Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 722 - Chương 722: Tìm Hiểu

Chương 722: Tìm hiểu Chương 722: Tìm hiểu

Thẩm Lãnh hạ lệnh cho đội thuyền neo đậu ở bờ biển canh phòng, hắn dẫn thân binh doanh đi theo Lý Văn Sơn đến đại doanh quân Ninh ở đỉnh Phi Lai. Nơi này có vị trí đặc biệt, đi về phía tây không đến năm mươi dặm chính là Bùi Huyện, đi hướng đông không đến sáu mươi dặm chính là huyện Tu Du, quân Ninh xây dựng cơ sở tại đây có thể phối hợp tác chiến cả hai bên, cùng thủ quân của Bùi Huyện và huyện Tu Du xếp thành hình tam giác bảo vệ lẫn nhau, hơn nữa như vậy sẽ kéo dài trận tuyến quân đội của Nhật Lang quốc. Quân đội Nhật Lang quốc cũng không dám cường công, đương nhiên có lẽ bọn họ căn bản cũng không nghĩ tới việc cường công.

Đại doanh Phi Lai Phong vốn là quân doanh có từ thời Điệu quốc, có đầy đủ phương tiện, ngoại trừ quân Ninh ra còn có ba vạn hàng binh Điệu quốc được cải biên qua chờ điều khiển. Ba vạn hàng binh này được đổi thành Điệu quốc vệ tân quân thứ bảy, tướng quân lãnh binh là người Ninh, trước kia cũng là tướng quân chiến binh ngũ phẩm Hồ Kiến đạo Đại Ninh, hiện giờ thăng làm tòng tứ phẩm, tên là Đỗ Nha.

Lúc Trần Nhiễm nghe được cái tên này liền không nhịn được cười, người khác thấy gã cười thì không hiểu sao, chỉ là gã nhớ đến đội chính thân binh doanh Lục Nha dưới trướng mình, cũng không biết cha mẹ hai người này nghĩ như thế nào, lúc đặt tên cho bọn họ lại nhất quyết phải dùng một chữ "nha" (quạ). Người Trung Nguyên vẫn luôn cảm thấy quạ đen là vật xui xẻo, nhưng cổ ngữ có câu quạ con mớm quạ già, nghĩ chắc đặt tên này là nhắc nhở đứa trẻ phải biết hiếu thảo.

Lục Nha, Đỗ Nha, đọc nghe khá giống nhau.

Đội ngũ lao đi ầm ầm trên quan đạo, sau khi nhìn thấy phong tỏa của quân đội Nhật Lang Thẩm Lãnh liền tin lời Lý Văn Sơn nói, đâu giống như là đang phong tỏa đường, giống như đang duy trì trật tự giao thông hơn. Nhìn thấy mấy trăm kỵ sĩ quân Ninh lao vụt đến, những sĩ binh Nhật Lang quốc kia cũng không sợ, đương nhiên cũng sẽ không chặn lại, thậm chí còn mở hàng rào chặn đường cho quân Ninh đi qua, nếu vẫy tay nữa thì giống như là quân liên minh hơn...

Nhìn quân Ninh ùn ùn kéo qua, một tên binh lính Nhật Lang quốc bất mãn hừ một tiếng: "Cũng không phải là không cho qua, làm gì mà vội vậy? Chướng khí mù mịt."

Một tên binh lính Nhật Lang quốc khác nói: "Đúng vậy, từ từ đi qua không được sao? Không có lòng công đức."

Thẩm Lãnh dẫn thân binh doanh theo Lý Văn Sơn đến đại doanh đỉnh Phi Lai. Thành trại của đại doanh xây dựng rất kiên cố, tường gỗ cao hai trượng, trên tường có lắp đặt máy bắn nỏ, các binh sĩ canh phòng nghiêm ngặt. Tuy rằng kẻ thù không thiện chiến, và chiến binh Đại Ninh không có mấy địch thủ trên đất liền nhưng trước giờ chiến binh đều chưa từng khinh thường bất kỳ một đối thủ nào, khinh thường là chuyện sau khi đánh thắng đối phương.

Vào doanh trại đỉnh Phi Lai, Thẩm Lãnh không đến đại sảnh nghị sự mà đi thẳng lên chỗ cao, các tướng lĩnh quân Ninh đang chờ trong đại sảnh nghị sự nhận được thông báo đều ùa ra ngoài đi đến chỗ cao bên này. Đỉnh Phi Lai không hung hiểm nhưng vị trí quá quan trọng, bãi biển ngoài huyện Tu Du là nơi thích hợp nhất để đổ bộ vào hải cương nam bộ Điệu quốc. Huyện Tu Du là huyện thương nghiệp lớn của Điệu quốc, bến thuyền bên kia mỗi ngày có thể có mấy trăm chiếc thuyền lui tới, lúc bận rộn nhất có hơn một ngàn con thuyền ra vào. Huyện Tu Du còn có quan đạo nối thẳng tới đô thành Điệu quốc cũ, hiện giờ được hoàng đế bệ hạ Đại Ninh đổi tên là thành Nam Cố, cũng cùng mang ý nghĩ như đổi tên đô thành Cầu Lập là thành Nam Bình.

Đỉnh Phi Lai chặn quan đạo, có đại doanh ở đây thì kẻ thù sẽ không thể nào từ quan đạo đi thẳng lên hướng bắc.

Thẩm Lãnh đứng ở đài quan sát giữa sườn núi giơ thiên lý nhãn lên nhìn ra hướng xa xa, ngoài đại doanh khoảng hai mươi dặm chính là doanh địa của đại quân Nhật Lang quốc, liên miên một vùng, nhìn quả thật là quy mô khổng lồ.

"Sao doanh địa này lại xây dựng tán loạn như thế?"

Thẩm Lãnh buông thiên lý nhãn xuống: "Lý tướng quân, những người Nhật Lang này vẫn chưa thực sự tiến công lần nào?"

"Chưa từng có." Lý Văn Sơn nói: "Lúc trước ta cũng thấy khó hiểu cho nên cố ý sắp xếp thám báo ra ngoài bắt mấy người Lang Nhật về thẩm vấn, lại tìm thương nhân Điệu quốc có buôn bán với người Lang Nhật đến hỏi, bọn họ đều nói thật ra người Lang Nhật căn bản là không biết đánh trận, còn kém hơn người Điệu quốc nhiều. Điệu quốc thực lực hơn xa Cầu Lập nhưng nhiều năm như vậy cũng chưa từng thắng một lần, người Cầu Lập đánh người Điệu hoàn toàn không ngóc đầu lên nổi. Mà Nhật Lang quốc từ khi lập quốc đến nay đã mấy trăm năm cũng chỉ từng đánh một trận chiến tranh... Chính là trận chiến với An Tức, nếu lần đó An Tức đánh thật sự, có thể Nhật Lang quốc đã sớm bị diệt rồi."

Lý Văn Sơn nói: "Ta thăm dò được Nhật Lang quốc từ trên xuống dưới đều không có lòng hiếu chiến, thậm chí người của hoàng tộc cũng không có dục vọng gì đối với ngôi vị hoàng đế. Sau khi lão hoàng đế của Nhật Lang quốc mất tích ly kỳ, hoàng tộc đề cử trưởng tử Á Khố Để của lão hoàng đế lên ngôi, nghe đồn vị hoàng trưởng tử này đã quy y xuất gia ngay trong đêm để không làm hoàng đế, vì thế mọi người trong hoàng tộc lại đi gặp nhị hoàng tử Ngõa Tây Lí. Ngõa Tây Lí là bị bắt trở về khi đang trên đường đến chùa xuất gia, miễn cưỡng làm hoàng đế."

Lý Văn Sơn liếc nhìn nhìn Thẩm Lãnh rồi nói tiếp: "Lần này là Ngõa Tây Lí ngự giá thân chinh..."

Thẩm Lãnh: "Ngự giá thân chinh mà đánh thành ccc này?"

Lý Văn Sơn: "Tướng quân đừng yêu cầu cao như vậy, dù sao cũng không phải người nhà chúng ta."

Thẩm Lãnh: "Đoạn đường này vội vàng tới đây, ta vốn tưởng rằng bên này nước sôi lửa bỏng, sau khi tới mới phát hiện đối thủ mới lạ thoát tục như vậy, nhất thời trong lòng ta cũng chưa thích ứng được."

Lý Văn Sơn: "Hiểu, ta cũng mất tận mấy tháng để thích ứng mà còn cảm thấy dường như đang đùa giỡn."

Lý Văn Sơn giới thiệu: "Hoàng đế Nhật Lang quốc Ngõa Tây Lí này cũng rất thú vị. Sau khi dẫn binh đổ bộ lên bờ chuyện đầu tiên hắn làm chính là xây dựng một tòa hành cung ở trong đại doanh, để tỏ lòng bác ái từ bi của Nhật Lang quốc, hành cung này mở ra cho người ngoài..."

Thẩm Lãnh: "..."

Lý Văn Sơn tiếp tục nói: "Ngõa Tây Lí dẫn mấy trăm tăng nhân đi theo đội quân, nghe nói đều là cao tăng đại đức của Nhật Lang quốc, nói là hành cung nhưng cũng chỉ là doanh trại nhìn quy mô có vẻ lớn hơn một chút. Ngõa Tây Lí phái kỵ binh đi các nơi chung quanh tuyên truyền, nói là có cao tăng từ Nhật Lang quốc tới giảng giải thiền pháp, hoan nghênh bách tính Điệu quốc tới nghe, nhưng hắn mang theo mấy trăm vị cao tăng, nhất thời không biết quyết định để cho ai giảng đầu tiên, cho nên Ngõa Tây Lí quyết định tự giảng."

Thẩm Lãnh: "Đường đường một hoàng đế..."

Trần Nhiễm ở bên cạnh nói thầm một câu: "Hóa ra là một tên rất dễ thương."

"Có người đi không?" Thẩm Lãnh hỏi.

Lý Văn Sơn cười ngượng: "Ta đã đi..."

Thẩm Lãnh cũng ngây người: "Ngươi đã đi?"

Lý Văn Sơn nói: "Ta thay y phục của bách tính phổ thông rồi đi. Lúc ấy quả thật có chút không yên, sợ bị phát hiện ra không phải là người Điệu, sau khi đi rồi mới phát hiện lo lắng đều là dư thừa. Thứ nhất, bọn họ cũng không kiểm tra gì cả, sau khi xác định trên người không mang binh khí liền để cho ta vào. Thứ hai hoàng đế Ngõa Tây Lí dường như rất cấp thiết muốn thể hiện mình cho nên không ngừng thúc giục cho người vào."

Thẩm Lãnh hỏi: "Có nhiều người đi nghe hắn giảng giải thiền pháp không?"

"Không nhiều lắm, cũng chỉ hơn một trăm người."

Lý Văn Sơn nói: "Đều là người của ta."

Thẩm Lãnh thở dài: "Hắn nên cảm ơn ngươi."

Lý Văn Sơn thở dài: "Lúc ấy thật muốn tìm cơ hội bắt hắn về nhưng quả thật không tiện xuống tay lắm."

Thẩm Lãnh hỏi: "Hắn đã nói những gì?"

"Nghe không hiểu."

Lý Văn Sơn nói: "Ngay cả người Điệu cũng chưa chắc đều nghe hiểu được tiếng Nhật Lang huống chi là ta. Trong số những người ta mang đến có một thương nhân Điệu quốc hiểu tiếng Nhật Lang, dù sao lúc hắn gật đầu thì chúng ta liền gật đầu theo, lúc hắn tán thưởng thì chúng ta liền tán thưởng theo, người của chúng ta nếu nói tiếng của người Điệu thì cũng là không đến mức bị lộ."

Thẩm Lãnh nói: "Lá gan của ngươi cũng không nhỏ."

"Vốn dĩ sau khi nhận được tin tức ta nghĩ là được ăn cả ngã về không, dù sao Nhật Lang cũng có đại quân hai mươi vạn binh, nghe đồn còn là quân đội tinh nhuệ nhất của Nhật Lang quốc nữa. Khi đó chỉ nghĩ nếu có thể bắt Ngõa Tây Lí thì có thể không chiến mà thắng, về phần sống chết, các huynh đệ chiến binh của Đại Ninh có khi nào để ý đến sống chết. Mấy lần ta tìm cơ hội muốn xông tới bắt Ngõa Tây Lí, khổ nỗi khoảng cách quá xa nên không có cách nào động thủ, nghe hắn nói khoảng chừng một nửa canh giờ mới xong, lúc đi ra thì đầu óc choáng váng rồi. Ngõa Tây Lí còn sai thủ hạ phát cho chúng ta mỗi người mười lượng bạc."

Thẩm Lãnh: "..."

Lý Văn Sơn thở dài: "Ta tòng quân đến nay đã sắp hai mươi năm, cũng đã đánh tất cả năm mươi trận chiến lớn nhỏ, lần đầu tiên gặp kẻ thù như vậy. Tướng quân, thậm chí ta còn mê mang luôn rồi, không biết đánh như thế nào mới được."

"Trước hết làm rõ xem rốt cuộc tại sao bọn họ lại đến, lúc trước hoàng đế Điệu quốc cầu viện bọn họ cũng không đến, bây giờ lại đột nhiên đến đây..."

Thẩm Lãnh khẽ nhíu mày: "Nếu như là An Tức đứng sau lưng Nhật Lang quốc muốn thăm dò, trận chiến này cuối cùng vẫn phải đánh."

Lý Văn Sơn nói: "Có thể chính là An Tức ở sau lưng ép buộc Nhật Lang quốc xuất binh thăm dò, có lẽ hiện tại trong quân Nhật Lang quốc còn có người An Tức."

Thẩm Lãnh đi tới đi lui ở trên đài cao, trầm tư một lát rồi nói: "Phái người đến đại doanh Nhật Lang quốc, ta muốn gặp Ngõa Tây Lí."

Lý Văn Sơn giật thót mình: "Tướng quân!"

Thẩm Lãnh nói: "Những gì Ngõa Tây Lí biểu hiện ra ngoài chưa chắc đã là dáng vẻ chân thật của bản thân hắn. Nếu hắn không muốn đánh mà có người buộc hắn đánh thì hắn chỉ có thể ở làm ra vẻ như vậy mà thôi, nhưng hắn còn muốn để cho chúng ta biết là có người ép buộc hắn tới nên mới có đấu pháp như hiện tại của quân đội Nhật Lang. Ta không tin quân đội của một quốc gia lập quốc đã mấy trăm năm lại kém cỏi đến như vậy, không đề phòng, không chặn đường, không tiến công... Hắn muốn cho chúng ta hiểu nổi khổ tâm của hắn, về phần việc mở quân doanh ra để giảng giải thiền pháp có vẻ giống trò đùa hơn đó, cũng là muốn để cho chúng ta nhìn thấy thái độ của hắn."

Lý Văn Sơn nói: "Nhưng tướng quân đích thân đi gặp hắn vẫn là không ổn."

"Ngươi cũng đi được, sao ta lại không đi được."

Thẩm Lãnh nói: "Huống hồ có thể sắp xếp một chỗ nào đó ở giữa đại doanh quân Nhật Lang và đại doanh Phi Lai Phong của chúng ta. Chỉ cách nhau khoảng hai mươi dặm, đất bằng phẳng, đài quan sát trong thành trại chúng ta có thể nhìn thấy nhất cử nhất động bên đại doanh quân địch, có gì bất thường là có thể chi viện bất cứ lúc nào, bọn họ ngay cả phục binh cũng không có chỗ ẩn nấp. Phái người đi nói với Ngõa Tây Lí, ta mang thư của phụ thân hắn tự tay viết đến."

Lý Văn Sơn: "Thư của cha hắn tự tay viết?"

Trần Nhiễm ở bên cạnh nghe, bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề mang tính học thuật... Tại sao dùng hai chữ "cha hắn" này lại có vẻ ôn hòa một chút, đổi chữ cha thành chữ mẹ là ý vị lập tức thay đổi? (1) Lại nghĩ thêm, nếu lại đổi chữ hắn thành chữ ngươi (2), vậy thì có thể sẽ đánh nhau rồi...

Thẩm Lãnh đi xuống chân núi: "Tới chỗ gần xem đại doanh của bọn họ trước đã."

Một đám người đi theo Thẩm Lãnh xuống núi. Vào đến đại doanh Thẩm Lãnh búng tay một tiếng, hắc ngao đang trêu chọc ngựa ở một bên lập tức nhảy sang, ngựa kia cũng sợ đến nhũn chân. Sau khi hắc ngao đi sang, Thẩm Lãnh nhảy lên lưng chó, dẫn theo thân binh doanh ùn ùn kéo đi trước cái nhìn kinh ngạc của đám người. Lý Văn Sơn có chút ảo giác, ngay cả ngựa của thân binh doanh của Thẩm Lãnh cũng có vẻ xem thường những con ngựa khác trong ánh mắt...

Hắc ngao một chó khi trước, mấy trăm kỵ binh lao ra khỏi doanh địa tiến thẳng đến đại doanh của Nhật Lang quốc phía đối diện, lúc này Lý Văn Sơn mới kịp phản ứng triệu tập kỵ binh đi theo sau. Tuy rằng hiện tại gần như có thể xác định người Nhật Lang quốc cũng không phải là đến đánh nhau, nhưng lỡ như làm Thẩm Lãnh bị thương làm sao.

Trận chiến này à, mỗi một người đều cảm thấy rất kỳ diệu.

(1) với câu trúc câu này trong tiếng Trung, khi đổi chữ cha thành chữ mẹ sẽ biến thành câu chửi "con mẹ nó".

(2) trong trường hợp này sẽ biến thành câu chửi "con mẹ mày".

Bình Luận (0)
Comment