Cự thạch từ trời rơi xuống đập vào tường thành, trong nháy mắt thành gạch đã bị đập nát, đá vụn bay ra ngoài còn ác liệt hơn tên nỏ, có người trực tiếp bị cự thạch đập chết, có người bị đá vụn sắc nhọn bắn thủng cổ, nhưng đội ngũ công thành của Nhật Lang quốc lại chần chừ không lên, sự kiên thủ của quân nhân Đại Ninh không đổi được cơ hội có một trận chiến công bằng, chỉ có cự thạch không ngừng giáng xuống.
Thủ quân trên tường thành bị áp chế ở đó, người của đội dự bị thì ở bên trong thành nhìn các huynh đệ bị tàn phá nhưng không thể nào đi lên chi viện. Cho dù có thể lên chi viện thì thế nào chứ? Chẳng qua là đổi lại danh sách nhóm chết trận tiếp theo mà thôi.
Mà đúng lúc này quân Ninh mới hiểu được mục đích hoàng đế Nhật Lang quốc xây dựng tòa hành cung này là gì.
Có lẽ đó cũng không phải bổn ý của hoàng đế Nhật Lang quốc Ngõa Tây Lí mà là bị người khác giựt giây. Người Ninh cũng không biết người giựt giây hắn ta xây dựng hành cung mở cửa giảng giải thiền kinh chính là Già Lạc Khắc Lược.
Lúc ấy y nghiêm túc nói với Ngõa Tây Lí: "Bệ hạ, không phải chúng ta đến khai chiến, để bày tỏ thành ý chúng ta không muốn tham chiến, chi bằng bệ hạ xây dựng một tòa hành cung, sau đó mở ra cho bách tính Điệu quốc, mời tăng nhân đức cao vọng trọng giảng giải thiền pháp, như vậy sẽ đổi được sự tín nhiệm của người Điệu."
Ngõa Tây Lí vốn đã là một người không đáng tin cậy, hắn ta vui vẻ chấp nhận đề nghị này của Già Lạc Khắc Lược. Trước khi xây dựng hành cung, Già Lạc Khắc Lược đã không ngừng phái người ra ngoài tuyên truyền với bách tính chung quanh, nói hoàng đế bệ hạ của Nhật Lang quốc muốn mang theo chúng tăng giảng pháp, ngay cả quân Ninh cũng bị lừa gạt, nhưng bây giờ thì sao? Tỉnh ngộ đã quá muộn, cự thạch xây dựng hành cung là để chuẩn bị cho máy ném đá.
Một lượng đá lớn biến thành hung khí.
Chiến binh Đại Ninh trước giờ đều chưa từng lùi bước trước kẻ thù trên chiến trường trực diện, chiến binh Đại Ninh trước giờ đều dùng xu thế bẻ gãy nghiền nát để đánh tan kẻ địch nhưng lần này lại trở nên bất lực.
Cự thạch giáng xuống giống như vô cùng vô tận nhưng không đánh sụp ý chí chiến đấu của chiến binh Đại Ninh, thứ bị đánh sụp là tường thành. Cuối cùng tường thành cũng không chịu nổi những đòn đả kích liên tiếp không ngừng, có một phần bắt đầu sụp xuống, thành gạch vỡ vụn và đất rơi xuống ào ào giống như đất đá trôi, một tảng đá lớn đập lên vách tường cạnh lỗ hổng, lần này làm tốc độ sụp xuống của tường thành tăng nhanh, tường thành bắt đầu sụp xuống với diện tích lớn.
"Thổi tù và."
Già Lạc Khắc Lược buông thiên lý nhãn xuống, khóe miệng nhếch lên cười.
Lại một lần nữa dựa vào chiến thuật công phá thành trì của quân địch do y phát minh, nếu dưới trướng y không phải người Nhật Lang mà là dũng sĩ An Tức của y, lúc này hẳn là lá cờ màu đen đã sắp cắm trên tường thành của tòa thành kia rồi.
Khi tiếng tù và vang lên, quân đội Nhật Lang quốc bị xua đuổi lao đến huyện thành huyện Tu Du giống như thủy triều, người đông nghịt, từ chỗ cao nhìn xuống giống như một đàn kiến vậy.
"Đánh trống!"
Trình Phương Xuân từ trong đống phế tích đứng lên khàn giọng hô một tiếng, thế nhưng trống trận đã bị đập vỡ. Ông ta nhìn chung quanh, trên mặt đất đều là đá vỡ vụn và những mảnh thi thể tàn khuyết, nhóm binh sĩ đầu tiên lên tường thành đã bị tổn thất hơn một nửa, trống trận đã hỏng, lính liên lạc không biết đã chết trận ở chỗ nào, Trình Phương Xuân lắc đầu thật mạnh, tìm kiếm tù và trong đống phế tích nhưng đâu thể tìm được một cách đơn giản như vậy.
Kẻ thù ở ngoài thành càng ngày càng gần, Trình Phương Xuân vịn vào tường thành đã tàn khuyết đứng lên, hít sâu một hơi, giơ tay phải cầm hoành đao lên, gõ thân đao lên hung giáp.
Bịch, bịch, bịch... Cách đó không xa có người đứng lên, cùng ông ta dùng chiến đao gõ hung giáp, từng gã, từng gã binh sĩ từ trong đống gạch ngói vụn đứng lên. Bọn họ mặt dính bụi bặm nhưng đều không sợ hãi, bọn họ cũng không chật vật, tiếng gõ hung giáp này dường như còn lớn hơn cả tiếng trống trận.
Nghe thấy từng âm thanh trầm đục kia vang lên, đội dự bị ở dưới thành bắt đầu điên cuồng lao lên trên tường thành, các binh sĩ nhặt cung cứng và mũi tên dưới gạch đá vỡ vụn, dưới thi thể của đồng bạn lên, chỗ hổng rất lớn, còn lớn hơn độ rộng của cổng thành nhiều, tường thành sụp xuống tạo thành một sườn dốc. Người Nhật Lang có thể trực tiếp xông lên tường thành từ sườn dốc cho nên Trình Phương Xuân đứng ở đây. Mỗi một tướng quân của Đại Ninh đều biết giáp tướng quân trên người không phải là để bọn họ có tư cách đứng ở phía sau binh lính tác chiến, mà là nhất định phải đứng phía trước binh lính.
Chỗ nào nguy hiểm nhất, người mặc giáp tướng quân sẽ xuất hiện ở chỗ đó.
Còn có thể dùng máy bắn nỏ được các binh sĩ chuyển đến đây nhắm bắn ra ngoài thành, từng mũi tên trọng nỗ lao vút ra, đó là sự tôn nghiêm của chiến binh Đại Ninh.
Phập!
Một tên binh lính Nhật Lang quốc bị trọng nỗ to bằng cẳng chân bắn thủng ngực, hắn ta không tự chủ được lùi về phía sau, đồng bạn ở phía sau cũng bị đâm thủng, trọng nỗ vạch ra một đường trong đội quân đông đúc, tuy rằng không quá dài nhưng toàn bộ những người trên đoạn đường này đều bị đâm chết.
Nhưng mà có quá ít máy bắn nỏ có thể sử dụng. Một tòa huyện thành nho nhỏ, máy bắn nỏ lắp đặt trên tường thành vốn dĩ đã không nhiều, sau khi trải qua cuộc gột rửa gần hai canh giờ rưỡi của máy ném đá thì chỉ còn lại có 3 – 4 cỗ máy bắn nỏ còn có thể dùng được. Kẻ thù ở bên ngoài tường thành nhiều như vậy, 3 – 4 cỗ máy bắn nỏ căn bản không đủ để tạo áp lực.
"Mũi tên!" Trình Phương Xuân hét to một tiếng.
Tất cả cung tiễn thủ và huyện binh quân Ninh đi lên tường thành bắt đầu bắn tên, mũi tên bắn chỉ thiên từ trên cao rơi xuống. Một tên binh lính Nhật Lang quốc ngẩng đầu nhìn lên trên theo bản năng, một chấm đen từ từ hạ xuống phóng đại trong đồng tử của hắn ta, khi hắn ta kịp phản ứng lại thì đã muộn rồi, chấm đen đến gần đã hóa thành tử thần, mũi tên xuyên qua cổ của hắn ta, máu từ sau cổ phun ra ngoài, người ngã ngửa ra phía sau, binh sĩ ở phía sau đi lên căn bản là không kịp tránh né đã đạp một cước lên mặt hắn ta. Một người giẫm qua, người ở phía sau liên tiếp giẫm qua, rất nhanh tấm bì giáp kia đã trở thành trống không, thịt nát và máu từ khe hở trong bì giáp không ngừng chảy ra, thịt nát lòi ra khiến người ta nhìn mà buồn nôn.
Dưới chân trở nên lầy lội, cũng không biết là máu làm cho mặt đất ướt, hay thứ giẫm phải vốn là huyết nhục.
Sức chiến đấu của chiến binh Đại Ninh là không thể nghi ngờ, tiễn trận bắt đầu phát uy, mũi tên bắn vào quân đội Nhật Lang quốc đang xông lên và để lại từng chỗ hổng, nhưng người Nhật Lang quốc quá nhiều, những chỗ hổng này rất nhanh chóng đã bị người ở phía sau lấp lại.
Trong chiến tranh thứ không đáng tiền nhất chính là mạng người, nhưng không đáng tiền không có nghĩa là không có giá trị.
"Bắn ngang!"
Khi tiếng hạ lệnh của Trình Phương Xuân vang lên, cung tiễn thủ bắt đầu đổi từ bắn chỉ thiên thành bắn ngang, lực sát thương của mũi tên càng trực tiếp hơn. Mũi tên bắn chỉ thiên giống như hạt mưa rơi vào đám người, nhưng mũi tên bắn ngang giống như lưỡi liềm, từng lớp binh lính Nhật Lang quốc ở phía trước nhất ngã xuống.
Máy ném đá vẫn đang bắn cự thạch, dưới sự uy hiếp của cự thạch chiến binh Đại Ninh vẫn dùng chiến lực cường đại để ngăn cản người Nhật Lang tới gần, một tảng đá lớn rơi xuống đội ngũ cung tiễn thủ, ít nhất 6 – 7 người bị đập ngã, người ngã xuống vĩnh viễn sẽ không đứng lên nữa.
"Sắp lên rồi!"
Trình Phương Xuân cầm cung tiễn nhắm bắn người Nhật Lang phía trước nhất: "Bắn chụm! Ép xuống."
Người ở dưới đất sắp sửa xông lên tường thành, cuối cùng máy ném đá cũng dừng lại.
Mấy trăm cung tiễn thủ đồng thời nhắm vào chỗ hổng tường thành bên này, mũi tên dày đặc như nắm đấm, người Nhật Lang xông lên đâu từng thấy chiến tranh chết nhiều người như vậy, bắt đầu xuất hiện xao động sau khi ở chỗ lỗ hổng ném xuống mấy trăm cỗ thi thể. Rốt cục vẫn có người không chịu được áp lực và sợ hãi bắt đầu chạy trở về, người ở phía trước va đụng với người ở phía sau đi lên, sau đó khủng hoảng bắt đầu lan tràn.
Quân đội của Nhật Lang quốc bắt đầu ùa về phía sau, giống như thuỷ triều trên biển rút xuống.
"Đội đốc chiến!" Cáp Đức giơ loan đao lên hô một tiếng.
Ở phía sau đội ngũ, hai ngàn cung tiễn thủ của Nhật Lang quốc giương cung lên, mũi tên nhắm vào đồng bào của bọn họ, một khắc khi hậu đội cũng bắt đầu chạy trở về, mũi tên của đội đốc chiến phóng đi, từng gã binh lính Nhật Lang quốc bị người một nhà bắn chết, nhưng rất nhanh chóng đã ổn định đội ngũ lui về phía sau.
Cáp Đức vẫy tay một cái, dẫn theo hơn trăm người An Tức giết lên, chém ngã binh lính Nhật Lang quốc đang lui về phía sau giống như chém dưa thái rau. Trong mắt bọn họ những binh lính kia chính là ma quỷ, là dã thú, nỗi sợ hãi lại một lần nữa khiến bọn họ thay đổi lựa chọn, mặt biển thay đổi từ thuỷ triều xuống đến thủy triều lên cũng không mất bao nhiêu thời gian, binh sĩ Nhật Lang quốc lại một lần nữa ùa đến chỗ lỗ hổng trên tường thành.
"Cho máy ném đá điều chỉnh tầm bắn một chút."
Già Lạc Khắc Lược vẫy tay, một đám binh lính cấm quân Nhật Lang quốc giống như bầy cừu liền vội vàng khiêng bảo tọa vốn thuộc về hoàng đế bệ hạ của bọn họ lên. Già Lạc Khắc Lược ngồi ở đó chỉ về phía trước: "Máy ném đá chỉnh tầm bắn vào phía sau đội ngũ công thành, ném một lượt trước."
Bên phía trận địa máy ném đá truyền đến tiếng tù và, các binh sĩ bắt đầu điều chỉnh biên độ ném của máy ném đá dưới sự giám sát của người An Tức. Điều chỉnh máy ném đá khổng lồ cũng không phải là việc nhanh chóng, gần nửa canh giờ sau, một lượt mấy chục tảng đá khổng lồ rơi xuống phía sau đội ngũ, binh lính Nhật Lang quốc cố ý chạy ở sau cùng bị đập ngã không ít, tiếng gào khóc thảm thiết vang lên khắp một vùng.
Lúc này đội ngũ công thành đã không có đường lui nữa, những người Nhật Lang này vốn ngay cả nhìn máu cũng không dám đã bị kích phát ra thú tính ẩn giấu bên trong nhân tính, bọn họ gào thét đỏ mắt xông lên phía trước, chỉ biết xông lên phía trước, đã không còn quan tâm rốt cuộc liệu có mũi tên vô tình lấy đi tính mạng của bọn họ hay không.
Thi thể nằm phía dưới chỗ tường thành hổng càng lúc càng nhiều, cuối cùng đã phủ kín con dốc do tường thành sụp xuống tạo thành, sau khi bỏ ra cái giá thảm trọng thì cuối cùng người Nhật Lang cũng xông lên được.
"Thuẫn!"
Sau một tiếng hô to, mấy chục tấm cự thuẫn xếp hàng đâm xuống chỗ hổng trên tường thành, chiến binh Đại Ninh ở phía sau đâm trường thương từ phía sau cự thuẫn ra, đâm ra rồi thu lại chính là vòng luân hồi ngắn nhất của mạng người. Máu bắn tung toé phía trước cự thuẫn hết lần này đến lần khác, tấm chắn giống như bị mưa to xối rửa, máu từ trên tấm chắn chảy xuống, lại nhuộm thi thể phía dưới càng đỏ hơn.
"Giết lên!"
Không còn đường lui đáng nói nữa, người Nhật Lang chỉ có thể dùng cách tiến công dã man nhất, không có tính kỹ thuật nhất này để giải quyết trận đấu. Bọn họ có rất nhiều người, người phía sau đẩy thi thể chất chồng ở phía trước để chen lên, thi thể ngã xuống, người ở phía sau lại biến thành thi thể, sau đó lại ngã xuống, cứ liều lĩnh đẩy thuẫn trận ra như vậy, người Nhật Lang quơ loan đao xông lên tường thành.
"Chết!"
Trình Phương Xuân một đao chém đứt cổ tên người Nhật Lang ở trước mặt, đao lia ngang đi lại hất văng đầu của một tên kẻ địch đứng phía sau lên giữa không trung. Ông ta không có thời gian để quan tâm đến chỗ khác nữa, chỉ chém bổ từng đao từng đao xuống, trong thời khắc này không ai có thể nhớ lúc trước người xuất hiện ở trước mặt mình trông như thế nào, thứ duy nhất nhìn thấy là máu.
"Thân binh!"
Trình Phương Xuân khàn giọng hét, bên cạnh không có ai đáp lại, ông ta một đao đâm chết kẻ thù tới gần rồi nhìn chung quanh. Toàn bộ thân binh của ông ta đã ngã xuống bên cạnh ông ta, chức trách của thân binh, niềm tự hào của thân binh không cho phép bọn họ chết ở phía sau chủ tướng.
Những người quen thuộc đó, từng khuôn mặt quen thuộc ở ngay trước mắt.
"A!"
Trình Phương Xuân gầm gào, nhảy bổ vào trong đám người Nhật Lang, đao đâm chém từng nhát từng nhát một, từng kẻ từng kẻ thù ngã dưới chân ông ta.
"Cứu tướng quân!"
Quả Nghị tướng quân Đặng Lê dẫn người xông đến nhưng lại không có thể cứu Trình Phương Xuân hoàn hảo trở về. Bọn họ kéo về được là người tàn khuyết chỉ còn lại một hơi tàn, cánh tay phải từ vai trở xuống đã không còn, hai chân còn có một nửa, trên bụng dưới có nhiều vết thương đến mức làm cho người ta không dám nhìn, lỗ thủng trên vai lớn đến mức giống như đụng vào là sẽ xé rách nửa thân trên vậy.
Chiến binh nhào đến đánh một trận tạm thời ép lui kẻ thù, Đặng Lê vẫn kéo Trình Phương Xuân về phía sau.
Bộp một tiếng, tay trái của Trình Phương Xuân túm lấy tay Đặng Lê: "Đừng lãng phí sức lực nữa huynh đệ... Khụ khụ, thành đã không quan trọng nữa rồi, dẫn các huynh đệ đi có thể diện một chút, đây là tôn nghiêm của chiến binh chúng ta, ta đi trước một bước, bọn họ phải giao cho ngươi rồi..."