Lúc Thẩm Lãnh và Trang Ung đang nói chuyện thì Thẩm tiên sinh và Trà gia cũng đang nói chuyện, không khí cũng rất ngưng trọng, đương nhiên kiểu ngưng trọng này có chút không đứng đắn.
Trà gia nhìn Thẩm tiên sinh nói rất chân thành: "Ta muốn bảo tiên sinh về Trường An, tiên sinh muốn ở lại Cầu Lập, tiếp tục tranh chấp như vậy cũng không phải là cách, cho nên phải có một phương thức giải quyết mà chúng ta đều cảm thấy công bằng."
Thẩm tiên sinh: "Công bằng?"
Trà gia ừ một tiếng: "Đúng, công bằng."
Thẩm tiên sinh: "Vậy ngươi nói trước đi."
Trà gia nói: "Chúng ta oẳn tù tì, công bằng chứ? Đừng nói ta không cho ông cơ hội, ba ván thắng hai. Ông thắng thì ở lại Cầu Lập, ta cam đoan không nhắc đến chuyện này nữa. Nếu ta thắng thì sẽ nhờ Lâm tỷ tỷ sắp xếp người đưa ông về. Ta và Lãnh Tử sẽ không trơ mắt nhìn tình cảm giữa ông và bệ hạ xảy ra vấn đề, hơn nữa còn là vấn đề khó có thể khôi phục."
Thẩm tiên sinh: "Oẳn tù tì..."
Trà gia: "Nào, bắt đầu."
Thẩm tiên sinh: "..."
Trà gia: "Ván đầu tiên, ta ra bao."
Thẩm tiên sinh: "..."
Trà gia: "Ván thứ hai, ta ra bao, được rồi ta thắng rồi."
Thẩm tiên sinh: "Ngươi dám buộc tay ta lại sao?"
Trà gia: "Ta cũng không tước đoạt quyền ra búa của ông."
Thẩm tiên sinh: "Ngươi buộc tay ta thành nắm đấm sau đó nói với ta oẳn tù tì là phương thức rất công bằng?"
Trà gia: "Dám cược dám chịu thua được không?"
Thẩm tiên sinh: "Ai muốn cược!"
Trà gia cởi tay Thẩm tiên sinh ra: "Tiên sinh, ta biết ông thật sự thương Lãnh Tử, nhưng tiên sinh có nghĩ tới không, ông vẫn luôn dạy Lãnh Tử không thay đổi ước nguyện ban đầu, nhưng ước nguyện ban đầu của ông vẫn là như trước kia không có thay đổi sao? Lãnh Tử vẫn luôn làm theo những lời ông nói, mà tiên sinh lại cố chấp đi sắp xếp tất cả cho Lãnh Tử, nghĩ đây là tốt cho Lãnh Tử. Chắc tiên sinh đã nghĩ tới rồi chứ, còn chọc giận bệ hạ như vậy nữa thì có thật sự tốt cho Lãnh Tử không? Bên cạnh Lãnh Tử có tiên sinh, có ta, có đại tướng quân Trang Ung, có Diệp tiên sinh, có Mạnh Trường An, có Hàn đại nhân, có rất là nhiều huynh đệ bằng hữu quan tâm đến hắn như vậy, thoạt nhìn sức mạnh của những người này cộng lại đã rất lớn rồi, tiên sinh, lớn hơn nữa thì có lớn hơn một câu nói của bệ hạ không?"
Thẩm tiên sinh nói: "Những lời ngươi nói ta đều đã nghĩ đến."
Trà gia: "Nhưng có chuyện đã rất lâu rồi tiên sinh không nghĩ đến rồi chứ?"
"Cái gì?"
"Kế Nhi và Ninh Nhi, tiên sinh nói muốn nuôi chúng lớn."
Mặt Thẩm tiên sinh biến sắc, cúi đầu không nói.
Trà gia thở dài: "Sao tuổi càng lớn càng không dễ quản vậy? Trước kia ông theo ta hành tẩu giang hồ cũng khá ngoan ngoãn, bây giờ trở nên càng ngày càng không nghe lời."
Thẩm tiên sinh: "..."
Trà gia nghĩ mình nên có vẻ mặt ôn hoà một ít: "Suy nghĩ của Lãnh Tử khác với tiên sinh. Lãnh Tử vẫn luôn nói mình không thích hợp với quan trường. Lúc trước tiên sinh muốn để Lãnh Tử tòng quân, Lãnh Tử liền tòng quân. Tiên sinh nói đừng bị nhiễm thói hư tật xấu, Lãnh Tử vẫn luôn không thay đổi, người thay đổi là tiên sinh. Lúc Lãnh Tử theo học tiên sinh như thế, lúc tòng quân là một chiến binh bình thường như thế, bây giờ là tướng quân độc lĩnh một quân vẫn như thế, nhưng khi địa vị của Lãnh Tử thay đổi thì suy nghĩ của tiên sinh lại trở nên càng ngày càng mờ mịt theo. Lãnh Tử nói hắn làm binh thì làm một binh sĩ đúng nghĩa, sẽ không bôi nhọ chiến phục trên người, làm tướng quân thì làm việc mà một tướng quân đủ khả năng làm, địa vị khác nhau làm việc khác nhau, chính như hắn hiện tại muốn phá hủy tất cả ruộng hoa quỷ ẩn vậy."
Thẩm tiên sinh: "Đạo lý thì ta đều hiểu, ngươi có thể bỏ gậy xuống không?"
Trà gia: "Đó là chày cán bột."
Thẩm tiên sinh: "Chày cán bột không phải gậy?"
"Lãnh Tử nói buổi tối về muốn ăn mì, lúc nãy ta ở phòng bếp đi ra thuận tay cầm theo."
Thẩm tiên sinh: "Là thấy ta về nên thuận tay cầm ra sao?"
Trà gia đứng dậy đi ra ngoài: "Sao lại vậy chứ, chúng ta vẫn luôn là cha hiền con thảo đúng không. Ta đi nấu cơm cho Lãnh Tử, tiên sinh suy nghĩ kỹ lời ta vừa nói."
Thẩm tiên sinh thở dài: "Làm thêm một bát mì được không?"
Trà gia: "Đồng ý với ta là về Trường An thì ta sẽ làm."
Thẩm tiên sinh: "Về thì về... Ta còn sợ ngươi à?"
Trà gia cười, cười cực kỳ thân thiện.
Cùng lúc đó, Thẩm Lãnh rời phủ đại tướng quân đi đến trang viên. Giờ khắc này người Cầu Lập vốn đứng trên đường cái bao vây phủ đại tướng quân đều đã ỉu xìu rồi, đã bị chặn ở đây hơn hai canh giờ, đâu còn có sức mà hô hào, đừng nói là hô hào, ngay cả đứng cũng không có mấy người còn đứng vững được. Phiền nhất là trên đường cái giữa núi người biển người này, bốn việc lớn nhất đời người là ăn uống tè ị này cũng không thể giải quyết, nhất là hai chuyện phía sau, nếu như không nhịn được, một chuyện là sỉ nhục nửa cái quần phía trước, một chuyện là sỉ nhục nửa cái quần phía sau.
Nhìn thấy Thẩm Lãnh đi ra tất cả mọi người đều đứng lên, nhìn Thẩm Lãnh với ánh mắt cầu xin, hy vọng Thẩm Lãnh có thể phát từ bi thả bọn họ đi, nhưng Thẩm Lãnh lại giống như hoàn toàn không nhìn thấy sự hiện hữu của bọn họ, coi bọn họ là không khí.
Trang viên.
Thẩm Lãnh ngồi xuống liếc mắt nhìn Lâm Lạc Vũ một cái: "Nghĩ xong chưa?"
Lâm Lạc Vũ rót một chén trà cho Thẩm Lãnh: "Ngươi thì sao?"
Thẩm Lãnh: "Ta cái gì?"
"Ngươi đã nghĩ xong chưa?"
Lâm Lạc Vũ ngồi xuống ghế đối diện Thẩm Lãnh: "Thẩm tiên sinh và ta ở bên Cầu Lập này hao phí tinh lực vật lực tài lực nhiều đến mức không thể tính toán, chúng ta đã đồng ý với ngươi phá hủy tất cả ruộng hoa quỷ ẩn đổi thành vườn trà. Trước đó ngươi phái người đưa tới mấy chục vạn lượng bạc là có dụng ý gì? Trả ân tình cho ta? Ý của ngươi là ngươi mạo hiểm trọng tội mất đầu lấy mấy chục vạn lượng bạc của người Cầu Lập cho ta, là muốn bồi thường tổn thất của ta?"
Thẩm Lãnh không nói.
Lâm Lạc Vũ cười lạnh: "Ngươi nói không cần những thứ ở Cầu Lập này, không cần thì không cần, ngươi không cần phải đưa mấy chục vạn lượng bạc tới, đó quả thật là một con số rất lớn, nếu cho một mình ta có thể cho ta tiêu xài rất lâu, cảm ơn."
Nàng đứng dậy: "Bắt đầu từ ngày mai, tất cả sắp xếp của Thẩm tiên sinh ở bên Cầu Lập này đều sẽ lần lượt hủy bỏ, người đưa từ bên Đại Ninh sang đây cũng đều sẽ đưa về Đại Ninh hết, tất cả mọi thứ ở đây sẽ nhanh chóng biến mất không dấu vết, cảm ơn bạc của ngươi lần nữa."
Thẩm Lãnh thở dài: "Tại sao tỷ kích động lên là lại nói lẫn giọng địa phương bên Tây Thục đạo vậy?"
Lâm Lạc Vũ ngẩn ra: "Ai kích động? Phải, cho dù kích động thì có vấn đề gì?"
Thẩm Lãnh nhún vai.
Lâm Lạc Vũ nói: "Ta ở Điệu quốc, trước khi đi Đại Ninh đã nhờ một vị tiên sinh người Ninh dạy ta đọc sách viết chữ, tiên sinh đó là người Tây Thục đạo, sau này sống ở Trường An lâu nên rất ít dùng lại giọng địa phương bên Tây Thục đạo."
Thẩm Lãnh nói: "Chẳng trách tỷ lợi hại như vậy, nói liến thoắng làm ta á khẩu không nói được."
"Ngươi á khẩu không nói được lúc nào?"
Thẩm Lãnh cười nói: "Lúc ta mới đến thủy sư mọi người đều vẫn chưa thân quen, sau đó dần dần biết được họ đến từ chỗ nào. Đại bộ phận tân binh đều là xuất thân ngư hộ bản địa Giang Nam đạo, đương nhiên cũng có người đến từ các nơi. Lúc đó ta rất nghèo nên đã nghĩ làm sao mới có thể kiếm ít bạc mua đồ ăn ngon hơn cho Trà gia, sau đó nghĩ ra một việc làm ăn cực kỳ tốt, chửi nhau giúp người khác."
Lâm Lạc Vũ ngẩn ra: "Đó gọi là làm ăn gì!"
"Đương nhiên là làm ăn."
Thẩm Lãnh nghiêm túc nói: "Công khai ghi giá không lừa gạt ai, mắng tiếng Quan Thoại Đại Ninh năm mươi đồng, túi thắng một trăm đồng, tiếng địa phương các nơi khác nhau mức giá khác nhau, ở Sơn Bắc đạo thêm năm mươi đồng, ở Hồ Kiến đạo thêm một trăm đồng, tiếng Tây Thục đạo khó hiểu, mắng không thắng."
Lâm Lạc Vũ phì cười một tiếng: "Bệnh..."
Thẩm Lãnh cười nói: "Việc kinh doanh bên Cầu Lập này nên làm thì vẫn làm, ta đưa mấy chục vạn lượng bạc đó đến phiếu hào Thiên Cơ cũng không phải là bồi thường gì đó mà tỷ nói, người mặt dày như ta chiếm được lợi còn mong ta trả lại? Ta cũng không ngốc, người do tỷ và Thẩm tiên sinh đưa từ Đại Ninh đến đây đều là lão binh xuất ngũ, đã có hơn một ngàn người rồi chứ? Mấy chục vạn lượng bạc này, lấy ra một phần chia cho bọn họ, đưa người về nhà đi. Nếu bởi vì việc này mà bị liên lụy, nhiều nhất bệ hạ cũng chỉ bãi quan ta, cho dù dính đến sinh tử thì chẳng qua cũng chỉ một mình ta. Bệ hạ từng nói lỗi của ta lớn đến mấy thì bệ hạ sẽ không làm khó Trà gia và bọn trẻ, nhưng đối với những lão binh kia mà nói một khi dính đến sinh tử, hơn một ngàn người này bị giết bởi vì một câu muốn mưu nghịch, như vậy sẽ liên lụy đến hơn một ngàn hộ, còn liên lụy rộng hơn một chút nữa, có thể sẽ là trên vạn người."
Lâm Lạc Vũ ngẩn ra.
"Nếu bọn họ muốn ở bên Cầu Lập này kiếm bạc trợ cấp gia đình, vườn trà ít nhất phải vài năm mới có thể xây xong, ai bằng lòng ở lại thì ở lại, số bạc chia cho bọn họ có thể dùng để nhập cổ phần vào vườn trà, đến lúc đó vườn trà có tiền lãi chia hoa hồng cho bọn họ, chia hoa hồng là chia hoa hồng, tiền công là tiền công. Ai muốn trở về thì cho nhiều bạc một chút, không thể để cho người ta mất gần hai năm mà trở về hai bàn tay trắng được. Có thể tỷ chưa từng thấy sự áy náy trong ánh mắt của trượng phu nhìn về phía thê tử khi họ ra ngoài trải qua đủ mọi gian khổ vì kế sinh nhai nhưng không thể kiếm tiền về, đừng để một hán tử đội trời đạp đất cảm thấy mình bất tài vì tiền."
Lâm Lạc Vũ nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Cho nên ngươi mạo hiểm phiêu lưu không ngừng cướp đoạt bạc, từ mấy chục lượng cho tới bây giờ hơn mười vạn lượng, là để sau này khi lính đi theo ngươi xuất ngũ có cuộc sống tốt?"
"Phải." Thẩm Lãnh gật đầu: "Bọn họ là lính của ta, một ngày theo ta, cả đời đều là lính của ta. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tướng quân giáp của ta sẽ còn mặc rất lâu, nhưng áo chiến binh trên người bọn họ lại không mặc cả đời được. Bọn họ đều từng đổ máu từng liều mạng trên chiến trường, sau khi xuất ngũ trợ cấp và sắp xếp của triều đình cũng đủ cho bọn họ sống. Không thể được, bọn họ phải sống cuộc sống tốt, phải sống tốt hơn phần lớn mọi người mới được. Số tiền này gửi ở phiếu hào Thiên Cơ, ta nhập cổ phần cho bọn họ dựa theo nhân số, nói ra thì không ít nhưng chia ra mấy vạn người, mỗi người cũng chỉ được mười mấy hai mươi lượng? Tỷ biết làm kinh doanh, cho bọn họ mười mấy hai mươi lượng bạc chưa chắc bọn họ có thể kiếm tiền, bọn họ chỉ biết đánh giặc thôi, chẳng lẽ bảo bọn họ đi làm sát thủ? Nếu như vậy, không phải bán bản lĩnh mà bọn họ học được ở trong quân doanh chiến binh Đại Ninh, mà là tôn nghiêm."
Thẩm Lãnh thở mạnh một hơi: "Khả năng của ta có hạn, ta không thể nào bảo vệ cả binh của người khác, binh của ta, ta bảo vệ."
Lâm Lạc Vũ gật đầu thật mạnh: "Được!"
Thẩm Lãnh đứng dậy: "Việc kinh doanh ruộng hoa quỷ ẩn thật sự không thể làm được, ta cũng tham tiền nhưng ta không thể hại người. Lính của ta đều là người sạch sẽ, tiền của chúng ta cũng đều phải là tiền sạch sẽ, đương nhiên tỷ không thể nói tiền ta cướp từ tay người Cầu Lập không sạch sẽ đúng không... Bạc ta cướp từ bất cứ kẻ thù nào cũng không thể nói là không sạch sẽ đúng không..."
Lâm Lạc Vũ ừ một tiếng: "Chuyện kinh doanh, để ta."
Thẩm Lãnh: "Vốn dĩ cũng là tỷ làm mà, ta chỉ động mồm mép chút thôi... Ta còn phải về, Trà gia nói làm mì cán tay cho ta ăn."
Lâm Lạc Vũ đứng dậy, Thẩm Lãnh vội vàng xua tay: "Không cần tiễn."
Lâm Lạc Vũ: "Ha ha... Ai tiễn ngươi? Chỉ là ta cũng muốn đi ăn mì cán tay của Trà Nhi làm."
Lúc ra cửa nàng hỏi: "Ngươi có thể thuyết phục ta, Thẩm tiên sinh thì sao?"
Thẩm Lãnh: "Hẳn là Trà gia đang dùng vẻ mặt vui vẻ hiểu biết để khuyên nhủ."
Lâm Lạc Vũ nghĩ đến hình ảnh đó.
Thật đẹp.
Thẩm Lãnh nói: "Nhà chúng ta chính là cha hiền con thảo như vậy."