Trong trà lâu trở nên yên tĩnh hẳn, đám người Cao Khang Thành đứng ngồi không yên.
Dường như Thẩm Lãnh cũng cảm thấy vô vị nên xoay người rời đi. Trên đường cái truyền đến từng hồi tiếng tù và, chiến binh Đại Ninh chặn hết tất cả đường cái chung quanh phủ đại tướng quân, động tác nhanh đến mức người chặn ở cửa chưa có phản ứng đã bị bao vây lại, vậy nên việc này hiển nhiên là Thẩm Lãnh đã căn dặn từ trước chứ không phải là vừa mới nghĩ đến.
Lúc xuống cầu thang Thẩm Lãnh còn quay đầu lại liếc mắt nhìn Cao Khang Thành một cái: "Cố gắng."
Cao Khang Thành: "..."
Thẩm Lãnh đi xuống trà lâu, những người Cầu Lập trên đường cái lại tránh đường, Thẩm Lãnh trở lại trong phủ đại tướng quân. Dưới lương đình bên cạnh hồ sen trong viện, Trang Ung đang thả câu, Thẩm Lãnh nhìn thú vị, câu cá của nhà mình nuôi cũng rất nhàm chán.
"Âm thanh bên ngoài hơi ồn ào?"
Thẩm Lãnh chú ý tới vẻ mặt có chút không vui của Trang Ung.
"Ồn." Trang Ung nói: "Vốn định ngủ một lát, không ngủ được."
Thẩm Lãnh nhún vai: "Lớn tuổi sẽ luôn dễ buồn ngủ."
Trang Ung trợn mắt lườm hắn: "Trẻ thì ghê gớm lắm à?"
"Trẻ đương nhiên là ghê gớm."
Thẩm Lãnh ngồi xuống bên cạnh Trang Ung: "Trước khi ta về đã nghe nói một chuyện."
"Chuyện lớn không?"
"Lớn." Thẩm Lãnh nhìn vào mắt Trang Ung: "Ta nghe nói một lão nhân gia nào đó lo ta bị triều thần buộc tội cho nên triệu kiến tất cả quan viên thành Nam Bình, ôm hết chuyện thiêu hủy ruộng hoa quỷ ẩn về mình, có phải ông nghĩ ngươi lớn tuổi thì không quan tâm không?"
Trang Ung không trả lời nhưng trong lòng có chút ấm áp.
"Lớn tuổi mới là phải quan tâm."
Thẩm Lãnh rất nghiêm túc nói: "Muốn biện luận một chút không?"
Trang Ung nói: "Biện luận là chuyện nhàm chán chỉ hai người cấp bậc giống nhau mới có. Lấy thiết bài của ngươi ra cho ta xem thử cấp bậc của chúng ta chênh lệch bao nhiêu?"
Thẩm Lãnh: "Quan lớn thì ghê gớm lắm à?"
Trang Ung: "Quan lớn đương nhiên ghê gớm."
Thẩm Lãnh: "Người làm quan lớn cũng không thắng được người không nói đạo lý. Ta còn nghe nói lúc nghị sự lão nhân gia nào đó đã nói, không phải là ta thương lượng gì với các ngươi, mà là thông báo với các ngươi một tiếng, câu này nói cũng rất khí phách... Không phải là ta thương lượng gì với ông, mà là thông báo với ông một tiếng, lúc nãy ta đã đi phủ nha thành Nam Bình gặp Nghiêm đại nhân."
Trang Ung nhướn đầu lông mày: "Hửm?"
Thẩm Lãnh ngồi ở đó đung đưa hai chân: "Ta trẻ tuổi, ta ngã vẫn có thể lại đứng lên, cũng có thể tùy hứng đi làm một số việc, ví dụ như chuyện cấm tiệt ruộng hoa quỷ ẩn, nhưng lớn tuổi thì không thể tùy hứng làm bậy, những thứ dùng cả đời để giành được đều mất hết vì sự tùy hứng của người trẻ tuổi sẽ đáng tiếc cỡ nào? Ông không thể gặp chuyện gì được, nếu ông có chuyện gì, ở độ tuổi này rồi có thể sẽ không đứng dậy được nữa."
Trang Ung: "Ngươi đang chê cười ai?"
Thẩm Lãnh cười hì hì: "Có thể nghiêm túc một chút không, chúng ta đang thảo luận về vấn đề rất nghiêm túc."
Trang Ung đưa cần câu cho Thẩm Lãnh: "Ngươi câu đi."
Thẩm Lãnh nhận cần câu, nhấc lên nhìn thì thấy mồi câu trên lưỡi câu đã không còn từ lâu, bởi vậy có thể thấy trước đó Trang Ung cứ ngồi ngẩn người, ngay cả mồi câu bị cắn hết lúc nào cũng không biết, hoặc căn bản là ông quên móc mồi câu. Hắn nhìn cái hộp nhỏ bên cạnh Trang Ung, bên trong là thức ăn chế biến cho cá, mùi cũng rất thơm. Thẩm Lãnh để cần câu sang một bên đi bới đất bên cạnh hồ sen, bới ra một con giun móc lên.
Trang Ung hừ một tiếng: "Cấp thấp."
Thẩm Lãnh nói: "Ta không chiều cá, chỉ có giun, thích ăn thì ăn, không nể mặt nó như vậy đấy."
Trang Ung: "..."
Thẩm Lãnh móc giun vào lưỡi câu rồi ném đi: "Lúc ta đến Nghiêm đại nhân đang dùng cao quỷ ẩn, trong phòng khói lượn lờ. Lúc ta đi vào ông ta nằm ở trên giường không dậy nổi, ngay lúc đó giống như ta nhìn thấy một con ma nằm ở đó, ánh mắt lờ đờ, ngay cả ta cũng không thể nhận ra, ta nói những gì với ông ta chắc hẳn ông ta cũng sẽ không nhớ."
Trang Ung trầm mặc.
"Đó là một vị quan lớn chưởng quản dân trị địa phương nhưng lại bị thứ cao quỷ ẩn nhỏ bé này hủy hoại. Ta vẫn đang nghĩ Đại Ninh cường thịnh như thế, bất kể là quan văn hay là võ tướng, người Cầu Lập lấy cái gì ngăn cản, dựa vào cái gì để không thần phục? Ta đột nhiên tỉnh ngộ lại khi nhìn thấy bộ dạng đó của Nghiêm đại nhân, người Cầu Lập chính là đang dùng phương thức nhìn có vẻ như hết sức tầm thường này để phản kháng. Ta đã mời người của phủ Đình Úy đi hỗ trợ điều tra, có bao nhiêu quan viên Đại Ninh phái sang đây đang dùng cao quỷ ẩn, nếu như..."
Hắn nhìn về phía Trang Ung: "Nếu như số người quá nhiều, có thể ta sẽ làm một vài chuyện càng khác thường hơn."
Trang Ung nói rất khẽ: "Ta đã nói rồi, ngươi không thích hợp làm quan, chuyện trên chiến trường khá trực tiếp cho nên ngươi ứng đối cũng không có áp lực gì, ngươi trời sinh chính là một tướng quân lãnh binh, nhưng quan trường và chiến trường khác nhau. Quan viên Đại Ninh phái đến bên Cầu Lập này chia làm ba loại người, loại thứ nhất là quan ở kinh thành không đắc ý, bọn họ lăn lộn ở quan trường thành Trường An nhiều năm đã mất hy vọng thăng chức, đến Cầu Lập là cơ hội duy nhất, người khác không muốn đến nhưng bọn họ chỉ có thể đến, như Nghiêm đại nhân chính là như thế. Ngươi không thể nói hắn làm việc không đủ tư cách, cho nên ta nhìn hắn không ưa nhưng đồng thời cũng cảm thấy hắn hơi đáng thương."
Thẩm Lãnh không nói.
Trang Ung tiếp tục nói: "Loại thứ hai là quan địa phương, ví dụ như tiểu lại ở các huyện, rất nhiều quan viên được phái đến Cầu Lập đều là người như vậy. Không phải là bọn họ không có mục tiêu, chỉ là con đường thực hiện mục tiêu quá xa, cũng quá khó khăn, bọn họ cũng nghĩ cơ hội thay đổi quỹ tích đời người duy nhất chính là đến Cầu Lập. Lúc trước bệ hạ từng nói quan viên điều đến Cầu Lập trực tiếp tăng lên hai cấp, thứ mà những quan nhỏ bát phẩm đó nhận được không phải bổng lộc triều đình, đến Cầu Lập thăng làm chính thất phẩm sẽ là quan viên trong danh sách chính thức của triều đình, quan thất phẩm trực tiếp thăng lên lục phẩm, lục phẩm thăng lên ngũ phẩm. Bệ hạ còn nói quan viên ở Cầu Lập lấy năm năm làm kỳ hạn, cứ năm năm Hộ bộ khảo hạch đánh giá, nếu là người có công trạng ưu tú mới được điều về Đại Ninh và sẽ còn được đề bạt. Ngươi nói bọn họ có ai không muốn nắm bắt cơ hội?"
Thẩm Lãnh biết là Trang Ung đang nhắc nhở hắn, tất cả mọi thứ của hắn hiện giờ đều không dễ có được.
"Bọn họ cần phải phấn đầu năm năm, năm năm chưa chắc có thể phấn đấu được một tương lai phong quang cẩm tú, mà ngươi bây giờ đã có rồi. Lúc nãy ngươi nói người trẻ thì giỏi, người trẻ quả thật là giỏi. Nếu ta trẻ hơn hai mươi tuổi, ta cũng vẫn có lý tưởng hào hùng, bây giờ không còn nữa, thật sự không còn nữa, người lớn tuổi và người trẻ tuổi suy nghĩ không giống nhau... Người trẻ tuổi nghĩ mình có thể ngã rồi lại đứng lên, không sao cả, người lớn tuổi thì lại nghĩ là... cố gắng đừng để cho người trẻ tuổi mà mình quan tâm vấp ngã, cố gắng hết sức."
Thẩm Lãnh cười, mắt hơi đỏ lên.
Trang Ung giả vờ không nhìn thấy phản ứng của Thẩm Lãnh, tiếp tục nói: "Loại người thứ ba thì lại là đến có mục đích. Thế giới này con người là phức tạp nhất, càng là người đã có được địa vị và tài phú nhất định thì lại càng phức tạp, bọn họ nghĩ Cầu Lập có thể kiếm lợi, người như thế là đáng sợ nhất, bởi vì bọn họ có thực lực. Việc ngươi làm là chặt đứt tài lộ của bọn họ. Ta không biết lúc đầu khi Thẩm Tiểu Tùng dạy ngươi có nói này hay không, hắn từng nói người trẻ tuổi phải có nhuệ khí, không giấu tài."
Thẩm Lãnh gật đầu, những lời này Thẩm tiên sinh đã nói khi hắn còn nhỏ.
"Người trẻ tuổi quả thật không nên giấu tài, nhưng không giấu tài sẽ đắc tội với người khác."
Thẩm Lãnh lại gật đầu.
Trang Ung tiếp tục nói: "Ngươi không giống những người khác. Ta thích ngươi, Hàn Hoán Chi thích ngươi, Diệp Lưu Vân thích ngươi, rất nhiều người bên cạnh bệ hạ đều thích ngươi, bệ hạ lại càng thích ngươi, cho nên mới bao dung, thậm chí có thể nói là dung túng ngươi. Ngươi không giống những người đang vất vả phấn đấu leo lên trên kia, bọn họ đắc tội với người khác một lần là có thể không có tương lai, mà ngươi đắc tội với người khác nhiều lần như vậy vẫn còn yên ổn."
Thẩm Lãnh cúi đầu, nhìn lưỡi câu nhấp nhô lên xuống.
Trang Ung nói: "Nhưng mà như vậy cũng không thể chứng tỏ ngươi có thể không sợ ngã, hoàn toàn ngược lại là ngươi không thể ngã. Ngươi biết ngươi ngã thì sẽ như thế nào không? Bệ hạ thích ngươi, nếu ngay cả bệ hạ cũng không thể không xử trí ngươi, ngươi còn có cơ hội xoay người sao?"
Thẩm Lãnh thở ra một hơi thật dài: "Ta không thích hợp với quan trường."
Bản thân hắn nói câu này cũng không chỉ là một lần.
Hắn nhìn về phía Trang Ung: "Thẩm tiên sinh không ngừng nói người trẻ tuổi không nên giấu tài, còn nói tâm phải quang minh, tâm quang minh thì điểm quan trọng nhất là biết phán đoán đúng sai. Nếu ta thay đổi, thích hợp với quan trường rồi thì chắc là trong lòng cũng không còn quang minh nữa. Ta biết đã đến vị trí của ta hiện tại thì càng nên thích ứng với hoàn cảnh, làm cho mình có vẻ thành thục hơn, cái gọi là thành thục cũng không ngoài đạo lí đối nhân xử thế..."
Hắn nhìn về phía Trang Ung: "Ta không làm được. Hiện giờ suy nghĩ của Thẩm tiên sinh cũng là bảo ta thử thay đổi, thử thích ứng, thử trở nên khéo đưa đẩy một chút. Hãy nhìn hai mươi năm đi, hai mươi năm sau nếu tùy ý làm bậy như thế mà ta còn sống, có lẽ, đại khái..."
Hắn trầm mặc một lát, lắc đầu cười cười: "Vẫn là tính khí như vậy, đúng chính là đúng, sai chính là sai, nhưng ta không chính nghĩa. Đúng sai trong lòng người chính nghĩa không có xa gần thân sơ, như những hiệp khách giang hồ hành hiệp trượng nghĩa đó, đúng sai trong lòng ta có xa gần thân sơ, cho nên không chính nghĩa. Nếu Thẩm tiên sinh và đại tướng quân các người sai, nếu Trà gia sai, nếu Mạnh Trường An sai, nếu Trần Nhiễm, Vương Khoát Hải, Đỗ Uy Danh bọn họ sai, ta sẽ cố gắng hết khả năng của ta để bù lại, nếu không bù lại được ta hy vọng ta có thể bị phạt thay các người. Rất ít khi ta trực tiếp nói những lời có chút già mồm cãi láo lời như vậy, nếu đại tướng quân đã nhắc tới, ta sẽ nói một lần... Trong lòng ta, lý đứng thứ hai, thân đứng thứ nhất."
Hắn vỗ vỗ vai Trang Ung: "Người lớn tuổi muốn bảo vệ người nhỏ tuổi, chẳng lẽ người nhỏ tuổi không thể muốn bảo vệ người già? Trước đây rất lâu ta đã nghe nói một câu... Nam nhân đó mà, hai mươi năm đầu nhìn cha nuôi con, hai mươi năm sau nhìn con kính cha, hai mươi năm đầu cha không nuôi con là vô đức, hai mươi năm sau con không kính cha là bất hiếu, lỡ như ông trời mở mắt ra nhìn thì không chừng thiên lôi sẽ đánh xuống. Lúc ta ở trấn Ngư Lân Giang Nam đạo nghĩ mình là một đứa trẻ không cha mẹ, sau này sống hạnh phúc hơn bởi vì ta nghĩ ta có tận mấy người cha."
Hắn đứng lên nhìn về phía hồ sen, bên ngoài hồ sen là phương xa.
"Đến lúc ta đứng lên rồi."
Trang Ung trầm mặc, sau đó cười.
Cười mà sống mũi cay cay.
Thẩm Lãnh nói: "Chuyện của bên Cầu Lập này, đúng chính là đúng, ta không thể trơ mắt nhìn những người trẻ tuổi mang theo ước mơ đến đây như ông nói bị một gói cao quỷ ẩn nhỏ bé đánh gục được, cho dù bọn họ nhất định sẽ bị ngã gục, ta hy vọng thứ đánh bại bọn họ là ước mơ chứ không phải độc. Ta mời người của phủ Đình Úy hỗ trợ điều tra, nói với bọn họ đừng cho người trẻ tuổi ảo giác rằng bọn họ có thể cai nghiện thì quốc pháp có thể tha thứ cho bọn họ, nếu quốc pháp tha thứ là quốc pháp bất công, đây không phải là quốc pháp mà là tình người."
Trang Ung cũng nhìn về phương xa.
Thẩm Lãnh cười cười: "Nếu bởi vì ta muốn phế bỏ cao quỷ ẩn mà bị quan trường Đại Ninh đánh bại ta, vậy thì ta cũng không hối hận, rời khỏi quan trường như vậy có lẽ là lựa chọn đúng chứ?"
Trang Ung thở dài một tiếng: "Làm đi."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Để ta làm."
Trang Ung: "Ta lớn nhất ở Cầu Lập."
Thẩm Lãnh nhún vai: "Vậy thì ông cũng chỉ tính là tòng phạm."
Hắn liếc nhìn Trang Ung một cái: "Ta đã bắt Nghiêm đại nhân rồi."
Trang Ung: "..."
Thẩm Lãnh nói: "Ta đã nhìn thấy một Nghiêm đại nhân khác ở trong phòng giam của phủ Đình Úy, khóc lóc thảm thiết, quỳ mọp sám hối... Con người à, đều biết thị phi đúng sai, chỉ là có những lúc sẽ biết sai vẫn phạm sai, đáng thương, không đáng tiếc."
Trang Ung chỉ chỉ: "Cá."
Thẩm Lãnh nhấc cần câu lên, trên lưỡi câu treo một con cá rất mập rất mập vẫn đang giãy giụa, vẫn đang quẫy đuôi, rất không cam lòng.
Trang Ung nhìn con cá kia: "Đây là nhà của ta, hồ nước của ta."
Thẩm Lãnh: "Đúng."
Trang Ung: "Thế nên tại sao ngươi câu cá của ta?"
Ông cười cười: "Hồ nước là của ta, cần câu là của ta, vừa rồi là cá mà ta bảo ngươi câu lên, ai là thủ phạm, ai là tòng phạm?"
Thẩm Lãnh: "Thú vị không?"
Trang Ung: "Cực kỳ thú vị."