Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 726 - Chương 726: Lâm Chiến

Chương 726: Lâm chiến Chương 726: Lâm chiến

Thẩm Lãnh chỉ cảm thấy tò mò, một tướng quân cấm quân ngang nhiên giết hoàng đế trước mắt mấy ngàn cấm quân mà vẫn có thể nghênh ngang bỏ đi, đi không hề chật vật một chút nào. Mấy ngàn người đứng ở đây mà không có ai dám ngăn lại? Giống như người phóng ngựa rời đi kia mới là hoàng đế, còn người ngã xuống chẳng qua là một con kiến không có giá trị.

La San ngồi bệt dưới đất, nhìn thi thể của hoàng đế ánh mắt vô hồn, một lát sau thì òa khóc lên, nàng ta có thể làm thế nào? Nhiều nam nhân như vậy cũng không có cử động nào, chẳng lẽ muốn bảo nàng ta xông lên chặn hung thủ giết bệ hạ lại ư?

Những cấm quân Nhật Lang quốc vây chung quanh nhất thời không biết làm gì, đám người bắt đầu tụ lại sang bên này, kẻ giết người đã đi rồi, hình như cho đến giờ phút này bọn họ mới kịp phản ứng rằng người chết là hoàng đế bệ hạ của bọn họ, nhưng dù vậy thì vẫn không có ai đuổi theo.

Bên phía đỉnh Phi Lai truyền đến từng hồi tiếng tù và, tinh kỵ Đại Ninh vốn đã bày trận sẵn sàng liền ùn ùn kéo đến.

Thẩm Lãnh ngồi ở đó vẫn không có hành động gì, trong nháy mắt người tên Già Lạc Khắc Lược kia đã làm rối loạn tất cả kế hoạch, hiện giờ hoàng đế của Nhật Lang quốc chết ở ngay trước mặt hắn, bình thường mà nói thì trận này là không thể tránh được rồi.

Mấy ngàn kỵ binh lao đến, Thẩm Lãnh giơ tay lên vẫy vẫy, Trần Nhiễm lập tức hạ lệnh cho thân binh thổi tù và, sau khi tiếng tù và vang lên, kỵ binh dừng lại ở cách đó không xa. Dừng lại đột ngột trong khi tốc độ như thế mà trận hình lại vẫn có thể khôi phục ngay lập tức, có thể thấy được sự rèn luyện hàng ngày của chiến binh Đại Ninh.

"Nói đi." Thẩm Lãnh liếc nhìn La San đang ngồi ở đó khóc lớn: "Người đó rốt cuộc là ai?"

"Hắn là người An Tức."

La San hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Thẩm Lãnh, giọng nói khàn khàn nói: "Hắn mới đến Nhật Lang quốc chúng ta trước khi ta khuyên bệ hạ xuất binh, là sứ thần do hoàng đế An Tức phái đến. Lúc trước có người An Tức ép buộc chúng ta giao ra một nửa quốc thổ, bệ hạ không đồng ý, An Tức có thể dấy lên sát tâm với bệ hạ cho nên ta khuyên bệ hạ lấy cớ đón thái thượng hoàng về để xuất binh Điệu quốc, làm như vậy là để tạm lánh An Tức. Già Lạc Khắc Lược đến Nhật Lang nhưng lại nói tìm gặp riêng ta, nói hắn cũng không thích cách làm của người An Tức, hắn bằng lòng ở lại Nhật Lang quốc làm quan phụ tá bệ hạ, có thể quay vần ở bên An Tức cho Nhật Lang, hơn nữa còn tặng cho bệ hạ một đôi ngọc bích. Bệ hạ nghĩ hắn chân thành liền sắp xếp để hắn làm việc ở trong cấm quân, thật ra hắn ckhông phải tướng quân cấm quân, chỉ là ta sợ tướng quân biết hắn là người An Tức cho nên..."

La San càng khóc lớn hơn: "Là ta đã hại bệ hạ."

Thẩm Lãnh nhìn nhìn, trên mặt đất có 2 – 3 binh sĩ trúng tên vẫn chưa chết, hắn chỉ chỉ: "Ngươi nên đi hỏi bọn họ thử xem."

Lúc này La San mới sực nhớ đến, khàn giọng mệnh lệnh cho cấm quân bắt mấy người bị thương kia. Mấy người kia cực kỳ hung hãn, cho dù đã không thể đứng được, kẻ ngồi kẻ nằm sấp nhưng đều cầm loan đao khua lung tung không cho người khác tới gần.

Trần Nhiễm dẫn người đi lên, đá một cước vào mặt tên binh lính ở gần nhất khiến hắn ta choáng váng, không bao lâu đã khống chế tất cả mấy thương binh này, kéo lê đến trước mặt Thẩm Lãnh.

"Ngươi có biết tiếng của người An Tức không?" Thẩm Lãnh hỏi La San.

"Biết."

La San lau nước mắt đi sang, hỏi một tên thương binh: "Rốt cuộc Già Lạc Khắc Lược là ai?"

Phụt!

Tên thương binh nhổ một ngụm nước miếng dính máu lên người La San, trong ánh mắt đầy vẻ khinh miệt: "Những người các ngươi không xứng biết thân phận của ngài ấy, sớm muộn gì đại quân An Tức cũng sẽ giết sạch các ngươi, những kẻ tiện dân giống như dê bò các ngươi, ngay cả tư cách phủ phục dưới chân ngài ấy cũng không có."

La San nhìn về phía Thẩm Lãnh, có chút xấu hổ phiên dịch lại, Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Giết đi."

Hắn nói xong rồi đứng dậy, La San vội vàng tiến lên kéo hắn lại, những cấm quân Nhật Lang quốc cũng tiên lên, Thẩm Lãnh thì không có phản ứng gì, Trần Nhiễm quay đầu lại, ánh mắt đanh lại: "Hửm?"

Mấy ngàn tinh kỵ đứng cách đó không xa đồng thời giơ liên nỏ lên.

"Tướng quân, đừng hiểu lầm."

La San vội vàng giải thích, những binh sĩ Nhật Lang quốc cũng bị dọa lui về sau mấy bước.

"Bệ hạ đã chết rồi, tướng quân bảo ta ứng đối như thế nào?"

Trong ánh mắt của La San ngập vẻ bất lực.

Thẩm Lãnh trầm mặc một lát, lấy bức thư của lão tăng ở thành Thánh Đồ từ trong ngực ra đưa cho La San: "Đây là thư của vị thái thượng hoàng mà ngươi nói viết, vẫn chưa kịp giao cho hắn..."

Hai tay đang nắm vạt áo của La San cũng run lên: "Vốn dĩ ta thương lượng với bệ hạ, nhất định là Già Lạc Khắc Lược cố ý ở lại bên cạnh bệ hạ để thăm dò tình báo, cho nên nhân lần này hội đàm với tướng quân sẽ nghĩ cách mượn tay tướng quân giết hắn đi, nếu người này mà chết..."

Thẩm Lãnh nói: "Nếu ta giết hắn, vậy thì trận chiến giữa Đại Ninh và An Tức sẽ nước chảy thành sông, mà Nhật Lang các ngươi sẽ tránh được họa chiến tranh. Chắc ngươi nghĩ như vậy?"

La San nhìn Thẩm Lãnh một cái, không dám nói thêm gì nữa.

Thẩm Lãnh thở dài: "Vốn định giết một nửa đội quân hai mươi vạn người xâm nhập Đại Ninh ta của các ngươi rồi mới cho các ngươi trở về, niệm tình hoàng đế của các ngươi đã chết, ta cho phép các ngươi buông giáp giới rời đi, sau khi về nước chuẩn bị chiến tranh cho tốt. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nói không chừng người An Tức đã đang tiến công phòng tuyến phía tây của các ngươi rồi, nếu bây giờ ngươi không mau chóng về quân doanh, có lẽ còn có biến cố lớn hơn nữa."

Sau khi nói xong câu đó Thẩm Lãnh xoay người, lúc hắc ngao chạy đến bên cạnh hắn còn quay lại liếc nhìn thi thể của hùng sư trên mặt đất, dường như có chút tiếc nuối.

Nhưng đúng lúc này trong quân doanh của Nhật Lang quốc bỗng nhiên vang lên từng hồi tiếng tù và, dường như quân đội đang tập kết. Thẩm Lãnh cưỡi hắc ngao dẫn quân rời đi, La San hạ lệnh cho thủ hạ khiếng thi thể của hoàng đế trở về, mấy ngàn cấm quân vốn nhìn uy phong lẫm liệt nhưng lúc này nhìn ai nấy cũng thất hồn lạc phách.

Sau khi Thẩm Lãnh trở lại doanh trại đỉnh Phi Lai không lâu, bỗng nhiên bên ngoài có người chạy tới bẩm báo là đại quân Nhật Lang quốc bị đánh tan, mấy ngàn cấm quân lúc nãy ra ngoài đã bị giết tan tác, chỉ có hơn trăm người bảo vệ đại thừa tướng La San chạy đến bên ngoài doanh trại Đại Ninh cầu cứu.

Thẩm Lãnh trầm tư một lát: "Đưa người vào."

Mới chỉ chưa tới một canh giờ trôi qua mà thôi đã lại gặp La San nữa, nàng ta giống như đã không còn ba hồn bảy vía, chỉ còn lại có một cái xác trống rỗng, ánh mắt đã cực kỳ vô hồn. Thẩm Lãnh nhìn thấy sự bi thương, nhìn thấy sự bất lực và cũng nhìn thấy sự tuyệt vọng ở nàng ta.

Thẩm Lãnh sai người rót một chén trà nóng cho nàng ta: "Quân đội đã bị Già Lạc Khắc Lược khống chế?"

La San ngẩng đầu nhìn Thẩm Lãnh một cái theo bản năng, sau đó gật đầu: "Phải... Ta cũng không ngờ hắn dám về đại doanh trước, sau đó vu cáo là ta cấu kết với người Ninh giết hoàng đế bệ hạ. Hắn nói là ta muốn làm hoàng đế của Nhật Lang quốc, cũng là ta cố ý giựt giây bệ hạ xuất binh, mục đích của ta chính là khiến cho bệ hạ chết ở Điệu quốc, những kẻ ngu xuẩn kia lại tin... Có tướng quân nghi ngờ thì bị Già Lạc Khắc Lược một đao chém chết, những người khác lại không dám phản kháng, đại quân hai mươi vạn binh, đại quân hai mươi vạn binh! Vậy mà dễ dàng rơi vào tay người An Tức như vậy."

"Những nam nhân này, tại sao những nam nhân này một chút tâm huyết cũng không có?!"

La San đột nhiên bộc phát cảm xúc khiến nàng ta gần như không khống chế được: "Chẳng lẽ bọn họ thật sự tin tưởng một người An Tức như vậy? Ta không tin là không có ai trong bọn họ nghi ngờ, ta cũng không tin bọn họ chắc chắn là ta giết bệ hạ, nhưng bọn họ lại sợ, có đại quân hai mươi vạn binh trong tay lại sợ mấy người An Tức, bọn họ còn dựa vào cái gì để làm nam nhân!"

Mắt nàng ta đỏ ngầu nhìn Thẩm Lãnh, chờ mong Thẩm Lãnh cho nàng ta một đáp án, nhưng Thẩm Lãnh chỉ bình tĩnh nhìn nàng ta như vậy.

Rất lâu sau La San lắc đầu: "Ta chưa từng nghĩ lại sẽ hoang đường như thế."

"Già Lạc Khắc Lược."

Thẩm Lãnh chậm rãi thở ra một hơi. Ngay cả hắn cũng không ngờ rằng Già Lạc Khắc Lược lại sẽ thật sự trở về cướp đoạt binh quyền. Một người An Tức, sau khi chém mấy tướng quân Nhật Lang quốc không nghe lời lại không có người nào còn dám phản kháng nữa, chuyện này nghe giống như là câu nói đùa, cho dù thật sự xảy ra ở trước mắt cũng khiến người cảm thấy có chút hư ảo. Đội quân được gọi là hai mươi vạn tinh nhuệ lại biến thành đao của người An Tức.

La San nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Bây giờ ta đã không trở về được nữa, bọn họ không ai tin tưởng ta, cho dù có người tin ta thì cũng sẽ không cho cơ hội ta nói thật. Sau khi Già Lạc Khắc Lược trở về đã giết chết mấy vị tướng quân, họ đều là người thân cận với ta, những người để lại đều là người ngày thường có chút mâu thuẫn với ta, hẳn là hắn đã sớm dự mưu."

Thẩm Lãnh nhìn về phía Trần Nhiễm đứng ở một bên: "Sắp xếp chỗ ở cho bọn họ, dùng tường gỗ ngăn cách, không được cho phép thì ai cũng không thể đi lại tùy ý, người nào tự tiện ra ngoài sẽ giết không tha."

Hắn nhìn về phía La San: "Nếu ngươi cũng là người của Già Lạc Khắc Lược thì ta càng nên bội phục hắn, nếu ngươi mang theo hơn trăm người đến làm nội ứng cho hắn, ta còn cho phép các ngươi đi lại tùy ý nữa, sợ là ngay cả đại doanh của ta cũng sẽ bị hắn cướp đi."

La San cười khổ một tiếng, còn có thể nói gì đây?

Hiện tại người Ninh bằng lòng thu nhận nàng ta, đối với nàng ta mà nói đã là kết quả tốt nhất rồi.

Thẩm Lãnh đứng dậy: "Gõ trống, nghị sự."

Sau khi nói xong liền bước đi về hướng lều lớn trung quân.

Không bao lâu sau tất cả tướng lĩnh quân Ninh đều tụ tập ở trong lều lớn, Thẩm Lãnh đứng ở giữa, đám người Lý Văn Sơn đứng vây một vòng quanh sa bàn, trong sa bàn chính là địa hình của vùng này.

"Tổng cộng binh lực của chúng ta có gần năm vạn người, không đến hai vạn chiến binh, có ba vạn lính mới người Điệu, nhưng ba vạn người kia cũng không mạnh hơn người Lang Nhật bao nhiêu, đánh trận chiến có lẽ căn bản là không trông cậy được, cho nên... nếu có thương vong, bọn họ đứng đầu."

Ngữ khí của Thẩm Lãnh bình tĩnh nhưng lại có một chút lạnh lùng, hắn nhìn mọi người: "Hạ lệnh cho hai ngàn lính mới người Điệu làm một tốp, chia tốp trèo lên tường thành, người của chúng ta ba trăm tới năm trăm làm đội đốc chiến, thời hạn một canh giờ, sau khi lính mới thủ thành một canh giờ sẽ lên thay phiên, kẻ nào trái lệnh chém, kẻ nào lui về phía sau chém."

Lý Văn Sơn gật đầu: "Được."

Thẩm Lãnh lại nói: "Phân công người chọn ngựa nhanh nhất đi huyện Tu Du và Bùi Huyện, bảo các huynh đệ ở hai huyện này mau chóng rút về đây, hai tòa huyện thành đó chắc là không giữa được rồi."

Lý Văn Sơn nói: "Nhưng người Lang Nhật căn bản không biết công thành như thế nào."

"Bọn họ không biết, Già Lạc Khắc Lược biết."

Thẩm Lãnh thở dài: "Mấy ngày trước ta dẫn người đến bên ngoài quân doanh Nhật Lang quốc chạy một vòng, nhìn thấy trên doanh địa của bọn họ chất rất nhiều thứ dùng vải bạt che lại, bây giờ nghĩ lại có lẽ là trong quân bọn họ có mang theo máy ném đá, ít nhất cũng có mấy chục cái, nếu còn nhiều hơn thì có thể nghĩ đến hậu quả khi dùng trăm cái máy ném đá tấn công mạnh huyện thành. Ta đã xem qua tường thành của huyện Tu Du, chỉ cao hơn một trượng, Bùi Huyện đỡ hơn nhưng cũng không đến hai trượng, hơn nữa không xây dày nặng chắc chắn giống thành trì của Đại Ninh chúng ta, tường thành của người Điệu khác mỏng, không ngăn được... Nếu Già Lạc Khắc Lược biết đánh trận thì sẽ tấn công mạnh hai nơi này để dụ chúng ta đi chi viện, bọn họ nhiều người có thể đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công giữa đường. Người Lang Nhật là một đàn dê, nhưng một con sư tử đang ở sau lưng dê nhìn chằm chằm, dê bị sợ hãi cũng sẽ húc người giống như bị điên."

Đúng lúc này bên ngoài có binh lính bước nhanh vào: "Báo tướng quân! Trên tường thành huyện Tu Du và Bùi Huyện đồng thời có khói lửa bốc lên."

Thẩm Lãnh căng thẳng trong lòng.

Già Lạc Khắc Lược, thật sự là một người biết đánh trận.

Bình Luận (0)
Comment