Lúc Thẩm Lãnh nói chuyện thì trên cơ bản là Hải Sa giữ im lặng, ngoại trừ cảm thấy buồn cười vì đại thừa tướng của một quốc gia lại có thể nói ra lời ngây thơ như vậy ra, toàn bộ quá trình gã đều nghe Thẩm Lãnh ở dùng một phương thức nói chuyện rất không thuần thục để uy hiếp đối phương. La San phẫn nộ bỏ đi, cuối cùng Hải Sa cũng không nhịn cười được: "Chưa từng làm việc này?"
Thẩm Lãnh cười ngượng: "Khá mới lạ."
Hải Sa nghĩ thấy cũng đúng, bảo gã đi uy hiếp vơ vét tài sản thì gã cũng không thuần thục, dù sao nhiệm vụ chính của chiến binh Đại Ninh cũng là chinh phục chứ không phải đe dọa.
"Ta tưởng là nàng ta sẽ cò kè mặc cả."
Thế mà Thẩm Lãnh lại có chút tiếc nuối: "Một tiểu quốc góp vật tư lại đủ năm trăm chiếc thuyền biển chắc hẳn nói dễ hơn làm? Chuyện này lớn... thế mà nàng ta lại không có một chút ý nghĩ cò kè mặc cả, nghĩ mà xem, cũng bởi vì nàng ta không mặc cả mà Nhật Lang quốc sẽ phải trả giá lớn như vậy cũng thật là..."
Hải Sa:"Cảm thấy bất mãn thay cho bách tính Nhật Lang quốc?"
Thẩm Lãnh: "Không phải, nàng ta không mặc cả thì ta cảm thấy mình đòi hơi ít."
Hải Sa: "..."
Gã liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Quả nhiên danh bất hư truyền."
Thẩm Lãnh: "Cái gì?"
Hải Sa: "Không phải câu khen ngươi gì đâu."
Thẩm Lãnh: "Vậy thì đừng nói."
Hải Sa đứng dậy: "Ta đi sai người chỉnh đốn quân bị, nếu vượt biển qua đó thì vẫn phải chuẩn bị sẵn sàng chém giết bất cứ lúc nào, có chuyện muốn thương lượng với ngươi một chút. Ta mang người của ta điều khiển chiến thuyền của Nhật Lang quốc lên bờ trước, ngươi mang người của ngươi điều khiển chiến thuyền của Đại Ninh đến sau. Nếu hai người chúng ta cùng nhau đổ bộ lên bờ rồi cùng nhau lọt bẫy thì quá xấu hổ, mặt mũi cũng không tìm lại được."
Thẩm Lãnh nói: "Ngươi tuổi lớn như vậy rồi, hay là ta lên bờ trước đi."
Hải Sa: "Nếu không phải đồng bào thì có thể ta sẽ đánh ngươi."
Thẩm Lãnh nói: "Vừa rồi ta không nhắc đến chuyện này với ngươi là vì ta nghĩ chuyện này không cần thương lượng gì cả, ta dẫn người lên bờ trước, ngươi mang chiến thuyền ở phía sau phối hợp tác chiến chi viện, nếu không có nguy hiểm gì thì thấy ta phát tín hiệu rồi ngươi hãy cập bờ. Người Nhật Lang không có gì đáng để lo lắng, ta lo là người tên là Già Lạc Khắc Lược kia trở về Nhật Lang quốc trước một bước, ai cũng không biết được hắn sẽ gây ra sóng gió gì."
Hải Sa: "Chẳng lẽ người nhỏ tuổi không biết cái gì gọi là tôn lão? Xếp hàng theo tuổi tác thì ngươi cũng phải ở phía sau ta."
Thẩm Lãnh: "Cho dù ngươi đã thừa nhận mình già hơn ta, ta vẫn không có ý định thương lượng gì với ngươi cả, chuyện kích động giao cho người trẻ tuổi làm thì tốt hơn..."
Hải Sa: "Ngươi muốn tranh giành công lao đổ bộ Nhật Lang quốc đầu tiên với ta?"
Thẩm Lãnh: "Nếu không thì ngươi nghĩ ta và ngươi đang tranh giành cái gì?"
Hải Sa trầm mặc một lát, thở mạnh một hơi rồi nói: "Ta tưởng ngươi đang tranh giành với ta... Một khi xảy ra bất trắc gì thì đại quân mấy vạn người bị liên lụy, chưa xin chỉ thị đã tự tiện đánh vào nước khác, đánh thắng không sao, đánh thua sẽ bị tội chết, để tiếng xấu muôn đời."
Thẩm Lãnh cười cười, không lên tiếng.
Hải Sa nói: "Ta thua."
Thẩm Lãnh: "Ha ha."
Hải Sa đi đến trước mặt Thẩm Lãnh: "Ngươi nhỏ tuổi hơn ta, tiền đồ tươi sáng hơn ta, ngươi là thần tượng trong suy nghĩ của chiến binh Đại Ninh, là hình mẫu mà bọn họ theo đuổi. Tuy rằng ta không muốn thừa nhận người khác ưu tú hơn ta, nhưng ta không thể không nói cho dù là thủ hạ của ta cũng có không ít người vô cùng kính nể ngươi. Thẩm Lãnh, ngươi không thể ngã xuống được ngươi hiểu không? Bệ hạ không cho phép ngươi ngã xuống, Đại Ninh cũng không cho phép ngươi ngã xuống, ngươi là lá cờ mà bệ hạ giương cao cho tất cả chiến binh nhìn."
Thẩm Lãnh: "Nịnh bợ thật sự cứng nhắc và hơi không phục."
Hải Sa: "Ha ha."
Thẩm Lãnh nói: "Ngươi không muốn nhường, ta cũng không muốn nhường, cho nên đánh một trận đi, phương thức giải quyết vấn đề đơn giản và trực tiếp nhất."
Hải Sa nhìn ra bên ngoài: "Chúng ta có thân phận gì? Thân là tướng quân tam phẩm mà động một tí là đánh một trận, để cho các binh sĩ nhìn thấy thì còn thể thống gì?"
Gã đi qua đóng cửa quân trướng lại: "Phải nói trước là không ai được hét to, đánh nhã nhặn một chút."
Sau nửa nén nhang, trong quân trướng truyền đến một tiếng gào của Hải Sa: "Nào nào nào, đánh tiếp!"
Các thân binh ở ngoài quân trướng nhìn nhau, ho khan vài tiếng, giả vờ như không nghe thấy gì cả.
Lại nửa nén nhang nữa, cuối cùng tiếng đánh nhau trong quân trướng cũng ngừng lại, thân binh ở cửa nghiêng tai lắng nghe, có thể nghe được tiếng hít thở phì phò, dường như hai người đều không còn sức lực. Qua một hồi lâu mới nghe thấy tiếng của Hải Sa xuất hiện, có một chút không phục.
"Ngươi thắng rồi."
Hải Sa chống tay đứng lên: "Vậy nên ngươi mang chiến thuyền của chúng ta đi ở phía sau."
Thẩm Lãnh: "Dựa vào cái gì?!"
Hải Sa: "Ai thua người đó lên trước."
Thẩm Lãnh: "Sao ngươi có thể không biết xấu hổ như thế?"
Hải Sa: "Làm sao ngươi nói ta chắc chắn vậy."
Thẩm Lãnh: "Vậy thì đánh tiếp, nói trước là ai thắng người đó lên trước."
Hải Sa đi ra ngoài: "Không có nhiều chuyện có thể lặp lại như vậy, ta chờ ngươi ở cảng thuyền Nhật Lang quốc... Thẩm Lãnh, giữa ta và ngươi tương lai sẽ phân ra thắng bại, nhưng đó là chuyện tương lai, đến lúc đó ngươi không được giả vờ thua ta, phải dùng bản lĩnh thật sự."
Thẩm Lãnh: "Bất kể là dùng bản lĩnh thật sự hay là đùa giỡn ngươi đều không được. Này, lão già, ngươi thật sự định không biết xấu hổ như vậy?"
Hải Sa dừng bước chân lại, quay lại liếc nhìn Thẩm Lãnh: "Ta giành với ngươi không chỉ là cảm thấy sẽ có nguy hiểm mà cũng còn có tư tâm. Thủ hạ của ta có một đám lão binh theo ta nhiều năm, nhóm người bọn họ ở lại trong quân làm việc đều đã là hàm giáo úy. Ngươi biết đấy, từ giáo úy lục phẩm đến tướng quân ngũ phẩm là một cửa ải, trước bốn mươi tuổi bước qua được cửa ải này là sẽ vượt qua, nếu sau bốn mươi tuổi vẫn chưa vượt qua, đối với bọn họ mà nói gần như là cuộc đời này đã vô vọng."
Thẩm Lãnh gật đầu: "Hiểu rồi."
Hải Sa chắp tay: "Đa tạ."
Gã bước ra khỏi quân trướng.
Những lão binh kia nếu không có quân công đặc biệt thì cho dù đến khi xuất ngũ về nhà bọn họ cũng không cơ hội thử xem mặc giáp tướng quân có cảm giác gì, là nhóm người đổ bộ Nhật Lang quốc đầu tiên, chuyện có ý nghĩa tượng trưng như vậy hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ có khen ngợi. Rất nhiều người chỉ còn thiếu một bậc quân công nữa là đủ rồi, nhưng một bậc đó cực kỳ khó khăn?
Đương nhiên Thẩm Lãnh biết Hải Sa vẫn hy vọng là để bản thân gã gánh vác mạo hiểm.
Đêm.
Thẩm Lãnh trải tờ giấy trên bàn, nếu không bất ngờ gì thì chưa đến vài ngày đại quân sẽ vượt biển đi Nhật Lang quốc, khi trở lại nhanh nhất cũng phải là mấy tháng sau. Trà gia vẫn ở thành Nam Bình, lần này nói là cùng đến với hắn nhưng hai người vẫn là bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, hắn nghĩ mình nên viết thêm một phong thư nữa cho Trà gia. Lỡ như mình gặp bất trắc ở Nhật Lang quốc, Trà gia cũng không đến mức ngay cả một thứ kỷ niệm cũng không có.
Đối với Thẩm Lãnh mà nói cầm bút viết chữ trước giờ đều không phải là chuyện dễ dàng gì, chỉ cần có thời gian là hắn sẽ luyện chữ, nhưng cũng không biết làm sao mà chỗ nên viết cong thì không cong được, chỗ nên viết ngang dọc thì có lẽ sẽ cong đi, hơn nữa viết chữ cũng vội, càng viết càng vội cho nên càng viết càng loạn.
Ngồi đó nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ, Thẩm Lãnh nghĩ nên viết một vài lời tình tứ mới đúng.
Nhưng hắn đâu phải là người viết văn chương, cầm bút ngồi ở đó im lặng đã lâu mà vẫn chưa nặn ra được một chữ nào, nghĩ mình thật đúng là kẻ ngu ngốc, nếu không thì dứt khoát đừng viết nữa. Nếu xảy ra chuyện, không có phong thư này thì Trà gia nhớ đến mình chẳng qua là đau lòng, nếu có phong thư này thì Trà gia thường xuyên lấy ra xem, sợ là sẽ đau lòng muốn chết.
Thẩm Lãnh lắc đầu thật mạnh, thầm nghĩ mình đang nghĩ ngợi lung tung cái gì vậy.
Trần Nhiễm ở bên ngoài gõ cửa sau đó đẩy cửa vào. Kiểu người có kỹ năng thiên phú như gã đến đâu cũng sẽ không lo không tìm thấy đồ ăn, hướng về phía Thẩm Lãnh khua tay một cái, trong tay gã có xách gà nướng và rượu: "Muốn cùng ta nâng chén mời trăng sáng không?"
Thẩm Lãnh: "Tại sao ngươi luôn có thể tìm được gà vậy?"
Trần Nhiễm: "Tại sao ta cảm thấy trong lời nói của ngươi không có ý tốt gì vậy?"
Thẩm Lãnh thò tay ra, Trần Nhiễm nhéo cái phao câu gà đưa cho Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh trợn mắt lườm gã. Trần Nhiễm cười he he đưa cho Thẩm Lãnh một cái đùi gà, còn mình thì bẻ một cái mà gặm: "Ngươi nghĩ mỗi lần ta đói bụng đi ra ngoài tìm đồ ăn đều là tìm được gà, nhưng gà với gà khác nhau đấy."
Thẩm Lãnh: "Lời ngươi nói đều đúng."
Trần Nhiễm: "Bỏ đi, đổi đề tài khác đi."
Gã nhìn tờ giấy viết thư trước mặt Thẩm Lãnh: "Muốn viết thư cho đại ca ta?"
Thẩm Lãnh gật đầu cười: "Nghĩ nên viết phong thư cho nàng ấy nói về tình hình gần đây. Thật ra hôm trước mới viết một phong thư đưa đến quân dịch trạm, cũng không biết làm sao mà đêm hôm nay vẫn muốn nói chút gì đó với nàng ấy."
Trần Nhiễm: "Có lạ không chứ, ta với ngươi tòng quân nhiều năm như vậy, trước giờ đều không có thói quen viết thư cho người nhà, cũng rất ít khi viết cho cha ta, nhưng mà ngay lúc nãy nghe tiếng sóng biển bên ngoài quân doanh ta lại có kích động muốn viết phong thư cho một cô nương, muốn nói với nàng về tình cảm của ta. Sau đó nghĩ lại, con mẹ nó ta đâu có nữ nhân nào?"
Gã liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Ngươi nói có phải là ta đến kỳ động dục rồi không?"
Thẩm Lãnh: "Mấy tháng rồi?"
Trần Nhiễm: "Tám tháng."
"Oa, vậy là kỳ động dục rồi."
Trần Nhiễm: "Cút đi... Ngươi muốn viết thư cho đại ca ta, ta muốn viết cho..."
Gã bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, đặt chén xuống bàn kêu bộp một tiếng: "Thôi đi! Nam tử hán đại trượng phu có cái gì mà không thể nói, chém giết trên chiến trường còn không sợ mà sợ nói ra? Lãnh Tử! Ta nhớ một nha đầu, mới đầu hơi nhớ một chút, sau đó càng ngày càng nhớ, lúc nãy nhớ đến mức không chịu nổi, ta viết tên của nàng ta trên cát, tên của nàng cũng thật khó nghe."
Thẩm Lãnh: "Người có tên khó nghe trong những nữ hài tử chúng ta quen biết, cũng chỉ có Cao Tiểu Dạng."
Trần Nhiễm: "Là nàng ta!"
Gã lại rót một chén rượu uống cạn: "Ta nhớ nàng ta!"
Thẩm Lãnh cười ha ha, đưa tờ giấy viết thư cho Trần Nhiễm: "Viết một phong thư gửi về đi, tuy rằng đường xá xa xôi xe ngựa cũng không nhanh, cũng không xác định sau khi gửi về có thể đến tay nàng ta hay không, nhưng viết phong thư gửi về nói cho nàng ta biết suy nghĩ của ngươi, đừng để cô nương người ta nghĩ là trong lòng ngươi không nàng ta. Một phong thư có thể sẽ định ra một tình cảm, cho dù không định được cái gì thì ít nhất cũng không để lại tiếc nuối."
Trần Nhiễm hít sâu một hơi, nhận giấy viết thư, sau đó có chút thương cảm nói: "Sau này ta không bao giờ là một lãng tử nữa rồi."
Thẩm Lãnh: "Cút."
Hắn nhường thư phòng lại cho Trần Nhiễm, ra ngoài chậm rãi đi bộ trong quân doanh, gió đêm không lạnh không khô hanh, quấy quả lòng người không an tĩnh, càng không an tĩnh càng nhớ nhung.
Thẩm Lãnh ngồi xổm xuống bên cạnh ngọn đèn trong quân doanh, nhìn trái nhìn phải, xác định không có ai chú ý đến hắn, cũng xác định Trần Nhiễm không phát hiện hắn mang theo giấy bút ra ngoài, hắn liền soi ngọn đèn này đặt giấy lên trên đầu gối rồi viết xuống hai hàng chữ, giấy viết thư trải không phẳng cho nên chữ viết nhìn càng xấu hơn.
Hồi nhỏ ta sợ nhất luân hồi mà bọn họ nói thật, nghĩ con người sống vất vả như vậy, chẳng lẽ cả một đời còn không đủ? Sau này gặp được nàng liền cảm thấy mấy đời cũng không đủ.
Nàng phải luôn đẹp mãi như vậy mới được, thứ mà người nông cạn như ta yêu nhất định là bề ngoài của nàng, chờ nàng xấu rồi chúng ta lại làm lại từ đầu.