Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 731 - Chương 731: Lập Đạo

Chương 731: Lập đạo Chương 731: Lập đạo

Người Nhật Lang không ngờ đội quân cộng lại còn có ít nhất mười lăm vạn người của bọn họ lại bị bao vây kìm kẹp ở mảnh đất hẹp dài gần đường bờ biển. Người Nhật Lang bị không đến hai vạn chiến binh truy đuổi trên lục địa khó khăn lắm mới chạy về đến cảng thuyền, sau đó hoảng sợ khi phát hiện chiến kỳ đỏ sẫm của Đại Ninh đang tung bay trên cảng thuyền, cờ trên chiến thuyền Nhật Lang quốc của bọn họ cũng đều bị tháo xuống.

Thủy sư của Hải Sa đã chặn đứng đường lui của người Nhật Lang, chiến thuyền của thủy sư và chiến binh trên đất liền kìm kẹp người Nhật Lang, lúc này người Nhật Lang mới phát hiện Già Lạc Khắc Lược đã biến mất.

Bọn họ lấy dũng khí chọn phái ra một người đến quân Ninh khẩn cầu tha thứ, và còn bằng lòng hiến ra lượng lớn vàng bạc tài bảo để đổi lấy mạng sống, bọn họ còn đồng ý để lại tất cả binh khí giáp giới. Quan trọng nhất là mấy trăm cao tăng đi theo đội quân đồng ý cầu phúc cho quân Ninh, quân Ninh được cầu phúc thì sau này sẽ bách chiến bách thắng, đế quốc Đại Ninh được cầu phúc thì sau này sẽ quốc vận hưng thịnh.

Thẩm Lãnh nghe xong câu này không nhịn cười được, trả lời rằng ngươi bảo cao tăng về cầu phúc cho quân đội của các ngươi trước, chúng ta đánh một trận thử xem có hữu hiệu hay không rồi hãy nói.

Hắn cũng không làm khó người Nhật Lang đến đàm phán, vào lúc này còn dám tới cửa đàm phán đã được xem như dũng sĩ trong đám người Nhật Lang rồi, nhưng Thẩm Lãnh cũng không định cứ buông tha cho những người Nhật Lang này như vậy. Bọn họ cứ khăng khăng rằng mình là người vô tội, là bị Già Lạc Khắc Lược uy hiếp, Già Lạc Khắc Lược chỉ mang theo một chút thủ hạ như vậy đã có thể bức ép đại quân hai mươi vạn binh khai chiến, nếu Thẩm Lãnh tin lời bọn họ nói mới là lạ.

Chiều tối, Thẩm Lãnh bọn họ ngồi ở bờ sông Ngõa Dao đốt một đống lửa nướng mấy xâu thịt, ánh nắng chiều tà làm cho mặt sông biến thành màu đỏ sậm, trong ngoài quân doanh đều có vẻ rất yên tĩnh.

Bọn họ ngồi trên cỏ, trải một lớp thảm, Trần Nhiễm ở bên kia nướng thịt, Thẩm Lãnh và Hải Sa ngồi đối diện nhau, hai người vẫn đang thương nghị xem trận chiến cuối cùng này phải đánh thế nào. Đánh thắng là thao tác thường quy, nhưng hai người bọn họ đều không phải người thường quy.

"Cho dù là giết hết cũng không giải hận được."

Hải Sa nhón một con ốc đồng, dùng tăm nhể thịt ra: "Những người Nhật Lang này giữ lại cũng vô dụng."

"Coi như cũng hữu dụng."

Thẩm Lãnh uống một ngụm rượu: "Nếu như thả về, chiến thuyền của chúng ta theo sát đội thuyền phía sau của bọn họ, phòng thủ trên biển của bọn họ căn bản là không có cách nào cản trở. Bọn họ đáng chết, chết ở nơi thích hợp tốt hơn là chết ở đây. Nếu đổi một suy nghĩ khác, số người Nhật Lang còn lại có khoảng mười lăm vạn, nếu hiện tại chúng ta đánh một trận trước, đánh cho bọn họ sợ sau đó phái người đi bảo bọn họ đầu hàng, liệu bọn họ có ngoan ngoãn đầu hàng hay không?"

Hải Sa: "Ngươi mà vẫn còn nghi ngờ điều này, thậm chí ta nghĩ không cần phải đánh một trận, bây giờ ngươi phái người đi bảo bọn họ đầu hàng thì bọn họ cũng sẽ gật đầu."

Thẩm Lãnh: "Như vậy thì bọn họ không sợ hoàn toàn."

Hải Sa: "Ngươi nói tiếp đi."

Thẩm Lãnh nói: "Ngày mai hoặc là ngày kia chúng ta tấn công người Nhật Lang, lấy mục tiêu giết chết ít nhất hai vạn người Nhật Lang. Giết hai vạn người, tâm lý của người Nhật Lang sẽ gần như sụp đổ, nếu khi đó lại đàm phán bảo bọn họ đầu hàng thì bọn họ sẽ đồng ý nhanh hơn."

Hải Sa: "Sau khi bọn họ đầu hàng thì sao? Vậy thì cũng vẫn còn mười ba vạn người, nuôi ư?"

"Thì nuôi." Thẩm Lãnh nói: "Lính mới người Điệu được điều động từ các nơi đã sắp đến rồi. Vừa mới nhận được tin tức, trước trưa mai đội ngũ nhanh nhất có thể đến nơi, có khoảng một vạn năm ngàn người, trước tối ngày mai sẽ còn có một đội lính mới người Điệu khoảng hai vạn người đến nơi. Chúng ta để lại một doanh binh lực, cộng thêm khoảng chừng sáu bảy vạn lính mới người Điệu trông coi mười ba vạn tù binh này thì cũng không phải việc khó."

Hải Sa: "Sau đó chúng ta lên chiến thuyền của người Nhật Lang đến Nhật Lang quốc?"

Thẩm Lãnh cười: "Đại khái chính là như vậy."

Hải Sa đứng lên, đi tới đi lui: "Trận này có lẽ không dễ đánh như chúng ta dự tính. Chúng ta hoàn toàn không quen thuộc Nhật Lang quốc, địa hình, sắp xếp binh lực của bọn họ, thời gian đổ bộ cần thiết và thời gian phản ứng của kẻ thù sau khi đổ bộ, rất nhiều rất nhiều chuyện chúng ta hoàn toàn không có cách nào xác định."

Thẩm Lãnh ừ một tiếng, không nói chuyện.

Hải Sa quay đầu lại nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Nhưng đây đã là biện pháp tốt nhất hiện giờ, trừ phi chúng ta không đánh."

Thẩm Lãnh nhìn Hải Sa, Hải Sa nhún vai: "Không đánh thì làm sao được?"

Trần Nhiễm bưng một khay thịt đã nướng chín trở lại đặt lên thảm, lấy một con ốc đồng: "Thật ra cũng không phức tạp như vậy, sau khi đổ bộ thì đừng làm việc gì khác mà chỉ đòi tiền bọn họ, không có mấy trăm vạn lượng bạc thì đừng hòng đưa mười ba vạn tù binh của bọn họ về, không những đòi bạc mà còn còn vật tư khác nữa. Bọn họ còn phải lấy thuyền đưa chúng ta lại đây, thuyền trống sẽ mang mười ba vạn tù binh kia về, còn phải nộp phí ký gửi cho chúng ta, còn phải lấy phí chuyên chở, nếu như đến chậm thì lại phải lấy phí nữa, nếu không đưa thì nói với bọn họ là sẽ giết hết mười ba vạn người."

Gã bỏ ốc đồng vào trong miệng mút.

"Mẹ nó, con đực." Gã lầm bầm một câu.

Hải Sa vẻ mặt khiếp sợ: "Lợi hại!"

Trần Nhiễm: "Hả?"

Hải Sa: "Ngươi... làm sao ngươi dùng lưỡi là đoán được ốc đồng là con đực hay là con cái? Năng lực này chắc là trời sinh chứ, sau này có lẽ không dễ luyện được."

Thẩm Lãnh: "Lưỡi của hắn rất mẫn cảm, đực cái mùi vị khác nhau."

Hải Sa nhìn về phía Thẩm Lãnh với vẻ khó tin, Thẩm Lãnh đột nhiên cảm thấy hình như mình đã nói sai... Hắn vội vàng cúi đầu giả vờ ăn, nếu trên mặt đất có một kẽ hở chắc hắn cũng bất chấp mà chui vào.

Trần Nhiễm: "Ta nói chính là trống rỗng... Trống rỗng!" (1)

Hải Sa: "Ặc..."

Thẩm Lãnh cười lớn ha ha.

Hải Sa vội vàng nói sang chuyện khác: "Nhưng làm sao khiến người Nhật Lang tin bọn họ có mười ba vạn người bị chúng ta bắt làm tù binh?"

Thẩm Lãnh nói: "Đại thừa tướng La San của bọn họ còn ở trong quân doanh ta."

Hải Sa nói: "Bây giờ chúng ta đều dự đoán tất cả theo phương hướng tốt, nếu sau khi La San trở về không làm theo yêu cầu của chúng ta mà triệu tập quân đội đối kháng, bọn họ có địa lợi có nhân hòa, chúng ta nhiều nhất cũng chỉ có thể điều động ra không đến bốn vạn người viễn chinh, lương thực vật tư mang theo cũng sẽ không quá nhiều."

Thẩm Lãnh nói: "Mỗi một trận chiến tranh đều là ván bài lớn, lá bài trong tay chúng ta tốt hơn."

Hải Sa ừ một tiếng, lại ngồi xuống thảm, liếc nhìn khay ốc đồng kia liền ngẩn người, lẳng lặng đẩy ốc đồng đến trước mặt Trần Nhiễm. Trần Nhiễm nhìn nhìn Hải Sa, lại nhìn sang Thẩm Lãnh: "Đều là tướng quân lớn như vậy, có thể diện một chút được không?"

Cùng lúc đó, Trường An, Đại Ninh.

Hoàng đế liếc nhìn lão viện trưởng cầm quạt hương bồ quạt phe phẩy: "Hải Sa thỉnh cầu điều về đông cương, trẫm đã suy nghĩ mấy ngày, tiên sinh cho rằng nên điều hắn về hay là nên điều Thẩm Lãnh về?"

Lão viện trưởng nói: "Lão thần nghĩ là bên đó không cần phải có cả ba anh hùng. Hải Sa muốn về thì về, Thẩm Lãnh muốn về về được, một mình Trang Ung tọa trấn đất Cầu Lập, Điệu quốc, nếu không trấn được thì là mấy chục năm qua lão thần đã nhìn lầm Trang Ung rồi."

Hoàng đế cười cười: "Đến bước này rồi cũng nên thương lượng một chút về chuyện thiết lập đạo phủ ở bên kia, tiên sinh có đề cử ứng viên nào không?"

"Nội các thứ phụ Khang Vi có thể đến đất Điệu quốc nhậm chức đạo phủ, trong Nội các khả năng học thức của Khang Vi không thua Lại Thành, nhưng chính bởi vì như vậy..."

Lão liếc nhìn hoàng đế một cái, hoàng đế gật đầu: "Nếu Lại Thành không có được thành tích gì tốt, tương lai trẫm để cho hắn làm Nội các thủ phụ thì Khang Vi cũng sẽ không phục, hắn chỉ lớn hơn Lại Thành hai tuổi, tiếng nói của hai người đều rất cao. Trẫm cảm thấy thủ phụ Nguyên Đông Chi hy vọng là Khang Vi thay thay vị trí của ông ta hơn, dù sao Khang Vi cũng là môn sinh của ông ta."

Lão viện trưởng nói: "Khang Vi thua không phải là thua ở phẩm học, năng lực, kiến thức. Lão thần nói thẳng một chút, hắn thua là ở chỗ thầy của hắn là Nguyên Đông Chi... Nguyên Đông Chi là thủ phụ, học sinh của hắn cũng là thủ phụ, vậy sau này chẳng phải trong triều đình đều là người một nhà của bọn họ ư. Khang Vi không có nhân mạch lớn như vậy nhưng Nguyên Đông Chi có. Trước khi Nguyên Đông Chi mãn nhiệm, trước khi Khang Vi kế nhiệm nhất định sẽ dẫn hắn đi lại khắp nơi thăm hỏi triều thần, như vậy không tốt. Với tài của Khang Vi, nếu dùng tốt thì hắn là Mộc Chiêu Đồng tiếp theo, nếu dùng không tốt thì hắn là Mộc Chiêu Đồng tiếp theo."

Hoàng đế ngồi xuống uống một ngụm trà: "Tiên sinh lo lắng là..."

Lão viện trưởng tiếp tục nói: "Để Khang Vi ra ngoài, từ chức thứ phụ điều nhiệm đến địa phương thì có thể hắn sẽ không phục, cũng sẽ cảm thấy ấm ức trong lòng, cho nên lão thần nghĩ là chi bằng nhấc đạo phủ của đạo Điệu quốc lên làm tòng nhất phẩm."

Hoàng đế nhìn chén trà trước mặt: "Không nhấc, trẫm không thể mở ra tiền lệ này. Hắn là con dân của Đại Ninh, là triều thần của trẫm, chẳng lẽ trước khi trẫm muốn bảo hắn làm gì còn phải nghĩ kỹ xem nên làm sao để hắn thoải mái ? Ngoại trừ Kinh Kỳ đạo ra thì đạo phủ các nơi đều là chính nhị phẩm, duy chỉ có hắn là tòng nhất phẩm, đạo phủ các nơi sẽ nhìn trẫm như thế nào?"

Lão viện trưởng nói: "Là thần sơ sót."

"Ngày mai trẫm sẽ triệu Khang Vi đến nói chuyện."

Tứ Mao Trai đang mở cửa sổ, gió từ bên ngoài thổi vào hơi lạnh một chút. Tính thời gian thì Thẩm Lãnh xuôi nam đã gần một năm rồi, trong vườn rau bên ngoài đã trồng rau mầm, rau mọc không tệ, Trân phi cùng ba đứa nhóc kia đang tưới nước cho rau. Hai đứa con của Thẩm Lãnh đi theo phía sau nhị hoàng tử giống như hai tùy tùng nhỏ, nhị hoàng tử như một đại ca dẫn đầu. Hôm qua không biết mèo hoang từ đâu vào dọa Tiểu Ninh Nhi sợ, nhị hoàng tử cầm nửa viên gạch lên chạy qua.

Lúc Ý phi nuôi nhị hoàng tử giống như một nữ hài tử, nói chuyện cũng không dám nói, thẹn thùng không có một chút khí khái nam tử nào, một năm nay đi theo Trân phi, Trân phi thì lại dạy cậu nhóc có một chút phong thái giang hồ, hoàng đế rất thích sự thay đổi này của nhị hoàng tử, nam hài tử thì phải biết gánh vác.

"Bên Điệu quốc tạm định là Vân Hải đạo đi, để Khang Vi qua đó làm đạo phủ, chọn một người có năng lực học thức ở địa phương làm đạo thừa phụ tá cho hắn. Còn phải chọn một người qua đó thành lập chiến binh của Vân Hải đạo, tiên sinh nghĩ người nào có thể đảm nhiệm được?"

"Diêm Khai Tùng?" Lão viện trưởng hỏi dò một câu.

"Cũng được, ngày mai cho Nội các viết chỉ, điều hắn từ đông cương đến nam cương."

Hoàng đế nhìn ba đứa trẻ ở ngoài cửa sổ, khóe miệng không tự chủ được hơi giương lên.

"Bên Cầu Lập thì tạm định là Vĩnh Lập đạo, Nam Lý quốc thì trực tiếp hủy bỏ quốc hiệu sáp nhập vào Vĩnh Lập đạo. Hoàng đế của Nam Lý quốc tuỳ tiện phong hầu đi, để hắn đến Trường An sống. Ứng viên đạo phủ của Vĩnh Lập đạo, tiên sinh nghĩ dùng ai thì thích hợp?"

"Thật ra bệ hạ có ứng viên rồi chứ, nếu không thì sẽ không nói đến Điệu quốc đã thống trị tốt trước, sau nói đến Cầu Lập không thống trị tốt."

Hoàng đế cười: "Trẫm muốn phái Đậu Hoài Nam qua, để hắn ở bên đó làm đạo phủ, thống trị tốt đất Cầu Lập rách nát đó một chút cho trẫm, sau khi ổn định trẫm lại phái người qua thay hắn, hắn cũng nên về Nội các rồi."

Lão viện trưởng nói: "Đậu Hoài Nam bây giờ là phủ trị, trực tiếp đề bạt làm đạo phủ chính nhị phẩm sợ là không dễ ứng phó..."

Hoàng đế: "Trẫm sợ gì?"

Lão viện trưởng cười: "Sợ là không dễ ứng phó với cái miệng của Lại Thành."

Hoàng đế: "..."

Hoàng đế đứng lên đến gần cửa sổ: "Vốn dĩ trẫm đã suy nghĩ để Mạnh Trường An đi nam cương, trẫm không muốn để hắn ở mãi một chỗ, trẫm cũng không muốn để hắn cứ quản lý mãi một đội ngũ."

Lão viện trưởng chợt căng thẳng, không dám đáp lời.

Hoàng đế thở ra một hơi: "Thôi vậy, để Đường Ngoan đi Vĩnh Lập đạo thành lập một vệ chiến binh đi, Đại Ninh cũng nên có một nữ tướng quân chính tam phẩm rồi."

Trái tim đang căng thẳng của lão viện trưởng được thả lỏng, nhưng cũng chỉ là hơi thả lỏng một chút mà thôi.

(1) Hai từ phát âm gần giống nhau nên Hải Sa nghe nhầm.

Bình Luận (0)
Comment