Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 729 - Chương 729: Một Đao Kia

Chương 729: Một đao kia Chương 729: Một đao kia

Tay của Trình Phương Xuân rũ xuống, vị tướng quân dùng tính mạng để bảo vệ tôn nghiêm của chiến binh Đại Ninh đã đi rồi, nhưng các huynh đệ của ông ta vẫn còn.

Đặng Lê đứng thẳng người, màu đỏ trong mắt là không khuất phục.

Đội dự bị thứ hai đi lên, đây cũng là đội dự bị cuối cùng, địch đông ta ít chênh lệch như vậy, lời Trình Phương Xuân nói trước khi chết rất đúng... Thành đã không quan trọng nữa, thậm chí không liên quan đến sinh tử, chỉ liên quan đến vinh quang.

Quân địch đông nghìn nghịt vẫn đang không ngừng ùa lên trên, đến lúc này người Nhật Lang đã trở nên điên cuồng và tê dại, lúc này hai phản ứng này cũng không mâu thuẫn với nhau, người phức tạp lên thì ngay cả con người cũng không nhìn thấu.

Đặng Lê đứng lên cầm đao của Trình Phương Xuân, thanh đao kia đã chém ra vô số vết mẻ, thanh đao này ở tay trái, bên tay phải là hắc tuyến đao của bản thân hắn ta. Mấy tháng trước hắn ta và Trình Phương Xuân uống rượu, Trình Phương Xuân uống say nên hơi thất thố. Ông ta nói mình rất vui, mặc quân phục của Đại Ninh phấn đấu hai mươi năm cuối cùng cũng được làm tướng quân, trong cái trấn nhỏ đó của bọn họ chưa từng có một tướng quân nào cả. Ông ta cười rồi lại gào khóc, gục trên bàn khóc, nói hy vọng mình còn có thể trở lại trấn, nói tin tức này cho cha mẹ biết.

Ở trước mộ.

Đặng Lê cúi đầu nhìn về phía thi thể tàn khuyết không trọn vẹn kia, cắn răng: "Nếu ta không chết, ta đến quê nhà của tướng quân, dâng hương trước mộ nhị lão."

Sau đó nhào vào trong đội ngũ của người Nhật Lang, giống như một con mãnh thú.

Trong một khắc này, bên đại bản doanh của Nhật Lang quốc bỗng nhiên bốc lên từng cột khói đặc, đứng ở trên tường thành cũng có thể nhìn thấy xa như vậy, nơi này đất bằng phẳng nên tầm nhìn trở nên cực kỳ tốt. Trong một khắc đó, chiến binh ở trên tường thành không phải cô độc cầu sinh mà là cô độc cầu tử bảo vệ vinh quang bắt đầu hoan hô, cho dù là bọn họ biết rõ thắng lợi của đồng bào ở cách xa gần trăm dặm cũng không thể cứu bọn họ.

Sống chết không quan trọng, thật sự là vậy, lúc này bọn họ đã không có ai để ý đến sống chết nữa.

Nhưng sống chết quan trọng, bản thân bọn họ không quan tâm, có người quan tâm.

Khoảng hai ngàn kỵ binh đột nhiên từ bên cánh giết về phía đội ngũ Nhật Lang quốc tiến công huyện Tu Du, đội kỵ binh này giống như thần binh từ trên trời giáng xuống, xẹt qua đội ngũ tiến công của Nhật Lang quốc, hung tàn giống như mũi đao, kỵ binh đi qua, đồng hành cùng gió, để lại mũi tên, tồn tại cùng tử thần.

Liên nỏ bắn tên như mưa to trút xuống, binh lính Nhật Lang quốc ở bên ngoài ngã xuống hết người này đến người khác, nhưng bọn họ hoàn toàn không có cách nào phản kích, tốc độ của hai ngàn khinh kỵ quá nhanh, đi lướt qua. Mà chỉ lướt qua như vậy nhưng hoàn toàn không thể tính toán được có bao nhiêu người Nhật Lang quốc ở bên ngoài cùng ngã xuống.

Huống hồ căn bản là kỵ binh không định chỉ quấy nhiễu một chút, bọn họ không phải chỉ lướt qua một lần mà còn quay lại lần nữa.

Khinh kỵ binh tuyệt đối sẽ không lao vào trong trận hình bộ binh dày đặc như vậy. Khinh kỵ binh dù nhanh đến mấy thì khi xông vào ban đầu có lẽ sẽ rất có lực sát thương, nhưng mà một khi lao vào trong hàng ngũ quân địch, khinh kỵ binh sẽ nhanh chóng đánh mất ưu thế tốc độ, giống như lún sâu dưới vũng bùn, khinh kỵ binh ở trên lưng ngựa vốn đã không có phòng ngự gì sẽ biến thành bia bắn tên bị người người tàn sát.

Già Lạc Khắc Lược đứng bật dậy, giơ thiên lý nhãn lên nhìn đội ngũ kỵ binh kia, sau đó nhìn thấy tọa kỵ của kỵ sĩ xông lên ở phía trước nhất là một con chó, con chó chỉ một cú tát đã có thể ấn chặt hùng sư đó.

"Thẩm Lãnh."

Già Lạc Khắc Lược nheo mắt lại, ánh mắt này, chính là ánh mắt lúc Thẩm Lãnh nhìn thấy y.

Hai ngàn kỵ binh từ bên này lao đến bên kia, lại lượn một vòng quay trở lại trong tình huống đang lao đi vun vút, tốc độ cũng không hề giảm xuống chút nào, bọn họ lại lẳng lặng lao đến bên ngoài vòng vây của quân đội Nhật Lang quốc một lần nữa, không ai hò hét, im lặng càng làm cho người ta sợ hãi hơn là hò hét. Kỵ binh cách những binh sĩ Nhật Lang quốc này chỉ 6 – 7 trượng, mà 6 – 7 trượng như vậy khiến cho người Nhật Lang không thể nào gì được nhưng là khoảng cách để liên nỏ của quân Ninh phát huy uy lực tốt nhất.

Một hộp nỏ bắn hết lập tức được lên thay, kỵ binh lại lao qua vun vút, còn người Nhật Lang thì đã sợ chết khiếp.

Thẩm Lãnh làm dấu tay, Trần Nhiễm ở một bên lập tức thổi tù và lên, kỵ binh vốn dĩ nhân số đã không bỗng nhiên chia thành hai, khoảng một ngàn người chạy đến bên huyện thành Tu Du, một ngàn người khác thì quay vòng trở lại lần nữa, giống như lưỡi dao sắc bén chặt đứt đội ngũ tấn công vào chỗ tường thành hổng. Một ngàn kỵ binh này không giảm bớt tốc độ, chiến mã từ đầu đến cuối vẫn giữ tốc độ làm cho da đầu người ta run lên.

Đỗ Uy Danh dẫn một ngàn kỵ binh lao đến dưới tường thành huyện Tu Du, kỵ binh chém ngã binh lính Nhật Lang quốc tới gần tường thành, kỵ sĩ ở trên lưng ngựa giơ lưỡi đao lên, tử thần lập tức giáng lâm.

"Đi!"

Đỗ Uy Danh hô một tiếng với người ở trên tường thành.

Đặng Lê chém ngã kẻ thù cuối cùng đi lên tường thành, lại liếc nhìn binh lính ở phía sau: "Dân chúng trong thành còn có người ở lại không?"

"Báo tướng quân, dân chúng trong thành không còn ai ở lại."

Hơn hai tháng trước bách tính trong thành đều đã di dời đi rồi, trong huyện thành Tu Du này chỉ có chiến sĩ.

Những bách tính đó vốn là người Điệu, hiện giờ cũng có thể xem như là người Ninh rồi.

"Đi!"

Đặng Lê hô to một tiếng, từ trên tường thành nhảy xuống, mà trước khi nhảy xuống đã cõng thi thể của Trình Phương Xuân lên. Những dũng sĩ bảo vệ thành này leo lên lưng ngựa, kỵ binh mang đồng bào cả người đẫm máu của bọn họ rời khỏi chiến trường, còn Thẩm Lãnh dẫn một ngàn kỵ binh khác kiên quyết ngăn cản đợt tiến công tiếp theo của người Nhật Lang quốc.

Một ngàn người của Đỗ Uy Danh đi trước, Thẩm Lãnh dẫn đội đoạn hậu.

Già Lạc Khắc Lược nhìn kỵ binh người Ninh dũng mãnh như thế nhưng không tức giận, trong ánh mắt y chỉ có sự hưng phấn. Chinh chiến đã nhiều năm, quân Ninh là quân đội duy nhất khiến y cảm thấy có thể gọi là đối thủ, những chiến binh quân Ninh kia mỗi một người đều là chiến sĩ đúng nghĩa. Trong lòng y bùng lên một ngọn lửa, thế mà lại giống như sắp không thể khống chế nổi nữa. Nếu lúc này bên cạnh y là quân đội của mình, y nhất định sẽ bước lên tọa kỵ và đuổi theo Thẩm Lãnh, đi đấu với người trẻ tuổi kia một phen.

"Cho máy ném đá bắn về phía đường lui của bọn họ."

Già Lạc Khắc Lược khoát tay: "Bắn vào phía trước chiến mã của bọn họ."

Những binh sĩ Nhật Lang quốc vội vàng điều chỉnh máy ném đá nhưng trên thực tế là hoàn toàn không kịp, khinh kỵ của Đại Ninh đi lại như gió, thời gian điều chỉnh của máy ném đá đâu có kịp.

Già Lạc Khắc Lược nhíu mày, vẫy tay: "Dẫn ngựa đến đây, thổi tù và, tất cả kỵ binh truy kích."

Thân vệ Cáp Đức của y vội vàng chạy tới, bởi vì quá sốt ruột mà mắt cũng hơi đỏ lên: "Bệ hạ!"

Già Lạc Khắc Lược cười vỗ vai hắn ta: "Ta chỉ muốn xem tướng quân trẻ tuổi người Ninh kia còn có bản lĩnh gì, ta tin sau này khi đại quân An Tức bước lên mảnh đất này lần nữa sẽ còn gặp hắn."

Y vươn tay ra nhận lấy dây cương xoay nghiêng lên ngựa, Cáp Đức cũng vội vàng giành lấy một con chiến mã. Theo hắn ta thấy bệ hạ thật sự quá điên cuồng, lúc trước quyết định giả trang thành một sứ thần An Tức bình thường chạy đến Nhật Lang quốc là hắn ta đã sợ chết khiếp rồi, bây giờ lại muốn đích thân đi truy kích kỵ binh quân Ninh, làm thân vệ, tim của hắn ta lập tức vọt lên tới cổ họng.

Thấy càng đuổi càng gần, Cáp Đức cùng Già Lạc Khắc Lược cưỡi ngựa đi song song: "Bệ hạ, thần đi thử phân lượng của hắn, xin bệ hạ đừng đuổi theo quá gấp, thần dân An Tức còn đang chờ bệ hạ trở về."

Già Lạc Khắc Lược bất đắc dĩ gật đầu: "Cũng được, ngươi đi."

Cáp Đức lập tức giục ngựa chạy về phía trước.

Mấy ngàn kỵ binh Nhật Lang quốc rời trận doanh đuổi theo phương hướng của Thẩm Lãnh bọn họ. Từ huyện Tu Du đến đại doanh đỉnh Phi Lai xa gần trăm dặm, mà giữa đường còn có phục binh của Nhật Lang quốc, Thẩm Lãnh dẫn theo kỵ binh giết xuyên qua phục binh của Nhật Lang quốc mới đến được huyện Tu Du. Nói thì dễ, đó là đánh trận, đó là giết xuyên qua đội quân của kẻ địch nhiều hơn bọn họ ít nhất gấp năm lần.

"Theo ta đoạn hậu."

Thẩm Lãnh vẫy tay một cái, mang theo một ngàn kỵ binh vòng trở về. Đỗ Uy Danh nhìn hai bên, chỉ cứu được 400 – 500 huynh đệ, hai người cưỡi một con ngựa thì chắc chắn tốc độ sẽ chậm hơn truy binh, huống hồ đó là lộ trình gần trăm dặm, chạy chưa đến một phần ba đường là đã bị kỵ binh Nhật Lang quốc đuổi kịp rồi.

"Tất cả huynh đệ không có kèm người theo ta trở lại chi viện tướng quân."

Đỗ Uy Danh quay đầu lại liếc nhìn Đặng Lê: "Huynh đệ, ngươi có được không?"

Đặng Lê gật đầu: "Được!"

Đỗ Uy Danh từ trên lưng ngựa trực tiếp nhảy xuống, thân binh của gã lập tức ghìm chiến mã nhảy xuống theo. Đỗ Uy Danh lên chiến mã của thân binh chỉ về hướng đỉnh Phi Lai phương, thân binh kia gật đầu, có chiến binh cưỡi ngựa đi qua thò tay ra kéo hắn ta lên lưng ngựa, nhưng hai người không theo đội ngũ đi đại doanh đỉnh Phi Lai ở phía trước mà lại quay đầu chiến mã đuổi theo Đỗ Uy Danh.

Mà ở một bên khác, Đặng Lê cõng thi thể của Trình Phương Xuân vượt qua hai người bọn họ, cầm đao mang theo sát khí đi theo phía sau Đỗ Uy Danh.

Đội ngũ hơn một ngàn kỵ binh giết trở lại tổng cộng mấy lần ngăn cản quân đội Nhật Lang quốc truy kích. Thẩm Lãnh dẫn theo thân binh doanh luôn xông lên trước nhất, lại một lần nữa đánh lui truy binh đến gần. Thẩm Lãnh vỗ vỗ hắc ngao: "Chúng ta đi."

Các binh sĩ quay đầu chiến mã theo Thẩm Lãnh trở về. Đúng lúc này phía sau truyền đến một tiếng hét to, Thẩm Lãnh quay đầu lại, xa xa có một gã tướng phiên bang cường tráng phóng ngựa đuổi theo, người nọ ngồi trên lưng ngựa giống như một con tinh tinh, tay phải cầm đao, tay trái cầm một cái chùy xích, chỉ khống chế ngựa bằng hai chân.

Cáp Đức nhìn thấy Thẩm Lãnh muốn đi cho nên gào lên một tiếng, giục ngựa đuổi theo, mười mấy tên binh lính An Tức bám sát phía sau hắn ta, vượt qua khác kỵ binh Nhật Lang quốc lao thẳng đến chỗ Thẩm Lãnh.

Thẩm Lãnh liếc mắt nhìn Trần Nhiễm một cái: "Hộ tống đội ngũ đi trước."

Hắc ngao dường như trong nháy mắt đã hiểu tâm tư của chủ nhân, đột nhiên dừng lại, sau đó xoay người lao về phía đại hán phiên bang râu quai nón kia, lao lên đến nửa đường, hắc ngao gầm lên một tiếng, thanh âm đó giống như sấm rền, chiến mã của Cáp Đức bị dọa sợ lập dựng người lên mà không dám tới gần.

Thẩm Lãnh cưỡi chó đến gần, hắc tuyến đao từ dưới rạch lên trên, hắc ngao xông lên phía trước, đao từ bên dưới cổ ngựa cắt qua, từ một bên yên ngựa cắt ra ngoài, cắt rời yên ngựa, cắt rách bụng Cáp Đức, cắt đứt xương sống, cắt đứt lưng, máu theo đao bắn lên giữa không trung.

Chỉ một đao mà thôi.

Hắc ngao lại là gầm lên một tiếng, đột nhiên nhảy lên, xoay người ở giữa không trung, hai chân sau ở đạp một cái vào một con chiến mã, chiến mã lập tức lật nghiêng, mà hắc ngao thì thừa cơ xoay người chạy như điên về đội ngũ quân Ninh.

Hắc ngao đã chạy đi được hai trượng, nửa phần thân của Cáp Đức rơi xuống mặt đất bịch một tiếng.

Sắc mặt Già Lạc Khắc Lược lập tức biến đổi, trong lòng dâng lên chiến ý giống như một ngọn lửa bùng cháy, mấy lần không nhịn được muốn giục ngựa đuổi theo, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.

Một đao kia, là một đao bá đạo nhất mà y từng thấy.

Già Lạc Khắc Lược giơ tay lên, đội ngũ kỵ binh truy kích lập tức chậm rãi dừng lại, chiến mã của y đứng bên cạnh thi thể của Cáp Đức, cúi đầu nhìn nửa phần thi thể kia, nhìn cặp mắt vẫn còn trợn ngược lên kia, sắc mặt Già Lạc Khắc Lược hơi tái nhợt.

Y ngẩng đầu nhìn về phía trước, khói bụi xa dần, đột kỵ binh quân Ninh kia đã biến thành một đường kẻ màu đen.

"Thẩm Lãnh..."

Già Lạc Khắc Lược thở ra một hơi, thúc ngựa quay người: "Về thôi."

Thi thể của Cáp Đức bị vứt ở đó, không ai để ý tới.

Bình Luận (0)
Comment