Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 718 - Chương 718: Biến Cố

Chương 718: Biến cố Chương 718: Biến cố

Chỗ ở của Lâm Lạc Vũ trong trang viên cách chỗ ở của Thẩm Lãnh và Trà gia không quá xa, hai người một trước một sau đi vào, mới bước vào đã nhìn thấy Thẩm tiên sinh đang ngẩn người ngồi ở trong viện ngẩng đầu nhìn trời. Hắc ngao ngồi xổm bên cạnh Thẩm tiên sinh thi thoảng cũng ngẩng đầu lên nhìn, dường như đang tò mò rốt cuộc ông đang nhìn cái gì, trên bầu trời không có gì, nhưng trong ánh mắt Thẩm tiên sinh lại có chút hụt hẫng.

Nhìn thấy Thẩm Lãnh về, hắc ngao từ trên bậc thềm nhảy xuống, cho Thẩm Lãnh một cái ôm yêu thương.

"Nhìn xem lông của nó dài như vậy, thời tiết ở Cầu Lập lại nóng, nên cắt đi."

Thẩm Lãnh xoa đầu hắc ngao, cái đầu to tướng kia ra sức cọ vào lòng Thẩm Lãnh. Thẩm Lãnh cười cười nhìn nhìn vẻ mặt cô đơn ai oán của Thẩm tiên sinh, sau đó ôm hắc ngao đi sang một bên. Sau khoảng nửa nén nhang, hắc ngao đã được cạo lông ngồi xổm bên cạnh Thẩm tiên sinh ngẩng đầu nhìn lên trời, thời khắc này dường như nó đã hiểu Thẩm tiên sinh, một người một chó, vẻ mặt cô đơn ai oán.

Thẩm tiên sinh giơ tay lên vỗ lưng hắc ngao, hắc ngao tru lên một tiếng nép đầu vào lòng Thẩm tiên sinh, khóc...

Trà gia cầm chày cán bột từ trong bếp đi ra liếc mắt đã nhìn thấy hắc ngao trụi lủi, sau đó liền giơ chày cán bột lên, Thẩm Lãnh trốn ở phía sau cây: "Ta là vì tốt cho nó!"

Trà gia lườm Thẩm Lãnh một cái, cùng Lâm Lạc Vũ tiếp tục trở về bếp làm thức ăn, Thẩm Lãnh tựa vào cửa: "Có vẻ như nàng đã thuyết phục tiên sinh rồi? Nói như thế nào?"

Trà gia: "Ta là vì tốt cho ông ấy."

Lâm Lạc Vũ: "..."

Thật ra lượng mì cán tay cho bốn người cũng dễ làm, nhưng còn có một con chó nữa, lúc ăn cơm Thẩm Lãnh bọn họ mỗi người một bát, hắc ngao một mình một chậu, Thẩm Lãnh ngồi bên cạnh hắc ngao, hắc ngao nhìn chậu mì lớn kia không nhúc nhích.

"Không muốn ăn à?"

Thẩm Lãnh nói: "Không đến mức vậy chứ, đâu có xấu như ngươi nghĩ."

Hắc ngao không để ý tới hắn.

Thẩm Lãnh vừa ăn vừa nói: "Tuy rằng lông ngắn nhưng nhìn có vẻ cũng rất uy vũ đấy, bản thân ngươi không nhìn thấy mà thôi, nếu ngươi có thể nhìn thấy được toàn thân ngươi thì sẽ phát hiện thật ra cũng không thay đổi lớn."

Trà gia ôm một tấm gương đồng đi ra đặt ở đối diện hắc ngao, hắc ngao nhìn nhìn, tru lên một tiếng, Thẩm Lãnh nhìn thấy rõ ràng trong mắt hắc ngao có nước mắt.

Thẩm Lãnh: "Nàng xem nàng..."

Trà gia: "Dù sao cũng phải cho nó biết rõ ràng chàng đã làm những gì."

Hắc ngao từ trên bậc thềm nhảy xuống, chạy khắp viện, sau khi chạy vài vòng thì bắt đầu cào cây.

"Đây là xấu điên rồi à?"

Thẩm Lãnh nhìn về phía Trà gia: "Nàng phụ trách trấn an nó đi."

Đúng lúc này hắc ngao quay lại, miệng ngậm cái kéo lúc nãy Thẩm Lãnh dùng cắt lông cho nó, chạy đến trước mặt Trà gia dùng đầu cọ vào chân Trà gia, đặt cái kéo trong miệng ở bên chân Trà gia. Trà gia ngẩn ra: "Muốn bảo ta sửa lại cho ngươi?"

Nàng cúi người cầm cái kéo lên, hắc ngao dùng răng cắn quần Trà gia kéo đến chỗ Thẩm Lãnh, Trà gia chợt hiểu ra: "Ngươi muốn bảo ta cũng cạo hắn?"

Hắc ngao ngẩng đầu: "Ư ử..."

Thẩm Lãnh: "..."

Đúng lúc này ngoài cửa có người đến, là đội chính thân binh doanh của Trang Ung, Mã Hóa Xuân, đứng ở ngoài cửa có vẻ hơi mất tự nhiên, thân binh Thẩm Lãnh vào thông báo, gã liền nghiêm túc đứng ở đó chờ.

Thấy Thẩm Lãnh ra ngoài, Mã Hóa Xuân vội vàng khom người cúi đầu: "Thẩm tướng quân, đại tướng quân mời ngài qua nghị sự."

Thẩm Lãnh nghĩ mình mới từ chỗ Trang Ung trở lại không bao lâu, nhất định là có chuyện lớn gì đột nhiên xảy ra.

"Ta và ngươi cùng về."

Thẩm Lãnh quay đầu lại nói với Trà gia một tiếng là phải đến phủ đại tướng quân, sau đó liền theo Mã Hóa Xuân rời khỏi trang viên. Binh mã vẫn đang phong tỏa đường cái, những người Cầu Lập đã bị vây nhốt gần một ngày kia đều ngồi bệt dưới đất, kẻ nào kẻ nấy nhìn giống như quả bóng da bị xì hết hơi vậy, bọn họ gần như cũng đã tuyệt vọng, nhìn thấy Thẩm Lãnh cưỡi ngựa đi qua lần nữa cũng không có sức lực hô hào xin tha nữa.

Sau khi Thẩm Lãnh vào phủ đại tướng quân cũng cảm thấy bầu không khí có chút không bình thường, cùng đến với hắn còn có hai vị tướng quân, vẫn còn có người lục tục đến, hiển nhiên là đã xảy ra quân tình khẩn cấp.

Nhìn thấy Thẩm Lãnh vào, Trang Ung chỉ sang bên cạnh mình: "Hai chuyện, vừa mới nhận được quân báo, Nhật Lang quốc cách Điệu quốc khoảng ba trăm dặm hải vực đột nhiên xuất binh, có chừng hai mươi vạn binh lực nhân lúc phòng thủ trên biển của Điệu quốc hư không đã đánh vào. Nhật Lang quốc và Điệu quốc vốn là liên bang, lúc Đại Ninh ta công diệt Điệu quốc, Điệu quốc từng cầu cứu Nhật Lang quốc nhưng Nhật Lang quốc không có xuất binh, bây giờ đột nhiên giết qua, ta nghi là có liên quan với mẫu quốc An Tức của Nhật Lang quốc."

Thẩm Lãnh khẽ nhíu mày, trong đầu bắt đầu nhớ lại bản đồ.

Điệu quốc và Nhật Lang quốc là quan hệ liên bang, từ trước đến nay hai nước qua lại thân thiết. Lúc trước khi hơn mười vạn chiến binh Đại Ninh đánh vào Điệu quốc, hoàng đế Điệu quốc liên tục phái hơn mười nhóm người đến Nhật Lang quốc cầu viện, nhưng hoàng đế Nhật Lang quốc Ngõa Tây Lí lại không hồi đáp. Sau khi Đại Ninh tuyên bố Điệu quốc diệt quốc không lâu, Ngõa Tây Lí còn đặc biệt phái một đội ngũ sứ thần đến Điệu quốc gặp Trang Ung, chuyển đạt lời hỏi thăm của Ngõa Tây Lí đến Trang Ung, và còn tỏ thái độ Nhật Lang quốc thừa nhận sự thống trị của Đại Ninh đối với Điệu quốc. Lúc ấy sứ thần còn thương nghị cùng Trang Ung, nói là hoàng đế Nhật Lang quốc chuẩn bị phái sứ đoàn đến Trường An yết kiến hoàng đế bệ hạ Đại Ninh, lúc ấy Trang Ung cũng đã đáp ứng, và còn đặc biệt viết tấu chương gửi về Trường An vì chuyện này.

Mới qua chưa bao lâu, thái độ của Nhật Lang quốc đột nhiên chuyển biến.

Bản đồ trong đầu Thẩm Lãnh nhanh chóng hiện lên, Nhật Lang quốc và Điệu quốc cách nhau không xa, đi trên biển khoảng chừng ba ngày là có thể đến. Căn cứ theo cách nói của người Điệu quốc, quốc lực của Nhật Lang quốc và Điệu quốc không chênh lệch bao nhiêu, về mặt quân sự hai nước đều không được tính là mạnh cỡ nào, nhưng bởi vì có điều kiện địa lý được trời cao ưu ái cho nên thực lực kinh tế quốc gia đều không yếu.

An Tức quốc (1) là mẫu quốc của Nhật Lang quốc. Nghe đồn An Tức là một quốc gia phương Tây rất cường đại, có thương nhân Điệu quốc từng vượt vạn dặm xa xôi đến An Tức, phong thổ bên đó hoàn toàn khác Trung Nguyên Đại Ninh. An Tức quốc tôn sùng vũ lực, quanh năm suốt tháng không ngừng chinh phạt khuếch trương bên ngoài, dùng trọng giáp kỵ binh uy chấn phương Tây.

Nhật Lang quốc đã từng cùng An Tức quốc giằng co suốt mười năm trời. Khi đó An Tức quốc bận chinh phục quốc gia khác, đợi sau khi các quốc gia ở phía tây Nhật Lang quốc trên cơ bản đều bị An Tức tiêu diệt, An Tức triệu tập quân đội mười lăm vạn binh bắt đầu tiến công Nhật Lang quốc. Dựa vào thực lực kinh tế cường đại, Nhật Lang quốc chống đỡ mười năm, mà mười năm này đối với An Tức mà nói cũng cực kỳ khó chịu, tuy rằng đánh chiếm được khoảng một phần năm quốc thổ của Nhật Lang quốc nhưng tiêu hao thật sự khổng lồ, bất đắc dĩ hai nước mới bắt đầu đàm phán. Nhật Lang quốc tuyên bố xưng thần với An Tức nhưng hoàng đế Nhật Lang quốc vẫn có ngôi vị hoàng đế, hàng năm giao nộp cho An Tức mức cống phú nhất định. An Tức quốc làm mẫu quốc, khi Nhật Lang quốc bị công kích sẽ xuất binh cứu viện.

Nếu thực lực của Nhật Lang quốc và Điệu quốc tương đương nhau, căn bản là không thể chủ động khiêu khích Đại Ninh được.

Thẩm Lãnh nhìn về phía Trang Ung: "Đại tướng quân nhìn thấu triệt, có thể thật sự có liên quan tới An Tức."

"An Tức hiệu xưng có đại quân trăm vạn, còn hiệu xưng có mười vạn trọng giáp kỵ binh."

Trang Ung nói: "Nếu như thật sự là An Tức muốn khuếch trương sang phía đông, Nhật Lang quốc đến tấn công cũng chỉ là sự thăm dò của An Tức mà thôi."

Thẩm Lãnh ừm một tiếng: "Cho nên nhất định phải đánh mạnh một chút."

Trang Ung nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Gọi ngươi đến khẩn cấp chính là muốn hỏi ý kiến của ngươi, nếu tướng quân Hải Sa phải trở về đông cương, hắn sẽ không thích hợp để đi Điệu quốc nữa."

"Ta đi." Thẩm Lãnh nói: "Nhưng mà trong tay ta không binh, phải điều động từ bên Cầu Lập này. Đại tướng quân có thể cho ta nhiều nhất bao nhiêu người?"

"Hai vạn là cực hạn."

Trang Ung nói: "Các vệ chiến binh đã lục tục rút về Đại Ninh, chiến binh của chúng ta lưu thủ ở bên Điệu quốc kia chỉ có hai vệ chiến binh, chưa đến mười vạn người, hơn nữa còn phân bố ở các nơi trên Điệu quốc, hiện giờ điều đến hải vực nghênh chiến chỉ có đại khái hơn một vạn người. Số lượng chiến binh bên Cầu Lập này cũng chỉ có chưa đến mười vạn, sau khi tướng quân Hải Sa đi, binh lực sẽ còn không đến tám vạn. Huống hồ Điệu quốc và Cầu Lập khác nhau, người Cầu Lập không chịu thua mà tâm địa âm trầm, người Điệu quốc đa số là thích ứng trong mọi tình cảnh, chỉ cần cuộc sống không có trở ngại thì sẽ không có dao động lớn. Tám vạn binh lực bên Cầu Lập này, trừ số lượng đóng quân ở các nơi ra, điều động hai vạn người đã là cực hạn."

"Năm ngàn." Thẩm Lãnh nói: "Ta điều động năm ngàn binh lực từ Tuần Hải Thủy Sư, đại tướng quân cho ta thêm năm ngàn người, ta mang một vạn chiến binh đi Điệu quốc."

"Nhật Lang quốc có hai mươi vạn binh."

Trang Ung liếc mắt nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Ngươi đến đó, hội hợp với người của chúng ta cũng chỉ có hai vạn người."

"Chắc là đủ rồi, cũng không phải là đánh trên biển, chỉ cần là đánh trên đất liền thì sẽ không có gì đáng để lo lắng."

Thẩm Lãnh nói: "Đại tướng quân phải lập tức phái người thông báo cho bên Điệu quốc, sớm vận chuyển lương thảo tiếp tế qua đó. Lúc nãy ta đã tính lộ trình, ta cần khoảng bảy ngày tập hợp đội ngũ của Tuần Hải Thủy Sư, chạy qua đó nhanh nhất cũng phải gần một tháng, cho nên ta định ngày mai mang năm ngàn người của đại tướng quân xuất phát trước, đêm nay sẽ chuẩn bị vật tư cần thiết, sáng sớm ngày mai sẽ đi, năm ngàn người của ta đi sau."

Trang Ung: "Liệu có quá gấp không?"

Thẩm Lãnh nói: "Chiến tranh không đợi người."

Trang Ung gật đầu: "Ta cho ngươi một vạn người vậy."

"Năm ngàn, không thể nhiều hơn nữa."

Thẩm Lãnh nói: "Ta đã tính toán binh lực, điều động đi năm ngàn người là không ít, binh lực còn lại bên thành Nam Bình này đã chưa đến một vạn, hiện tại những đại gia tộc thế lực lớn của Cầu Lập đều muốn gây chuyện, ít hơn một vạn binh lực không đủ để chấn áp. Vừa hay còn có một chuyện ta vốn muốn nói với đại tướng quân... Lúc trước cũng đã nhắc đến, dùng người Cầu Lập trị người Cầu Lập. Bên phía quan viên địa phương đã thu nạp được tạm ổn rồi, nhưng về mặt quân sự quả thật chúng ta lấy trứng chọi đá. Mấy năm nay Đại Ninh liên tục khai chiến, binh lực không xê dịch được, có thể chiêu mộ binh lính ở Cầu Lập hứa cho lợi ích hậu hĩnh, dùng để duy trì địa phương, chỉ chiêu mộ trong bình dân, chiêu mộ bình dân trong các ruộng hoa quỷ ẩn đã bị thiêu hủy của phú hộ."

"Thứ nhất là né tránh thế lực của các đại gia tộc địa phương Cầu Lập, cấm chế người của bọn họ thâm nhập vào tân quân Cầu Lập. Thứ hai là nói cho những bình dân ở ruộng hoa quỷ ẩn bị đốt đó biết quân đội Đại Ninh sẽ cho bọn họ chỗ dựa, phân phát bì giáp binh khí cho bọn họ, khiến cho bọn họ cảm thấy mình đã là quân nhân của Đại Ninh, như vậy thì thế lực ở địa phương Cầu Lập cũng sẽ có kiêng kị. Cố gắng phân hoá phú hộ và bình dân, làm cho mâu thuẫn của bọn họ càng lớn càng tốt."

Trang Ung vui mừng liếc nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Ngươi nói rất tốt."

Thẩm Lãnh ừm một tiếng: "Không phải đại tướng quân nói có hai chuyện sao? Còn có một chuyện nữa là gì?"

"Thành Thánh Đồ."

Trang Ung thở dài: "Nhật Lang quốc sẽ không vô duyên vô cớ phái binh đến. Vị đại sĩ Thiền tông trong thành Thánh Đồ kia là hoàng tộc của Nhật Lang quốc, có nghe đồn là hoàng đế đời trước của Nhật Lang quốc..."

Thẩm Lãnh giật mình.

Trang Ung nói: "Cho nên trận chiến với Nhật Lang quốc này phải thăm dò rõ ràng ý đồ của bọn họ trước, là vì biết được chúng ta đã binh vây thành Thánh Đồ cho nên muốn đón lão hoàng đế của bọn họ về, hay là quả thật có toan tính khác."

Thẩm Lãnh gật đầu: "Ta sẽ làm rõ."

Hắn đi nhanh ra ngoài: "Ta đi chỉnh đốn quân bị, có việc gì đại tướng quân phái người thông báo cho ta là được, sáng sớm ngày mai ta suất quân ra khỏi thành."

(1) An Tức quốc: Đế quốc Parthia hay còn được gọi là đế quốc Arsaces (247 TCN – 224 CN) là một quốc gia của người Iran ở Trung Đông có nền chính trị và quân sự phát triển mạnh, và là đối thủ đáng gờm của đế quốc La Mã trên miền đất này.

Bình Luận (0)
Comment