Huyện Tu Du.
Số lượng thủ quân chiến binh Đại Ninh trong tòa huyện thành nổi tiếng vì thương nghiệp phát triển này cũng không nhiều. Lúc trước khi quân đội Nhật Lang quốc vừa mới đổ bộ, huyện Tu Du và Bùi Huyện mỗi nơi chỉ có huyện binh không đến năm trăm người, dựa theo cấp bậc mà nói thì tương đương với sương binh của Đại Ninh, nhưng trên thực tế quân chính quy của Điệu quốc cũng đánh không lại sương binh của Đại Ninh, về phần huyện binh của Điệu quốc thì càng không cần phải nói, trên cơ bản chính là sức chiến đấu của dân đoàn (1).
Sau khi Lý Văn Sơn suất quân đến đã phân phái cho huyện Tu Du và Bùi Huyện mỗi nơi một doanh chiến binh, số lượng khoảng chừng một ngàn hai trăm người, hiện giờ chủ lực bảo vệ thành của hai huyện chính là bọn họ.
Dựa theo cơ cấu quân chế của Đại Ninh, chia làm đội năm người, đội mười người; mười đội mười người là một đoàn, có đoàn suất; ba đoàn là một giáo, có giáo úy; ba tiêu là một doanh, có một tướng quân ngũ phẩm Dũng Nghị tướng quân, hai tướng quân tòng ngũ phẩm Quả Nghị tướng quân; ba tiêu là một doanh, có một chính tứ phẩm Uy Dương tướng quân, hai người cấp phó tòng tứ phẩm Uy Dương; mười doanh là một quân, có một tam phẩm Ưng Dương tướng quân, bốn cấp phó tòng tam phẩm Ưng Dương. Bình thường mà nói, một vệ chiến binh có ba quân, tổng cộng gần bốn vạn chiến binh, nhưng cơ cấu chiến binh khổng lồ, còn có số lượng phụ binh và nhân viên hậu cần tiếp tế gần bằng chiến binh, nói cách khác thì tổng binh lực của một vệ chiến binh sẽ có trên dưới tám vạn người.
Đương nhiên cũng có cơ cấu quân đội khá đặc biệt, ví dụ như tứ cương hổ lang chẳng hạn. Binh lực của tây cương Trọng Giáp là ít thứ hai trong tứ cương hổ lang, ít nhất chính là bắc cương Thiết Kỵ, đây là bởi vì yêu cầu đối với binh lính quá cao, việc chọn lựa trọng giáp bộ binh và trọng giáp kỵ binh được gọi là khắc nghiệt đến mức cực hạn. Dưới trạng thái thường quy tây cương có hai vạn bốn ngàn trọng giáp bộ binh, bắc cương có một vạn năm ngàn trọng giáp thiết kỵ, không tính khinh kỵ.
Đông cương có sáu vạn đao binh, nam cương có bốn vạn lang viên.
Hiện giờ Đại Ninh có hai mươi vệ chiến binh đã xác định, quân mới ở ba nước Tây Vực, ba nước nam cương vẫn chưa được xếp vào danh sách chiến binh chính thức, đợi sau khi tất cả những nơi này đều đã dân trị ổn định sẽ thiết lập đạo phủ. Dựa theo quy hoạch của bệ hạ, ba nước đất Cầu Lập này sẽ phân chia ra hai đạo phủ, nói cách khác là sắp sửa tăng thêm hai vệ chiến binh. Ba nước Tây Vực thiết lập một đạo phủ, tăng thêm một vệ chiến binh, đến lúc đó quy mô chiến binh sẽ đạt tới hai mươi ba vệ.
Cơ cấu đội ngũ chiến binh khổng lồ như vậy, cộng thêm biên quân các nơi cùng với tứ cương hổ lang, cũng chỉ có quốc gia giàu có cường đại như Đại Ninh mới có thể chống đỡ được. Điệu quốc và Nhật Lang quốc nhìn quả thật giàu có, nhưng chẳng qua chỉ bằng một đạo của Đại Ninh thôi, Đại Ninh chính là quái vật lớn trước mặt hai quốc gia này. Mà trên thực tế cương vực của Điệu quốc còn lớn hơn Cầu Lập một chút, mà Cầu Lập còn lớn hơn Bột Hải quốc một chút, về phần Nam Lý quốc ở bên cạnh Cầu Lập, có thể chỉ là chỉ thứ giắt kẽ răng của con thú khổng lồ Đại Ninh này.
Hiện giờ tướng lĩnh chiến binh ở huyện Tu Du là chính ngũ phẩm Dũng Nghị tướng quân Trình Phương Xuân, tòng quân hai mươi mấy năm, đánh tổng cộng hơn mười trận chiến, tích lũy quân công mới từ giáo úy đề bạt đến tướng quân ngũ phẩm. Cánh cửa từ giáo úy đến tướng quân này đã ngăn không biết bao nhiêu người, nhưng mà trên thực tế dưới trướng tướng quân ngũ phẩm chỉ có hơn một ngàn hai trăm người.
Thật sự khiến người ta ngưỡng mộ, phải tới chính tam phẩm mới độc lĩnh một quân, tướng quân chiến binh các vệ đều là chính tam phẩm.
Sau khi bệ hạ đăng cơ hai mươi mấy năm, vũ lực của Đại Ninh đã đạt đến một đỉnh cao mới, ngoài những chiến binh này ra còn có thủy sư với tổng binh lực gần mười vạn người, bao gồm Nam Hải Thủy Sư của Trang Ung, Đông Hải Thủy Sư của Hải Sa cùng với Tuần Hải Thủy Sư của Thẩm Lãnh.
Nếu không phải đánh được ba nước Tây Vực giàu nứt đố đổ vách, cộng thêm Cầu Lập và Điệu quốc, Nam Lý cùng với Lâm Việt đã tiêu diệt từ trước đó, sợ là ngay cả Đại Ninh cũng không chống đỡ nổi quân lực khổng lồ như thế.
Trình Phương Xuân nhìn đại quân Nhật Lang quốc đông nghịt bên ngoài thành, lại quay lại liếc nhìn khói lửa đã bốc lên, sắc mặt ngưng trọng.
"Vây ba chừa một."
Ông ta biết rõ quân đội của Nhật Lang quốc muốn làm gì. Để lại bắc môn không phong tỏa là cố ý chừa chỗ hổng cho quân Ninh rút lui, nhưng một khi rời khỏi huyện Tu Du là mấy vạn đại quân bên ngoài sẽ giống như thủy triều bao vây hơn một ngàn hai trăm huynh đệ này của ông ta. Giao phong chính diện thì chiến binh Đại Ninh cũng không sợ ai, nhưng mà binh lực chênh lệch lớn đến mức kẻ thù chỉ dựa vào tiễn trận và máy ném đá đã có thể tiêu diệt hết hơn một ngàn hai trăm người, ưu thế của sức chiến đấu đơn độc sẽ biến thành hư ảo.
"Chuẩn bị thế nào rồi?"
Trình Phương Xuân hỏi, thủ hạ tòng ngũ phẩm Quả Nghị tướng quân Đặng Lê lắc đầu: "Nếu người Nhật Lang quốc bất chấp mọi giá để tấn công mạnh, mũi tên của chúng ta chỉ đủ phòng thủ ba ngày, ba ngày sau mũi tên sẽ dùng hết. Trang bị trọng nỗ ngay cả ba ngày cũng không cầm cự được, dùng nhiều thì một ngày là có thể bắn hết."
Đặng Lê nhìn về phía Trình Phương Xuân: "Tướng quân, bên đại doanh đỉnh Phi Lai đốt lên ba đống lửa, đó là tín hiệu rút lui đã định trước, chúng ta nên rút đi."
"Đi?" Trình Phương Xuân cười khổ: "Nếu không ngoài dự liệu, trên đường chúng ta rút về đỉnh Phi Lai tất có đại đội nhân mã mai phục, bây giờ kẻ thù vẫn vây nhưng không đánh, chính là đang đợi viện quân của chúng ta, là bọn chúng muốn đánh với viện quân."
Sắc mặt Đặng Lê thay đổi: "Vậy phải làm sao?"
Trình Phương Xuân hít sâu một hơi: "Đốt thêm lửa, đóng kín bốn cửa, dùng đá chèn chặt lại."
Sắc mặt Đặng Lê từ từ trắng bệch nhưng rất nhanh chóng đã khôi phục lại: "Ti chức tuân mệnh!"
Trên tường thành lại nhanh chóng đốt lên ba đống lửa.
Đỉnh Phi Lai.
Thẩm Lãnh đang ở trước sa bàn xem địa hình, Lý Văn Sơn ở bên ngoài bước nhanh vào: "Thẩm tướng quân... Đã xảy ra chuyện."
Thẩm Lãnh căng thẳng: "Làm sao vậy?"
"Trên tường thành huyện Tu Du đốt lên bốn đống lửa, ta đã xem kỹ, quả thật là có bốn cột khói bốc lên."
Lòng Thẩm Lãnh đột nhiên nhói đau.
Đó là tín hiệu quy định sẵn của chiến binh Đại Ninh, nếu binh lính thủ thành đốt lên bốn cột khói thì có ý là đừng chi viện, chúng ta đã có quyết tâm phải chết.
Đúng lúc này lại có người từ bên ngoài chạy vào: "Tướng quân, huyện thành Bùi Huyện có bốn cột khói!"
Tướng quân thủ quân ở hai nơi đều đã nhìn ra ý đồ của người Lang Nhật, bọn chúng muốn vây điểm đánh viện binh, bọn họ lựa chọn hy sinh mình.
Cùng lúc đó, đại doanh quân Nhật Lang bên ngoài huyện thành huyện Tu Du, Già Lạc Khắc Lược nhìn cột khói bốc lên trên tường thành, quay đầu lại hỏi người Lang Nhật: "Các ngươi có biết bọn họ đốt bốn cột khói là có ý gì không?"
Một tướng quân Nhật Lang quốc sắc mặt tái nhợt trả lời: "Ti chức từng nghe nói quân Ninh thủ thành đốt lên bốn cột khói là có ý quyết tử, thỉnh cầu viện binh rút lui."
Già Lạc Khắc Lược trở nên nghiêm túc, hít sâu: "Là đối thủ! Là đối thủ tốt!"
Y bước ra khỏi quân trướng: "Ta đây sẽ giúp bọn chúng toại nguyện."
Sau khi y bước ra ngoài, tất cả tướng quân Nhật Lang quốc ở trong quân trướng đều đi theo ra ngoài. Có thể trong lòng những người này cũng từng nghĩ có phải là nên phản kháng một chút hay không, nhưng khi bọn họ tận mắt nhìn thấy đồng liêu bị giết, khi bọn họ lựa chọn lùi bước là dũng khí trong lòng cũng đã tan thành mây khói. Thứ mà người An Tức mang lại cho bọn họ không chỉ là sự uy hiếp đối với sinh tử của cá nhân bọn họ, Già Lạc Khắc Lược nói với bọn họ, người An Tức đang ở trong nhà mỗi người bọn họ, khi bọn họ rời khỏi Nhật Lang quốc, mỗi một nhà đều sẽ có dũng sĩ của An Tức theo dõi.
"Cho máy ném đá lên."
Già Lạc Khắc Lược nhìn những quân Ninh trên tường thành huyện Tu Du, y biết đây sẽ là kẻ thù cường đại nhất mà y từng gặp.
Thân vệ Cáp Đức của y tiến đến gần hạ giọng nói: "Bệ hạ, vẫn nên chuẩn bị rút lui trước, người Lang Nhật không đáng tin, hiện giờ bên cạnh bệ hạ chỉ có vài trăm người..."
"Ta biết."
Khóe miệng Già Lạc Khắc Lược hơi nhếch lên: "Đi là tất nhiên phải đi, nhưng ta muốn dùng hai mươi vạn người Lang Nhật để thử xem chiến lực của quân Ninh như thế nào. Ninh quốc là quốc gia giàu có nhất phương Đông, ta đã chinh phục nhiều nơi như vậy, đã tự tay giết chết hơn mười hoàng đế, nhưng mà cộng lại cũng không lớn bằng Ninh quốc, cộng lại cũng không giàu có bằng Ninh quốc, Nhật Lang quốc so sánh với Ninh quốc chỉ như như đom đóm so với trăng sáng. Nếu trong cuộc đời ta có thể đánh chiếm được Ninh quốc là ta cũng đã rất hài lòng, quãng đời còn lại ta sẽ không chinh chiến nữa, ta muốn ngắm nhìn núi sông đại địa này."
Y khoát tay: "Đi tiền tuyến theo dõi những người Nhật Lang kia, chọn ra hai ngàn người làm đội đốc chiến, có người lùi bước là bắn, đẩy tất cả máy ném đá lên, tường thành của huyện Tu Du không thể chịu được hai canh giờ."
"Vâng!"
Cáp Đức lên tiếng, vẫy tay dẫn theo mười mấy tên thân binh đi ra ngoài, không bao lâu sau đã kéo một đội ngũ cung tiễn thủ khoảng chừng hai ngàn người đến phía sau đội ngũ công thành, một hàng hơn mười cỗ máy bắn nỏ không phải nhắm vào huyện thành Tu Du cách đó không xa, mà là nhắm vào người Lang Nhật.
"Công!"
Già Lạc Khắc Lược ra lệnh một tiếng.
Tiếng tù và tu tu vang lên, tất cả hơn mười cỗ máy ném đá đều ép xuống, người Lang Nhật khó nhọc lăn tảng đá lớn lên, hơn nữa bên trên tảng đá lớn còn tưới dầu hỏa và đốt lửa lên, sau một tiếng hiệu lệnh, hơn mười cỗ máy ném đá lần lượt bắn đá đi, đá lửa giống như lưu tinh ngập trời rơi xuống. Người An Tức đã chinh phục rất nhiều nơi, bọn họ dùng máy ném đá không gì không đánh được, đó là bởi vì máy ném đá của bọn họ chế tạo hợp lý hơn và cường đại hơn, có tầm bắn xa hơn ít nhất một phần ba so với máy ném đá quân Ninh thường dùng, mà lúc này tất cả máy ném đá của quân đội Nhật Lang quốc mang theo đều là lúc trước Già Lạc Khắc Lược giả vờ tặng cho hoàng đế Nhật Lang quốc.
Mỗi một tảng đá lớn nặng cả trăm cân kèm theo khói đặc từ phía chân trời bay tới, các binh sĩ gác thành ngẩng đầu lên nhìn, trong ánh mắt mỗi người đều có nỗi sợ hãi không thể tránh khỏi, cho dù là chiến binh của Đại Ninh cũng như vậy, không phải bọn họ không biết sợ, chỉ là có thể không để ý đến sống chết.
Bịch!
Tảng đá lớn thứ nhất đập vào tường thành làm thủng một cái hố to trên mặt tường, gạch đá vỡ vụn, lớp gạch đá bên ngoài đã vụn, lớp đất bên trong cũng hơi rời rạc vì bị chấn động. Tảng đá thứ nhất rơi xuống không lâu, đá lớn liên tiếp đập xuống, mưa sao băng rơi xuống trong tòa huyện thành nhỏ vốn yên tĩnh này.
Ầm một tiếng, một tảng đá lớn đập vào lầu trên cổng thành, đá đập xuyên qua nóc nhà, một nửa lầu cổng thành sụp xuống.
Lại thêm một tiếng vang thật lớn, một tảng đá lửa khổng lồ đập vào lỗ châu mai, sức mạnh khổng lồ trực tiếp san bằng lỗ châu mai, chiến binh cong người nấp phía sau lỗ châu mai bị chèn bên dưới, chỉ có nửa thân dưới lộ ra, vết máu nhanh chóng tràn ra bên dưới tảng đá lớn.
Đồng bạn bên cạnh gã liều mạng xông lại, hai mắt đỏ ngầu, chỉ muốn cứu đồng bào ra, cầm lấy hai chân của gã kéo ra ngoài, phập một tiếng, thân thể chiến binh ở phía dưới vỡ ra, từ bụng trở xuống bị lôi ra, nửa thân trên ở lại bên dưới cự thạch, có lẽ đã không còn nửa thân trên gì nữa rồi.
Binh sĩ đi cứu người ngã ngồi trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt nhìn nửa thân người trước mặt.
Thật ra, chiến binh Đại Ninh ít đánh những trận chiến thủ thành nhất.
Bịch! Một tảng đá lớn đập vào tường thành, một sĩ binh bị đập vào bên dưới tảng đá, đá lăn đi trên tường, hơn nửa thân người ở bên dưới biến thành thịt nát, đá lăn đi bao xa thì vết máu dài bấy nhiêu.
"Ta đã hạ lệnh chặn bốn cửa."
Trình Phương Xuân lớn tiếng hô: "Chắc các ngươi đều rõ, nơi này đã không phải là đất của Điệu quốc, là quốc thổ của Đại Ninh! Chiến binh xung phong khai cương thác thổ, chiến binh bảo vệ thành, một bước cũng không nhường, cùng tồn vong với thành này!"
"Cùng tồn vong với thành này!"
(1) Dân đoàn: tổ chức vũ trang ở địa phương của bọn cường hào địa chủ Trung Quốc thời xưa.