Bắc cương gió tuyết không ngừng, có thể làm lạnh đao chứ không làm lạnh lòng người.
Cổ Lạc quấn chặt áo khoác trên người, sau khi từ trong phòng của Cảnh San đi ra gã cảm thấy trong lòng rất ấm, bởi vì Cảnh San nói quan tâm đến gã. Lần đầu tiên, nam nhân đi theo tiểu tử ngốc cho nên biến thành tiểu tử ngốc này cảm thấy được một nữ nhân quan tâm thật sự tốt đẹp, tốt đẹp đến mức mà ngay cả việc đi chịu chết cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Gã quay đầu lại liếc nhìn vào trong phòng, các đình úy hết sức cẩn thận trói Cảnh San lại nhưng không dám trói quá chặt.
"Thật ngốc, sao ta có thể để nàng chết?"
Cổ Lạc lẩm bẩm một câu, cất bước đi ra ngoài đại doanh.
Cùng lúc đó, Hoắc Đinh đứng ở cửa sổ nhìn thấy Cổ Lạc cho nên không nhịn được mà nhếch khóe miệng lên. Hắn ta vẫy tay, đội chính thân binh dưới trướng hắn ta là Tô Ngọc Thạch bước nhanh đến: "Tướng quân có gì căn dặn?"
"Ta từ Giáp Tử doanh đến đất phương bắc lạnh giá khổ cực này chỉ đem theo các ngươi, khiến các ngươi đi theo ta chịu khổ, nhưng cuộc sống khổ sở của chúng ta dường như cũng còn lại mấy ngày nữa. Chỉ cần nghĩ cách gửi tin tức Mạnh Trường An tư thông với địch quốc về đến Trường An, cho dù Mạnh Trường An tạm thời không chết cũng sẽ bị mang về thành Trường An thẩm tra, cho nên bây giờ ta cần mấy người không sợ chết chia nhau đem tin tức về. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì người của phủ Đình Úy tất nhiên sẽ đứng về phía Mạnh Trường An, cho nên chỉ có một cách có thể để các ngươi bình yên trở về..."
Hoắc Đinh liếc mắt nhìn Tô Ngọc Thạch một cái: "Ngày mai ta sẽ lấy lý do mang binh ra ngoài huấn luyện để mang bọn ngươi ra khỏi Tức Phong Khẩu. Mấy người các ngươi nhân cơ hội rời khỏi đội ngũ, vào Gia Thịnh Quan cách đây hai trăm dặm, ta đã viết xong giấy chứng nhận qua cửa của các ngươi rồi, con dấu của ta làm có thể đánh tráo thật giả, không có ai nhìn ra được."
Tô Ngọc Thạch hiển nhiên có chút căng thẳng: "Tướng quân, liệu có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không?"
"Không đâu."
Hoắc Đinh cười nói: "Chỉ cần các ngươi đưa tin tức đến Trường An tất nhiên sẽ có người tới điều tra, đến lúc đó ta đích thân làm chứng Mạnh Trường An thông gian phản quốc, việc này không có khả năng bỏ qua được. Các ngươi đừng sợ, sau khi đến Trường An đi tìm thái tử, người sẽ bảo vệ các ngươi, có thái tử ở đây các ngươi sợ cái gì?"
"Thuộc hạ tuân mệnh."
Tô Ngọc Thạch vội vàng cúi đầu: "Tính mạng của thuộc hạ đều phó thác cho tướng quân."
Hoắc Đinh vỗ vỗ vai y: "Ngươi là đội chính thân binh của ta, là người thân tín thân cận nhất với ta, chẳng lẽ ta còn có thể hại ngươi?"
Tô Ngọc Thạch sợ hãi lắc đầu lia lịa: "Thuộc hạ không dám."
Hoắc Đinh ừ một tiếng: "Đi đi, chuẩn bị một chút."
Hắn ta lấy một túi bạc từ trong tủ ra: "Những thứ này để mấy người các ngươi dùng trên đường, không cần tiết kiệm, sau khi chuyện thành công ta sẽ mua cho mỗi người các ngươi một tòa nhà ở thành Trường An, lại cho mỗi người các ngươi một ít phí để ổn định gia đình, ít nhất cũng đảm bảo người nhà các ngươi không phải lo áo cơm."
Tô Ngọc Thạch quỳ một gối xuống: "Đa tạ tướng quân!"
Hoắc Đinh cười nói: "Sau này ta thăng chức vùn vụt, các ngươi cũng vậy."
Tô Ngọc Thạch lại hỏi vài câu đi tuyến đường nào sau đó rời khỏi phòng của Hoắc Đinh đi chuẩn bị. Tuy rằng bề ngoài nhìn có vẻ như không có gì nhưng trong lòng y sao có thể không căng thẳng? Người phải đối phó chính là Mạnh Trường An, cả biên cương đông bắc, thậm chí là cả bắc cương có người nào không biết tính tình của Mạnh Trường An? Nếu quật ngã được còn may, nếu lần này không thể quật ngã gã thì sau này xem như mình hoàn toàn xong đời rồi.
Nhưng một tiểu nhân vật như y thì có thể làm sao được đây? Lựa chọn của Hoắc Đinh chính là lựa chọn của y, nói cách khác thì là y không có lựa chọn khác.
Gần đến đêm.
Cổ Lạc đứng ở phía sau cây đại thụ nhìn bên phía quân doanh. Gã đã sắp xếp người theo dõi tất cả các tuyến đường, chỉ cần có người đi ra là gã có thể biết ngay lập tức. Đã hơn nửa ngày trôi qua, tính thời gian thì hẳn là đội ngũ hộ tống Cảnh San đã đi xa ít nhất hơn mười dặm, với tính tình của Cảnh San, chắc là giờ khắc này đang chửi mắng ầm lên rồi, mắng gã, mắng thủ hạ của gã, nhưng Cổ Lạc biết những đình úy kia nhất định sẽ nghe lời căn dặn của, bởi vì gã từng nói nếu Cảnh San ở lại sẽ chết, bọn họ đều là bộ hạ một lòng trung thành, bọn họ sẽ không đưa Cảnh San vào chỗ chết.
Nghĩ đến dáng vẻ của Cảnh San, Cổ Lạc lại không tự chủ được hơi cong khóe miệng lên. Nàng ta thật sự không thể tính là xinh đẹp cỡ nào, hơn nữa tính cách còn mạnh mẽ, giống một nam nhân hơn, nhưng trong mắt Cổ Lạc nàng ta chính là nữ nhân đẹp nhất trên thế giới này, một mỗi cử chỉ, mỗi một cái nhăn mày, một nụ cười đều đẹp cả. Gã bỗng hiểu tại sao Thẩm Lãnh luôn ngây ngô nói Trà gia thật là đẹp.
Cảnh San thật là đẹp.
Đêm rất khó chịu đựng, nhưng thức một đêm lại không có bất kỳ phát hiện nào, tất cả tuyến đường đều không có bất kỳ người nào đi qua, người theo dõi đại doanh cũng không thấy người nào khả nghi ra ngoài. Người của Hoắc Đinh không đi ngay trong đêm, chẳng lẽ lại đi muốn giữa ban ngày?
Cổ Lạc không nhịn được, sáng sớm đành phải trở lại quân doanh, mới vào quân doanh không bao xa đã nhìn thấy Hoắc Đinh đang chỉnh đốn một doanh binh mã kia. Hơn một ngàn biên quân trừ những người đang canh gác ra, có chừng hơn tám trăm người đã tập kết, nhìn có vẻ như Hoắc Đinh muốn dẫn bọn họ ra ngoài huấn luyện. Cổ Lạc chợt giật mình... Nếu Hoắc Đinh dẫn hơn tám trăm người ra ngoài, với nhân thủ của phủ Đình Úy căn bản là không theo dõi được, không thể xác định ai sẽ rời khỏi đội ngũ, rồi có mấy nhóm người rời đội ngũ.
"Ô!" Hoắc Đinh nhìn thấy Cổ Lạc liền cười chào hỏi: "Cổ thiên bạn, sớm như vậy đã từ bên ngoài đại doanh trở lại, cả đêm không về?"
Cổ Lạc cười cười: "Dậy quá sớm nên ra ngoài chạy một vòng."
Hoắc Đinh ồ một tiếng, sau đó hỏi với vẻ mặt tò mò: "Ta nghe nói Cổ thiên bạn là bộ hạ cũ của tướng quân Thẩm Lãnh? Vậy thì chẳng trách được. Nghe nói binh do Thẩm tướng quân huấn luyện mỗi người đều là người lợi hại, mỗi một người đều dưỡng thành thói quen tăng cường rèn luyện giống Thẩm tướng quân. Nếu là một ngày hai ngày còn đỡ, cả năm mỗi ngày đều như thế thì thật khiến người kính nể."
Cổ Lạc cũng cười cười: "Binh của Thẩm tướng quân đều như vậy không có gì lạ cả, ngược lại là Hoắc tướng quân đã nhiều ngày không mang binh ra ngoài huấn luyện rồi phải không? Đây là muốn ra ngoài doanh?"
Hoắc Đinh ừ một tiếng: "Hôm qua nhận được tin tức phát hiện một đám mã phỉ quy mô nhỏ bên ngoài Tức Phong Khẩu, đúng lúc mang đội ngũ ra ngoài luyện tập. Đã lâu không có chém giết, bọn họ cũng lười biếng rồi, một nhóm mã phỉ nhỏ vừa khéo dùng để mài đao."
Cổ Lạc: "Có cần ta mang người của phủ Đình Úy đi theo hỗ trợ không?"
Thế mà Hoắc Đinh lại gật đầu: "Nếu Cổ thiên bạn cũng không có việc gì thì đi theo, có các huynh đệ của phủ Đình Úy hỗ trợ thì chuyện dễ làm hơn nhiều."
Cổ Lạc: "Vậy Hoắc tướng quân chờ ta một lát, ta đi triệu tập nhân thủ."
Hoắc Đinh gật gật đầu, Cổ Lạc lập tức bước nhanh rời đi.
Mạnh Trường An ở phía xa nhìn, hơi nhíu mày.
Khoảng gần nửa canh giờ sau, đội ngũ chiến binh hơn tám trăm người rời khỏi đại doanh đi ra phía ngoài Tức Phong Khẩu. Đường xuống núi rất dốc, lúc chiến mã đi xuống đều phải hết sức cẩn thận, hơn nữa đường dốc này rất dài, dài ít nhất gần hai dặm, lúc đi xuống các binh sĩ đều rất cẩn thận, nếu chiến mã ngã là cả người lẫn ngựa đều sẽ lăn xuống dưới.
Cổ Lạc cưỡi ngựa đi theo bên cạnh Hoắc Đinh, hai người không trò chuyện một câu nào cả, cả hai đều có tâm sự nhưng đều giả vờ như hòa khí.
Sau khi bọn họ rời quân doanh không bao lâu Mạnh Trường An đã một thân một mình rời đại doanh. Gã đã nhận lời với Cổ Lạc phái thân binh qua hỗ trợ, nhưng thật ra gã không có dự định làm như vậy. Cổ Lạc có ý chịu chết, gã không thể để Cổ Lạc tự tìm chết, gã cũng không thể khiến bất cứ người nào trong thân binh doanh của mình bị liên lụy vào, cho nên gã thay thường phục, dắt đại hắc mã ra ngoài, đi theo ở phía sau đội ngũ rất xa.
Bên ngoài Tức Phong Khẩu tất nhiên không có mã phỉ gì, cho dù là kẻ bị vó ngựa đá một cước vào đầu cũng sẽ không nghĩ đến đây làm mã phỉ. Phía bắc chính là đại doanh của người Hắc Vũ, phía nam chính là Tức Phong Khẩu của quân Ninh, mã phỉ ở trong kẽ hở kẹp ở giữa này thì có thể làm gì? Hai bên đánh rắm cũng có thể giết chết bọn họ.
Sau khi vào cánh đồng tuyết tốc độ của đội ngũ liền trở nên chậm lại, Hoắc Đinh giơ tay lên, đội ngũ chậm rãi dừng lại, hắn ta nhìn chung quanh: "Tô Ngọc Thạch, ngươi cùng đại đội nhân mã chờ ở đây. Cao Liên Hải, ngươi cùng đội thân binh theo ta đến phía trước tìm kiếm."
Hắn ta nhìn về phía Cổ Lạc: "Cổ thiên bạn đi theo không?"
Cổ Lạc trong lòng hơi tức tối, Hoắc Đinh cố ý tách đội ngũ ra, nhân thủ của hắn ta lại càng không đủ.
"Đi theo, sao có thể thiếu ta được."
Phần lớn thủ hạ của Cổ Lạc còn đang canh chừng trên các con đường, chỉ có thể mang ra ngoài 7 – 8 người mà thôi, đội thân binh của Hoắc Đinh có 60 – 70 người, những người này bề ngoài đều là thân tín ban đầu hắn ta mang từ Giáp Tử doanh đến. Dựa theo lệ thường thì cấp bậc của hắn ta không đủ, không có khả năng mang nhiều người như vậy đến đây, nhưng con đường hắn ta đến đây đã không bình thường, có thái tử âm thầm sắp xếp, mang đến đây trên dưới một trăm người tất nhiên cũng không phải là việc gì khó.
Mà trên thực tế, trên dưới một trăm người này cũng không phải chiến binh thật sự, cũng không phải binh của Giáp Tử doanh, mà là người chờ hắn ta trên đường sau khi hắn ta rời Giáp Tử doanh, đều là thái tử sắp xếp sẵn lúc trước, cho những người này quân phục và thiết bài cùng với binh khí giáp giới. Tất cả đội thân binh này đều là chiến binh giả, chỉ có hai người Tô Ngọc Thạch và Cao Liên Hải là thân tín thật sự được hắn ta mang từ Giáp Tử doanh đến.
Cổ Lạc dẫn người đi theo Hoắc Đinh, mà đội ngũ khoảng hơn bảy trăm người còn lại ở tại chỗ chờ.
Cổ Lạc cố ý để lại 4 – 5 đình úy, gã chỉ lo là Hoắc Đinh cố ý dẫn gã đi, nhưng lo lắng thì cũng chỉ có thể lo lắng, trong tình hình nhân thủ thiếu thốn nghiêm trọng chuyện gì cũng trở nên khó khăn.
Sao người của Mạnh Trường An vẫn chưa đến?
Đi lên phía trước khoảng hơn mười dặm, đội ngũ ở phía sau cũng đã không thấy tung tích, Hoắc Đinh bỗng nhiên dừng chiến mã lại, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Cổ Lạc một cái: "Cổ thiên bạn có gì muốn nói với ta không?"
Cổ Lạc cười cười: "Hoắc tướng quân có gì muốn nói với ta?"
Hoắc Đinh cười nói: "Hà tất chứ? Thật ra trong lòng chúng ta đều rất rõ ràng, Cổ thiên bạn và Cảnh thiên bạn đến bắc cương là để điều tra những người Bột Hải kia trà trộn vào Đại Ninh thế nào, tra xét nhiều ngày như vậy cũng không có rời khỏi quân doanh, nếu không phải nhằm vào Mạnh tướng quân thì tất nhiên là nhằm vào ta rồi."
Cổ Lạc hơi nheo mắt lại: "Hoắc tướng quân muốn thừa nhận gì với ta ư?"
Hoắc Đinh lắc đầu: "Sẽ không thừa nhận cái gì cả, ta là tướng quân biên quân Đại Ninh trong sạch, ta làm sao biết được những người Bột Hải kia trà trộn vào Đại Ninh như thế nào. Bọn họ nhập cảnh từ Bạch Sơn Quan bên đông cương kia, ta ở Tức Phong Khẩu mà, cũng không thể phân thân qua đó... Nhưng có thể là Cổ thiên bạn không biết, con người ta đây bác học đa tài, từ nhỏ đã được người ta gọi là thần đồng, đặc biệt ưu tú, mọi phương diện đều ưu tú."
Cổ Lạc: "Ví dụ như lén khắc con dấu cũng có thể đánh tráo thật giả?"
Hoắc Đinh cười to: "Ngươi nói đùa câu này... thật sự cũng là rất đúng"
Hắn ta khoát tay, tất cả thân binh giơ liên nỏ nhắm bắn vào đám người Cổ Lạc, đình úy bên cạnh Cổ Lạc cũng lập tức giơ liên nỏ lên, nhưng nhân số chênh lệch xa, chỉ sợ một lượt tên nỏ là tất cả mấy đình úy này sẽ đều bị bắn ngã trên mặt đất.
"Ngươi cũng thật to gan."
Cổ Lạc nhìn vào mắt Hoắc Đinh: "Ngươi giết một vị thiên bạn của phủ Đình Úy Đại Ninh như vậy, chẳng lẽ tưởng là có thể không bị tra ra?"
"Chúng ta tới giết mã phỉ, đâu biết được lại trúng mai phục của người Hắc Vũ?"
Hoắc Đinh thở dài: "Đại Ninh đau thương mất một vị thiên bạn ưu tú của phủ Đình Úy, ta sẽ thỉnh cầu Mạnh tướng quân xử trí lỗi ta không thể cứu viện cho ngươi, nhưng hẳn là hắn cũng sẽ không giết ta chứ? Đại khái, ta sẽ bị áp giải về Trường An, đại khái sẽ bị bị thẩm tra, sau đó..."
Cổ Lạc nói: "Sau đó lúc ngươi bị thẩm vấn sẽ nói là Mạnh tướng quân cố ý hãm hại ngươi, là ngươi phát hiện chứng cứ Mạnh tướng quân thông đồng với địch phản quốc mới dẫn đến chuyện này, dường như thật sự không có kẽ hở."
Hoắc Đinh cười nói: "Lúc nãy ta đã nói rồi, ta là một người rất ưu tú."
Ngựa của hắn ta lui về sau, liên nỏ của thân binh ở bốn phía đã nhắm chuẩn.
Cổ Lạc hỏi: "Nhưng ngươi không sợ bị báo ứng sao?"
Hoắc Đinh: "Ấu trĩ, ký thác hy vọng vào ông trời."
Cổ Lạc rút hoành đao ra: "Chưa chắc ta đã không thể giết ngươi."
"Vậy thì ngươi chính là đồng đảng của Mạnh Trường An roài."
Hoắc Đinh phất tay xuống: "Giết tất cả!"