Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 724 - Chương 724: Lòng Báo Thù Của Lão Nhân

Chương 724: Lòng báo thù của lão nhân Chương 724: Lòng báo thù của lão nhân

Trường An.

Hàn Hoán Chi nhìn ba thiên bạn thủ hạ nhưng dường như ông ta hơi xuất thần, nhìn ba người nhưng lại không biết đang suy nghĩ gì. Thiên bạn Phương Bạch Kính, Phương Bạch Lộc, Nhiếp Dã nhìn nhau, ba người đều là muốn nói nhưng lại thôi.

"Đã suốt mười tháng rồi."

Hình như cuối cùng Hàn Hoán Chi cũng lấy lại tinh thần, lúc nói ra năm chữ này giống như lại già thêm vài tuổi vậy.

"Đúng vậy, mười tháng rồi."

Nhiếp Dã lẩm bẩm nói: "Lúc Diêu Hổ Nô đại ca chết thì tướng quân Thẩm Lãnh rời Trường An không lâu, tính toán ngày thì đã đủ mười tháng rồi. Mười tháng rồi nhưng chúng ta vẫn không có bất cứ manh mối gì của hung thủ."

Tự trách, trong ngữ khí của gã tràn ngập vẻ tự trách.

Hàn Hoán Chi lắc đầu: "Là ta không nên để hắn đi một mình."

Phương Bạch Kính nói: "Lúc đại nhân bảo hắn đi cũng đã dặn rồi, chỉ là Hổ Nô huynh đệ hơi quá tự tin, đã dự đoán được Mộc Chiêu Đồng có khả năng ẩn thân ở đâu thì nên chờ chi viện trước... Đã mười tháng rồi, ta vốn không nên nói những câu này nữa, nhưng nhìn trạng thái của mọi người hiện tại xem, đại nhân tự trách, Nhiếp Dã tự trách, Bạch Lộc tự trách, ta cũng tự trách, cứ tiếp tục tự trách như vậy thì có tác dụng gì?"

Phương Bạch Lộc gật đầu: "Nhìn từ tin tức có thể tra được, hẳn là Mộc Chiêu Đồng đã đi thẳng xuống phía nam, nhưng dọc đường đi lão ta đều có người tiếp ứng cho nên cũng không tra được thuyền đò, không tra được bản ghi chép ra vào của các thành, càng không xác định được tuyến đường, chỉ có thể đoán được là đi về hướng nam."

"Gần đây có tin tức của hung thủ không?"

Hàn Hoán Chi nhìn về phía Phương Bạch Kính.

Phương Bạch Kính lắc đầu: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, người giết Hổ Nô huynh đệ cùng đi với Mộc Chiêu Đồng. Phỏng đoán từ các tin tức được tổng hợp lại, thuộc hạ nghi ngờ mục tiêu của Mộc Chiêu Đồng là Bình Việt đạo, cực có khả năng là lão ta có liên hệ với rất nhiều quý tộc Lâm Việt cũ, bên đó có người tiếp ứng lão ta."

"Vậy thì đi."

Hàn Hoán Chi cúi đầu nhìn miếng thiết bài trên bàn, đó là thiết bài của thiên bạn Diêu Hổ Nô. Sau khi Thẩm Lãnh rời Trường An ông ta sắp xếp người truy tra tung tích của Mộc Chiêu Đồng, Diêu Hổ Nô dẫn đội có phát hiện ở khu vực hồ Ư Đồ, nhưng Diêu Hổ Nô quá tự tin, gã không nghe lời dặn của Hàn Hoán Chi là chờ đợi chi viện sau khi phát hiện tung tích của Mộc Chiêu Đồng mà dẫn người vào núi, đợi đến khi người của phủ Đình Úy tìm được thì thi thể của Diêu Hổ Nô cũng đã trương phình lên rồi.

"Đại nhân, ta đi."

Nhiếp Dã nhìn về phía Hàn Hoán Chi: "Ta từng đi nam cương, tương đối quen thuộc Bình Việt đạo."

Thật ra người thích hợp đi Bình Việt đạo nhất là người Cảnh San và Cổ Lạc, khổ nỗi hai người bọn họ còn đang ở bắc cương.

Hàn Hoán Chi lắc đầu: "Ta tự đi, Phương Bạch Lộc theo ta, Phương Bạch Kính chủ trì sự vụ ngày thường của phủ Đình Úy, Nhiếp Dã phụ trách mọi việc ở thành Trường An thậm chí là cả Kinh Kỳ đạo, có chuyện gì nếu không quyết thì có thể đi xin lão viện trưởng chỉ điểm. Nếu nhân thủ không đủ dùng thì có thể đi xin chỉ, mời đại tướng quân Đạm Đài Viên Thuật điều người qua hỗ trợ."

Hàn Hoán Chi đeo thiết bài của Diêu Hổ Nô lên đai lưng của mình: "Sáng sớm ngày mai rời kinh, hai người các ngươi quản nhà cho tốt."

Phương Bạch Kính và Nhiếp Dã đồng thời chắp tay: "Tuân mệnh!"

Ba vị thiên bạn đều ra khỏi thư phòng, cửa đóng lại, trong gian thư phòng mờ tối này lại biến thành thế giới của một mình Hàn Hoán Chi, ông ta ngồi ở đó trầm tư, tay bất giác siết chặt miếng thiết bài kia. Mộc Chiêu Đồng mất tích, phát hiện tung tích của lão ta ở hồ Ư Đồ thuộc Khiêu Sơn, nhưng Diêu Hổ Nô đã chết, đình úy mang theo cũng đều chết hết, manh mối lập tức đứt đoạn.

Hiển nhiên Mộc Chiêu Đồng đã sớm chuẩn bị, lão ta không đi quan đạo mà là đi đường thủy, và còn dùng thuyền mới nên căn bản không tra được xuất xứ. Nếu lão ta không đi Đại Vận Hà mà là đi phân nhánh đường thuỷ, vòng đi vòng lại tuy rất chậm nhưng sẽ không có cách nào truy tra được. Đồ tiếp tế của lão ta có thể mua từ tay bách tính, thậm chí lão ta có thể đi vòng qua rất nhiều thành quan, cho dù là đi qua một vài huyện thành thì cải trang cách ăn mặc một chút cũng sẽ không bị người khác phát hiện.

Nếu mục tiêu của Mộc Chiêu Đồng thật sự là Bình Việt đạo, lúc trước mình đi Bình Việt đạo tra án đã bỏ sót quá nhiều chuyện, mục tiêu của lúc đó là thế tử Lý Tiêu Nhiên, sau đó khi vụ án đông cương Lý Tiêu Nhiên tự sát kết thúc thì không ai bận tâm đến chuyện này nữa. Từ đầu đến cuối ông ta cũng không nghĩ những thần tử mất nước của Lâm Việt quốc trước kia có thể làm ra động tĩnh gì lớn, bây giờ xem ra thật sự đã đánh giá thấp Mộc Chiêu Đồng, cũng đánh giá thấp lòng báo thù của những người Lâm Việt kia...

Nhưng hiện giờ Bình Việt đạo đã an ổn thái bình, hai người Diệp Khai Thái và Diệp Cảnh Thiên cai quản, sau khi Diệp Cảnh Thiên tiếp nhận nam cương Lang Viên thì khắp cả Bình Việt đạo càng đừng hòng nổi lên một đóa bọt sóng gì. Mục đích Mộc Chiêu Đồng đi Bình Việt đạo là gì? Chỉ cần Lang Viên ở Bình Việt đạo ngày nào thì ai cũng đừng hòng gây rối.

Hàn Hoán Chi cúi đầu nhìn thiết bài trong tay, trong đầu lại xuất hiện dáng vẻ của Diêu Hổ Nô.

Trên đời này không có mấy người như Hàn Hoán Chi, vĩnh viễn đều là nhìn có vẻ rất hà khắc với thủ hạ nhưng ông ta đều quan tâm đến mỗi một người, quan tâm đến mức giống như huynh đệ ruột thịt, chỉ là ông ta không muốn thể hiện và cũng không quen thể hiện, nhưng Diêu Hổ Nô chết giống như khoét một dao trên ngực ông ta vậy.

Rời xa Trường An, rời xa trung tâm quyền lực, rời xa hoàng đế bệ hạ, Mộc Chiêu Đồng muốn làm gì?

Đúng lúc này cửa phòng bị đẩy ra két một tiếng, Hàn Hoán Chi ngẩng đầu lên nhìn, thật ra không nhìn cũng đoán được là ai. Đây là phủ Đình Úy, đây là độc viện của ông ta, bên ngoài có rất nhiều ám vệ, người có thể trực tiếp đi đến ngoài cửa thư phòng của ông ta ngoại trừ nàng ấy thì còn có thể là ai?

"Sao nàng lại tới đây?"

Hàn Hoán Chi đứng dậy, khóe miệng gợi lên nụ cười.

Vân Tang Đóa chắp tay sau mông đi đến bên cạnh Hàn Hoán Chi, hơi cúi người cười cười: "Hầm canh cho chàng."

Nàng lấy hộp cơm từ phía sau lưng ra đặt lên bàn giống như làm ảo thuật, sau khi mở ra mùi thơm liền phả vào mặt. Nàng đến Trường An đã một thời gian, và còn thuận lợi sinh một đứa con gái, đặt tên là Hàn Hằng, giống tên của một nam hài tử. Sau khi Thẩm Lãnh rời Trường An không đến một tháng thì Vân Tang Đóa đến, đó là sau khi bệ hạ biết nàng mang thai mới cố ý phái người đến thảo nguyên đón nàng về, hiện giờ đứa trẻ đã được 6 tháng, trông rất xinh xắn, mắt rất to, đẹp giống như ngôi sao trong bầu trời đêm vậy.

Hàn Hoán Chi áy náy cười cười: "Ngày mai ta phải rời kinh một chuyến, đại khái phải đi rất lâu, cả đi cả về tính ra cũng ít nhất một năm."

Sắc mặt Vân Tang Đóa hơi thay đổi, bàn tay đang múc canh cho Hàn Hoán Chi cũng khựng lại giữa không trung, nhưng nàng rất nhanh chóng mỉm cười: "Một năm mà thôi, trước đây nhiều năm như vậy không gặp nhau chẳng phải cũng sống được sao? Ta mang con về thảo nguyên trước, sau khi chàng về ta lại mang con đến Trường An."

Hàn Hoán Chi ừ một tiếng: "Về thảo nguyên đi thăm thú cũng tốt."

Vân Tang Đóa đưa bát cho Hàn Hoán Chi: "Bởi vì cái chết của huynh đệ chàng?"

Hàn Hoán Chi gật gật đầu.

Vân Tang Đóa đi đến phía sau Hàn Hoán Chi, bóp vai Hàn Hoán Chi: "Trước giờ chàng đều không muốn nói ra tâm sự với người khác, tất cả mọi phiền não, tất cả mọi áp lực chàng đều muốn tự gánh vác một mình, cho dù chàng khó chịu cỡ nào, phẫn nộ cỡ nào, lúc gặp ta chàng cũng sẽ cố gắng cười, nhìn vĩnh viễn đều ôn nhu như vậy... Nhưng mà, ta cũng muốn chia sẻ với chàng một ít, ta không muốn một mình chàng gánh vác vất vả như vậy."

Hàn Hoán Chi để bát xuống, xoay người ôm eo Vân Tang Đóa: "Ta không cần nói gì với nàng cả, chỉ cần ta nhìn thấy nàng là phiền não trong lòng đều sẽ mất hết."

Vân Tang Đóa cười, hơi mặt đỏ: "Lừa đảo."

Hàn Hoán Chi áp mặt vào người nàng cảm nhận tiếng tim đập của nàng, tiếng tim đập giống như có ma lực làm cho trái tim vốn sa sầm không thể bình tĩnh của Hàn Hoán Chi từ từ trở nên an tĩnh lại.

"Ta để Húc Nhật Liệt lại cho chàng."

Vân Tang Đóa nói: "Hắn là dũng tướng hàng đầu trên thảo nguyên, nếu đánh nhau thì chỉ từng thua Mông ca một lần thôi. Ta không thể đi theo chàng đến nam cương, có Húc Nhật Liệt đi theo thì chúng ta cũng an tâm một chút, cho nên chàng đừng từ chối ta."

Hàn Hoán Chi gật đầu: "Ta nghe nàng."

Vân Tang Đóa: "Vậy thì chàng cũng mang theo cả tám trăm ngân lang vệ của ta."

"Nhiều quá, ta mang đi hết thì nàng làm sao?"

"Vậy thì sáu trăm."

"Ta mang một trăm là đủ rồi."

"Năm trăm!"

"Hai trăm, nhiều nhất là hai trăm, không thể nhiều hơn nữa."

Vân Tang Đóa nghĩ hai trăm ngân lang vệ cộng thêm Húc Nhật Liệt chắc là cũng miễn cưỡng đủ dùng cho nên tâm trạng của nàng cũng trở nên tốt hơn, không có nặng nề như lúc vừa mới nghe tin nữa.

"Đã nói là một năm rồi."

Vân Tang Đóa ôm đầu Hàn Hoán Chi, ôm rất chặt: "Một năm mà chàng không trở lại, ta sẽ mang con đi tìm chàng."

Cùng lúc đó, Tây Thục đạo, núi Thanh Hoàn ngoài thành Vân Tiêu, trong núi có một ngôi đạo quán nhỏ, không phải đạo quán mà Thẩm tiên sinh ở trước đây. Tây Thục đạo nhiều núi lớn trùng điệp liên miên bất tận, trong núi có nhiều đạo quán, đạo nhân tu hành chú trọng đến gần tự nhiên, đạo nhân thời thịnh thế thường thường rất ít khi xuất thế hành tẩu, mỗi khi thiên hạ loạn thế thì đạo nhân phần lớn là sẽ cầm kiếm xuống núi.

Đạo quán nhỏ này đã có mấy trăm năm lịch sử, đạo quán cũng không mở cửa cho người ngoài nên cũng không thể nói đến hương khói thịnh vượng hay không thịnh vượng, nhưng mà không có hương khói, đạo quán nhỏ này làm sao sinh tồn được?

Bởi vì có người nuôi.

Mộc Chiêu Đồng ngồi ở trong viện cảm nhận gió núi xuyên qua rừng tùng, không khí đó khiến lão ta cảm thấy thích thú.

"Các lão, bước tiếp theo?"

Tuần Trực thật cẩn thận liếc nhìn Mộc Chiêu Đồng một cái. Ông ta từng vô cùng khinh thường Mộc Chiêu Đồng nhưng bây giờ đã tâm phục khẩu phục Mộc Chiêu Đồng, thậm chí còn kính nể. Ông ta mới hiểu được nhiều năm như vậy vị trí đại học sĩ không phải phóng ra tất cả khả năng của Mộc Chiêu Đồng mà là áp chế năng lực của lão ta, nếu tất cả khả năng của Mộc Chiêu Đồng đều phóng xuất ra, giang sơn cũng sẽ đổi màu.

"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là người của Nhật Lang quốc đã đánh vào Điệu quốc rồi."

Mộc Chiêu Đồng nhìn bàn cờ trên bàn đá trước mặt: "Lúc ta rời Trường An đã nói muốn làm cho bệ hạ không thoải mái, hắn một lòng muốn đánh bắc cương, vậy thì kéo chân bệ hạ một chút. Người An Tức hung tàn, để cho người An Tức quấy rối nam cương, Đại Ninh sẽ điều động thêm nhiều binh lực đi Điệu quốc, tất nhiên đại quân Lang Viên bên Bình Việt đạo này cũng sẽ điều qua, đến lúc đó Bình Việt đạo binh lực hư không, những cựu thần Lâm Việt cũ vẫn chưa chịu phục kia sẽ có cơ hội. Bệ hạ quan tâm đến người hơn quan tâm đến cương thổ, nếu là người như Trang Ung, Thẩm Lãnh và Diệp Khai Thái, Diệp Cảnh Thiên chết trên chiến trường sẽ luôn làm bệ hạ thương cảm... Bọn họ đều là quân nhân, quân nhân chết trên chiến trường, là chết có ý nghĩa."

Tuần Trực dùng ngữ khí khiêm tốn hỏi: "Sớm sắp xếp cựu thần của Lâm Việt đi tiếp xúc với người Điệu quốc, sau đó để cho người Điệu quốc đi tiếp xúc với người An Tức, chẳng lẽ các lão không lo một khi Điệu quốc bị An Tức chiếm đi, vậy thì sẽ trực tiếp uy hiếp đến nam cương Đại Ninh?"

"Không uy hiếp được."

Mộc Chiêu Đồng nói: "Ngươi biết An Tức ở đâu không?"

"Học sinh không biết."

"An Tức rất xa..."

Mộc Chiêu Đồng thở ra một hơi thật dài: "An Tức không có khả năng đánh đến Đại Ninh, nhiều nhất cũng chỉ là cướp bóc Điệu quốc một lượt mà thôi. Có phải là ta từng nói Thẩm Lãnh không quan trọng, quan trọng là khiến hoàng đế đau lòng khó chịu không?"

"Các lão từng nói vậy."

"Nhưng ngày nào Thẩm Lãnh không chết, làm sao ta cam tâm được chứ?"

Mộc Chiêu Đồng cầm quân cờ trong tay đặt thật mạnh lên bàn đá: "Hàn Hoán Chi tưởng ta đi Bình Việt đạo, hắn nhất định sẽ đích thân dẫn người đi Bình Việt đạo truy tra tung tích của ta. Ta đã cho người đào một cái hố rất lớn ở bên Bình Việt đạo kia, nếu cái hố này vẫn không thể chôn được Hàn Hoán Chi thì hắn thật sự là được trời chiếu cố."

Lão ta vịn bàn đá chầm chậm đứng lên: "Ngươi đi Bình Việt đạo đi, nếu có thể thì lại đi Điệu quốc xem thử, gặp nhiều đi nhiều một chút, đều là rèn giũa."

Tuần Trực cúi đầu: "Học sinh biết."

Bình Luận (0)
Comment