Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 725 - Chương 725: Ta Thích Ánh Mắt Của Ngươi

Chương 725: Ta thích ánh mắt của ngươi Chương 725: Ta thích ánh mắt của ngươi

Trên thế giới này phức tạp nhất chính là con người, con số vô cùng cực, nhân tính vô cùng cực.

Sở vong, không phải vong ở đời Sở hoàng cuối cùng, mà là sự mê muội bất lực của mấy đời Sở hoàng trước ông ta, ông ta có lòng cũng không thể xoay chuyển trời đất. Nhật Lang quốc hưng thịnh mấy trăm năm, mỗi một đời hoàng đế cũng không hoàn toàn giống nhau, nhưng đến đời Ngõa Tây Lí thì thật sự là làm được vô vi mà trị. Hắn ta chưa từng quan tâm đến quốc sự gì, cho dù là An Tức hùng hổ gây hấn Nhật Lang đã có xu hướng mất nước, hắn ta cũng vẫn như vậy, sống như một đứa trẻ vô ưu vô lự, tùy hứng làm bậy.

Nhưng hắn ta cũng sẽ tự trách, cũng sẽ buồn, thậm chí sẽ cảm thấy áp lực khổng lồ, nhưng mà người như thế chỉ cần chuyển hướng suy nghĩ là sẽ quên.

Giống như cho hắn ta một thứ mới lạ là hắn ta có thể chơi cả nửa ngày, sau đó tùy tay ném vào trong góc, không bao lâu sau là sẽ quên mình từng có thứ đó, cho nên có lúc đại thừa tướng La San sẽ nghĩ nếu Nhật Lang quốc bị diệt, bệ hạ vẫn còn sống, đại khái không đến mười năm là hắn ta sẽ hoàn toàn quên mình đã từng là một hoàng đế, hắn ta vẫn sống rất vô ưu vô lự.

La San cũng từng muốn trốn tránh, nàng ta đã làm rất nhiều và cũng rất vất vả. Nàng ta cũng muốn cường quốc và cũng muốn chế bá, nhưng mà người dân của Nhật Lang quốc không nghĩ như vậy. Đại bộ phận người Nhật Lang quốc chán ghét chiến tranh, theo bọn họ thấy thì có một vạn cách có thể giải quyết tranh chấp, ví dụ như trả tiền, cần gì phải đánh nhau?

Nhật Lang quốc rất giàu có, giàu có đến mức mỗi một nhà mỗi một hộ đều không lo áo cơm, thậm chí còn dư thừa không ít, có những lúc điều khó có thể giải thích chính là sự đối lập như vậy. Nhật Lang quốc giàu có như vậy, quân đội được trang bị hoàn mỹ, mỗi một binh lính đều được vũ trang đến tận răng nhưng tuyệt đối đánh không lại người Cầu Lập, cũng nhất định đánh không lại người Bột Hải.

Có quốc gia nghèo khó nhưng lại hiếu chiến và cũng đánh giỏi, có quốc gia giàu có nhưng căn bản là không biết đánh trận, thế giới này cũng không nhiều có quốc gia đã giàu lại đánh giỏi, La San nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một nước là Đại Ninh có thể ngăn chặn tai ương diệt quốc cho Nhật Lang quốc. Đương nhiên bất cứ chuyện gì cũng có khả tự dưng mà đến, muốn cầu được Đại Ninh che chở thì cũng sẽ trả giá không ít, nhưng nếu là vấn đề có thể dựa vào tiền để giải quyết, hẳn là các bách tính của Nhật Lang quốc cũng vui vẻ đồng ý.

Thời hạn đàm phán đã đến, cấm quân Nhật Lang quốc hộ nhìn có vẻ uy vũ hùng tráng, trang bị hoàn mỹ tống hoàng đế và đại thừa tướng của bọn họ rời khỏi quân doanh, đến bờ sông Ngõa Dao chờ trước Thẩm Lãnh một bước. Ngõa Tây Lí vốn nghĩ mình thân là vua của một nước mà đối phương chỉ là một tướng quân, vậy thì đương nhiên nên là đối phương chờ mình mới đúng, nhưng La San nhất quyết muốn như thế này, hắn ta cũng là một người không chủ kiến cho nên liền theo ý của La San.

Nhưng mà để thể hiển rõ ràng thân phận đế vương của mình, hắn ta yêu cầu binh sĩ theo hắn ta đi đàm phán nhất định phải được lựa chọn nghiêm khắc, bất kể là chiều cao hay là tướng mạo đều phải lựa chọn cẩn thận, thay quân phục mới tinh, ngay cả binh khí đều thay đồ mới, lúc xếp hàng đi ra ngoài quả nhiên là uy phong lẫm liệt.

Hắn ta còn mang theo một con sư tử, một con hùng sư thật sự.

Con hùng sư này là lễ vật năm đó hoàng đế Điệu quốc tặng cho hắn ta khi hai người bọn họ gặp nhau, bây giờ mang theo con hùng sư này trở lại Điệu quốc, theo hắn ta thấy cũng là một kiểu nhân quả.

Bờ sông Ngõa Dao, các binh sĩ Nhật Lang quốc đã bày biện bàn ghế xong, còn đặt trái cây tươi lên trên. Hoàng đế Điệu quốc ngồi trên ghế nhìn về phương bắc chờ đợi người Ninh đến, hắn ta cũng không đợi bao lâu đã nhìn thấy xa xa có một đội kỵ binh phi ngựa đến. Hắn ta dẫn theo ba ngàn tinh giáp hộ vệ, còn đối với phương hình như chỉ có mười mấy người, áo giáp của bọn họ không quá sáng chói, đầu của bọn họ cũng không phải đồng đều xếp thành một đường thẳng, nhưng mười mấy người phóng ngựa đến đã có khí thế núi sông đều ở dưới vó ngựa, ngay cả sông Ngõa Dao ở bên cạnh dường như cảm nhận được khí thế của mười mấy kỵ binh kia nên trong nháy mắt cũng trở nên hào hùng.

Hùng sư của Ngõa Tây Lí đột nhiên ngẩng đầu lên giống như cảm nhận được sự uy hiếp, nó nhe răng nanh ra, ngay cả thuần thú sư ngự dụng ở bên cạnh cũng căng thẳng theo.

Thẩm Lãnh vỗ đầu hắc ngao, lúc dừng lại hắc ngao dùng ánh mắt khinh miệt liếc nhìn con hùng sư kia. Hùng sư trước đó còn có chút khí thịnh nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt của hắc ngao lại xuất hiện một chút e sợ, ngay cả răng nanh cũng thu vào.

Thẩm Lãnh nhảy xuống lưng chó, đại thừa tướng La San của Nhật Lang quốc vội vàng bước nhanh đến nghênh đón: "Có phải Thẩm tướng quân?"

Thẩm Lãnh chắp tay: "Đúng vậy."

La San tự giới thiệu bản thân, sau đó dẫn Thẩm Lãnh đi gặp Ngõa Tây Lí. Hắc ngao nhìn trái nhìn phải đều cảm thấy cái tên lông rậm kia không vừa mắt, lẳng lặng chuồn qua, hùng sư đầu tiên là rụt lại phía sau, dường như cảm thấy mình không thể lui vì thế lại nhe răng ra, trong cổ họng phát ra âm thanh khiến da đầu người ta tê rần.

Bộp!

Chân của hắc ngao tát một phát vào mặt hùng sư, hùng sư bổ nhào về phía trước... Hắc ngao dùng một chân ấn nó ở đó. Thoạt nhìn hình thể của hắc ngao còn lớn hơn con hùng sư này một cỡ, cái chân to lớn kia ấn lên lưng hùng sư, nó muốn dậy nhưng không dậy nổi.

Nhưng nó vẫn không nhận thua dễ như vậy, há mồm gầm một tiếng.

Bộp!

Móng vuốt của hắc ngao lại tát vào mặt nó một phát, trên mặt hùng sư xuất hiện vài vệt máu, không đợi hùng sư nhân cơ hội đứng dậy, bàn lớn kia lại ấn lên lưng nó.

Sắc mặt của Ngõa Tây Lí rất khó coi.

Thẩm Lãnh búng ngón tay, hắc ngao rời khỏi hùng sư với vẻ không tình nguyện, hùng sư bắt đầu gầm gừ, cố sức muốn giãy thoát khỏi dây thừng của thuần thú sư. Thuần thú sư liều chết kéo con sư tử đang muốn lao ra, đúng lúc này y nhìn thấy ánh mắt của bệ hạ, dường như đang ra hiệu cho y thả sư tử ra. Thuần thú sư ngây người, theo bản năng buông lỏng tay, hùng sư gầm một tiếng lao ra ngoài.

Một giây sau, hùng sư quay lại liếc nhìn dây thừng, lại nhìn hắc ngao đang ngồi chồm hổm ngồi ở đó với vẻ mặt khinh thường, nó cúi đầu ngậm dây thừng lại trở về bên cạnh thuần thú sư, cọ đầu vào chân thuần thú sư, thuần thú sư nhận lấy dây thừng, thế là hùng sư lại gầm gừ.

Trong ánh mắt hắc ngao có ý đại khái là ngươi còn không bằng một con cá sấu.

"Vị này..."

La San đi đến bên cạnh một tráng hán râu quai nón, giới thiệu với ánh mắt có chút hoảng hốt: "Vị này chính là tướng quân cấm quân của Nhật Lang quốc chúng ta, Già Lạc Khắc Lược."

Ánh mắt của Thẩm Lãnh vốn chỉ là lướt qua nhưng khi chạm phải ánh mắt của Già Lạc Khắc Lược thì tầm mắt của hắn trở lại lần nữa. Đây là một nam nhân tráng niên nhìn khoảng ba mươi mấy tuổi, không quá giống tướng mạo của người Nhật Lang quốc, rất cường tráng, rất cao, khuôn mặt hơi góc cạnh, râu rất dài. Thẩm Lãnh nhìn vào mắt y, y nhìn vào mắt Thẩm Lãnh, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Trong một khoảnh khắc nào đó, Thẩm Lãnh nhìn thấy trong ánh mắt của người này có vài chỗ tương tự với ánh mắt của Mạnh Trường An.

Hung dữ.

Nhưng nhìn y có vẻ như rõ ràng là mỉm cười, dường như cũng không cố ý làm cho ánh mắt trở nên hung dữ, có thể y còn cố ý áp chế dục vọng chiến đấu trong lòng mình nữa Thẩm Lãnh quá hiểu Mạnh Trường An, khi trong lòng Mạnh Trường An có chiến ý dâng lên sẽ là ánh mắt như vậy, giống như một giây sau sẽ rút đao lao lên vậy.

"Già Lạc..."

Thẩm Lãnh nhíu mày.

Không nhớ cái tên kia.

"Già Lạc Khắc Lược."

Già Lạc Khắc Lược lặp lại một lần, thế mà lại dùng tiếng Ninh, chỉ là nghe không được lưu loát lắm.

Thẩm Lãnh gật đầu: "Già tướng quân."

"Dựa theo tập quán của người Ninh các ngươi mà nói, Già Lạc Khắc Lược là của ta tên, ta họ Tu La. Ta vẫn luôn rất ngưỡng mộ văn hóa Đại Ninh cho nên cũng lấy cho mình một cái tên của người Ninh, nhưng dựa theo tập quán sinh hoạt của chúng ta, tên ở trước họ ở sau, lấy chữ đầu tiên trong tên cũ của ta, Già... Già Tu La."

Thẩm Lãnh nói: "Nói tiếng Ninh không tệ."

"Đã học từ mười mấy năm trước rồi, chỉ là ở Nhật Lang quốc không tìm được người Ninh dạy ta, là người Lang Nhật biết sơ về tiếng Ninh đã dạy ta cho nên chắc hẳn nói không được tốt lắm."

Thẩm Lãnh cười nói: "Đã rất khá rồi, tướng quân Tu La không phải người Nhật Lang quốc phải không?"

"Không phải." Già Lạc Khắc Lược nói: "Ta là người Bạch Thực."

Thẩm Lãnh nhíu mày, cũng chưa từng nghe qua tên của quốc gia này.

Già Lạc Khắc Lược giải thích một chút: "Bạch Thực tiếp giáp Nhật Lang quốc, cũng không xa. Từ nhỏ ta lớn lên ở Nhật Lang quốc, phụ thân ta là người Bạch Thực, mẫu thân là người Nhật Lang, về tướng mạo có lẽ ta giống phụ thân nhiều hơn."

Thẩm Lãnh ừ một tiếng, trong lòng cố gắng nhớ cái tên này.

Già Tu La.

Ngõa Tây Lí có chút bất mãn, sau khi đến nơi Thẩm Lãnh nói chuyện với hắn ta cũng không quá hai câu, ngược lại còn trò chuyện với Già Lạc Khắc Lược lâu như vậy, dường như hoàn toàn không để vị hoàng đế là hắn ta vào mắt. Hắn ta mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng bị La San ngăn lại.

"Thẩm tướng quân, ta biết ngươi là tướng quân rất lợi hại trong quân Đại Ninh, còn là một vị hầu tước, ta tin ngươi có thể thay mặt hoàng đế bệ hạ Đại Ninh..."

"Ta không thể." Thẩm Lãnh cắt ngang lời La San: "Ngoại trừ bản thân bệ hạ ra, không ai có thể thay mặt bệ hạ."

La San cười ngượng: "Vậy thì ý của tướng quân là mặc dù ngươi đích thân đến đây nhưng việc đàm phán cũng không có tiến triển gì? Ta nghe nói từ chỗ này đến Trường An phải đi mất mấy tháng, nếu tướng quân có chuyện gì cũng cần phải phái người về xin chỉ thị của hoàng đế bệ hạ Đại Ninh, vậy lần đàm phán này sẽ trở nên không có ý nghĩa."

Thẩm Lãnh nói: "Ngươi đã hiểu lầm hai điều. Thứ nhất ta là tướng quân cấp bậc cao nhất ở đây, các ngươi muốn nói gì cũng có thể nói với ta. Thứ hai... từ nơi này về Trường An nếu ngươi không vội thì đi thuyền ngồi xe phải đi hơn một năm."

La San nhìn về phía Ngõa Tây Lí theo bản năng, mà Ngõa Tây Lí thì nhìn về phía Già Lạc Khắc Lược theo bản năng.

Thẩm Lãnh ngồi xuống: "Bệ hạ muốn nói gì?"

Ngõa Tây Lí vừa muốn mở miệng, La San cũng vừa muốn mở miệng nhưng Già Lạc Khắc Lược đứng ở phía sau lại lên tiếng trước: "Nhường lại Điệu quốc, sau đó giao nộp thêm một trăm vạn lượng bạc, mười vạn lượng vàng coi như là quân phí viễn chinh của chúng ta."

Thẩm Lãnh khẽ nhíu mày.

La San và Ngõa Tây Lí đồng thời nhìn về phía Già Lạc Khắc Lược, Già Lạc Khắc Lược thì vẫn nhìn Thẩm Lãnh. Y đợi một lát không có được câu trả lời của Thẩm Lãnh, chỉ nhận được một ánh mắt khinh miệt, vì thế y giơ tay lên chỉ vào Thẩm Lãnh: "Giết hắn."

La San hoảng sợ.

Hơn trăm tráng hán từ trong hàng ngũ cấm quân xông ra lao thẳng tới chỗ Thẩm Lãnh, vậy nhưng Thẩm Lãnh vẫn ngồi ở đó không nhúc nhích. Lúc những người đó lao lên phía trước, thân binh do Trần Nhiễm mang theo giơ liên nỏ lên, sau khi ngón tay cử động, binh lính cấm quân Nhật Lang quốc nhào đến gần liên tiếp ngã xuống, nhưng Thẩm Lãnh lại không nhìn những người này mà nhìn các binh lính cấm quân khác. Tuyệt đại bộ phận mọi người đều có vẻ mặt sợ hãi, dường như nhất thời tất cả đều đã sợ cháng váng.

Binh sĩ nhào lên cực kỳ hung hãn, bọn họ cũng không lui lại vì liên nỏ sắc bén của quân Ninh. Mười mấy thân binh của Thẩm Lãnh bày trận ở ngay trước người hắn, đội năm người phối hợp lại, liên nỏ bắn hết thì thay phiên lắp tên vào, những binh sĩ dũng mãnh kia người nhào đến gần nhất ở khoảng cách không đến một trượng đã bị bắn ngã, rất nhanh đã có mấy chục cỗ thi thể nằm trên mặt đất, mà những binh lính ở phía sau lại giống như cái xác không hồn căn bản là không có cảm giác sợ hãi, vẫn đang lao lên phía trước.

Liên nỏ bắn hết.

"Đao!" Trần Nhiễm hét to một tiếng.

Mười mấy thân binh đồng thời rút hắc tuyến đao ra, đao trận bắn ra một mảng sát khí.

"Dừng lại."

Già Lạc Khắc Lược bỗng nhiên cười, xoay người đi trở về, những binh lính vốn đang xông lên phía trước kia lập tức dừng lại, không hề do dự chút nào. Già Lạc Khắc Lược cười lớn rời đi, mà những binh lính kia thì đi theo phía sau y, thậm chí không quay đầu lại.

Đi qua con hùng sư kia, Già Lạc Khắc Lược hừ một tiếng: "Lãng phí danh hiệu thú vương mà ông trời cho ngươi."

Bịch một tiếng, y đấm một cú vào đầu hùng sư, cơ thể hùng sư lật nghiêng rồi rơi thật mạnh xuống, co giật vài cái rồi chết.

Ngay trong thời khắc mọi người đang kinh ngạc, Già Lạc Khắc Lược bỗng nhiên rút bội đao của mình ra, ném đao qua đây từ khoảng cách chừng mười trượng, thanh loan đao kia tới quá nhanh, lực cánh tay đáng sợ đến mức khiến người ta chấn động, không ai kịp phản ứng. Loan đao kia xoay tròn đâm vào lưng Ngõa Tây Lí, mũi đao từ trong ngực đâm ra ngoài, sắc mặt Ngõa Tây Lí trắng nhợt, cúi đầu nhìn mũi đao kia, ánh mắt từ từ trống rỗng.

Già Lạc Khắc Lược hừ một tiếng: "Ngươi cũng lãng phí danh hiệu quân vương mà ông trời cho ngươi."

Y nhảy lên lưng ngựa: "Thẩm Lãnh, ta thích ánh mắt của ngươi."

Bình Luận (0)
Comment