Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 720 - Chương 720: Tỉnh Ngộ

Chương 720: Tỉnh ngộ Chương 720: Tỉnh ngộ

Thẩm Lãnh tung người lên chó, cưỡi chó mà đi.

Đội ngũ năm ngàn chiến binh cứ rời khỏi thành Thánh Đồ như vậy, giống như một cơn gió lồng lộng, lúc đến giống như vòi rồng, dường như nhưng cuốn phăng thành trì, lúc đi cuốn đất mà đi, đại địa rung chuyển, người người kinh hãi. Lão tăng đứng trong lương đình nhìn đội ngũ đi xa, chần chừ không rời đi, trong ánh mắt lại xuất hiện một chút mờ mịt.

Trần Nhiễm đi ở một bên Thẩm Lãnh, nhìn chiến mã uể oải, đưa tay vỗ lên đầu nó một cái: "Ngay cả chó cũng không chạy bằng!"

Thẩm Lãnh: "Ha ha."

Trần Nhiễm nói: "Tại sao ngươi đi gặp lão hòa thượng đó?"

Thẩm Lãnh: "Không có gì, hù dọa ông ta."

"Dọa được chưa?"

"Không biết." Thẩm Lãnh nói: "Có những người sẽ không bị dọa chưa chắc là can đảm trời sinh, cũng có thể có thể là chính khí sau này tu hành được. Đại hòa thượng là một người từ bi, đại từ bi và tiểu từ bi đều là từ bi, ông ta nên biết có những chuyện không ngăn được. Cưỡng ép ngăn cản chính là không từ bi."

Trần Nhiễm ừ một tiếng: "Hóa ra ông ta thật sự là lão hoàng đế của Nhật Lang Quốc. Tại sao đang yên đang lành không làm hoàng đế lại chạy đến Cầu Lập làm hòa thượng?"

Thẩm Lãnh nói: "Tín ngưỡng của chúng ta và ông ta khác nhau, cho nên không hiểu cũng là bình thường."

Trần Nhiễm nói: "Ta đoán có thể là có liên quan đến nữ nhân."

Thẩm Lãnh: "Trong đầu ngươi lại nảy ra một câu chuyện tình yêu đẹp đẽ sầu thảm sao?"

"Sao lại là câu chuyện tình yêu đẹp đẽ sầu thảm, thảm thì cũng thảm, chuyện ta nghĩ thì không đẹp."

"Sao nói vậy?"

"Ngươi nghĩ đi, đại hòa thượng vốn dĩ là hoàng đế, hoàng đế có tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần, sau này ông ta lớn tuổi lực bất tòng tâm, có thể là sợ."

Thẩm Lãnh: "Cút..."

Trần Nhiễm gãi đầu: "Lần này ra ngoài ngươi không mang đại ca của ta theo, có phải bởi vì lực lượng hai bên chênh lệch nhiều không?"

Thẩm Lãnh: "Không phải, để đại ca ngươi ở lại thành Nam Bình là muốn để nàng ấy trông chừng Thẩm tiên sinh. Từ sau khi bị trọng thương tâm thái Thẩm tiên sinh hơi thay đổi, ông ấy không thể động võ nữa cho nên sẽ càng dốc hết sức lực để bảo vệ chúng ta thông qua phương thức khác, cũng coi như nhập ma rồi... Tiên sinh nửa đời bôn ba mệt nhọc, ta và Trà gia chỉ muốn để ông ấy nghỉ ngơi nhiều hơn, ông ấy chỉ muốn làm thêm chút gì đó cho chúng ta, Trà gia ở lại thành Nam Bình cũng tốt, khuyên nhủ thêm."

Trần Nhiễm nghĩ đến bộ dạng Trà gia khuyên nhủ người khác: "Tiên sinh thật vất vả."

Thẩm Lãnh phụt cười một tiếng: "Ta là người không giỏi giao tiếp lắm, Trà gia còn giỏi hơn ta đấy."

Trần Nhiễm nói: "Hy vọng tiên sinh có thể trở về Trường An. Về Trường An, bệ hạ có thể thấy ông ấy thì bệ hạ cũng yên tâm, tiên sinh cũng quen sống ở Trường An, còn có nhiều lão bằng hữu như vậy ở đó. Thật ra theo lý mà nói đại tướng quân cũng nên về Trường An mới đúng, bên Cầu Lập này hao tâm tốn sức tĩnh dưỡng không tốt, nhưng nếu ông ấy thật sự trở về Trường An..."

Trần Nhiễm nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Liệu bệ hạ có ấn ngươi ở đây hay không?"

Thẩm Lãnh ngẩn người.

Trần Nhiễm chỉ là nói một câu vô tâm nhưng lại khiến hắn đột nhiên suy nghĩ rất nhiều. Lần này trước khi hắn tới Cầu Lập bệ hạ bảo hắn chuyển lời cho Trang Ung và Thẩm tiên sinh, hạ lệnh cho Trang Ung và Thẩm tiên sinh lập tức trở về Trường An. Bệ hạ cũng cũng nói trận chiến bắc cương Thẩm Lãnh cũng phải đi, nhưng làm sao bệ hạ lại có thể nói rõ rằng ngươi vẫn ở lại Cầu Lập vì tốt cho ngươi. Có lẽ trong lòng bệ hạ cũng dao động không chắc chắn, do dự giữa việc để hắn ở Cầu Lập và điều về Trường An.

Nếu để hắn ở Cầu Lập, trong thành Trường An sẽ bớt đi rất nhiều thị phi, hắn còn nhỏ tuổi đã vị cực nhân thần cũng là vinh quang lớn lao, nhưng ở Cầu Lập xa xôi cũng sẽ cách xa trung tâm quyền lực Đại Ninh.

Chỉ trong nháy mắt như vậy, có lẽ bệ hạ thật sự từng nghĩ như vậy, để hắn ở bên Cầu Lập này sống cả đời đi, cũng coi như là không tranh đoạt với đời.

Trần Nhiễm thấy Thẩm Lãnh ngẩn người, cười nói: "Ta chỉ buột miệng nói thôi, có phải ngươi lại suy nghĩ lung tung gì rồi không?"

Thẩm Lãnh lắc đầu: "Không... Chỉ là nghĩ, có lẽ khác với đại tướng quân và tiên sinh nghĩ."

Thẩm Lãnh không dám suy nghĩ sâu xa về điều Thẩm tiên sinh nghĩ, nhưng điều Trang Ung nghĩ có lẽ chính là điều bệ hạ nghĩ. Trang Ung nhìn có vẻ như là đang phối hợp với Thẩm tiên sinh, nhưng lại dùng một phương thức khá nhu hòa để bảo vệ Thẩm Lãnh. Người lão luyện chín chắn như Trang Ung làm sao lại có thể không thể nghĩ tới, ông phối hợp với Thẩm tiên sinh, tất nhiên bệ hạ sẽ tức giận điều ông về, nếu điều ông về thì người thích hợp ở Cầu Lập hơn thật sự không phải Hải Sa mà là Thẩm Lãnh.

Trang Ung nghĩ là để Thẩm Lãnh ở lại Cầu Lập yên ổn làm một người phong cương đại lại.

Bởi vì một câu vô tâm của Trần Nhiễm mà Thẩm Lãnh đã nghĩ tới rất nhiều, lo lắng dâng lên trong lòng, theo bản năng nói thầm một câu: "Hai con gà mái này..."

Trần Nhiễm: "Hai con gà mái?"

Thẩm Lãnh cười nói: "Bây giờ ngươi nghe thấy một từ "cái" là hai mắt phát sáng sao?"

Trần Nhiễm: "Nói bừa, ta là hạng người như vậy sao, rõ ràng là từ "gà" đó..."

Thẩm Lãnh: "..."

Trần Nhiễm lại nghĩ tới lời Thẩm Lãnh nói lúc trò chuyện với đại hòa thượng kia: "Đại hòa thượng thật sự sẽ khiến tám ngàn tàn binh Cầu Lập trong thành buông binh khí xuống ư?"

Thẩm Lãnh lắc đầu: "Sợ là đại hòa thượng cũng không làm được. Đám tàn binh bại tướng đó chạy trốn tới thành Thánh Đồ là vì bọn chúng nghĩ thành Thánh Đồ là chỗ dựa của bọn chúng, đại hòa thượng là chỗ dựa của bọn chúng, ở bên cạnh đại hòa thượng trong thành Thánh Đồ bọn chúng có cảm giác an toàn, nhưng nếu như đại hòa thượng mở miệng bảo bọn chúng buông binh khí đầu hàng, đối với bọn chúng mà nói thành Thánh Đồ cũng vậy, đại hòa thượng cũng vậy, sẽ không còn cảm giác an toàn nữa. Thứ duy nhất còn có thể khiến cho bọn chúng cảm thấy an toàn chỉ còn lại thanh đao đao trong tay. Hãy xem đại hòa thượng làm như thế nào đi, ta đã biểu đạt thiện ý của ta rồi. Ta ngồi ở ngoài thành Thánh Đồ nửa ngày một đêm, đại hòa thượng tìm ta nói chuyện là ta liền đi, người ở trong thành Thánh Đồ sẽ tưởng là đại hòa thượng khuyên được ta đi. Ta tặng ông ta một ân tình, hy vọng tương lai ông ta có thể trả ta một ân tình."

Trần Nhiễm lại gãi đầu: "Người làm tướng quân các ngươi đều thích vòng vo nhiều như vậy à?"

Thẩm Lãnh: "Con mẹ nó ngươi cũng là tướng quân rồi đấy."

Trần Nhiễm: "Ặc?"

Thành Nam Bình.

Trà gia luyện kiếm ở hậu viên, Thẩm tiên sinh ngồi ở một bên thưởng thức trà. Ông hơi ngẩn người khi nhìn kiếm pháp của Trà gia, thật sự đã rất lâu rất lâu rồi mình không bình tĩnh thản lỏng tâm trạng, rất lâu rồi không xem Trà gia luyện kiếm, rất lâu rồi không có xem Thẩm Lãnh luyện chữ... Thôi bỏ đi, luyện chữ không xem cũng thế thôi.

Khi đó hà khắc với Trà gia như thế, Trà gia đeo một thanh kiếm gỗ rất nhiều năm. Ông nói gì mà lúc nào luyện kiếm đâm vòng có thể ngàn phát ngàn trúng mới cho nàng một thanh kiếm thật sự. Cho đến khi Trà gia kiếm pháp tiểu thành, ông mới đi tìm Sở Kiếm Liên quyết lừa được một thanh Phá Giáp cho Trà gia. Nói Lãnh Tử khổ, thật ra Trà gia làm sao lại không khổ?

Kiếm pháp của Sở tiên sinh thích hợp với Trà gia, phóng khoáng nhẹ nhàng, mà thứ ông dạy cho Trà gia là trực tiếp đánh, thậm chí có thể nói tàn nhẫn.

Bởi vì ông không biết những năm đó liệu mình có chết oan chết uổng hay không, cho nên liều mạng khiến Trà gia mau chóng có thể tự bảo vệ mình. Bây giờ hoàng hậu chết rồi, đại địch đã diệt, nhưng bản thân ông lại giống như biến thành một người khác, đang từng chút một biến thành bộ dạng của hoàng hậu.

Lúc nghĩ tới đây Thẩm tiên sinh tự giật mình.

Ta?

Đang biến thành bộ dạng của hoàng hậu?

Trong nháy mắt, trên trán Thẩm tiên sinh liền rịn ra một lớp mồ hôi lạnh.

Ông nhìn Trà gia, lại nghĩ tới Thẩm Lãnh, chỉ là hai đứa nhỏ này không nói, nhưng làm sao bọn họ lại có thể không lo lắng?

Bàn tay cầm chén trà của Thẩm tiên sinh cũng đang run lên, sắc mặt cũng càng lúc càng tái đi.

Trà gia quay đầu lại liếc mắt nhìn Thẩm tiên sinh một cái lập tức thầm giật mình, vội vàng lao qua: "Tiên sinh làm sao vậy? Có phải thấy không thoải mái ở đâu không?"

Thẩm tiên sinh lắc đầu: "Chỉ là đột nhiên hiểu ra một vài chuyện."

Trà gia thò tay ra nắm cổ tay Thẩm tiên sinh. Thẩm tiên sinh y thuật siêu tuyệt, tuy rằng nàng không có hứng thú gì với y thuật nhưng mưa dầm thấm đất tất nhiên cũng học được không ít, sau khi bắt mạch cho Thẩm tiên sinh liền thở phào nhẹ nhõm.

Thẩm tiên sinh nhìn nàng một cái: "Từ nhỏ ngươi đã không thích học y, ta muốn dạy ngươi, ngươi chỉ trốn tránh, nói gì cũng không chịu đọc sách y một chút, dù là băng bó vết thương cũng băng ra một cái nơ bướm, bây giờ bắt mạch cho ta thì xem ra được gì?"

Trà gia: "Không giống hỷ mạch."

Thẩm tiên sinh: "..."

Trà gia ngồi xuống bên cạnh Thẩm tiên sinh: "Mấy ngày trước lúc nói chuyện với tiên sinh là ta đã nói quá nặng lời, tiên sinh đừng để bụng, chỉ là ta sốt ruột trong lòng... Tình cảm giữa tiên sinh và bệ hạ sâu nặng như vậy, nếu bởi vì hai người chúng ta mà làm tổn thương tình cảm này, ta và Lãnh Tử đều sẽ cảm thấy khó chịu trong lòng."

Thẩm tiên sinh cười, giơ tay lên vuốt tóc Trà gia: "Là ta đã sai. Lúc nãy chính là vì tỉnh ngộ ra cái sai của ta cho nên mới làm ta giật mình. Ta vẫn luôn nghĩ việc ta làm không thể nào sai, một lão nhân muốn bảo vệ con cái nhà mình thì làm sao có thể làm sai gì chứ? Nhưng ta đã quên, tám phần là hoàng hậu cũng nghĩ như vậy. Ta vừa mắng hoàng hậu vừa làm chuyện mà bà ta từng làm, nhưng vẫn yên tâm thoải mái."

Thẩm tiên sinh liếc nhìn Trà gia một cái: "Không làm nữa, về Trường An."

Trà gia: "Trở về cũng tốt, nếu tiên sinh cảm thấy về một mình nhàm chán, ta về cùng tiên sinh."

"Ngươi trở về thế nào? Là bệ hạ bảo ngươi tới đấy."

Trà gia nói: "Sao tiên sinh vẫn không có nghĩ đến? Bệ hạ bảo ta tới thật sự chỉ là cùng Lãnh Tử chinh chiến ư? Hẳn là bệ hạ không hy vọng ta ở bên cạnh Lãnh Tử làm ảnh hưởng đến hắn mang binh đánh giặc, bệ hạ bảo ta tới hơn phân nửa là muốn để ta nói chuyện với tiên sinh... Nếu tiên sinh chịu về Trường An, bệ hạ còn có thể để ý đến chuyện ta cũng trở về hay không? Bệ hạ nói để cho Kế Nhi và Ninh Nhi ở chỗ Trân phi nương nương sống hai năm, không phải là đang cảnh cáo ta ư?"

Thẩm tiên sinh thở dài: "Cũng làm khó các ngươi rồi, lại không tiện nói rõ với ta."

Trà gia: "Không sao, nhà ai mà không có một lão nhân khó chiều chứ."

Thẩm tiên sinh: "..."

Thẩm tiên sinh trầm mặc một lúc rồi nói: "Điều ngươi nói có lẽ chính là tâm tư của bệ hạ. Bệ hạ đối xử tốt với ta, cho dù ta phạm sai lầm lớn cũng không xử trí, mà là mượn cách nhắc nhở hai đứa nhóc các ngươi để nhắc nhở ta, cứ muốn bảo vệ các ngươi nhưng kết quả là suýt chút nữa đã làm liên lụy tới các ngươi... Nhưng ngươi tạm thời không về cũng tốt, thời hạn hai năm cũng là không quá dài, hai đứa trẻ ở trong cung Trân phi cũng sẽ không tủi thân. Nếu ngươi trở về cùng ta, sẽ khó tránh khỏi bị người ta đàm tiếu, nếu là lại có người nhiều chuyện tố cáo vài quyển, bệ hạ cũng không thể giả vờ như không thấy."

"Ta biết."

Trà gia ngẩng đầu lên nhìn bầu trời: "Chỉ là nhớ hai đứa nhóc kia."

Thẩm tiên sinh: "Ngươi nhớ cho kỹ, mỗi ngày nhớ đến dáng vẻ của hai đứa chúng nó nhiều hơn, không chừng lúc ngủ sẽ mơ thấy thì sao? Ta thì khác, ta sắp về bế chúng chơi rồi."

Trà gia: "..."

Bình Luận (0)
Comment