Trong thư phòng trở nên an tĩnh lại, tầm nhìn của hai người đều ở trên thanh Đại Chu Thiên Tử kiếm đó.
Thẩm Lãnh im lặng một lúc lâu rồi quay đầu nhìn về phía Thẩm tiên sinh: "Nhưng mà... giữ nó lại làm gì?"
Tầm nhìn của Thẩm tiên sinh hơi khó nhọc dời khỏi Thiên Tử kiếm, giữa chừng lại dừng lại ở ngọc tỷ truyền quốc một lát, nuốt nước bọt trước ánh mắt khó hiểu của Thẩm Lãnh: "Nếu giữ lại... ngược lại cũng không có ích gì."
"Đại Chu Thiên Tử kiếm đấy."
Thẩm Lãnh đi qua nhấc bảo kiếm lên nhìn, vỏ kiếm đã được lau sạch sẽ, chín viên bảo thạch tượng trưng cho thiên hạ cửu châu kia sáng lấp lánh dưới đèn, đừng nói kiếm này, cạy chín viên bảo thạch xuống hẳn là cũng có giá trị không ít tiền. Trong đầu hắn thật sự nghiêm túc suy nghĩ có cần cạy bảo thạch xuống rồi đưa thanh kiếm cho bệ hạ hay không.
"Lấy được nhưng không dùng, nói thế nào không thuận."
Thẩm Lãnh nhìn kiếm lẩm bẩm.
Thẩm tiên sinh giật mình: "Ngươi không thể cầm thứ này ra ngoài dùng được!"
Thẩm Lãnh: "Cầm ra ngoài làm gì?"
Sau nửa nén nhang, Thẩm tiên sinh nhìn đĩa trái cây trước mặt: "Ngươi lại làm việc này?"
Thẩm Lãnh nhún vai: "Dù gì cũng đã dùng rồi."
Hắn dùng vải lau Thiên Tử kiếm rồi cắm vào vỏ kiếm: "Dùng không tiện."
Bộ dạng rất ghét bỏ.
Thẩm tiên sinh thở dài: "Ngươi tìm được Đại Chu Thiên Tử kiếm sau đó dùng nó cắt một đĩa trái cây, cho ra kết luận là dùng không tiện, nếu để cho Đại Chu Thiên Tử và chư hầu của hơn một ngàn năm trước biết chuyện này chắc sẽ sống lại vì tức giận."
Thẩm Lãnh đặt thanh trường kiếm xuống: "Là dùng không tiện thật."
Hắn lại nhìn sang ngọc tỷ truyền quốc kia, nghe đồn rằng ngọc tỷ truyền quốc thật của Đại Chu Thiên Tử bị rơi vỡ một góc. Thẩm Lãnh cầm lên nhìn quả thật có dấu vết từng bị vỡ nhưng đã sửa chữa lại, không nhìn kỹ thì hoàn toàn không nhìn ra.
"Cái này cũng có thể dùng chứ?"
"Ngươi còn muốn làm gì?"
"Đập một quả hồ đào thử xem."
"..."
Một lát sau Thẩm Lãnh bỏ ngọc tỷ truyền quốc vào trong hộp: "Dùng cũng không tiện."
Thẩm tiên sinh trừng mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Thứ này cứ để ở chỗ ta trước đã, ta cùng Trang Ung thương lượng xem xử lý như thế nào. Ngươi có rảnh thì đến nông trường xem, không làm lỡ quá nhiều thời gian của ngươi đâu."
"Bên nông trường có gì phải xem?"
"Xem hoa." Thẩm tiên sinh nói: "Một loại hoa rất thần kỳ."
Buổi chiều xe ngựa dừng lại ở ngoài cổng nông trường. Nông trường diện tích lớn như vậy đương nhiên sẽ không bao vây hết tất cả, khu kiến trúc này đều là mới xây, là nơi ở của người quản lý nông trường. Thẩm tiên sinh xuống xe trước, Thẩm Lãnh và Trà gia theo sau, Lâm Lạc Vũ đã đến từ trước, thấy Thẩm Lãnh bọn họ tới liền ra ngoài đón. Thẩm Lãnh hỏi một câu: "Loại hoa gì cũng đáng để đặc biệt sang đây nhìn một cái."
"Quỷ ẩn." Lâm Lạc Vũ vừa đi vừa nói: "Đây là một loại thực vật rất đặc biệt ở bên Cầu Lập này, hoa không đẹp nhưng quả khá là kì hiệu, nhà người của Thẩm tiên sinh đến Cầu Lập chính là vì thứ này. Quả quỷ ẩn phơi khô nghiền thành bột chính là một loại dược liệu. Loại dược liệu này có thể khiến người ta sinh ra ảo giác, cũng có thể giảm đau, dùng khi xử lý vết thương nặng có hiệu quả rất không tồi, vùng nam cương Đại Ninh cũng có người trồng."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng, đi không bao lâu thì trước mặt chính là một vườn hoa lớn đang nở rộ, liếc mắt một cái dường như không nhìn thấy giới hạn.
"Chỉ nhìn riêng hoa thì không đẹp, một vườn lớn như vậy thì cũng được."
Thẩm tiên sinh nói: "Thật ra người Cầu Lập có một cách tinh luyện đặc biệt, sau khi quả chín thì cắt ra, lấy nước sau đó cô đặc lại, sau khi người ta dùng nó sẽ thành nghiện."
Thẩm Lãnh ngẩn ra: "Thành nghiện?"
"Đúng, thành nghiện, một khi nghiện thứ này rồi sẽ khó có thể bỏ được. Bên Cầu Lập này rất nhiều người biến thành phế nhân đều bởi vì sau khi dùng cao quỷ ẩn, dần dà nhìn giống như ma vậy, cho nên mới gọi nó là hoa quỷ ẩn. Có thương nhân Cầu Lập bán cao quỷ ẩn cho Đại Ninh, ba đạo nam cương có không ít bách tính Đại Ninh cũng bởi vậy mà bị nghiện, chỉ cần dùng rồi thì phần lớn sẽ cửa nát nhà tan."
Thẩm Lãnh hỏi Thẩm tiên sinh: "Thứ này, giữ nó lại làm gì?"
"Dược liệu." Thẩm tiên sinh nói: "Dùng để giảm đau rất tốt."
Thẩm Lãnh lại hỏi: "Cho dù có thể dùng để giảm đau, liệu người dùng có nghiện không?"
Thẩm tiên sinh trầm mặc một lát rồi trả lời: "Có lẽ sẽ nghiện."
Lâm Lạc Vũ nói: "Nếu tinh luyện thành dược liệu bán đến quốc gia khác, mấy vạn mẫu này đều trồng thì hàng năm ít có thu nhập ít nhất trên mười vạn lượng bạc, chúng ta có thể không đưa vào Đại Ninh, đi Tây Vực, thậm chí là chỗ xa hơn."
"Đốt đi."
Thẩm Lãnh bỗng nhiên nói hai từ này.
"Cái gì?" Lâm Lạc Vũ nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Chúng ta không làm thành cao quỷ ẩn, chỉ làm thành dược liệu."
"Đốt đi."
Thẩm Lãnh lặp lại một lần nữa.
Lâm Lạc Vũ vừa muốn nói thêm gì nữa nhưng lúc nhìn về phía Thẩm Lãnh phát hiện sắc mặt hắn đã trở nên rất khó coi, đó là phẫn nộ. Lâm Lạc Vũ bị giật mình, không dám nói ra lời muốn nói.
"Lúc ở Hồ Kiến đạo ta đã nhìn thấy có người dùng thứ này nhưng lúc đó cũng không có để ý, sau đó cũng quên đi."
Thẩm Lãnh thở mạnh một hơi: "Không những đốt ở đây, ta sẽ đi gặp Trang Ung, nội trong Cầu Lập, không những trong Cầu Lập, Điệu quốc và Nam Lý có khí hậu gần giống ở đây, trong phạm vi chiến binh Đại Ninh ta có thể khống chế, ta không muốn nhìn thấy thứ này."
Lâm Lạc Vũ khẽ than một tiếng: "Ngươi nói là được."
Thẩm Lãnh giơ tay lên chỉ vào một vùng hoa quỷ ẩn lớn kia: "Đốt ngay bây giờ. Tiền là thứ tốt, mỗi năm thu nhập mười vạn lượng bạc rất mê người, nhưng tỷ cầm loại tiền này chẳng lẽ không sợ thiên lôi đánh xuống? Lời ta nói có thể hơi nặng, nhưng ta hy vọng người bên cạnh ta đều ghi nhớ, phàm là tiền có thể sẽ khiến lương tâm đau thì đều đừng đụng vào, cho dù là có thể cũng không được. Nếu trồng thứ này mười năm nữa thì ta sẽ thành thủ phú Đại Ninh đúng không?"
Lâm Lạc Vũ gật đầu: "Đúng."
"Vậy thì giải quyết một thủ phú Đại Ninh."
Thẩm Lãnh xua tay: "Trong hôm nay, tất cả hoa quỷ ẩn ở nông trường đều đốt hết, trong vòng nửa năm, Cầu Lập không được nhìn thấy thứ này nữa, nông trường đổi thành vườn trà đi."
Hắn nhìn Trà gia: "Thế nào?"
Trà gia cười gật đầu: "Được."
Thẩm Lãnh xoay người: "Ta sẽ không tiếp tục xem nữa, nếu bên trong đều là thứ này thì cũng không có hứng thú xem tiếp. Ta sẽ đi tìm đại tướng quân thương lượng ban bố một pháp lệnh, trong ba nước như Cầu Lập, người nào tiêu hủy hoa quỷ ẩn có thể đến nha môn lĩnh thưởng, hủy bao nhiêu mẫu thì cho hắn bấy nhiêu mẫu, tất cả ruộng đất thuộc về người đốt hoa quỷ ẩn."
Thẩm tiên sinh hơi lo lắng: "Bên Cầu Lập này có rất nhiều phú hộ và các gia tộc có chút thế lực đều trồng thứ này, một khi ngươi đi tìm Trang Ung ban bố pháp lệnh này, tất sẽ dấy lên sóng gió, đến lúc đó sẽ xuất hiện bạo loạn. Người nghèo khổ đi đốt ruộng hoa quỷ ẩn của phú hộ, tất nhiên phú hộ sẽ không ngồi yên không quan tâm, đến lúc đó đánh nhau không ngừng..."
Thẩm Lãnh nhíu mày: "Ý của tiên sinh là bảo ta thương người trồng những cây hoa quỷ ẩn này?"
Thẩm tiên sinh nhìn thấy vẻ tức giận trong ánh mắt Thẩm Lãnh.
"Người phản kháng pháp lệnh phải chết."
Thẩm Lãnh xoay người lên xe ngựa: "Bây giờ ta sẽ đi gặp Trang Ung."
Sau khi lên xe hắn liếc mắt nhìn Thẩm tiên sinh một cái: "Không có kẻ thù có thể đánh bại chiến binh của Đại Ninh, nhưng thứ này có thể."
Trong lòng Thẩm tiên sinh chấn động, ông chưa từng suy nghĩ đến vấn đề này.
Một canh giờ sau, phủ đại tướng quân.
Trang Ung nhíu mày: "Pháp lệnh này phải xin chỉ thị bệ hạ mới được, một khi không xin chỉ thị đã ban bố xuống, người trong triều đình sẽ có động tĩnh lớn cỡ nào? Không nói đến người của Ngự sử đài buộc tội chúng ta, cho dù là người của Hộ bộ cũng sẽ không đồng ý. Nếu quy hoa quỷ ẩn về triều đình thống nhất quản lý, hàng năm còn có thu nhập trên trăm vạn lượng, thậm chí là lớn hơn, chỉ một mục này đã gần như đủ chống đỡ cho trận chiến Đại Ninh đánh bắc cương rồi, thu nhập lớn như vậy, bệ hạ cũng sẽ suy đi nghĩ lại."
Thẩm Lãnh không nói câu nào.
Trang Ung lại nói: "Tạm để chuyện này sang một bên, nếu ban bố pháp lệnh xuống, cả Cầu Lập sẽ nhanh chóng rơi vào nội loạn, rất nhiều bình dân sẽ tấn công vào nông trường của phú hộ và đại gia tộc, bên Cầu Lập này nông nghiệp là chính, đến lúc đó sẽ rối loạn đến mức không dễ xử lý cục diện. Ngươi có từng nghĩ không, việc này động chạm đến ích lợi của tất cả đại gia tộc, tất cả phú hộ Cầu Lập, cục diện có thể còn khó khăn hơn cả khi đối mặt với quân đội hơn mười vạn của Cầu Lập."
"Ta không đi thành Thánh Đồ nữa, ta cũng không đi Khổng Tước Vương Tự."
Thẩm Lãnh đứng dậy: "Đại tướng quân nghĩ việc này không dễ làm thì để ta làm. Đại tướng quân nghĩ sẽ rối loạn thì để ta xử lý rối loạn. Đại tướng quân nghĩ triều đình sẽ phản đối thì để ta gánh vác, cho dù là bệ hạ tức giận vì chuyện này thì cũng để ta đối mặt."
"Tại sao?"
Trang Ung hơi khó hiểu: "Ngươi có thể xin chỉ cấm chế lưu thông nhựa quỷ ẩn ở trong Đại Ninh, kẻ trái lệnh sẽ giết không tha, nhưng bán ra ngoài Đại Ninh..."
"Ta không đồng ý."
Thẩm Lãnh nói: "Bây giờ đại tướng quân cứ cho người bắt ta đi, nếu không thì ta quyết làm việc này."
Hắn đi nhanh ra ngoài: "Trong vòng ba tháng, ta sẽ loại bỏ hết tất cả hoa quỷ ẩn ở Cầu Lập, bất luận bao nhiêu người phản đối, bất luận sẽ rối loạn cỡ nào, để ta xử trí."
"Không đơn giản như vậy!"
Trang Ung hơi tức giận: "Trong quân có không ít người cũng đã trồng thứ này ở Cầu Lập, nếu ngươi trực tiếp chặt đứt, sẽ có bao nhiêu người không vừa mắt ngươi?"
"Cứ việc đến là được."
Thẩm Lãnh quay đầu nhìn về phía Trang Ung: "Có phải đại tướng quân cũng sai người trồng rồi không?"
Trang Ung ngẩn ra, không trả lời.
"Cho dù là đại tướng quân cũng đã sai người trồng, ta cũng sẽ đốt."
Sau khi nói xong câu đó Thẩm Lãnh sải bước đi ra ngoài, không quay đầu lại.
Trang Ung nhìn bóng lưng Thẩm Lãnh, tức giận dậm chân: "Tên khốn kiếp cứng đầu này, bốc đồng lên là cái gì cũng làm được."
Thẩm Lãnh ra ngoài thì Thẩm tiên sinh vào, liếc nhìn Thẩm Lãnh đã đi xa rồi lại liếc nhìn Trang Ung: "Hắn không phải là chuyện bốc đồng, là chuyện hắn đã nhận định thì ai cũng không thể khuyên được, trừ phi ngươi sai người trói hắn lại, nếu không thì chẳng có cách nào."
Trang Ung hừ một tiếng: "Ta không thể trói hắn lại?!"
Thẩm tiên sinh: "Ngươi trói đi."
Trang Ung: "Ta..."
Đúng lúc này thân binh của ông từ bên ngoài chạy vào, sắc mặt hơi tái nhợt, hắn ta không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn ta biết lúc Thẩm tướng quân ra ngoài sắc mặt rất khó coi. Hắn ta nhìn Trang Ung rồi lại nhìn Thẩm tiên sinh: "Đại tướng quân... Vừa rồi lúc Thẩm tướng quân đi ra ngoài đã bảo ta vào chuyển một câu cho đại tướng quân."
"Nói."
"Thẩm tướng quân đã phái người đi truyền lệnh, toàn bộ Tuần Hải Thủy Sư của ngài ấy điều về trong Cầu Lập, tạm thời bỏ việc vận chuyển lương thảo đến bắc cương."
Trang Ung giận dữ: "Hắn đây là đang muốn chết!"
Tự ý dừng vận chuyển lương thảo vật tư, chuyện này có thể khiến bệ hạ không thể không xử trí hắn.
"Đuổi theo bắt hắn về!"
Trang Ung hô một tiếng, thân binh vội vàng chạy ra ngoài.
Không bao lâu sau Thẩm Lãnh mặt băng bó trở lại, Trang Ung cũng mặt băng bó, hai người cứ nhìn đối phương như vậy.
"Biết uy hiếp ta rồi hả?"
Trang Ung trừng mắt nhìn hắn.
Thẩm Lãnh hừ một tiếng, bộ dạng rất kiêu căng.
Sau một lát, Trang Ung khoát tay: "Thủy sư của ngươi nhất định phải tiếp tục vận chuyển lương thảo đến bắc cương, cùng lắm thì rút ra năm ngàn chiến binh trong số đó, ta cho ngươi thêm năm ngàn chiến binh, ngươi mang một vạn người đi tuần tra các nơi Cầu Lập. Ba tháng... người ở bên này đưa tin tức đến thành Trường An nhanh nhất cũng phải ba tháng, ba tháng mặc cho ngươi càn quấy là được, nếu bệ hạ trách phạt... ngươi tự lo liệu."
Khóe miệng Thẩm Lãnh hơi cong lên: "Dù sao ông cũng phải gánh vác cùng ta."
Trang Ung nhìn về phía Thẩm tiên sinh: "Mẹ nó ta muốn chửi đổng lên."
Thẩm tiên sinh vội vàng nói: "Ngươi cũng biết không thể chửi mà, nhịn chút đã."
Trang Ung nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Chuyện hoa quỷ ẩn giao cho ngươi, ta không quản, nhiễu loạn cỡ nào thì ngươi xử trí, trong vòng ba tháng ngươi muốn giày vò như thế nào thì giày vò, dù sao cũng phải nửa năm sau ý chỉ mới đến. Trong vòng nửa năm ngươi phải giải quyết mối phiền phức của thành Thánh Đồ và Khổng Tước Vương Tự cho ta!"
Thẩm Lãnh: "Thử xem sao đã."
Hắn xoay người đi ra ngoài, Trang Ung hô to: "Ngươi lại đi làm gì!"
Thẩm Lãnh: "Đi phòng bếp!"
Trang Ung: "Đi đi!"