Bão cát cuồn cuộn nổi lên, tiếng chém giết vang xa.
Thẩm Lãnh ngồi trên sườn núi cao nhìn chiến trường phía xa, chiến tranh như vậy đã không cần hắn phải đích thân dẫn người xông lên nữa. Những người Nhật Lang kia đã bị dọa cho vỡ mật, sự chống cự của bọn họ đối với bản thân bọn họ mà nói là giày vò, đối quân Ninh mà nói là trò chơi, huống hồ mục đích của trận chiến này cũng chỉ là hù dọa cho người Nhật Lang vốn đã vỡ mật càng thêm sợ hơn.
Ngồi ở đây có thể nhìn thấy chiến trường từ xa, chiến binh của Đại Ninh đang đẩy mạnh tiết tấu theo thói quen của bọn họ, phòng tuyến của người Nhật Lang bị ép đến bờ biển, rất nhiều người đều bị chen lên bờ cát. Thẩm Lãnh giơ thiên lý nhãn lên nhìn, bên người Nhật Lang có không ít cờ trắng đang khua lên.
Đầu hàng là một chuyện, cho phép đầu hàng hay không là một chuyện khác.
Hắn ngửa người nằm lên bãi cỏ trên sườn núi nhìn bầu trời, có một con chim hải âu bay đến bên này, có lẽ nó cho rằng Thẩm Lãnh là một miếng đồ ăn lớn ngon, có lẽ cho rằng Thẩm Lãnh là một cỗ thi thể, thi thể và đồ ăn ngon có lẽ cũng không mâu thuẫn. Hải âu lao xuống xuống nhắm thẳng vào mắt Thẩm Lãnh, nó không có đáng yêu như bề ngoài, nó rất hung dữ.
Trong khoảnh khắc mỏ nhọn của hải âu mổ vào mắt Thẩm Lãnh, hắn giơ tay lên túm được đầu hải âu sau đó đâm sang bên cạnh, cắm mỏ của hải âu vào trong đất bùn phập một tiếng. Hải âu giãy giụa muốn bay lên, nó rút mỏ ra thì Thẩm Lãnh lại cắm trở lại, một con chim lớn như vậy giống như bị hắn khống chế trong lòng bàn tay. Thẩm Lãnh chơi chán rồi mới buông tay ra, hải âu bay đi, tạch một tiếng, ị một bãi phân chim lên vai áo giáp của hắn.
Thẩm Lãnh nhíu mày, cọ phân chim lên cỏ ở bên cạnh: "Xem như dọa ngươi sợ ị đùn."
Trần Nhiễm từ đằng xa chạy tới, thở hồng hộc: "Gần được rồi."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Thổi tù và thu binh."
Thân binh đứng ở cách đó không xa lập tức thổi tù và, tiếng tù và vang lên cũng không có nghĩa là dừng tiến công, âm thanh tiết tấu dài ngắn khác nhau đại biểu cho ý nghĩa khác nhau. Sau khi tiếng tù và vang lên không lâu, chiến binh Đại Ninh đang tạo áp lực bắt đầu rút lui về phía sau rất có trật tự, mà lúc này hơn mười vạn người Nhật Lang bị chèn ép đến mức gần như đã không có không gian sinh tồn, tất cả bọn họ thở phào nhẹ nhõm sau khi quân Ninh đột nhiên rút lui.
Thi thể nằm trên mặt đất dày đặc ở bên ngoài hàng ngũ làm cho phong cảnh ven biển đẹp tuyệt trần này biến thành bãi chết chóc.
Thẩm Lãnh vẫn nằm gối lên cánh tay của mình nhìn lên trời, nơi xa xôi kia làm cho tâm cảnh con người cũng trở nên rộng rãi, nhưng sự hưởng thụ này cũng không kéo dài bao lâu, bởi vì không ngờ con hải âu vừa mới chạy trốn kia lại biết gọi chim đến. Kiểu hành vi này trên giang hồ cách nói nặng cỡ nào, thí dụ như gọi người đến, kéo người đến, một mũi tên Xuyên Vân, thiên quân vạn mã đến gặp nhau... Chim chóc còn có thể kéo chim chóc đến thì cũng là lần đầu tiên Thẩm Lãnh thấy.
Hà tất phải chấp nhặt với một đám chim giống như hải tặc trên biển.
Thẩm Lãnh đứng lên chạy, mấy con hải âu kia đắc ý lượn vòng ở giữa không trung.
Trở lại doanh địa dưới sườn dốc, Thẩm Lãnh vừa mới ngồi xuống thì Hải Sa từ bên ngoài quân trướng đi vào: "Nhật Lang quốc đã phái người tới, ngươi muốn gặp không?"
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Không có ý nghĩa gì."
Hải Sa cười: "Ta cũng thấy không có ý nghĩa gì cho nên trực tiếp nói bọn họ xếp hàng rời khỏi doanh địa của bọn họ, giao hết tất cả binh khí ra. Không chỉ là binh khí, tất cả những thứ như bì giáp, dây lưng, mũ giáp, giáp khửu tay cũng giao ra hết, sau đó chờ người của chúng ta sắp xếp chỗ cho bọn họ, hơn mười vạn tù binh, kiểm kê cũng phiền."
Thẩm Lãnh cười nói: "Hà tất phải kiểm kê."
Hải Sa ngồi xuống đối diện với Thẩm Lãnh: "Ngươi đã gặp người tên là La San rồi?"
"Vẫn chưa."
Thẩm Lãnh lấy khăn tay lau giáp vai, Hải Sa cười nói: "Ngươi đúng là thích sạch sẽ, giáp trụ của ta đầy vết máu cũng lười lau."
Thẩm Lãnh: "Phân thì sao?"
Hải Sa nhìn Thẩm Lãnh với ánh mắt kiểu ngươi vừa mới đã trải qua chuyện gì, Thẩm Lãnh giải thích: "Của chim, chim."
Hải Sa: "Ai là chim?"
Thẩm Lãnh: "..."
Đúng lúc này ngoài cửa có người lao nhanh vào, thân binh không ngăn cản là vì Thẩm Lãnh đã căn dặn nếu người này tới thì cứ cho vào là được. Mặc dù không có người ngăn cản nhưng trên mặt người vào lại có vẻ quyết tuyệt và phẫn nộ giống như muốn liều chết.
"Tại sao ngươi còn muốn tiến công?"
Sau khi xông vào La San gào lên một tiếng với Thẩm Lãnh.
Thẩm Lãnh nhìn nàng ta một cái, không thèm trả lời.
La San lớn tiếng chất vấn: "Thẩm tướng quân ngươi biết rất rõ, chiến tranh không phải là bổn ý của người Nhật Lang chúng ta, bọn họ cũng là bị Già Lạc Khắc Lược uy hiếp mới tiến công thành trì của các ngươi, đây không phải là bản thân bọn họ muốn đi. Lúc bọn họ tiến công đã trả giá rồi, các ngươi đã đánh bại bọn họ một lần, bọn họ đã phải bỏ chạy, tại sao còn phải đuổi theo không buông?"
Hải Sa liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Loại người này sao làm được đến đại thừa tướng?"
Thẩm Lãnh: "Có thể xem như là người có bệnh tình khá nhẹ trong đám người bị bệnh đó."
La San lại càng giận dữ hơn: "Ngươi có thể sỉ nhục ta, nhưng không thể sỉ nhục những sĩ binh Nhật Lang quốc đó, bọn họ cũng là phụng mệnh làm việc!"
Thẩm Lãnh: "Ồ... Nếu bọn họ thắng thì sao?"
La San ngẩn ra.
Thẩm Lãnh ngữ khí bình thản nói: "Ta không chơi đồ hàng với người Nhật Lang các ngươi, quân nhân của Đại Ninh không biết chơi đồ hàng. Nếu ngươi không biết chiến tranh là gì, không biết chiến trường là gì, đó là sự vô tri của ngươi. Bắt đầu từ khi quân đội của các ngươi đặt bước chân đầu tiên lên mảnh đất này, đây đã là xâm lược, là tiến công Đại Ninh ta, ngươi còn cố chấp cho rằng chỉ là đến đây dạo chơi?"
La San: "Mảnh đất này trước đây cũng không thuộc về Đại Ninh!"
Thẩm Lãnh: "Đúng vậy, là chúng ta xâm lược nơi này, sau đó chúng ta chiếm lĩnh nơi này."
La San nhất thời không phản bác được.
"Người Điệu cũng từng phản kháng, chỉ là bọn họ phản kháng thất bại."
Thẩm Lãnh đứng lên đi đến trước mặt La San nhìn vào mắt La San ở cự ly gần: "Nếu quân đội Đại Ninh bước lên đất đai của Nhật Lang quốc, các ngươi có phản kháng hay không? Quân đội của Đại Ninh không cần bị người khác giựt giây, cũng sẽ không bị người khác uy hiếp. Người Nhật Lang các ngươi vây công huyện Tu Du, chúng ta cũng vây công một tòa thành trì của các ngươi, khi đó ngươi có còn cho rằng chiến tranh có thể nói dừng là dừng không?"
La San ngẩn ra: "Ngươi... ngươi có ý gì?"
Thẩm Lãnh trở lại ngồi xuống ghế: "Đại Ninh trước giờ đều sẽ không để bị đánh mà không đánh trả, ngược lại là lúc Đại Ninh không thích bị đánh trả khi đánh người khác, các ngươi đánh sang đây, tất nhiên chúng ta sẽ đánh sang đó. Khoảng chừng mười ba vạn tù binh ở bên ngoài đại doanh kia là ta có đức hiếu sinh, giống như Thiền tông mà các ngươi thờ phụng nói, cứu một mạng người hơn xây bảy cấp phù đồ, ta không hạ lệnh giết chết tất cả tù binh thì phù đồ đó có bao nhiêu cấp? Một đao không chém xuống đã đủ cấp rồi chứ? Có cách nói đủ cấp không?"
La San: "Ngươi, ngươi không thể như vậy, các ngươi không thể tiến công Nhật Lang."
"Các ngươi có thể, tại sao ta không thể?"
Thẩm Lãnh nói: "Bởi vì các ngươi có cớ ư? Chỉ là cái cớ đặc biệt tệ hại đó mà Nhật Lang hưng binh hai mươi vạn đánh vào trong cương vực Đại Ninh. Các ngươi nói là để đón đại hòa thượng trong thành Thánh Đồ ở Cầu Lập về, nếu cái cớ này mà cũng được thì tại sao chúng ta không thể tiến công Nhật Lang quốc?"
La San mấp máy môi nhưng lại không nói được một từ nào, nàng ta chỉ có tuyệt vọng và phẫn nộ.
Nàng ta căm tức nhìn Thẩm Lãnh, dường như thoáng chốc đã nhận rõ bộ mặt thực của tên ma quỷ này.
"Đừng có dùng ánh mắt của người bị hại nhìn ta, ngươi không phải."
Thẩm Lãnh nói: "Ta không muốn giết nhiều người cũng không phải là nghĩ người Lang Nhật các ngươi là người bị hại, là người đáng được thương hại và đồng cảm. Ta giữ lại mười ba vạn tù binh bên ngoài không giết là muốn ra điều kiện với người Lang Nhật các ngươi, bây giờ ta không ngại trước nói cho ngươi biết. Ta sẽ dẫn chiến binh Đại Ninh đi chiến thuyền của Nhật Lang quốc các ngươi qua đó, cảng thuyền ven bờ biển của các ngươi nhìn thấy chiến kỳ của Nhật Lang quốc có lẽ không có phòng bị gì chứ? Ta đã hỏi tù binh rồi, từ hải cảng của các ngươi giết vào không đến hai mươi dặm sẽ có một tòa thành quy mô rất lớn, nghe nói có mười mấy hai mươi vạn nhân khẩu, các ngươi giết mấy trăm chiến binh của ta ở huyện Tu Du, ta giết mấy chục vạn người của ngươi cũng không đủ."
"Ngươi là ma quỷ!"
Mắt La San đỏ ngầu: "Ta còn ngây ngô nghĩ ngươi là người có thể tin tưởng được. Người của chúng ta đã bị Già Lạc Khắc Lược đùa bỡn, bệ hạ của chúng ta đã chết rồi, quốc gia của chúng ta sắp bị người An Tức xâm lược, ta vốn nghĩ rằng ngươi là người có thể dựa vào..."
"Ngươi nghĩ sai rồi."
Thẩm Lãnh ngắt lời La San: "Lời của ngươi nói ấu trĩ giống như một đứa trẻ ba tuổi vậy. Nếu thật sự là trẻ con nghĩ như vậy thì không buồn cười, mà ngươi là thừa tướng của một quốc gia, ngươi lại cho rằng có thể tin tưởng được kẻ thù của các ngươi? Ta không phải chỗ dựa của các ngươi, ngươi đừng nói những câu buồn cười như vậy nữa được không?"
Trong mắt La San có mắt nước mắt chảy xuống: "Quả nhiên, Đại Ninh cũng là sói."
"Ngươi đã nói mà, Đại Ninh là hùng sư."
Thẩm Lãnh nói: "Bây giờ nói cho ngươi biết có một điều kiện không cần phải chết người, ngươi trở về suy nghĩ một chút. Ta sẽ dẫn ngươi và tùy tùng của ngươi cùng đi Nhật Lang quốc, thậm chí ta còn có thể bảo tồn thi thể của hoàng đế Nhật Lang quốc các ngươi và cùng vận chuyển qua đó, nhưng mà... trước lúc đó ta giúp ngươi tìm hiểu một chút xem chiến tranh là gì."
Thẩm Lãnh nhìn vào mắt La San, đó là một đôi mắt nữ nhân đỏ lên vì khóc, nhưng Thẩm Lãnh cũng không để ý.
"Khởi nguồn của chiến tranh là bởi vì dục vọng, đủ các loại dục vọng, nếu quy kết cho dục vọng thì nguyên nhân gây ra chiến tranh sẽ trở nên đơn thuần, chỉ chỉ một nguyên nhân này, nhưng kết cục của chiến tranh thì có hai kiểu, bất luận người thắng hay là kẻ bại đều có hai kiểu kết cục. Một là trả giá, một là thu hoạch."
La San hít sâu một hơi: "Ngươi muốn gì?"
Thẩm Lãnh nói: "Đột nhiên thông minh hơn rồi?"
La San lại hỏi: "Ngươi muốn gì?"
"Nhật Lang quốc là đại quốc hải vận, ta muốn năm trăm chiếc thuyền biển."
La San trầm mặc một lát, gật đầu: "Ta đồng ý với ngươi."
Thẩm Lãnh nói: "Chất đầy vàng bạc, lương thực, vải vóc, thuộc da, vũ khí lên năm trăm chiếc thuyền biển này."
La San đột nhiên trợn trừng mắt: "Ngươi đây là đang ăn cướp!"
"Không phải."
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Có thể ngươi cảm thấy đây là đang vơ vét tài sản nhưng không phải ăn cướp, cướp phải là chúng ta tự động thủ."
La San cố nén cơn giận: "Nếu ta đều đồng ý với ngươi, ngươi có thể bảo đảm những tù binh kia sẽ được thả về không?"
"Ta có thể."
Thẩm Lãnh nói: "Có cuộc đàm phán nghiêm túc trịnh trọng thì sẽ không đổi ý, người Ninh không quá quắt như vậy."
La San gần như nghiến răng nói: "Ta sẽ cố hết sức thỏa mãn yêu cầu của ngươi, ngươi nhất định phải đồng ý với ta, nếu ta thỏa mãn tất cả, ngươi thả tất cả tù binh và còn rời khỏi quốc gia của chúng ta."
Thẩm Lãnh gật đầu: "Cũng không phải là không được, nhưng mà, tiếp theo có thể có việc làm ăn có thể bàn bạc."
Thẩm Lãnh áp người về phía trước, nhìn vào mắt La San nghiêm túc hỏi: "Các ngươi chống đỡ được người An Tức không?"
Sắc mặt La San lập tức biến đổi, nàng ta muốn nói gì đó nhưng Thẩm Lãnh lại khoát tay chặn lại: "Ngươi về nghỉ ngơi trước đi, suy nghĩ kỹ những gì ta nói với ngươi xem ngươi có thể làm được hay không. Ta và quân đội của ta chỉ đem theo lương thực cho mười ngày khi đổ bộ vào Nhật Lang quốc, trong vòng mười ngày lô lương thảo đầu tiên không đưa đến, chúng ta đành phải tự đi lấy, xin ngươi nhớ một câu... Không công phá đô thành của Nhật Lang quốc không phải là chúng ta không thể, mà là quân nhân cũng không muốn sát sinh nhiều. Nếu ta đồng ý, chúng ta có thể làm cho Nhật Lang quốc trở thành lịch sử nhanh hơn người An Tức nữa."