Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 736 - Chương 736: Để Ta Đi

Chương 736: Để ta đi Chương 736: Để ta đi

Trứng gà luộc dù ngon đến mấy cũng là trứng gà luộc, nhưng đối với Khoát Khả Địch Tẩm Sắc mà nói trứng gà do Mạnh Trường An luộc không chỉ đơn giản là đồ ăn, nó còn có thể là cảm xúc mà trong cuộc đời nàng ta chưa từng có, một niềm hạnh phúc, một hồi ức mà bất kể sau này thời gian trôi qua bao lâu cũng khó quên được.

Nàng ta rất muốn nhưng không dám ngủ lại ở trong quân doanh, cho dù nàng ta chỉ muốn nằm trên cánh tay của Mạnh Trường An thêm một lát nữa cũng được, không muốn đi chỗ nào khác cả.

"Chắc thân binh của ngươi sẽ không nói gì ra ngoài, trước khi trời tối ta sẽ đi, nếu ở lại đây, tin tức truyền về triều đình của các ngươi, đối với ngươi mà nói đó là tội không thể giải thích rõ, có lẽ sẽ rất nghiêm trọng."

Tẩm Sắc giơ tay lên vuốt mặt Mạnh Trường An: "Trước đây ta chưa từng tin sẽ có một nam nhân chinh phục được trái tim của ta, cho nên ta rất tuyệt vọng đối với thế giới này, rất miệt thị nam nhân. Hẳn là ngươi cũng biết, khi một nữ nhân cường đại đến mức vượt qua phần lớn nam nhân, thật ra là bất đắc dĩ, bên cạnh không ai có thể đỡ ta, cũng không có ai có thể bảo vệ ta."

Mạnh Trường An ừ một tiếng, cúi đầu không nói gì.

Tẩm Sắc hôn một cái lên trán Mạnh Trường An, khoác thêm áo khoác của Mạnh Trường An: "Nhưng mà nam nhân của ta, ngươi nên biết rõ một chuyện, dù sao ngươi cũng là tướng quân biên quân của Ninh quốc, còn ta là trưởng công chúa của Hắc Vũ quốc, đây là một khoảng cách khó có thể vượt qua. Lúc ấy ngươi nói với ta, nếu đã là nữ nhân của ngươi thì cũng phải cưới hỏi đàng hoàng, ta rất vui, vô cùng vui, trước giờ đều chưa từng vui như vậy, thế nhưng... ta không thể lấy ngươi."

Nữ nhân à, có những lúc lại càng dễ bình tĩnh hơn nam nhân.

"Ta sẽ không gả đến Ninh quốc. Nếu ta không có một người thân nào thì ta sẽ liều lĩnh dựa vào bên cạnh ngươi, cho dù không có danh phận cũng không sao, ta cũng không để ý đến những cái đó, nhưng ta không thể... Đệ đệ Tang Bố Lữ của ta là hãn hoàng của Hắc Vũ quốc, mặc kệ mâu thuẫn của hắn và quốc sư lớn cỡ nào thì hắn vẫn là hãn hoàng, quốc sư không có lý do gì phế bỏ hắn, chỉ khi nào ta lấy ngươi thì hắn sẽ chết, những người ủng hộ hắn cũng sẽ ruồng bỏ hắn. Ta không thích đệ đệ của ta, nhưng dù sao cũng là đệ đệ của ta, nếu nói đến quan hệ huyết thống, trên thế giới này ta chỉ có một người thân là hắn."

Mạnh Trường An gật đầu: "Ta biết."

Tẩm Sắc cười: "Nhưng cũng không cần thương cảm, ta không lấy ngươi thì coi như là nữ nhân bên ngoài của ngươi. Lúc nam nhân lên giường với nữ nhân khác ngoài thê tử sẽ luôn cảm thấy kích thích hơn, không phải sao?"

Nàng ta cười một tiếng, xoay người rời đi.

Mạnh Trường An ngồi ở đó không động đậy, cũng không có nhìn nàng ta.

Sau khi ra ngoài Tẩm Sắc liền lên xe rời đi, nhưng đối với Mạnh Trường An mà nói thế giới giống như lập tức thay đổi, gã đứng dậy rót một chén trà nóng cho mình, ngồi xuống bắt đầu suy nghĩ.

Một khi chuyện của gã và Tẩm Sắc truyền vào triều đình tất nhiên sẽ có người tố cáo gã, nói dễ nghe một chút thì là vì tình cảm trai gái mà không quan tâm đến quốc gia, nói khó nghe một chút thì là thông đồng với địch phản quốc. Nếu Tẩm Sắc bằng lòng lấy gã thì còn đỡ một chút, nhưng Tẩm Sắc lại tuyệt đối sẽ không lấy gã, cho nên một khi tin tức này lộ ra ngoài có thể sẽ là khó tránh khỏi tội chết. Nhưng gã không thể chết được, gã chết thì sau này lấy ai bảo vệ Thẩm Lãnh?

Thẩm tiên sinh nói thái tử điện hạ cực kỳ có khả năng không chấp nhận Thẩm Lãnh, cho nên gã không thể để mất đi tất cả mọi thứ hiện tại, gã nhất định phải giữ binh quyền.

Cùng lúc đó, trong quân trướng của một đại doanh khác ở Tức Phong Khẩu.

Hoắc Đinh đứng ở cửa sổ nhìn chiếc xe ngựa hoa mỹ kia rời khỏi quân doanh, ánh mắt rất phức tạp, có lẽ ngay cả chính hắn ta cũng không biết tại sao lại có tâm trạng phức tạp như vậy, kích động, phẫn hận, ghen tị... Kích động ở chỗ hắn ta nghĩ mình đã tìm được cơ hội quật ngã Mạnh Trường An, giết chết Mạnh Trường An thì Thẩm Lãnh sẽ mất đi trợ lực lớn nhất, việc thái tử điện hạ giao cho hắn ta làm xem như hoàn thành hơn một nửa. Mà phẫn hận là ở chỗ hắn ta cho rằng Mạnh Trường An thân là tướng quân Đại Ninh làm sao có thể có tư tình cùng một nữ tử phiên bang, huống hồ còn là công chúa của địch quốc? Vậy là sỉ nhục thân phận tướng quân Đại Ninh.

Về phần ghen tị... Tẩm Sắc thật sự là rất đẹp, đẹp đến mức làm cho Hoắc Đinh cảm thấy nàng ta không giống như là người nhân gian, vừa nghĩ tới nữ nhân đẹp đến mức không tỳ vết như vậy lại thành người của Mạnh Trường An, hắn ta liền cảm thấy ông trời bất công.

Hoắc Đinh thở ra một hơi thật dài, hai thứ cảm xúc khác có thể vứt bỏ không bận tâm, hưng phấn là đủ rồi.

Hắn ta ngồi xuống bắt đầu trầm tư, làm sao để mượn chuyện này diệt trừ Mạnh Trường An?

Cửa phòng Mạnh Trường An bị đẩy ra, trước đó bên ngoài có người gọi gã nhưng gã không trả lời.

Cổ Lạc từ bên ngoài đi vào đưa tay đóng cửa phòng lại, trong phòng vẫn còn có một mùi thơm thoang thoảng, đó hẳn là mùi của nữ nhân Hắc Vũ đó lưu lại. Cổ Lạc biết mình không nên đến đây vào lúc này nhưng là bộ hạ cũ, cũng là huynh đệ của Thẩm Lãnh, gã biết mình cần phải nhắc nhở Mạnh Trường An.

"Có thể ngươi sẽ không ngờ được tốc độ truyền bá nhanh cỡ nào."

Cổ Lạc liếc nhìn Mạnh Trường An: "Hiện tại cả trong đại doanh đều đang say sưa bàn tán, tuyệt đại bộ phận binh lính cảm thấy ngươi lợi hại, ngay cả trưởng công chúa của Hắc Vũ quốc cũng đã ngủ rồi, có một bộ phận người đang mắng ngươi, cảm thấy ngươi không xứng làm tướng quân, ngươi nên biết những người đang chửi là ai, không có gì bất ngờ xảy ra thì ngày mai tất cả mọi người sẽ biết tin tức này, nhưng người có thể đưa tin tức đến thành Trường An cũng không nhiều, ngươi là người ta kính trọng cho nên ta đến nói với ngươi một câu... Sau này xin hãy suy nghĩ nhiều hơn, cho dù các ngươi yêu đương vụng trộm ở ngoài đại doanh cũng không sao."

Mạnh Trường An nhìn về phía Cổ Lạc.

Cổ Lạc thở dài một tiếng: "Chuyện thế này, ta chỉ có thể xử lý một lần."

Mạnh Trường An nhất thời không hiểu, một lát sau gã mới sực hiểu ra, đứng bật dậy: "Không được!"

Cổ Lạc nói: "Hiện tại ta bình tĩnh hơn ngươi, việc gì cũng phải có lợi và hại, có lấy hay bỏ. Ta và ngươi là bằng hữu, mặc kệ ngươi có coi ta là bằng hữu không, ta xem ngươi là bằng hữu, nhưng quan hệ giữa Thẩm Lãnh và ta là huynh đệ, trong lòng ngươi có tình cảm gì với Thẩm Lãnh, ta cũng như thế... Trước đây khi ta mới tòng quân chỉ muốn mình trở nên nổi bật, bất kể dùng thủ đoạn gì cũng phải trở nên nổi bật. Ta trơ mắt nhìn cha mẹ sống nửa đời bị người khác xem thường, ta không thể để bản thân ta lại bị người khác xem thường, cho nên lúc ban đầu ta mới tìm đếnThẩm Lãnh nói muốn đi theo hắn, ta biết hắn nhất định sẽ trở thành đại nhân vật."

Mạnh Trường An nhìn Cổ Lạc, trong ánh mắt đã hơi ửng đỏ: "Không được!"

Cổ Lạc lắc đầu: "Không có cách nào khác cả. Chúng ta đều biết có lẽ Hoắc Đinh là người của thái tử, có lẽ ngươi còn biết một vài chuyện khác nữa, ví dụ như tại sao thái tử nhằm vào Thẩm Lãnh, ta không biết, ta chỉ biết thái tử nhằm vào Thẩm Lãnh là đủ rồi, cho nên Hoắc Đinh nhất định sẽ truyền chuyện này đến Trường An, người của thái tử sẽ dốc hết sức lực để xử lý ngươi. Đối với Thẩm Lãnh mà nói ngươi quá quan trọng, ngươi không thể ngã, để ta đi."

Cổ Lạc dừng lại một chút: "Ta đã sắp xếp người chặn tất cả các đường rời khỏi Tức Phong Khẩu, bất cứ người nào đi về hướng Trường An đều sẽ bị chặn lại, nhưng không thể mỗi ngày đều chặn như vậy, cũng chặn không được, so sánh hai cái hại thì lấy cái nhẹ, ta chết vẫn đỡ hơn là ngươi chết. Nhưng nhân thủ của ta không đủ dùng, giết Hoắc Đinh còn phải giết thân binh của hắn nữa, ngươi cố gắng sắp xếp vài người giúp ta, nếu ta làm tốt thì sẽ không bị người khác điều tra ra là ta làm, như vậy là ta mạng lớn. Nếu ta bất hạnh xảy ra chuyện, làm phiền Mạnh tướng quân ngươi sau này gặp Thẩm Lãnh hãy thay ta nói một tiếng rằng ta thật sự xem hắn là huynh đệ, là hắn đã thay đổi ta, khiến ta hiểu một nam nhân không nên bất chấp tất cả vì bản thân mình, nên bất chấp tất cả vì người thân, huynh đệ và bằng hữu."

Gã cười cười: "Ta không sợ cũng không hối hận, chỉ là muốn nhờ Mạnh tướng quân sau này cố gắng đừng phạm lỗi nữa, chúng ta chỉ biết là Hoắc Đinh là người của thái tử, nhưng rốt cuộc còn có ai là người của thái tử nữa thì chúng ta không biết..."

Sau khi nói xong câu đó gã xoay người ra ngoài, đi tới cửa lại dừng lại, quay đầu liếc mắt nhìn Mạnh Trường An một cái: "Còn có một yêu cầu quá đáng... Nếu ta xảy ra chuyện, nếu sau này có thể, giúp ta chăm sóc Cảnh San nhiều một chút."

Gã cất bước ra ngoài.

Mạnh Trường An đứng sững sờ ở đó, lần đầu tiên có chút hận bản thân.

Trước giờ gã đều không phải người không thể kiềm chế bản thân, nhưng mà lần này thật sự có chút hoang đường.

Con người sẽ thay đổi.

Bản thân Cảnh San cũng không ngờ nàng ta sẽ thay đổi.

Trong phủ Đình Úy có rất nhiều người đều biết nàng ta thích Hàn Hoán Chi, cho dù Hàn Hoán Chi lớn hơn nàng không ít nhưng nàng ta không quan tâm, thậm chí nàng ta không quan tâm Hàn Hoán Chi có cảm giác gì, bản thân nàng ta thích là được rồi. Nàng ta sẽ không nói ra và cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài, nàng ta chỉ ép buộc bản thân làm việc ưu tú hơn để khiến cho Hàn Hoán Chi coi trọng nàng ta, sự quan tâm trong công vụ cũng là quan tâm, không phải sao?

Trước đây mỗi buổi tối đi ngủ nhắm mắt lại là trong đầu đều nghĩ đến Hàn Hoán Chi, khuôn mặt ấy đã xuất hiện trong đầu nàng ta vô số lần. Mãi cho đến lần khi kết thúc nhiệm vụ, nàng ta không nhận thấy được tình trạng mất ngủ ban đêm càng ngày càng ít, hơn nữa còn bắt đầu nghĩ đến một người khác, thi thoảng sẽ còn mơ thấy gã, chắc là bắt đầu từ lúc gã và nàng ta đối mặt với cái chết trong tiểu viện ở nam cương ấy?

Có lẽ là như vậy.

Sau này cùng Cổ Lạc đến bắc cương, nàng ta không xác định có phải Hàn Hoán Chi cố ý sắp xếp cho nàng ta và Cổ Lạc cùng đi hay không, nhưng có một chuyện có thể xác định đó chính là lúc nàng ta ở cạnh Cổ Lạc càng ngày càng cười nhiều hơn, nàng ta cũng càng ngày càng để ý đến cái gã thoạt nhìn có chút lãnh đạm kia. Nàng ta hơi khủng hoảng, một nữ nhân bình tĩnh lạnh lùng như nàng ta biết rất rõ khi mình từ bỏ sự quan tâm ban đầu để mà quan tâm đến một người khác, có thể sẽ càng mãnh liệt hơn, càng khó có thể khống chế hơn.

Cho nên nàng ta sợ.

Trong khoảng thời gian này nàng ta cố ý xa cách Cổ Lạc, cố ý làm cho mình nhìn có vẻ như ghét gã, ngoại trừ chuyện công vụ ra thì gần như không có bất kỳ trao đổi gì với Cổ Lạc. Nàng ta nghĩ còn không bằng mình trở lại như ban đầu, mặc dù sẽ thường xuyên mất ngủ... Thế nhưng mà làm sao có thể quay lại được?

Cổ Lạc nhỏ hơn nàng ta.

Nàng ta nghĩ Cổ Lạc nên có một nữ nhân tốt hơn mới đúng, nàng ta cảm thấy mình nhiều nhất chỉ tính là một nửa nữ nhân.

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Cảnh San giật mình, thoát khỏi suy nghĩ, đứng dậy đi mở cửa. Một khắc khi cửa mở ra nhịp tim đột nhiên bắt đầu đập nhanh hơn, đập càng lúc càng nhanh, tim đập quá nhanh cho nên tất nhiên trên mặt nhìn cũng hơi căng thẳng.

Cổ Lạc đứng ở ngoài cửa.

Cổ Lạc đang cười, cười rất đơn thuần và cũng rất đẹp. Gã vốn đã là một nam nhân đẹp, cười lên để lộ hàm răng trắng lại càng đẹp hơn.

"Có việc?"

Cảnh San cưỡng chế cảm xúc của mình, dùng ngữ khí mà nàng ta cho là lạnh lùng nhất để hỏi một câu.

"Có chút việc." Cổ Lạc cười hỏi: "Có thể mời ta vào trong ngồi một chút không?"

Cảnh San trầm mặc một lúc, không nói gì, đứng tránh chỗ cửa ra.

Sau khi đi vào Cổ Lạc quan sát phòng của Cảnh San một chút, không nhịn được khen ngợi một câu: "Phòng của nữ nhân vẫn là sạch sẽ, mùi cũng thơm nữa."

Cảnh San đỏ mặt lên nhưng ngữ khí lại càng lạnh như băng, nói: "Nếu ngươi không có chính sự gì thì đi đi."

Cổ Lạc lắc đầu, xoay người nhìn về phía Cảnh San: "Ta rất thích ngươi."

Cảnh San hoảng hốt.

Cổ Lạc nói: "Ta sắp đi chấp hành một nhiệm vụ, là nhiệm vụ của riêng ta, cho nên phải đi một khoảng thời gian. Ngươi không cần theo vụ án của Hoắc Đinh nữa, Hàn đại nhân bảo ta thông báo với ngươi về Trường An, trong thành Trường An có rất nhiều chuyện, nhân thủ không đủ dùng."

Cảnh San: "Ngươi nói gì?"

Cổ Lạc nói: "Hôm nay ngươi là có thể dọn đồ về rồi."

Cảnh San: "Ngươi muốn làm gì?"

Cổ Lạc không trả lời, thò tay đến bên mặt Cảnh San, Cảnh San căng thẳng đến mức vai cũng đang run lên, nàng ta muốn đẩy bàn tay kia ra nhưng lại không thể làm được.

Ngón tay của Cổ Lạc lướt qua trên mặt Cảnh San, sau đó giơ tay lên tháo trâm cài tóc của nàng ta xuống: "Tặng ta nhé."

Gã cũng không đợi Cảnh San đồng ý đã cài trâm ở chỗ ngực áo cẩm y của mình, nhìn cũng rất đẹp.

"Cảm ơn."

Cổ Lạc xoay người đi ra ngoài.

Cảnh San thấy gã muốn ra ngoài, bỗng nhiên kéo gã lại: "Có phải ngươi sẽ chết không?"

Cổ Lạc trầm mặc một lát, lắc đầu: "Không biết."

Cảnh San không buông tay ra, giữ rất chặt.

"Chúng ta nên chết cùng nhau mới đúng, bắt đầu từ lần đó."

Cảnh San cúi đầu, giọng nói run run: "Ta không muốn buổi tối cứ mãi nghĩ đến tên của một người mà không ngủ được. Trước kia không phải ngươi, bây giờ là ngươi, cho nên nếu chết thì mang ta đi cùng."

Cổ Lạc xoay người lại, cười, mắt đỏ lên, sau đó lại thò tay ra chạm vào mặt Cảnh San, Cảnh San không nhúc nhích, tay của Cổ Lạc bỗng nhiên đập vào cổ nàng một cái cực nhanh, Cảnh San rên một tiếng rồi hôn mê bất tỉnh. Cổ Lạc ôm nàng ta đặt lên ghế, gã ra ngoài, liếc nhìn đình úy ở ngoài cửa: "Đưa thiên bạn đại nhân của các ngươi về Trường An, đây là mệnh lệnh của Hàn đại nhân, nàng ấy không đồng ý, cho nên hãy trói nàng ấy lại đi, sau khi đi được ba trăm dặm hãy thả ra."

Bình Luận (0)
Comment