Đi Điệu quốc phải từ thành Nam Bình đi thẳng xuống hướng nam, nếu đi đường bộ phải trèo đèo lội suối, nếu đi đường thủy phải mất hơn ba mươi ngày, đường bộ đi cả ngày lẫn đêm cũng phải mất hai mươi mấy ngày. Trong tình hình giữ cho đội ngũ còn có sức chiến đấu cũng không thể đi quá gấp, nếu dăm ba ngày còn đỡ, hành quân gấp suốt hai mươi mấy ngày sẽ khiến đội ngũ sụp đổ mất, cho dù là chiến binh Đại Ninh cũng không được.
Thẩm Lãnh lựa chọn đi đường thủy, điều quan trọng nhất là đi đường thủy sẽ qua thành Thánh Đồ.
Thành Thánh Đồ không phải một hòn đảo đơn độc, còn cách bờ biển của Cầu Lập trên trăm dặm. Cái tên thành Thánh Đồ được hình thành bởi Thành Thánh Tự, mà lai lịch của tòa thành này có liên quan sâu sắc với Khổng Tước Vương Tự.
Rất nhiều rất nhiều năm trước, có một vị nữ ni Tây Vực ra đi bởi vì bất mãn với Đại Lôi Minh Tự, đi xa đến Cầu Lập truyền kinh, cuối cùng được vinh danh là Khổng Tước Vương, dùng cả đời xây dựng Khổng Tước Vương Tự. Không chỉ ở Cầu Lập, mấy chục quốc gia lớn nhỏ chung quanh đều cực kỳ tôn sùng Khổng Tước Vương Tự, từ hai trăm năm trước đã được người đời gọi là một trong ba thánh địa Thiền tông.
Nghe đồn Khổng Tước Vương vốn là nữ tử Trung Nguyên, hết lòng tin theo Thiền tông, tâm nguyện lúc trẻ chính là hành hương đến Đại Lôi Minh Tự, nhưng sau khi trải qua trăm cay ngàn đắng đến Đại Lôi Minh Tự ở Tây Vực nàng mới phát hiện, thánh địa Thiền tông này không giống như mình tưởng tượng. Thiền Tổ nói vạn vật bình đẳng nhưng các nơi ở Tây Vực đâu có địa vị gì cho nữ nhân, ở các nước Tây Vực, nam tử vụng trộm ngoại tình chẳng qua chỉ phạt một con dê nhưng nữ tử thì phải bị xử tử.
Nữ tử không có quyền đọc sách, cũng không có quyền làm bất cứ nghề nghiệp nào, cho nên nàng rất kinh ngạc và cũng rất sợ hãi, tại sao ở nơi khởi nguồn của Thiền tông lại bất bình đẳng như thế? Sự tôn trọng đối với nữ tử thậm chí còn kém xa Trung Nguyên.
Vì thế nàng mang theo nghi vấn tìm đến Đại Lôi Minh Tự, muốn hỏi được một đáp án, nhưng đến bên ngoài Đại Lôi Minh Tự lại phát hiện căn bản là mình không vào được, bởi vì Đại Lôi Minh Tự có quy định không tiếp đón nữ tử.
Nàng đứng ở bên ngoài Đại Lôi Minh Tự cao giọng chất vấn: "Ngay cả nơi Thiền tông suy yếu như Trung Nguyên ta còn cho phép nữ tử tu thiền, vì sao thánh địa không cho?"
Không ai để ý đến nàng, nàng cứ hỏi mãi.
Dần dà, tiểu hòa thượng quét rác ở bên ngoài Đại Lôi Minh Tự khuyên nàng đi, tiểu hòa thượng nói: "Rất nhiều rất nhiều năm trước có một nữ tử cũng muốn tham thiền nhập giáo nhưng Thiền Tổ không cho phép. Nàng ta cũng hỏi vì sao không cho phép giống như ngươi, Thiền Tổ nói nữ tử có ngũ trọc bát ác, là thân trời sinh không sạch cho nên không thể trực tiếp tu thiền, trước tiên tu phúc báo, kiếp sau làm nam tử mới có thể tham thiền ngộ đạo. Sau đó nàng ta quỳ gối trước mặt Thiền Tổ khẩn cầu, Thiền Tổ niệm tình nàng ta thành tâm nên phá lệ cho phép nàng ta vào pháp môn, nhưng có lập ra mấy quy định, nếu ngươi cũng có thể làm được, ta sẽ đi xin chủ trì thay ngươi."
Nàng hỏi quy định gì, tiểu hòa thượng trả lời: "Năm đó Thiền Tổ nói là nữ ni trăm tuổi thấy tiểu hòa thượng mới trì giới cũng phải đứng dậy chào, nữ ni không thể là nói nam tăng không đúng nhưng nam tăng có thể nói nữ ni không đúng, nữ ni không thể ở cùng một miếu với tăng nhân..."
Tiểu hòa thượng còn chưa nói xong nàng đã xoay người bỏ đi: "Đây không phải Thiền tông trong lòng ta."
Nàng rời khỏi Đại Lôi Minh Tự nhưng cũng không có ý định về Trung Nguyên mà vẫn ở bên trong Tây Vực du lịch, tuyên giảng thiền pháp mà nàng công nhận. Điểm đầu tiên chính là bình đẳng, nữ nhân và nam nhân đều giống nhau, đều nên là trời sinh đã có tư cách trở thành đệ tử Thiền tông, nhưng ngôn luận của nàng bị dân bản xứ bài xích, thậm chí có một lần gần như bị vây công chí tử, nhưng cũng có tín đồ đi theo. Sau khi nàng hoàn toàn hết hy vọng với Tây Vực thì dẫn theo mười tám tín đồ đi theo nàng vượt trùng dương xa xôi đến Cầu Lập, khi đó Cầu Lập chưa lập quốc, nơi này coi như là đất khá hoang dã.
Rồi sau này có một vị cao tăng từ Tây Vực tới tìm nàng, hai người ngồi đối diện biện thiền hai ngày hai đêm. Vị cao tăng kia hóa ra là từ Đại Lôi Minh Tự tới, sau khi nghe nói chuyện của nàng đã đặc biệt tìm đến, chính là muốn thuyết phục nàng, khiến nàng biết lời nói và việc làm của mình là sai, nhưng sau khi biện luận hai ngày hai đêm lại có chút kính nể nàng, nhưng mà lại không phục cho nên ông ta cũng không về Tây Vực, mà ở một nơi khác bắt đầu dạy học giảng đạo. Lúc ấy bởi vì này hai người mà tín đồ Thiền tông chia làm hai phe, một bên ủng hộ Khổng Tước Vương Tự, một bên ủng hộ ông ta và còn gọi ông ta là thánh tăng. Thế nhưng ông ta nói nếu có tăng nhân thành thánh thì cũng chỉ có thể là một mình Thiền Tổ, cho nên ông ta tự xưng là thánh đồ, nơi ông ta dạy học xây dựng Thành Thánh Tự, sau này từ từ hình thành một thành phố, cũng chính là thành Thánh Đồ.
Sau khi qua thành Thánh Đồ đi thêm trăm dặm là có thể ra biển, Thẩm Lãnh lựa chọn đi đường này chính là muốn đến thành Thánh Đồ xem thử. Hắn chỉ muốn biết rốt cuộc vị cao tăng chủ trì Thành Thánh Tự trong thành Thánh Đồ hiện giờ có phải lão hoàng đế của Nhật Lang quốc hay không.
Bên ngoài thành Thánh Đồ, Thẩm Lãnh hạ lệnh cho năm ngàn chiến binh cắm trại, hắn chỉ đem mười mấy thân binh đến bên ngoài cổng thành, trong ngoài thành Thánh Đồ đều có tín đồ tự phát đến thủ hộ. Bởi vì sự đặc biệt của thành Thánh Đồ nên mặc dù là trước đây hoàng đế Cầu Lập tàn bạo như vậy cũng không dám quấy nhiễu, trong thành không có thủ quân. Sau này Cầu Lập diệt quốc, một nhóm bại binh Cầu Lập khoảng 7000 – 8000 người trốn đến thành Thánh Đồ, chiến binh Đại Ninh đuổi theo, trong Thành Thánh Tự truyền ra tiếng nói của chủ trì, vì thế tín đồ mở cổng thành ra cho bại binh vào thành.
Từ đó về sau, thành Thánh Đồ liền có mấy vạn tín đồ thường trú.
Thẩm Lãnh một thân thiết giáp cưỡi chó đến ngoài cổng thành, tất cả người ở trong ngoài thành đều căng thẳng, tuy rằng quân Ninh chỉ có mười mấy người nhưng bọn họ lại giống như đón đại địch.
Cổng thành lập tức đóng chặt, tất cả cung tiễn trong tay tín đồ và binh lính Cầu Lập trên tường thành đều nhắm vào đây, chỉ là không dám tùy tiện bắn mà thôi.
Thẩm Lãnh xuống chó ở ngoài cổng thành, nhìn chung quanh, khoát tay căn dặn người dựng một cái lương đình nho nhỏ ở ngoài cổng thành. Hắn cũng không nói chuyện với người Cầu Lập, cũng không gọi cửa, chỉ ôm đao ngồi ở trong lương đình ngoài cổng thành.
Ngồi suốt nửa ngày, tới đêm thì trong thành có người đi ra, hỏi tại sao Thẩm Lãnh đến, Thẩm Lãnh không đáp. Người tới đợi ở ngoài lương đình một canh giờ, từ đầu đến cuối Thẩm Lãnh không nói câu nào, người nọ đành phải phẫn uất trở về trong thành.
Buổi tối Thẩm Lãnh cũng không đi, ban đêm có người đến đánh lén, trong ngoài lương đình, Thẩm Lãnh chém giết hơn trăm người, cũng không nhặt xác, để mặc cho thi thể nhuốm máu khắp mặt đất.
Trời sáng, cổng thành mở, một vị lão tăng chân trần đi bộ ra, phía sau có vô số bách tính Cầu Lập đi theo.
Lương đình.
Lão tăng đi đến trước mặt Thẩm Lãnh hơi cúi người xem như chào hỏi, sau đó đi đến đối diện Thẩm Lãnh khoanh chân ngồi xuống. Ông ta cũng không nói chuyện, chỉ ngồi đối diện với Thẩm Lãnh.
Ông ta không nói lời nào, Thẩm Lãnh cũng không nói, lại ngồi hết nửa ngày.
Tới buổi trưa Thẩm Lãnh sai người lấy lương khô và nước để ở trước mặt lão tăng, sau khi ăn xong hắn liền dựa vào lương đình ngủ. Lão tăng nhìn thức ăn trước mặt im lặng hồi lâu, sau đó hỏi một câu: "Tại sao tướng quân đến đây?"
Thẩm Lãnh mở mắt nhìn lão tăng, dáng vẻ cao nhân nhưng trong lòng lại nói thầm một câu suýt nữa thì nhịn chết ta rồi, cuối cùng vẫn là ta thắng.
Thẩm Lãnh ngồi thẳng người nhìn về phía lão tăng, vẫn không nói.
Lão tăng hỏi: "Nếu tướng quân đã có lòng thương hại, ngay cả một lão nhân gần đất xa trời như ta cũng không muôn để ta chịu khổ chịu đói, vậy thì tại sao lại giết người như ngóe? Sau khi giết người lại không dọn xác?"
Cuối cùng Thẩm Lãnh cũng mở miệng nói chuyện: "Tự chuốc lấy."
Lão tăng hơi nhướn đầu lông mày: "Tướng quân lệ khí nặng."
Thẩm Lãnh hỏi: "Đó là ta chủ động giết bọn họ?"
Lão tăng ngậm miệng không đáp.
Thẩm Lãnh cười cười: "Bọn họ tới giết ta, nếu ta không đánh trả sẽ bị bọn họ giết chết, ta giết bọn họ, đại hòa thượng nói ta sai?"
"Nếu tướng quân không đến, bọn họ hà tất phải chết?"
"Trong tứ hải chúng sinh bình đẳng, đất tứ hải ai cũng đến được ai cũng đi được. Ta không phải đến để giết người, cũng không có vào thành, chỉ là muốn ngồi ở đây cảm thụ thiền pháp một chút, ngược lại là hắn đến giết ta, tại sao ta không thể giết hắn?"
Lão tăng hỏi: "Nếu tướng quân đeo đao đến hoàng cung cấm thành, cũng sẽ có người đến giết tướng quân."
Thẩm Lãnh hỏi: "Vậy thì đại hòa thượng nghĩ là thành Thánh Đồ này giống như hoàng cung, cũng nghĩ đại hòa thượng giống như hoàng đế?"
Lão tăng nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Tướng quân đây là cãi bướng."
Thẩm Lãnh: "Ta cũng không muốn cãi với ngươi, là đại hòa thượng tự đến."
Lão tăng lắc đầu: "Tướng quân lòng hiếu thắng quá mạnh, tranh phần thắng từng lời, tranh phần thắng ngày ngày, nghĩ chắc rất mệt nhọc vất vả."
Thẩm Lãnh cười đáp: "Vất vả thì có nhưng sống tốt hơn người thua một chút."
Lão tăng nhíu mày: "Người như tướng quân, tục sự quấn thân, nếu không có chuyện gấp sẽ không dừng lại ở ngoài thành, nếu không có chuyện gấp sẽ không chờ ta ra. Nếu tướng quân có chuyện gì sao không nói thẳng?"
Thẩm Lãnh ôn tồn nói: "Người nhà ngươi đã đến đánh người nhà ta."
Hắn hơi cúi người về phía trước: "Ta chỉ đi ngang qua, thuận tiện xem thử thành Thánh Đồ này là như thế nào, chờ khi ta đánh người nhà ngươi xong lại đến đánh ngươi sẽ quen đường một chút, đỡ bị chậm trễ thời gian."
Lão tăng mặt biến sắc: "Tướng quân có ý gì?"
Thẩm Lãnh nói: "Nếu ngươi đúng là lão hoàng đế của Nhật Lang quốc thì ta có thể chúc mừng ngươi, con của ngươi hạ lệnh triệu tập đại quân hai mươi vạn đã đánh vào đất Điệu quốc cũ, chuẩn bị nghênh đón ngươi về nước. Đại quân hai mươi vạn lấn biên hẳn là đã giết rất nhiều binh lính của ta, cũng đã giết rất nhiều con dân của Đại Ninh ta, giống như ta ngồi ở đây chẳng làm gì cả nhưng có người chạy đến giết ta vậy. Ta ngồi yên ở đây cũng có người đến giết, ta giết bọn họ rồi ta cũng còn cảm thấy mình ấm ức cho nên ta chỉ có thể giết trở lại mới cảm thấy công bằng, nếu là lúc ta giết vào nhà ngươi bị người của các ngươi giết, đó cũng là công bằng. Nếu đại hòa thượng có lời gì muốn nói với con trai của ngươi thì cứ việc nói với ta, đợi khi ta công phá đô thành Nhật Lang quốc sẽ chuyển lời cho hắn."
Sắc mặt lão tăng đã hơi khó coi: "Tướng quân nghĩ là ta bảo bọn họ đến?"
"Không khác nhau." Thẩm Lãnh nói: "Ngươi không bảo bọn họ đến, bọn họ cũng đến."
Lão tăng trầm mặc hồi lâu, vẫy tay liền có đệ tử đi qua. Ông ta căn dặn mang bút mực đến, viết gì đó lên tăng y màu trắng của mình, sau đó xé tăng y xuống đưa cho Thẩm Lãnh: "Tướng quân có thể mang phong thư này qua đó, hy vọng có thể ngăn cản sinh linh đồ thán."
Thẩm Lãnh cười ha ha, nhìn mảnh áo kia, không nhận.
"Đại hòa thượng à, một phong thư của ngươi có thể ngăn chặn một trận chiến tranh, một phong thư của ngươi có thể ngăn chặn lòng người không?"
Lão tăng thở dài: "Tướng quân chinh chiến tứ phương, ta không ngăn chặn được lòng người như tướng quân."
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Đại hòa thượng, nếu có một ngày rất nhiều người ngồi lại cùng thương lượng một chuyện, mỗi người đều giữ trọng binh trong tay, ai cũng không thuyết phục được ai cho nên chuẩn bị đánh nhau, lúc này đại hòa thượng ngươi đứng ra khuyên bọn họ đừng tùy tiện động đao binh, bọn họ nghe sao?"
Đại hòa thượng không nói lời nào.
Thẩm Lãnh lại nói: "Nhưng nếu như ta đứng ra nói không một ai được phép đánh, ai đánh thì ta diệt người đó, bọn họ còn dám đánh sao?"
Đại hòa thượng vẫn không nói lời nào.
Thẩm Lãnh nhận thư của lão tăng viết: "Ta đi đây, đại hòa thượng suy nghĩ đi. Nếu trước khi ta về có thể làm cho tám ngàn tàn binh Cầu Lập trong thành buông đao trong tay xuống, ta trở lại sẽ không đánh thành Thánh Đồ. Nếu bọn họ không chịu, đại hòa thượng chớ có trách ta, ta chỉ có thể cố gắng không quấy nhiễu sự thanh tịnh của người xuất gia. Trong thành này không chỉ có tám ngàn tàn binh, còn có rất nhiều người cầm binh khí trong tay, người cầm vũ khí, chắc không phải là đệ tử Thiền tông chính thức chứ?"
Thẩm Lãnh đứng lên: "Nghiêm túc nói một câu, một phong thư của đại hòa thượng ngươi có lẽ có thể khiến đại quân hai mươi vạn của Nhật Lang quốc lui binh, một câu nói của đại hòa thượng chưa chắc cứu được mười vạn bách tính trong ngoài thành Thánh Đồ. Ta tên là Thẩm Lãnh, đại hòa thượng nên nhớ, ta diệt Bột Hải, qua một thành tàn sát một thành, chỉ là bởi vì không nghe lời, khi đó ta cũng nói một câu, người cầm vũ khí phải chết."
Hắn rời khỏi lương đình, đi vài bước lại quay đầu lại hỏi lão tăng: "Đại hòa thượng, ngươi đi chân trần là muốn nói với thế nhân rằng mặt đất không bẩn à? Nếu như là vậy, lúc ngươi vào lương đình đã tránh vết máu trên mặt đất, là ngươi cảm thấy máu bẩn ư? Hay là ngươi cảm thấy mặt đất bị máu nhuốm bẩn?"
Lão tăng ngẩn ra.
Trầm mặc một lát rồi trả lời: "Mặt đất không bẩn, máu cũng không bẩn."
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Trong lòng nghĩ như vậy nhưng chưa chắc đã làm như vậy, là vì tham, nhưng tham và tham khác nhau. Đại hòa thượng tham cứu người, là thật sự sạch sẽ, ta tham công dục thật sự không sạch sẽ, cho nên ta đi giày đi đường, giẫm vào đất, cũng giẫm vào máu."
Hắn đạp lên máu mà đi.