Việc đàm phán với Ngõa Tây Lí được đồng ý rất nhanh chóng, người được phái đi đại doanh Nhật Lang quốc trở lại nói Ngõa Tây Lí đồng ý gặp mặt ở bờ sông Ngõa Dao nằm giữa hai quân vào ba ngày sau. Sông Ngõa Dao là con sông chảy theo hướng nam bắc, cũng không có ngăn cách hai quân. Hôm qua Thẩm Lãnh ra ngoài đến gần đó đi lòng vòng, đường sông cũng không rộng hơn nữa mực nước cũng không sâu, hai bên bờ sông hoàn toàn không giấu được binh, đối với song phương mà nói đều là địa điểm có thể nhận được.
Thời tiết khá nóng, Thẩm Lãnh bưng một chậu lớn nước tắm cho hắc ngao, Trần Nhiễm đứng tựa một bên nhìn: "Cưỡi chó có cảm giác gì?"
Thẩm Lãnh không để ý đến gã.
Trần Nhiễm vẫn tự nói: "Người ở quê nhà trấn Ngư Lân chúng ta đều nói, cưỡi chó rách đũng quần, ta vẫn luôn quan sát ngươi, nếu ngươi là có chỗ nào không thoải mái thì nói cho ta biết, đừng nhẫn nhịn chịu đựng. Ta quen một vị lão đại phu chuyên trị tạp chứng khó chữa, ông ấy là Thẩm Tiểu Tùng."
Thẩm Lãnh trừng mắt lườm gã một cái.
Trần Nhiễm giơ tay lên dụi mắt: "Yên chó này của ngươi làm không hợp lý. Ngươi xem đường cong phần lưng của nó thật tuyệt đẹp, đâu cần đến yên chó gì, trực tiếp ngồi lên còn thoải mái hơn ngồi trên yên chó ấy chứ."
Thẩm Lãnh: "Vậy ngươi thử xem."
Trần Nhiễm: "Thử thì thử."
Gã đi đến bên cạnh hắc ngao vỗ vỗ đầu hắc ngao: "Ta chỉ thử thôi, ngươi đừng cắn ta."
Gã vắt chân leo lên lưng hắc ngao, sau đó lập tức trượt xuống, xoa mông sang một bên. Thẩm Lãnh hỏi: "Sao không ngồi thêm một lát nữa."
Trần Nhiễm: "Ngươi cắt lông chó đi, đâm..."
Thẩm Lãnh tắm cho hắc ngao xong, vỗ lên mông nó một cái: "Sang một bên chơi trứng đi."
Hắc ngao vui vẻ chạy đến bên cạnh Trần Nhiễm chạy vòng quanh Trần Nhiễm. Trần Nhiễm ngây người ra, sau đó đá một cước vào mông hắc ngao: "Con mẹ nó ngươi mới là trứng..."
Hắc ngao liếc mắt nhìn gã, trong ánh mắt có ý đại khái là đồ ngốc, ta không phải trứng, ta là chó, sau đó liền chuồn đi. Trần Nhiễm nhìn hắc ngao đi rồi mới ngồi xổm bên cạnh Thẩm Lãnh: "Trận này đã nghĩ xong sẽ đánh như thế nào chưa?"
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Lý Văn Sơn nói đúng, trận chiến này không dễ đánh. Nếu người của Nhật Lang quốc chỉ là không biết đánh trận, vậy thì cứ đánh thôi. Bọn họ không biết đánh trận không liên quan hệ tới chuyện ủy khuất hay không ủy khuất, không biết đánh trận mà lại khơi mào chiến tranh thì bị đánh là hợp tình hợp lý, đánh nhẹ cũng không được. Nhưng nếu như kiểu không biết đánh trận này là biểu hiện giả dối bọn họ thể hiện ra ngoài thì bọn họ cũng có nỗi khổ riêng... Vậy thì đánh nhẹ một chút."
Trần Nhiễm cười nói: "Xét đến cùng cũng phải đánh?"
"Nếu không thì sao?"
Thẩm Lãnh nói: "Bất kể là có có nỗi khổ riêng hay không, khởi động chiến tranh là sự thật, ta không có tư cách thay người bị chết trong chiến tranh tha thứ cho kẻ thù. Đừng quên, phàm là người chưa được phép bước trên thổ địa Đại Ninh đều là kẻ thù."
Trần Nhiễm ừ một tiếng: "Ta đang nghĩ, có cần ta dẫn các huynh đệ thân binh doanh mai phục dưới nước trước khi bắt đầu đàm phán hay không? Buổi tối chúng ta qua đó, ở đây không phải Bột Hải, không đến mức bị chết cóng dưới sông, mai phục hai ba canh giờ tuy cũng khó chịu nhưng vấn đề không lớn."
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Không cần."
Trần Nhiễm tò mò: "Rốt cuộc An Tức là một quốc gia như thế nào? Đại Ninh của phương Tây?"
"Ngươi thật đánh giá cao An Tức."
Thẩm Lãnh nói: "Hôm qua sau khi đi xem địa hình trở về, ta vẫn luôn đi gặp tù binh của Nhật Lang quốc và thương nhân của Điệu quốc, theo bọn họ thấy, người An Tức là một đám điên, Bọn họ đánh trận vì đánh trận, có những lúc thậm chí còn không phải là vì cướp đoạt, chỉ là bởi vì quá hiếu chiến. đến mức bọn họ căn bản sẽ không để lại đường lui để sau này thống trị như thế nào, mà là giết hết sạch người, tất cả lương thực tài vật cho dù đường xá xa đến mấy cũng phải gửi về quốc gia của bọn họ, giống như là kiến vậy, tìm được đồ ăn sẽ chuyển về tổ kiến. Bởi vì cờ của bọn họ là màu đen cho nên còn được gọi là Hắc Nghị Quân."
Trần Nhiễm: "Hắc Nghị? (1) Cái tên này cũng rất hiếm thấy."
"Cũng không hiếm thấy chút nào."
Thẩm Lãnh tiếp tục nói: "Đêm hôm qua ta gặp một thương nhân Điệu quốc từng đến bên đó, hắn từng nhìn thấy qua Hắc Nghị Quân đánh trận như thế nào. Hắc Nghị Quân giỏi sử dụng máy ném đá, máy ném đá của bọn họ chế tác tốt hơn chúng ta, tầm bắn xa hơn máy ném đá của chúng ta ít nhất là một phần ba. Khi vây công thành trì lớn, bọn họ sẽ dùng máy ném đá ném liên tục, sau khi đập tường thành sụp đổ mới tiến công, sau khi giết vào ngoại trừ thiếu nữ ra thì tất cả những người khác đều bị giết chết, nhất là trẻ con. Theo bọn họ thấy giữ lại trẻ con là căn nguyên của thù hận trong tương lai, cho nên giết trẻ con càng tàn nhẫn hơn, thậm chí hành hạ chúng đến chết để mua vui. Nếu như là tiến công thôn trại nhỏ, người An Tức sẽ trực tiếp dùng hỏa tiễn vây bắn, đốt rụi thôn, ép người từ trong thôn trại chạy ra ngoài, sau đó kỵ binh của bọn họ mới giết hại những thôn dân này."
Trần Nhiễm thay đổi sắc mặt: "Trên đời thật sự có người tàn nhẫn như thế sao? Còn tàn nhẫn hơn cả người Hắc Vũ?"
"Người Hắc Vũ hiếu chiến, nhưng lấy việc chiếm đất làm mục tiêu, người An Tức thì khác, bọn họ lấy việc giết chóc làm mục tiêu."
Thẩm Lãnh nói: "Thương nhân Điệu quốc nói khoảng hai mươi năm trước An Tức đã công diệt rất nhiều tiểu quốc Tây Vực, bởi vì chiến tuyến kéo quá dài mới không thể công phá Nhật Lang quốc. Nhật Lang quốc bỏ công sức xây dựng một bức tường thành gần hai ngàn dặm ở biên cảnh phía tây trong mười mấy năm để chống đỡ An Tức, nhưng nếu như người An Tức muốn tấn công thì tường thành cũng ngăn không được. Tính thời gian, trận chiến An Tức và Nhật Lang quốc đã trôi qua sắp được mười năm rồi, An Tức đã hoàn toàn khôi phục lại."
Trần Nhiễm: "Tiếp xúc với Nhật Lang, bọn họ biết phương Đông còn có một quốc gia cường đại hơn tên là Đại Ninh?"
Thẩm Lãnh: "Nếu là như vậy... Bệ hạ phải suy nghĩ xem phái ai đến phía tây làm tổng đốc rồi."
Trần Nhiễm: "Chỉ thích thái độ ngông nghênh như vậy của ngươi."
Thẩm Lãnh đứng dậy: "Chúng ta ra ngoài một chuyến."
"Đi làm gì?"
"Cuộc đàm phán với Ngõa Tây Lí là ba ngày sau, trong ba ngày này ta phải phân công người ra ngoài, ở huyện Tu Du và Bùi Huyện tìm kiếm thêm nhiều người từng đi đến nơi xa hơn của Nhật Lang quốc. Nếu trong tay bọn họ không có bản đồ hoàn chỉnh thì tụ tập mọi người lại xem thử có thể vẽ ra bản đồ hay không. Đi huyện Tu Du trước, bến thuyền huyện Tu Du có ít nhất mấy trăm chiếc thuyền không thể không dừng vì chiến tranh. Tuy rằng người Lang Nhật cũng không làm khó bọn họ, nhưng bọn họ cũng không dám tùy tiện đi, những thương nhân hải vận này đều là bản đồ sống."
Trần Nhiễm ừ một tiếng: "Ta đi triệu tập thân binh doanh."
Đúng lúc này hắc ngao từ bên ngoài chạy trở lại, miệng ngậm một con cá sấu chưa trưởng thành. Sông Ngõa Dao chảy qua bên dưới đỉnh Phi Lai, bên ngoài doanh trại chính là đường sông, Điệu quốc khí hậu ấm áp, gần như trong mỗi con sông đều có cá sấu. Từ sau lần được chơi ở Trường An có thể hắc ngao cảm thấy thứ này chơi hay, chủ yếu là da dày chịu được vài cú tát của nó, sau khi chạy ra ngoài đã tự đi bắt một con về.
Thẩm Lãnh ngây người ra: "Nghe đồn hình vẽ trên chiến kỳ màu đen của người An Tức chính là cá sấu."
Trần Nhiễm cười cười: "Điềm tốt."
Hắc ngao để con cá sấu kia xuống đất, sức xoay chuyển của cá sấu lớn cỡ nào chứ, nhưng ở trong miệng hắc ngao lại không thể cử động được. Trần Nhiễm cũng không phải chưa từng tiếp xúc với cá sấu, tất nhiên biết ứng phó với một con cá sấu khó cỡ nào, lúc này nhìn thấy bộ dạng kinh sợ của cá sấu trước mặt hắc ngao thì không nhịn được thở dài một tiếng: "Không cho cá sấu một chút thể diện nào cả."
Thẩm Lãnh: "Ngay cả cá sấu của Đại Ninh nó cũng không nể tình, còn cho con cá sấu này thể diện?"
Trần Nhiễm tò mò: "Dã thú thường thường đều thông minh hơn người, chúng trời sinh đã biết nhược điểm của đối thủ ở đâu, cắn một nhát đã không thể cử động được, ngươi nói có phải là nó cắn cá sấu tê liệt rồi không..."
Thẩm Lãnh: "..."
Thẩm Lãnh vừa đi ra ngoài vừa nói: "Đừng chơi nữa, chúng ta phải ra ngoài."
Hắc ngao hưng phấn lên, vỗ một phát làm rớt nửa đầu cá sấu, có thể trước đó con cá sấu đáng thương tuyệt đối không ngờ rằng có một ngày mình sẽ bị một con chó giết chết.
Thẩm Lãnh và Trần Nhiễm dẫn theo thân binh doanh đến huyện Tu Du, mà bên Nhật Lang quốc cũng đang thương lượng đối sách.
Ngõa Tây Lí ngồi trên bảo tọa có phủ một tấm da hổ trắng, nhìn các tướng quân trước mặt ai ai cũng có sắc mặt rất khó coi mà trong lòng cũng có chút ảo não. Đã rời quốc gia của mình rất lâu rồi, hắn ta nhớ cung điện của hắn ta, nhớ thú viên của hắn ta, nhớ gian thư phòng dài hai mươi trượng của hắn ta, cũng nhớ những thần dân nhìn thấy hắn ta liền kích động đến mức quỳ lạy.
"Bệ hạ."
Thừa tướng Nhật Lang quốc lớn La San cúi người nói: "Ba ngày sau sẽ đàm phán với tướng quân của người Ninh, bệ hạ đã nghĩ kỹ sẽ ứng đối như thế nào chưa? Người Ninh không giống người Điệu, nghe đồn người Ninh thiện chiến, chưa từng đánh thua. Điệu quốc hiệu xưng có trăm vạn tinh nhuệ, nhưng tổng cộng cũng chỉ có hơn mười vạn chiến binh Ninh quốc đánh vào Điệu quốc, người Điệu ngay cả một lần cũng không hề đánh thắng."
Ngõa Tây Lí liếc mắt nhìn La San một cái, đây là người mà hắn ta tín nhiệm nhất, tuy là một nữ nhân nhưng có đầu óc trí tuệ hơn tuyệt đại bộ phận nam nhân. Lần này hắn ta ngự giá thân chinh chính là chủ ý của La San, nếu lúc này hắn ta vẫn còn ở Nhật Lang quốc, có lẽ đã bị thích khách của người An Tức giết rồi. An Tức bức ép hắn ta giao ra một nửa đất đai phía tây của Nhật Lang quốc, hắn ta không chịu, sứ thần An Tức trú đóng ở Nhật Lang quốc giận tím mặt, chỉ vào mũi hắn ta mắng chửi trước mặt văn võ bá quan, dù vậy thì hắn ta cũng không dám làm gì người ta.
Càng làm cho người ta phẫn nộ hơn là còn chưa khai chiến mà một bộ phận quý tộc của Nhật Lang quốc đã chuẩn bị sẵn sàng đầu hàng người An Tức, thậm chí mấy năm qua còn không ngừng âm thầm gửi lợi ích cho An Tức. Nếu như khai chiến lời, những người này sẽ trở thành kẻ dẫn đường cho người An Tức, thậm chí sẽ giúp người An Tức giết hại đồng bào của chính bọn họ.
"Ngươi nghĩ thế nào?"
Ngõa Tây Lí nhìn về phía La San: "Là ngươi bảo ta mang binh đến Điệu quốc, bây giờ ngươi hỏi ta nên làm gì?"
La San nói: "Người An Tức là một con sói đói, chúng ta đánh không lại, người Ninh là một con sư tử mạnh mẽ, nếu chúng ta có thể khiến sư tử đi đánh sói đói, đây mới là kết quả tốt nhất."
Ngõa Tây Lí nói: "Nói thì nói như thế, ngươi có ý tưởng gì cụ thể một chút không?"
La san nói: "Ba ngày sau đi gặp tướng quân của Ninh quốc, bệ hạ đừng nói chuyện, để thần đàm phán."
Ngõa Tây Lí: "Một câu cũng không thể nói sao?"
La San: "Bệ hạ có thể nhìn sắc mặt của thần, khi thần gật đầu thì bệ hạ có thể nói."
Ngõa Tây Lí: "Ta thân quân chủ của Nhật Lang quốc, chẳng lẽ ngay cả quyền được nói cũng không có?"
La San: "Bệ hạ..."
Ngõa Tây Lí cười ha ha: "Ta nói đùa thôi, ngươi đừng để ý."
La San: "..."
Ngõa Tây Lí đứng lên hoạt động một chút: "Ta mang theo hai mươi vạn quân rời khỏi quốc gia, ta có tính là một đào binh không?"
Khuôn mặt vốn còn tươi cười của hắn ta từ từ ngưng trọng lại, không ai biết trong lòng vị hoàng đế luôn hi hi ha ha có vẻ cợt nhả này phải gánh áp lực lớn cỡ nào.
"Ta đã ruồng bỏ người dân của ta đúng không?"
La San không phản bác được.
Ngõa Tây Lí rời khỏi bảo tọa, quay lại liếc nhìn cái ghế này: "Phụ thân không thích ngồi ở đây, ca ca cũng không thích, thật ra ta cũng không thích... Ta cũng muốn trốn chứ, chờ khi nào giải quyết xong vấn đề của người An Tức, ta sẽ trốn. Ta đến Thành Thánh Tự Cầu Lập tìm phụ thân, xin người quy y cho ta, nhưng bây giờ ta phải đối mặt, ta vẫn là hoàng đế."
Mắt La San hơi ươn ướt, Ngõa Tây Lí vỗ vai nàng ta: "Đều giao cả cho ngươi."
(1) Hắc nghị: kiến đen.