Khinh kỵ binh cứu các chiến binh ở huyện Tu Du trở lại, khi bọn họ tiến vào đại doanh đỉnh Phi Lai, các tướng sĩ chiến binh ở lại canh giữ đại doanh đỉnh Phi Lai đứng ở hai bên, không biết là ai gõ vang hung giáp đầu tiên, trong khắp đại doanh đều là âm thanh nặng nề như sấm ấy.
Bịch, bịch, bịch...
Không ai nói chuyện, im lặng là sự phát tiết tình cảm vô thanh nhất.
Thẩm Lãnh từ trên lưng hắc ngao nhảy xuống, thò tay ra đỡ thi thể của Trình Phương Xuân, hắn chậm rãi đặt thi thể trên mặt đất, quỳ một gối xuống: "Huynh đệ, xin lỗi, ta đã đến muộn."
Hắn sẽ không giải thích gì, sẽ không nói cho những huynh đệ chiến binh được cứu kia biết hắn mang theo hai ngàn khinh kỵ giết xuyên qua sự cản trở của kẻ thù nhiều hơn ít nhất gấp năm lần mới chạy đến dưới thành huyện Tu Du, cũng sẽ không nói cho các huynh đệ biết để cố gắng tốn ít thời gian mà hắn căn bản là không tránh né mũi tên dày đặc của kẻ thù, nếu không có một thân huyền thiết khải giáp chắc chắn kia thì có thể hắn đã trúng hàng chục mũi tên mà chết rồi.
Hắn không nói nhưng các huynh đệ đều hiểu.
Thẩm Lãnh thò tay ra tháo thiết bài tướng quân đeo trên hông Trình Phương Xuân xuống. Mỗi một chiến binh Đại Ninh đều có thiết bài này, chỉ là cấp bậc khác nhau thì kiểu mẫu khác nhau. Thiết bài này là tượng trưng cho thân phận chiến binh Đại Ninh, trên thiết bài in họ tên, chức vụ và quê quán của binh lính.
"Trình tướng quân là người Tây Thục đạo, thôn quê nhà cách thành Vân Tiêu không xa."
Đặng Lê đứng bên cạnh Thẩm Lãnh giọng khàn khàn nói: "Cách đây không lâu lúc nói chuyện với Trình tướng quân còn nói cha mẹ huynh ấy vẫn chưa biết huynh ấy đã làm tướng quân... Cha mẹ huynh ấy đã qua đời từ lâu, huynh ấy chinh chiến hơn nửa đời cũng chưa kịp cưới một người vợ, xem như đã đoạn hậu. Huynh ấy nói với ta là đã rất nhiều năm chưa về đắp mộ thắp nhang cho cha mẹ..."
Đặng Lê liếc nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Tướng quân, có thể đưa thiết bài của Trình tướng quân cho ti chức sao? Nếu trận chiến này đánh xong mà ti chức còn sống, muốn xin nghỉ phép về Tây Thục đạo Đại Ninh một chuyến."
"Được."
Thẩm Lãnh đưa thiết bài cho Đặng Lê, Đặng Lê giơ tay ra nhận lấy, buộc thiết bài của hắn ta và thiết bài của Trình Phương Xuân lại với nhau, buộc một nút chết.
"Trước hết an táng cho Trình tướng quân đã."
Trần Nhiễm ngồi xổm xuống bên cạnh Thẩm Lãnh nói: "Còn có rất nhiều việc quân vụ chờ ngươi đi xử lý. Tướng quân Lý Văn Sơn mang theo sáu ngàn chiến binh và hai vạn lính mới tấn công bản doanh quân đội Nhật Lang quốc, nhìn thế lửa hẳn là đã đắc thủ, người Nhật Lang ở bốn phương tám hướng rất nhanh sẽ chi viện trở lại."
"Ừm." Thẩm Lãnh đứng dậy: "Kỵ binh đi bổ sung tên nỏ, nghỉ ngơi một khắc sau đó cùng ta ra khỏi thành!"
Kỵ binh vừa mới từ chiến trường trở về đều xuống ngựa, các binh sĩ không xuất chiến liền chạy tới giúp bọn họ dẫn ngựa đi ăn, còn kỵ binh thì chạy bộ đến kho quân giới bổ sung hộp nỏ cho liên nỏ và binh khí giáp giới bị tổn hại. Người của kho quân giới đã chuyển đồ ra ngoài từ sớm để trên bãi đất trống chờ bọn họ tới lấy, chỉ trong một phút tất cả kỵ binh về đội, đội ngũ gần hai ngàn người lại tập kết lần nữa.
Thẩm Lãnh ngồi xổm bên cạnh hắc ngao, giơ tay lên vỗ vỗ đầu hắc ngao: "Có mệt không?"
Hắc ngao dùng ánh mắt không phục nhìn Thẩm Lãnh, thè lưỡi ra thở hổn hển. Thẩm Lãnh chỉ chỉ vào doanh trướng: "Ngươi đi nghỉ một lát, ta sẽ đến rất nhanh thôi, ngươi chỉ dựa vào lưỡi để tiết mồ hôi, ăn không tiêu."
Hắc ngao đứng phắt lên, giống như là hoàn toàn nghe hiểu lời Thẩm Lãnh nói, xoay quanh Thẩm Lãnh không cho hắn đi.
"Một lát nữa lại mang ngươi ra ngoài, nếu không thì ngươi xuống sông tắm một cái, lúc về sẽ hầm xương cho ngươi."
Thẩm Lãnh vỗ vỗ hắc ngao, chỉ là hắc ngao không chịu rời đi, Thẩm Lãnh làm sắc mặt nghiêm túc: "Ngươi không nghe lời, ta sẽ tống ngươi về, sau này cũng không cần đi theo ta nữa."
Hắc ngao dừng lại, ủy khuất ngồi dưới đất, nghiêng đầu đi không nhìn Thẩm Lãnh.
Thẩm Lãnh sai người ta lấy chút thịt khô để ở bên cạnh hắc ngao: "Ăn tạm một chút trước đã, ta sẽ trở lại rất nhanh thôi."
Hắn vẫy tay, thân binh dắt đến một con chiến mã, Thẩm Lãnh xoay người lên lưng ngựa rồi khẽ than một tiếng: "Quả nhiên không thoải mái bằng cưỡi chó."
Hắc ngao đang nghiêng đầu đắc ý nhưng vẫn không chịu nhìn Thẩm Lãnh.
Hai ngàn kỵ binh lao vụt ra ngoài, lại chạy thẳng về phía kẻ thù.
Dưới thành huyện Tu Du, Già Lạc Khắc Lược thoạt nhìn có chút mệt mỏi vịn tảng đá ngồi xuống, sau lưng y chính là tường thành sụp đổ của huyện Tu Du, chung quanh y là vô số thi thể. Mùi máu tươi không thể tan đi nhanh như vậy, thứ mùi này xộc vào lỗ mũi người ta rồi sẽ xộc thẳng lên đầu, nếu như là bách tính bình thường thì cảnh tượng này, thứ mùi này sẽ dọa bọn họ không đứng nổi, đối với bọn họ mà nói, nơi này có khác gì địa ngục?
Già Lạc Khắc Lược nhìn chung quanh, đại bộ phận đều là thi thể của binh lính Nhật Lang quốc. Y chú ý tới này trên người của những xác chết phủ kín mặt đất gần như có rất ít người trúng quá hai mũi tên, điều này đủ để chứng tỏ trong hoàn cảnh tàn khốc như vậy mà chiến binh của Đại Ninh vẫn phát huy được chiến lực cường đại tuyệt đối, hơn nữa còn cố hết sức không lãng phí một mũi tên nào. Nếu không phải là dùng máy ném đá điên cuồng công kích phá hủy tường thành, tòa huyện thành chỉ có hơn một ngàn thủ quân này ít nhất cũng có thể ngăn chặn đại quân mấy vạn người của Nhật Lang quốc rất lâu, cho đến khi vũ khí trang bị của bọn họ tiêu hao hết mới thôi... Trên thực tế thì Già Lạc Khắc Lược cũng không hề nghi chút nào, nếu là trong tình huống lương thực vũ khí dự trữ trong thành đều sung túc và người Nhật Lang quốc không giỏi sử dụng máy ném đá, hơn một ngàn chiến binh Ninh quốc này có thể vẫn cứ tiếp tục phòng thủ được. Khi mấy vạn người Nhật Lang tiến công ở ngoài thành chết hết, có thể trên tường thành sẽ còn có một chiến binh của Ninh quốc vác chiến kỳ rách rưới đứng sừng sững không ngã.
"Quân nhân." Già Lạc Khắc Lược thì thào nói hai từ.
Đúng lúc này đội phó đội thân vệ của y là Á Sâm chạy tới: "Vừa mới xác định tin tức, quân Ninh thừa dịp chúng ta phân binh tiến công huyện Tu Du và Bùi Huyện đã tấn công mạnh đại bản doanh, gần mười vạn quân đội Nhật Lang quốc lưu thủ đại doanh lại không cản được. Tuy còn chưa kịp kiểm kê thương vong nhưng phỏng chừng người Nhật Lang đã bị giết ít nhất trên hai vạn người, tổn thất của quân Ninh thì nhỏ đến mức gần như có thể không cần tính..."
Á Sâm cũng là lần đầu tiên nhìn thấy đối thủ như vậy cho nên sắc mặt hơi khó coi: "Bệ hạ, cần phải mau rời khỏi đây. Những người Nhật Lang này thấy máu đã sợ rồi, bên huyện Tu Du này có bệ hạ ép buộc bọn chúng không thể không tiến công, nhưng người Nhật Lang lưu thủ trong đại bản doanh gần như có thể không chiến đã bại, bị quân Ninh giết sát sau mông, đưa lưng về phía kẻ thù... Quân đội như vậy có nhiều hơn nữa cũng không tác dụng."
Già Lạc Khắc Lược gật đầu: "Coi như đã biết được quân Ninh là như thế nào."
Y vừa nói dứt lời thì lại có một gã thám báo phóng ngựa trở về, từ trên lưng ngựa nhảy xuống sau đó chạy nhanh mấy bước đến quỳ một gối xuống: "Bệ hạ, đại bản doanh Nhật Lang quốc đã bị đánh tan, tướng quân Nhật Lang quốc tiến công Bùi Huyện vội vàng mang binh về chi viện, kết quả là trên đường trúng mai phục của quân Ninh, tổn thất thảm trọng."
Già Lạc Khắc Lược khẽ nhíu mày: "Quân Ninh không đủ binh lực, đâu còn có nhiều người như vậy mai phục giữa đường?"
Thám báo lắc đầu, cũng là vẻ mặt mờ mịt.
"Về quân trước đã."
Già Lạc Khắc Lược vịn tảng đá đứng lên, y biết mình cũng không có tiêu hao thể lực gì, hiện tại mình mệt nhọc như thế không phải bởi vì mệt thật sự mà là do tâm trạng. Y cảm thấy hình như là mình đánh thắng một trận chiến tranh, nhưng cẩn thận ngẫm lại thì phát hiện thật ra mình không lấy được cái gì cả. Y đã công phá một tòa thành trống không có bách tính, tổn thất của người Nhật Lang không chỉ gấp mười lần tổn thất của quân địch, mà cuối cùng còn để kẻ thù rút lui thành công. Điều chính yếu nhất là đội trưởng đội thân vệ Cáp Đức đi theo y nhiều năm cũng đã chết.
Y từ từ đi tới chỗ chiến mã, lúc đi đến nửa đường bỗng nhiên dừng lại, quay đầu lại nhìn về phía tòa huyện thành nho nhỏ này.
Ở phương Tây y từng công phá rất nhiều rất nhiều thành lớn cao lớn kiên cố hơn huyện Tu Du rất nhiều lần, nhiều đến mức phần lớn đều đã có ấn tượng mơ hồ, không nhớ nổi lúc đó là cảnh tượng gì, mà trận chiến này y nghĩ chắc là rất lâu rất lâu sau mình cũng sẽ không quên được.
Lúc nãy y nói "về quân đi" khi đang hơi thất thần... Sau đó lúc này mới sực tỉnh lại, về đâu?
Đây không phải quốc gia của y, đây không phải quân đội của y, tại sao y có một cảm giác bị người khác đánh bại hoàn toàn?
Đúng lúc này lại một tên thám báo phi ngựa đến, sau khi xuống ngựa thám báo chắp tay bẩm báo: "Quân đội Nhật Lang quốc tiến công Bùi Huyện bị một đội khinh kỵ binh khoảng hai ngàn người đánh bại. Đội quân hơn hai vạn người của Nhật Lang quốc đang hành quân bị kỵ binh tập kích trên đường, lại bị cung tiễn thủ quân Ninh mai phục ở gần đó chặn đường, chắc hẳn là đã bị diệt toàn quân rồi."
"Quân Ninh không thể nào còn có hai ngàn kỵ binh nữa."
Sắc mặt Già Lạc Khắc Lược càng khó coi hơn: "Nếu bọn họ có quá bốn ngàn kỵ binh, hắn sẽ dám trực tiếp phát động tiến công với bên này, chỉ cần giết ta là bọn họ sẽ hoàn toàn thắng, cho nên..."
Già Lạc Khắc Lược thở ra một hơi thật dài: "Từ nơi này đến Bùi Huyện, là hắn mang theo đội quân mệt mỏi giết qua bên đấy."
Y nhìn những binh lính Nhật Lang quốc đờ đẫn ngờ ngệch chung quanh, cũng đều là binh lính, giờ khắc này lại đối lập rõ ràng như vậy.
Già Lạc Khắc Lược nhìn thấy một người Nhật Lang mặc giáp tướng quân, y hoàn toàn chẳng thèm nhớ tướng quân này tên là gì, vẫy vẫy tay bảo người nọ đến: "Mang đội ngũ của ngươi đi hội hợp với đại đội nhân mã đi."
Tướng quân kia sửng sốt, vội vàng gật đầu, xoay người chạy đi.
Già Lạc Khắc Lược tự dắt chiến mã đi lên phía trước, vừa đi vừa lẩm bẩm nói: "Ta từ An Tức cải trang đến Nhật Lang, kích động Nhật Lang khai chiến với quân Ninh, thăm dò được chiến lực thực sự của quân Ninh, đồng thời cũng tiêu hao hai mươi vạn người tinh nhuệ nhất Nhật Lang quốc trên mảnh đất này, Nhật Lang quốc không còn ngăn được đại quân An Tức ta nữa, một công nhiều việc... Nhưng mà, tại sao ta không vui?"
Á Sâm ở bên cạnh y nhỏ giọng nói: "Bệ hạ, chúng ta là người thắng."
"Đúng vậy, chúng ta là người thắng."
Già Lạc Khắc Lược lên ngựa, lại nhìn tòa huyện thành đổ nát hoàng tàn này một lần nữa: "Ta hy vọng lần sau là thắng thật sự."
Mười mấy tên kỵ sĩ An Tức bảo vệ y đi về phía nam, y không trở về bản doanh đại quân Nhật Lang quốc, những người Nhật Lang kia đã không còn ý nghĩa rồi. Y đã thành công khiến cho người Ninh sinh thù hận với người Nhật Lang, những người Nhật Lang đó không có khả năng còn sống trở lại Nhật Lang quốc nữa, mà sau khi trở về y sẽ dẫn đại quân An Tức bách chiến bách thắng công phá Nhật Lang, trên cuốn sổ tay chinh phục của y sẽ có thêm tên của một quốc gia nữa.
Sẽ có rất nhiều tài bảo vàng bạc và cô nương tuổi trẻ xinh đẹp được đưa về An Tức quốc, đúng vậy, không có gì đáng để không vui vẻ cả.
Dưới tia sáng cuối cùng khi mặt trời lặn, vị hoàng đế An Tức quốc này rời khỏi chiến trường.
Ngày thứ ba.
Thẩm Lãnh cầm một cái bánh bao vừa đi vừa ăn, sải bước đi vào quân trướng, vừa vào cửa đã nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
"Hải tướng quân?"
Thẩm Lãnh cũng không ngờ Hải Sa có thể tới nhanh như vậy.
"Thẩm tướng quân."
Hải Sa chắp tay: "Sẽ không để ý việc ta đến cướp chút quân công với ngươi chứ?"
Thẩm Lãnh cười: "Phần còn lại ngươi đều đánh, ta cũng không có ý kiến."
Hải Sa cười nói: "Thủy sư của ta đã cắt đứt đường lui của người Nhật Lang, bọn họ không thể ra biển."
Thẩm Lãnh hỏi: "Mang đến bao nhiêu người?"
"Hai vạn chiến binh."
Hải Sa nhìn ánh mắt của Thẩm Lãnh liền đoán được điều gì đó: "Làm chuyện gì?"
"Làm!"
Thẩm Lãnh nhét bánh màn thầu vào miệng: "Ở trên đất của chúng ta, người Nhật Lang không cảm nhận được đau khổ."
Hải Sa cười ha ha: "Ta cũng nghĩ như vậy."