai người bí mật tạo ra một thanh kiếm giả, có thể là cảm thấy quá mức lừa mình dối người nên lại làm một vở kịch, xây dựng một đài cao ở đô thành Sở quốc, Sở hoàng đã diệt Chu Thiên Tử kiếm giả trước mặt mọi người để chiêu cáo thiên hạ rằng Chu quốc đã diệt. Có lẽ là nghĩ một khi Thiên Tử kiếm giả kia bị người khác nhận ra thì chẳng phải là rất mất mặt? Còn chẳng bằng dứt khoát làm một dấu hiệu giả là hủy nó đi, nhưng sau này mãi cho đến khi Sở diệt, các đời Sở hoàng cũng không từ bỏ việc tìm kiếm Chu Thiên Tử kiếm. Sau khi hoàng đế khai quốc của Sở quốc hủy Thiên Tử kiếm giả đã triệu tập thợ đúc kiếm giỏi nhất thiên hạ, tạo ra một thanh Thiên Tử kiếm mới, tên là Đế Vận."
Thẩm Lãnh nhìn về phía Thẩm tiên sinh: "Thanh kiếm trong tay Sở tiên sinh?"
"Ừm... Giao cho bệ hạ rồi."
Thẩm tiên sinh nói: "Bệ hạ có Sở Đế Vận kiếm, không ít người đều nói đây là một sự tượng trưng, bệ hạ cũng cực kỳ vui, nhưng trên thực tế ý nghĩa tượng trưng của Sở Đế Vận kiếm còn kém xa Chu Thiên Tử kiếm. Nếu bệ hạ có được Chu Thiên Tử kiếm thật sự thì sẽ vui muốn chết, nhưng mà... trước nay vẫn có một cách nói là người có Thiên Tử kiếm có thiên hạ. Khi đó Chu có mấy trăm chư hầu, kẻ mạnh chia cắt thiên hạ, sau này Chu Thiên Tử ngược lại còn trở thành bài trí, những chư hầu đó ai ai cũng khao khát Thiên Tử kiếm, chỉ cần lấy được Thiên Tử kiếm là có thể xưng đế thay thế được Chu Thiên Tử... Từ một ý nghĩa nào đó mà nói, Thiên Tử kiếm có giá trị hơn ngọc tỷ truyền quốc."
Ông liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Cho nên ngươi nên hiểu hai món đồ này đáng sợ cỡ nào."
Thẩm Lãnh gật đầu: "Cho nên ý của tiên sinh là...?"
Tầm nhìn của Thẩm tiên sinh dừng lại trên Thiên Tử kiếm, liếc mắt nhìn, cưỡng ép dời ánh mắt đi nhưng chỉ một lát sau lại không nhịn được liền nhìn sang, ma lực trên Thiên Tử kiếm đó giống như có thể thu hút tâm thần người khác vậy. Ông do dự liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Hay là... trước hết cứ giữ lại đã?"