Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 721 - Chương 721: Không Nỡ

Chương 721: Không nỡ Chương 721: Không nỡ

Biển chỉ là nước, nhưng biển và biển khác nhau.

Từ thành Thánh Đồ đi khoảng trăm dặm về phía tây nam là đến biển, sau đó phải đi thêm 12 – 13 ngày mới có thể đến nơi giao chiến nam cương Điệu quốc. Khoảng thời gian tổng cộng hai mươi mấy ngày đi đường này Thẩm Lãnh hoàn toàn không biết gì về chiến cuộc cả, không ai có thể kịp thời gửi tin tức đến đây, rốt cuộc tình hình chiến đấu bên đó gấp như thế nào cũng vô dụng, nhưng Thẩm Lãnh lại nhất định phải đến thành Thánh Đồ này một chuyến. Cho dù không chắc chắn một phong thư của đại hòa thượng Thành Thánh Tự kia có tác dụng hay không thì cũng phải đến, có một phong thư thì có thể không đánh đã đẩy lui quân địch.

Đương nhiên Thẩm Lãnh không có ý định không đánh, ngay từ đầu đã không có ý định không đánh.

Từ trước đến nay Đại Ninh chính là Đại Ninh như vậy, ngươi không đánh ta thì ta có thể sẽ không đánh ngươi, ngươi tới đánh ta thì ta chắc chắn sẽ đánh ngươi.

Đường biển từ Cầu Lập đến Điệu quốc có rất ít người đi, biển vẫn là dáng vẻ lúc ban sơ, khiến người ta kính sợ.

Mười mấy ngày đi thuyền đối với Thẩm Lãnh, đối với các binh sĩ mà nói đều là giày vò, nhưng may mà thời gian sẽ không thật sự trở nên chậm hơn cũng sẽ không trở nên nhanh hơn, thời gian không quan tâm tới lòng người, có lẽ vô tình nhất mới là công bằng nhất.

Sau khi đội thuyền năm ngàn người tiến vào hải vực Điệu quốc thì bầu không khí liền trở nên càng quỷ dị hơn. Cầu Lập và Điệu quốc đối địch nhiều năm cho nên đường biển đó có rất ít người đi cũng là có nguyên nhân của nó, nhưng Điệu quốc là đại quốc hải mậu, hải vận là một trong các trụ cột kinh tế mà bây giờ dọc đường đi tới cũng không nhìn thấy có mấy con thuyền lớn trên biển. Các thương nhân kiếm tiền không phải là liều mạng cho nên thà rằng đi đường vòng xa hơn một ít, hoặc là quyết định dừng vận chuyển cũng sẽ không đến chiến trường tự tìm phiền phức.

Nhật Lang quốc thờ phụng Thiền tông, nghe đồn mỗi một đời hoàng đế đều là tín đồ chí thành của Thiền tông, nếu không thì vị lão hoàng đế kia cũng sẽ không chạy đến thành Thánh Đồ, chính là bởi vì như thế mà chiến lực của quân đội Nhật Lang quốc thật ra hơi bị thổi phồng. Có thể ngăn cản đại quân An Tức suốt mười năm không phải là lính của Nhật Lang quốc đánh nhau giỏi cỡ nào, mà là An Tức kéo chiến tuyến đi quá dài, căn bản không thể để ý đến bên này. Lúc ấy khi An Tức đông chinh đánh đến Nhật Lang quốc tưởng là cũng giống như các tiểu quốc bị chinh phục trước đó, tùy tiện phái mấy vạn người là có thể tiễn Nhật Lang quốc vào trong một góc sách sử, thêm mấy trăm năm nữa trôi qua là sẽ bị người đời lãng quên.

Các quốc gia như Nhật Lang quốc và Điệu quốc có một điểm giống nhau, vị trí địa vực quyết định sự đa dạng trong văn hóa của hai nước. Văn hóa của vùng phía tây Nhật Lang quốc và Trung Nguyên khác biệt rất lớn, mà Nhật Lang quốc lại trường kỳ tiếp xúc với Điệu quốc, Điệu quốc thì lại trường kỳ ngưỡng mộ văn hóa Trung Nguyên, cho nên hai quốc gia này bất kể là ở phong tục hay là phong cách kiến trúc đều rất hỗn loạn, nhất là ở thành lớn thương nghiệp, kiến trúc lầu gỗ phương Đông và kiến trúc lầu tháp đá hình vuông phương Tây cũng không hiếm thấy. Cùng với kinh tế càng ngày càng phát đạt, ngược lại phong cách kiến trúc vốn có bên Điệu quốc này dường như lại bị quên lãng.

Có người từng nói, quốc gia nào thương nghiệp càng phát đạt thì thường thường quân sự lại không cường thế, điều này không có nghĩa là thực lực quân sự của quốc gia như vậy rất yếu, chỉ là do trường kỳ ảnh hưởng từ tư duy của thương nhân, quân đội thường xuyên không thể đặt ở tử địa mà vẫn duy trì ý chí chiến đấu tràn trề, quân lực cường đại không có nghĩa là chiến lực cường đại.

Thẩm Lãnh không cho rằng câu nói này chắc chắn đúng nhưng có không thể phủ nhận là sức chiến đấu của quân đội Điệu quốc và quân đội Cầu Lập căn bản là không đáng cùng đẳng cấp. Đương nhiên đối với Đại Ninh mà nói sức chiến đấu của quân đội Cầu Lập cũng không cần phải khen ngợi.

Sau khi hơn mười chiếc chiến thuyền của thủy sư chạy vào hải vực Điệu quốc, từ rất xa đã có thể nhìn thấy trên đất liền có nhiều chỗ bốc lên khói lửa, đó là nơi chiến hỏa, tất có giết chóc.

Các quân nhân của Đại Ninh quen giết chóc, không quen bị giết chóc.

Thật ra các quân nhân của Đại Ninh trước giờ đều không có lòng bảo vệ thật sự đối với những nơi như Điệu quốc và Cầu Lập, có lẽ muốn thật sự xem người bên này là người một nhà còn phải cần ít nhất mười năm hai mươi năm, thậm chí là lâu hơn nữa. Thế nhưng tâm thái của quân nhân Đại Ninh luôn là nơi nào ta đánh đến thì tất nhiên chính là địa bàn của ta, cho nên địa bàn của ta người của ta, trừ ta ra thì ai cũng không thể đánh vào nữa.

"Sao không thấy thuyền thám báo của Nhật Lang quốc?"

Lúc Trần Nhiễm từ đài quan sát trên cột buồm xuống dưới vẫn mang vẻ mặt nghi hoặc, binh sĩ trên đài quan sát mãi không có cảnh báo cho nên Trần Nhiễm cũng nghi là hắn ta đang ngủ, tự leo lên nhìn trước nhìn sau, nhìn trái nhìn phải một hồi lâu thế mà thật sự không phát hiện thấy một chiến thuyền nào của Nhật Lang quốc. Nhìn trên bản đồ thì chỗ này cách nơi đại quân hai mươi vạn binh của Nhật Lang quốc lên bờ đóng trại đã không đến năm mươi dặm, cũng không thể nào ngay cả thuyền thám báo cũng quên sắp xếp chứ?

"Mặc kệ chúng, tiếp tục đi lên."

Thẩm Lãnh căn dặn một tiếng nhưng vẫn thay đổi trận hình chiến thuyền. Khi từng chiếc từng chiếc thuyền va chạm Thiết Tê đi phía trước nhất, tốc độ của đội thuyền cũng không thể không giảm xuống.

Lại đi như vậy thêm khoảng hơn ba mươi dặm đường thuỷ, trên đất liền ngoại trừ thi thoảng có thể nhìn thấy từng cột khói đen ra thì không có gì dị thường cả. Đã tiến vào phạm vi cách đại doanh quân địch mười lăm dặm, theo lý mà nói nên là có thể nhìn thấy thuyền địch ở khắp nơi mới đúng, nhưng đến đây vẫn là một chiếc chiến thuyền của Nhật Lang quốc cũng không phát hiện thấy.

"Không đúng lắm." Trần Nhiễm tới gần Thẩm Lãnh: "Chẳng lẽ lại là các huynh đệ chiến binh phòng thủ trên biển của chúng ta đã thua? Cho nên đại quân của Nhật Lang quốc tiến quân thần tốc cho nên ở gần bờ biển ngay cả người cũng không có."

"Chúng ta có hơn một vạn huynh đệ chiến binh ở bên này, chỉ thủ chứ không tấn công, cho dù Nhật Lang quốc thật sự có đại quân hai mươi vạn binh đột kích thì chắc chắn cũng sẽ không nhanh như vậy đã công phá phòng tuyến."

Giờ khắc này cũng không thể tiếp tục tiến lên như vậy nữa, Thẩm Lãnh hạ lệnh cho chiến thuyền thủy sư thả neo, phân công thám báo lên bờ.

Khoảng hơn hai canh giờ sau, thám báo lên bờ phóng ngựa trở về, còn có tướng quân chiến binh Lý Văn Sơn ở địa phương cùng trở về. Hiện giờ chiến binh lưu thủ ở Điệu quốc có một phần ba là lão binh trước đây đánh vào Điệu quốc, hai phần ba là tân binh do nam cương võ khố huấn luyện. Lý Văn Sơn vốn là tướng quân chiến binh chính ngũ phẩm của Hồ Kiến đạo, sau khi lưu thủ Điệu quốc vì tích lũy được quân công mà quân chức thăng làm chính tứ phẩm, hắn ta còn từng đánh một trận chiến với Thẩm Lãnh.

Chiến mã để lại trên bờ, Lý Văn Sơn lên thuyền nhỏ đến kỳ hạm của Thẩm Lãnh. Chiếc chiến thuyền này là kỳ hạm Thần Uy của Trang Ung, tạm thời cho Thẩm Lãnh mượn.

sau khi lên chiến thuyền Lý Văn Sơn đi nhanh mấy bước đến trước mặt Thẩm Lãnh chắp tay: "Bái kiến tướng quân."

Thẩm Lãnh vội vàng thò tay ra đỡ hắn ta: "Đâu có nhiều lễ tiết như vậy, giữa chúng ta không cần như vậy."

Lý Văn Sơn nói: "Quy củ không thể phá, đoạn đường tới đây tướng quân đã khổ cực rồi."

Thẩm Lãnh lắc đầu: "Vất vả thì cũng không phải vất vả, chỉ là nóng lòng. Ta hỏi ngươi một chuyện, tại sao ta đến đây nhưng vẫn không nhìn thấy quân đội của Nhật Lang quốc?"

Lý Văn Sơn lại không nhịn được phì cười một tiếng: "Tướng quân chưa thấy đấu pháp của quân đội Nhật Lang quốc, nếu thấy rồi sẽ hiểu ngay thôi... Vốn nghe nói đại quân hai mươi vạn binh của Nhật Lang quốc đánh vào bờ biển, lúc ta mang binh tới trong lòng còn có chút không yên, đâu biết đám binh Nhật Lang quốc này là hòa thượng binh danh xứng với thực, rất nhiều người thấy máu đã sợ, nói là đến đánh giặc, còn không bằng nói là đến hù dọa người ta."

"Hả?" Thẩm Lãnh ngẩn ra: "Hòa thượng binh? Đều là hòa thượng?"

"Không phải, là bọn họ không dám sát sinh giống như hòa thượng vậy, lúc đánh trận người đông thế mạnh hô hào xông lên, một khi phía trước có người chết là bắt đầu chạy về phía sau..."

Thẩm Lãnh hỏi: "Ta thấy trên bờ có nhiều chỗ có khói lửa bốc lên, chẳng lẽ không phải là quân đội của Nhật Lang quốc đang phân binh tiến công?"

"Phải." Lý Văn Sơn giải thích: "Nhưng ta đều không nhìn nổi đấu pháp của bọn họ, thật đấy, có lúc ta cũng không nhịn được mà nghĩ tới việc đi nói chuyện đàng hoàng với bọn họ, đánh trận thì đánh trận, chúng ta đừng vờn nhau mãi như vậy được không... Cách đây không lâu đội quân hai vạn của Nhật Lang quốc vây công huyện Tu Du, tướng quân ngươi biết bọn họ công thành như thế nào không? Đầu tiên là bọn họ dùng bảy ngày xây dựng một khu doanh trại lớn ở ngoài thành nhưng không phải là cho mình ở. Tướng quân lãnh binh của bọn họ phóng ngựa đến ngoài cổng thành nói... những người ở trong thành các ngươi nhìn đi, đại doanh ở bên ngoài này cũng giống như thành trì của các ngươi, nếu các ngươi không mở cổng thành ra đầu hàng, kết cục của các ngươi cũng giống như những doanh trướng này. Sau đó hắn liền hạ lệnh một mồi lửa đốt cháy hết doanh phòng mà chính bọn họ cực khổ dựng lên. Những người đó còn có vẻ mặt kiểu các ngươi có sợ không..."

Trần Nhiễm: "Dễ thương như vậy sao..."

Lý Văn Sơn thở dài: "Thật đấy. Ti chức nhiều lần không nhịn được mà muốn qua đó nói chuyện với bọn họ, đánh thì đánh, động một tí là dựng nhà rồi sau đó đốt hù dọa người ta."

Thẩm Lãnh: "Bọn họ chống cự An Tức mười năm là chống cự như thế nào?"

Lý Văn Sơn nói: "Sau đó ta cũng tò mò nên hỏi thăm một chút, bắt một vài tù binh của Nhật Lang quốc hỏi bọn họ, bọn họ nói là chống cự cuộc tấn công của đại quân An Tức, bọn họ kiên quyết xây một bức tường thành nam bắc dài đến hơn sáu trăm dặm ở biên cương phía tây, dù sao Nhật Lang quốc bọn họ cũng rất giàu có... Kết quả là quân đội của An Tức quốc đi vòng qua tường thành phòng ngự đánh vào, bọn họ còn mắng chửi người ta không dựa theo quy củ, đâu có ai đi vòng qua mà đánh, chỉ một trận chiến đó An Tức quốc liên tiếp công phá mười lăm tòa thành của Nhật Lang quốc. Nhật Lang quốc triệu tập đại quân ba mươi vạn bao vây đội quân bốn vạn của An Tức đột nhập bổn quốc, mỗi ngày đều thay phiên phái người đến bên ngoài doanh địa người ta nói đạo lý, không sợ phiền phức. Thậm chí ta còn cảm thấy phải An Tức đánh mười năm cũng không đánh được là vì nói đạo lý phiền đến mức bọn họ không nghe nổi nữa..."

Lý Văn Sơn tiếp tục nói: "Ta còn nghe nói, lúc trước năm trăm binh sĩ An Tức đã có thể đuổi theo bảy tám ngàn tàn binh của Nhật Lang quốc, bị đuổi là chạy, ngay cả đánh cũng không dám đánh. Trong mười năm, bởi vì binh lực không đủ hậu cần tiếp tế, đuổi theo không kịp mà người An Tức không thể không lui binh. Cũng trong mười năm, Nhật Lang quốc vẫn đang xây tường thành ở biên cương phía tây của bọn họ, nói là đã xây gần hai ngàn dặm rồi, thật sự là nhiều tiền."

Thẩm Lãnh cảm thấy mình nóng ruột suốt quãng đường đến đây đều hơi dư thừa...

Lý Văn Sơn nói: "Tướng quân ngài đến thì tốt rồi, nếu không ta cũng sợ không ứng phó nổi."

Thẩm Lãnh: "Không phải chiến sự không kịch liệt sao?"

"Kịch liệt thì không phải là kịch liệt, mỗi ngày bên ngoài lại có một nhóm người đến nói đạo lý khiến ta thật sự sắp không nhịn được rồi. Hôm trước có ba mươi mấy hòa thượng đến, nói chỉ cần ta chịu đầu hàng thì ta có thể tùy ý chọn một người trong ba mươi mấy cao tăng đắc đạo này để bái hắn làm sư phụ. Ở Nhật Lang quốc những đại hòa thượng như bọn họ đều là người đức cao vọng trọng, người bình thường muốn bái bọn họ làm sư phụ cũng khó, đại khái bọn họ nghĩ là cơ hội này khó được, muốn bảo ta nắm giữ..."

Lúc này Thẩm Lãnh cảm thấy hắn đặc biệt đến thành Thánh Đồ một chuyến cũng hơi dư thừa.

"Đi xem tình hình trước đã."

Thẩm Lãnh chợt nhớ tới một chuyện: "Sao ngươi thuận lợi ra ngoài được, đại quân hai mươi vạn binh của Nhật Lang quốc không chặn lại?"

Lý Văn Sơn nói: "Chặn, chặn rất nghiêm túc. Hôm qua lúc bọn họ phái người đến nói đạo lý với ta còn nói ngươi xem chúng ta đã bao vây thành trì của các ngươi, còn đặc biệt để lại đường cho các bách tính có thể ra vào, tiện cho người khác cũng tiện cho ta... Tướng quân, cuộc chiến này thật sự không dễ đánh, ngài nghiêm túc giải quyết đi. Ta cũng đã tòng quân nhiều năm rồi, lần đầu tiên gặp đối thủ như vậy."

Hắn ta nhìn về phía Thẩm Lãnh rất nghiêm túc nói: "Đánh giặc đã lâu như vậy, lần đầu tiên có cảm giác không nỡ đánh kẻ thù."

Bình Luận (0)
Comment