Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 715 - Chương 715: Phong Tỏa Đường Hay Là Phong Tỏa Thành?

Chương 715: Phong tỏa đường hay là phong tỏa thành? Chương 715: Phong tỏa đường hay là phong tỏa thành?

Bên ngoài thành Nam Bình chính là vùng đồng ruộng lớn, tuyệt đại bộ phận nông hộ bình thường đều là gieo trồng lương thực, nhưng phú hộ hoặc là gia tộc có thế lực khá khổng lồ đều sẽ có đất chuyên trồng hoa quỷ ẩn. Người Cầu Lập cũng không cảm thấy thứ này là thuốc độc do ma quỷ rắc vào nhân gian, có không ít người địa phương đều đã tiếp xúc với cao quỷ ẩn, mà một số gia tộc có thế lực cũng dùng thứ này để khống chế nhân viên làm công.

Trang Ung vốn định bảo Thẩm Lãnh chờ ông một chút, chờ ông và các tướng thủ hạ cùng với các quan văn thương nghị một chút, nhưng nghĩ lại đợi thì cũng có ý nghĩa gì? Càng trễ càng nhiều chuyện cho nên ông cũng không ngăn cản nữa. Sau bữa cơm trưa Thẩm Lãnh liền trực tiếp đến đại doanh, điều một vạn chiến binh, chia làm mười đội, chỉ trong nửa ngày khắp nơi trong ngoài thành Nam Bình đều có thể nhìn thấy khói bay ngút trời.

Không bao lâu sau đã có rất nhiều người tụ tập trong phủ Trang Ung.

"Dường như Thẩm tướng quân hơi quá đáng."

Quan văn chủ quản dân chính ở thành Nam Bình tên là Nghiêm Khoát, vốn là quan viên tứ phẩm của Hộ bộ, sau khi điều đến Cầu Lập làm quan đã trực tiếp được đề bạt làm chính tam phẩm, hiện giờ là nha phủ phủ Nam Bình, so với nha phủ bên Đại Ninh mà nói quyền lợi của y lớn hơn không ít, cũng coi như là lên như diều gặp gió. Thế nhưng loại công tác khổ sai này, những người làm quan ở kinh thành có thể không đến thì tất nhiên sẽ không đến, y đến là bởi vì nhân duyên ở Hộ bộ không được tốt lắm.

Người này không có vấn đề gì về năng lực, nhưng trí tuệ cảm xúc thật sự hơi thấp, làm quan ở Hộ bộ gần ba mươi năm, nhiều đồng liêu như vậy nhưng cũng không mấy người có kết giao với y.

Có lẽ bởi vì cầm quyền ở thành Nam Bình trong hai năm qua làm cho thái độ của y lại có chút thay đổi. Người Cầu Lập địa phương tất nhiên sẽ nịnh hót khúm núm trước y, rất nhiều đại gia tộc địa phương cũng cung phụng y giống như thổ hoàng đế. Chiều hôm nay Thẩm Lãnh một mồi lửa đốt cháy, không ít đại hộ Cầu Lập đều ngồi không yên, không bao lâu đã có không ít người vây quanh phủ Nam Bình, Nghiêm Khoát vội vàng chạy đến phủ đại tướng quân thì mới biết được là Thẩm Lãnh đang đích thân mang binh đi đốt ruộng hoa quỷ ẩn.

Trang Ung nghe thấy y nói một câu dường như Thẩm tướng quân hơi quá đáng, nghiêng đầu nhìn y.

Nếu trí tuệ cảm xúc của Nghiêm Khoát hơi cao một chút thì sẽ nhìn ra sắc mặt Trang Ung hơi không vui.

"Hành động này của Thẩm tướng quân không thể nghi ngờ là đang khiêu khích quốc pháp."

Nghiêm Khoát đứng dậy, vừa đi lại trong phòng vừa nói: "Có ba chỗ không ổn. Một, cho dù hắn là tướng quân chiến binh thì cũng không thể tùy ý dẫn binh xông vào nhà riêng ruộng riêng của người khác, huống chi còn là phá đồ của người ta. Hai, việc này chưa từng bàn với quan phủ địa phương, nếu chiến binh trực tiếp ra mặt thì những người làm quan địa phương như ta đây còn làm thế nào? Ba... Thẩm tướng quân vừa đến hẳn là cũng không hiểu về bên Cầu Lập này, hắn không biết ruộng hoa quỷ ẩn sẽ mang đến bao nhiêu lợi, trong năm ngoái, có ba phần thuế ngân từ Cầu Lập nộp lên quốc khố có nguồn gốc từ hoa quỷ ẩn."

Y dừng lại một chút, xoay người nhìn về phía Trang Ung: "Ba điểm này đều có thể bỏ đi không bàn đến, dù sao cũng là quan cùng triều, chỉ là nếu còn tiếp tục đốt như vậy thì sợ rằng sẽ dấy lên dân biến. Tướng quân Thẩm Lãnh không biết, chẳng lẽ đại tướng quân cũng không biết? Có đến chín phần mười phú hộ Cầu Lập gieo trồng hoa quỷ ẩn, những phú hộ này, người nhiều thì có hơn một ngàn nhân công, người ít thì cũng có trên dưới một trăm nhân công, nếu những người này cùng nhau làm loạn..."

Trang Ung khoát tay ra hiệu cho Nghiêm Khoát không cần nói tiếp nữa.

Nghiêm Khoát có chút khó chịu vì lời đến bên miệng còn chưa nói hết, cưỡng ép nói cho xong câu kết: "Chắc hẳn là bệ hạ cũng không muốn nhìn thấy cả Cầu Lập đều loạn chỉ vì sai lầm nghiêm trọng của một hai người, rối loạn dính dáng đến trăm vạn người, đây chính là tội chết."

Trang Ung khẽ nhíu mày: "Thẩm Lãnh là mấy người?"

Nghiêm Khoát trả lời: "Tướng quân Thẩm Lãnh? Thẩm tướng quân tất nhiên là một người."

Trang Ung hỏi: "Vậy Nghiêm đại nhân nói một hai người là chỉ ai?"

Nghiêm Khoát ngây người ra, sau đó vội vàng trả lời: "Nói nhầm, nói nhầm."

Trang Ung nói: "Bất kể là nói nhầm hay là suy nghĩ trong lòng Nghiêm đại nhân, trước tiên để ta là nói một chút về việc này đã."

Trang Ung đứng lên, tất cả mọi người đều đứng lên theo.

Trang Ung nói: "Thẩm Lãnh mang binh ở đốt ruộng hoa quỷ ẩn. Các ngươi cũng biết ở ngoài thành ta cũng có một mảnh ruộng, ta cũng đã trồng, ruộng đầu tiên bị đốt chính là của ta. Bên cạnh Thẩm Lãnh chỉ có sáu trăm thân binh của chính hắn, hôm nay có một vạn chiến binh xuất doanh, Thẩm Lãnh không điều động được một vạn chiến binh này, không có quân lệnh của ta thì nội trong Cầu Lập không có người nào điều động được. Ta biết rõ hoa quỷ ẩn có thể mang lại bao nhiêu thu nhập từ thuế cho triều đình, có lẽ được tính là tổn thất, cho nên các vị đại nhân cứ việc dâng tấu lên triều đình hội báo tình hình ở đây theo đúng sự thật, chỉ làm phiền các vị đại nhân ghi nhớ một điểm."

Ông liếc mắt nhìn mọi người một lượt: "Người đầu tiên phải buộc tội trong tấu chương không thể là Thẩm Lãnh, phải là ta, hắn không đủ cấp bậc."

Mọi người quay sang nhìn nhau.

Cho dù là trí tuệ cảm xúc của Nghiêm Khoát thấp đến mấy thì cũng nghe ra được ý che chở Thẩm Lãnh trong lời nói của Trang Ung, cho nên chỉ ừm một tiếng rồi không nói gì thêm. Thế nhưng trong lòng y lại nghĩ ngươi đã yêu cầu ghi ngươi đầu tiên thì ghi ngươi đầu tiên, mấy kẻ làm binh các ngươi đều cùng một giuộc, đâu giống như người làm quan mà giống một đám lăn lộn giang hồ hơn, không lấy đại cục làm trọng, chỉ lấy tư tình ra nói chuyện.

Trang Ung nói: "Hôm nay việc này bàn đến đây thôi. Vốn dĩ cũng không phải là ta thương nghị gì với các ngươi mà là thông báo một tiếng, Thẩm Lãnh là binh do ta dạy dỗ, trước kia là vậy, bây giờ là vậy, sau này cũng là vậy. Bản thân hắn cũng không dám không nhận, binh của hắn là ta điều động, việc hắn làm là ta gật đầu, cho nên các vị đại nhân cũng không cần phải mắng hắn, có thể mắng cũng vô dụng."

Thân binh mở cửa phòng ra, quan văn võ tướng trong phòng liếc nhìn rồi đều đứng dậy rời đi.

Sau khi ra ngoài cửa Nghiêm Khoát lại dừng lại, quay đầu lại liếc mắt nhìn Trang Ung một cái: "Đại tướng quân, tấu chương gửi đến Trường An nhanh nhất cũng phải dăm ba tháng, đi đi về về nhanh thì nửa năm, lâu thì gần một năm, nếu như trong lúc này xảy ra dân biến bạo động, đại tướng quân xử trí như thế nào?"

Trang Ung nói: "Có hai đáp án, một đáp án năm chữ, một đáp án ba chữ, Nghiêm đại nhân muốn nghe cái nào?"

Nghiêm Khoát nghĩ nghĩ: "Năm chữ."

Trang Ung: "Đó là chuyện của ta."

Mặt Nghiêm Khoát biến sắc, nhẫn nhịn hỏi tiếp: "Ba chữ thì sao?"

Trang Ung: "Ngươi không quản được."

Ông vốn có danh nho tướng, mọi người đều nói Trang Ung lịch sự nho nhã, nhưng hai câu này nói ra dường như có vẻ hơi mất thân phận, không hợp với tài học thông thuộc thi thư của ông, nhưng mà đây mới là lời ông muốn nói.

Nghiêm Khoát cười lạnh: "Sợ là đại tướng quân hơi hồ đồ rồi, đây là bốn chữ, không phải ba chữ."

Người ngốc cỡ nào mới có thể tự làm bẽ mặt trên mấy chữ này?

Trang Ung nói: "Không quản được là ba chữ, chữ ngươi này, là ta tặng cho ngươi."

Nghiêm Khoát hừ một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.

Sau khi đám người đi rồi Trang Ung không khỏi thở dài một tiếng: "Lúc ở Trường An đã từng nghe nói người này hơi ngốc, hóa ra là thật sự ngốc."

Trang phu nhân từ nội đường đi ra, đưa cho Trang Ung một chén trà: "Cứ như vậy thì tất cả quan viên lớn nhỏ ở Cầu Lập đều sẽ bị chọc giận vì một câu nói đó của ngài, không bao lâu nữa tấu chương buộc tội ngài sẽ bay đến Trường An giống như tuyết rơi, có lẽ bệ hạ cũng sẽ bị giật mình."

"Chỉ có thể như thế thôi."

Trang Ung nói: "Hắn mới bao nhiêu?"

Trang phu nhân ngẩn ra, gật đầu: "Đúng vậy, hắn mới bao nhiêu."

Tất nhiên là ông nói đến Thẩm Lãnh. Không một ai ngờ rằng Thẩm Lãnh sẽ đột nhiên trở nên quyết liệt vì chuyện này, vốn dĩ cũng chuẩn bị dẫn binh đi thành Thánh Đồ, sau khi từ đảo Đông Dao trở về thì quyết tâm không đi đâu cả, chỉ muốn đốt hết hoa quỷ ẩn. Chuyện này thì Trang Ung biết ngăn không được, nhưng một khi triều đình có phản ứng thì bệ hạ không thể không có một thái độ, Thẩm Lãnh còn trẻ, để ông gánh vác chuyện này.

Nửa canh giờ sau, phủ nha thành Nam Bình.

Nghiêm Khoát ngồi trên chủ vị, vẻ mặt phẫn uất: "Chuyện của các ngươi ta không quyết được, cũng không quản nổi, người lớn nhất ở đất Cầu Lập này chính là đại tướng quân Trang Ung người ta. Trang Ung đã nói rồi, việc này không liên quan tới Thẩm Lãnh, là ông ta hạ lệnh. Nói về cấp bậc thì hiện giờ Thẩm Lãnh không cao bằng ta, nhưng nếu Trang Ung đã nhận việc này thì ta có thể làm thế nào? Các ngươi tự nghĩ biện pháp đi, ta cũng mệt rồi, phải nghỉ ngơi."

Người cầm đầu là một người Cầu Lập tên Cao Khang Thành, tổ tiên là người Sở, sau khi Cầu Lập lập quốc thì tổ tiên hắn ta liền nhanh chóng từ quan bắt đầu buôn bán, dựa vào quan hệ và việc buôn bán của mình đã nhanh chóng khiến cho gia tộc đứng vững ở Cầu Lập, mấy trăm năm sau Cao gia đã là đại gia tộc nổi tiếng ở Cầu Lập, cũng có không ít người làm quan ở trong triều đình Cầu Lập. Sau khi Cầu Lập diệt quốc, người của Cao gia là một trong những gia tộc đầu tiên tỏ thái độ ủng hộ Đại Ninh cho nên cũng không bị liên lụy nhiều.

Cao Khang Thành vội vàng tiến lên cúi người nói: "Đại nhân, nếu ngài không làm chủ cho chúng ta thì ta còn có thể cầu ai? Việc kinh doanh hải vận trong nhà, một phần lớn tiền thu được đều là bán cao quỷ ẩn đi các nơi Tây Vực, nếu bị dừng như vậy thì gia tộc cũng coi như xong rồi..."

Nói là hải vận nhưng thực chất những người buôn bán Cầu Lập này hoặc là bán cao quỷ ẩn đi cho người nhà Cầu Lập của mình, hoặc là bán đi các nơi ở ba đạo nam cương Đại Ninh, ngược lại là đi bên Tây Vực thì khá ít.

"Đó là chuyện của bản thân các ngươi."

Nghiêm Khoát ngáp một cái: "Ta đã nói rồi, ta mệt rồi, các ngươi về tự nghĩ cách đi. Các ngươi chặn ta, ta có thể như thế nào? Chẳng lẽ ta còn có thể sai người đi bắt Thẩm Lãnh?"

Cao Khang Thành vội vàng nói: "Không phải chúng ta có ý này."

Hắn ta liếc nhìn ra phía sau, người ở phía sau lập tức đưa lên một cái hộp gỗ: "Đây là một chút tấm lòng nho nhỏ."

Nghiêm Khoát trừng mắt: "Các ngươi có ý gì?"

Cao Khang Thành nói: "Đại nhân đừng hiểu lầm, đây không phải vàng bạc tài bảo gì, đại nhân cao thượng, tất nhiên chúng ta cũng sẽ không bôi nhọ thanh danh của đại nhân. Đây chỉ là một căn nhà nho nhỏ, sau này nếu đại nhân không muốn về Trường An, cũng có nơi dừng chân ở thành Nam Bình. Trang viên ở chỗ tốt nhất phía đông thành, có sơn thủy lâm viên, còn có một mảnh ruộng. Biết đại nhân thích vui thú điền viên, mấy người chúng ta đích thân theo dõi việc xây dựng căn nhà này, cũng coi như có lòng."

Ánh mắt Nghiêm Khoát lóe lên một cái, giơ tay mở hộp ra nhìn, trong hộp là một tờ khế ước đất, bên dưới khế ước đất thì là một hàng thứ gì đó hình chữ nhật màu đen. Y đóng nắp hộp lại kêu bộp một tiếng: "Các ngươi đây... Haiz, các ngươi cũng là có lòng, biết ta làm quan thanh liêm không tham vật chất vàng bạc, nói ra thì ta cũng thật sự thích bên Cầu Lập này, không chừng sau này sẽ không đi nữa."

Y ra hiệu, thủ hạ liền vội vàng ôm hộp lên đưa vào buồng trong.

Nghiêm Khoát nói: "Lúc nãy ta cũng đã nói rồi, ta không có cách nào quản chuyện ruộng hoa quỷ ẩn, bảo các ngươi tự nghĩ cách, các ngươi cũng ngu xuẩn nhất quyết phải ta nhắc nhở mới được. Nghĩ cách khó lắm sao? Các ngươi có thời gian ngăn ở đây chặn ta cũng không giải quyết được vấn đề, tại sao không đi gặp đại tướng quân? Đại tướng quân mới là người lớn nhất ở đây đấy... Hiểu không?"

Cao Khang Thành lập tức hiểu ra: "Hiểu rồi, hiểu rồi! Đa tạ đại nhân chỉ điểm."

Hắn ta vội vàng xoay người: "Chúng ta đi thôi, đừng làm phiền đại nhân nghỉ ngơi."

Nghiêm Khoát ngáp một cái đi vào buồng trong, vội vã mở cái hộp gỗ nhỏ kia ra, lấy khế ước đất ra nhìn cũng không thèm nhìn thêm một cái đã tiện tay ném qua một bên, từng miếng từng miếng cao màu đen ở bên dưới kia làm mắt y sáng lên. Lúc mới tới nơi này không lâu có một lần y nói việc công vụ quá nhiều khiến thể xác và tinh thần đều mệt, Cao Khang Thành dâng lên thứ này, nói là có thể giảm bớt mệt nhọc, làm cho người ta tỉnh táo gấp trăm lần.

Bên ngoài phủ đại tướng quân, không bao lâu đã có một đám người Cầu Lập tụ tập, đến khi trời sắp tối đen đã có đến mấy ngàn người, bọn họ bao vây phủ đại tướng quân chật như nêm cối, cả đám người ở đó hô to xin đại tướng quân làm chủ cho bọn họ. Tất nhiên đám người Cao Khang Thành sẽ không tự chạy vào gây chuyện, bọn họ ngồi trên lầu hai của trà lâu ở bên kia đường nhìn.

"Tìm thêm vài người nữa đến."

Cao Khang Thành cười nói: "Chặn ở đây, cho Trang Ung thấy thái độ của chúng ta, hắn cũng không thể một lúc diệt hết tất cả các đại gia tộc thành Nam Bình chúng ta được."

"Đúng vậy, hắn không gan đó."

"Ta sẽ sai người về gọi hết người trong các cửa tiệm đến."

Đang nói thì nhìn thấy đám người vây quanh phủ Trang Ung dạt ra một con đường, một đội chiến binh từ xa trở về. Những người này vây quanh thì vây quanh, nhưng chiến binh muốn qua đây thì bọn họ thật sự không dám ngăn cản.

Cao Khang Thành nhìn thấy vị tướng quân trên con hắc ngao khổng lồ kia vội vàng cúi đầu không dám nhìn nữa: "Là Thẩm Lãnh về rồi."

Vốn tưởng rằng Thẩm Lãnh muốn vào phủ đại tướng quân nhưng hắc ngao lại dừng lại ở cửa, Thẩm Lãnh từ trên lưng chó nhảy xuống, liếc nhìn chung quanh, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở trà lâu. Hắn đi vào trà lâu, người tự động lui lại, sau khi đến lầu hai Thẩm Lãnh nhìn Cao Khang Thành bọn họ, cả lầu hai chỉ có một bàn kia có người.

Thẩm Lãnh đi qua, kéo ghế ngồi xuống rồi chỉ xuống dưới: "Đây là đang cầu đại tướng quân giúp các ngươi giải quyết vấn đề à?"

Mấy người kia ai dám nói gì, gật đầu cũng không được, lắc đầu cũng không được.

"Thanh thế có đủ không?" Thẩm Lãnh lại hỏi.

Vẫn không ai dám trả lời.

"Ta thấy hơi kém."

Thẩm Lãnh đứng dậy đi đến cửa sổ: "Ta sẽ giúp các ngươi tăng thêm một ít, tạo áp lực cho đại tướng quân, chúng ta sẽ xem ông ấy làm thế nào."

Hắn khoát tay: "Cho người phong tỏa đường cái, cứ... phong tỏa năm ngày trước đã."

Hắn quay lại liếc nhìn Cao Khang Thành: "Năm ngày có đủ không?"

Cao Khang Thành nuốt nước bọt, nào dám lên tiếng.

Thẩm Lãnh nói: "Chắc là cũng tạm được rồi, trước hết cứ năm ngày đã, dù sao năm ngày không chừng đã có thể đói chết người rồi, không đủ thì mười ngày, mười ngày không đủ thì một tháng. Chặn cửa phủ đại tướng quân năm ngày cho ta, ai cũng không thể đi, mọi người phải đồng tâm hiệp lực, vai kề vai tay nắm tay, đoàn kết lại với nhau, phải cho đại tướng quân biết chúng ta nhiều người sức mạnh lớn. Ta đại diện cho quân đội bày tỏ thái độ, trong vòng năm ngày người của chúng ta tuyệt đối sẽ không rút đi, ta nghĩ các ngươi nhất định cũng có thể."

Hắn hướng xuống dưới lầu hô một tiếng với Vương Khoát Hải: "Phong tỏa đường năm ngày, một người cũng không được đi."

Hắn lại quay lại liếc nhìn Cao Khang Thành: "Hay là phong tỏa thành?"

Bình Luận (0)
Comment