Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 738 - Chương 738: Lần Sau Ngươi Thử Làm Lại Lần Nữa?

Chương 738: Lần sau ngươi thử làm lại lần nữa? Chương 738: Lần sau ngươi thử làm lại lần nữa?

Thân phận của 60 – 70 tên thân binh dưới trướng Hoắc Đinh này là giả, nhưng thực lực cá nhân của bọn họ không giả. Những người này vốn dĩ võ nghệ không tệ, sau đó lại trải qua huấn luyện khắc nghiệt cũng có thể sử dụng thuần thục binh khí chế thức của chiến binh Đại Ninh, ví dụ như hoành đao, cung tiễn, liên nỏ... Ở khoảng cách gần như vậy, bị mấy chục người cùng mấy chục cái liên nỏ vây quanh, Cổ Lạc cũng biết mình gần như như là phải chôn thân ở rồi.

Nhưng gã lại không thể không đến, có những chuyện không có lựa chọn nào khác. ebookTruyenGG.vip - ebook truyện dịch giá rẻ

Không có gió tuyết, thời tiết không tệ, mặt đất trắng xóa một màu, dường như đã chuẩn bị sẵn tiền giấy đầy đất từ sớm rồi.

Cổ Lạc liếc nhìn ra xa, lờ mờ nhìn thấy Cảnh San.

Tất nhiên Cảnh San sẽ không tới, nếu người của nàng ta đi ngày đêm không ngừng nghỉ, lúc này hẳn là đã đi xa ít nhất hai trăm dặm rồi, nghĩ mà xem, cũng rất tốt, nếu nàng ta theo tới, lúc này nơi này, hai người đều đối mặt với tử cảnh.

Đúng lúc này bỗng nhiên truyền đến tiếng động như sấm, áp sát mặt đất mà đến, khi bọn họ nhìn bốn phía, từ bốn phương tám hướng đều có bóng đen dần dần trở nên rõ ràng, thanh âm kia rất trầm nặng nhưng lại có sức mạnh bén nhọn, giống như có thể đâm thủng màng tai mỗi người.

Nơi này là Hoắc Đinh tỉ mỉ lựa chọn ra, phía bắc là một cánh rừng bạch dương, lúc bọn họ tới đã vượt qua một sườn núi cao cho nên người ở phía sau căn bản không thể nào biết bên này rốt cuộc xảy ra chuyện gì, hắn ta hoàn toàn có thể tạo ra một bãi chiến trường giả.

Nhưng mà hắn ta kinh ngạc phát hiện ra chính bởi vì địa hình này đã làm cho hắn ta cũng không nhìn thấy biến cố ở chỗ xa hơn.

Trong rừng bạch dương vang rền tiếng ngựa hí, kỵ binh đế quốc Hắc Vũ mặc giáp trụ màu lam từ trong rừng bạch dương lao ra, chiến kỳ bạch nguyệt màu lam của bọn họ giống như một đám mây đen xà thấp xuống đến đỉnh đầu người vậy. Mà ở một bên khác, vô số kỵ binh từ bên kia sườn núi cao đi qua, hình ảnh đội ngũ kỵ binh đông nghịt từ sườn núi cao xuống dưới giống như cơn lũ lớn phá đê.

Sắc mặt Hoắc Đinh đại biến, ngàn tính vạn tính nhưng lại tính sót người Hắc Vũ.

Thủ hạ của hắn ta cũng đều luống cuống, theo bản năng quay liên nỏ đang nhắm vào Cổ Lạc bọn họ sang phía người Hắc Vũ, khung cảnh lập tức trở nên quỷ dị. Vốn dĩ bên cạnh Cổ Lạc chỉ có vài người, mà bên Hoắc Đinh có 60 – 70 người, đây là ưu thế áp đảo, mà người Hắc Vũ có ít nhất mấy ngàn kỵ binh xuất hiện, ưu thế đó lại càng lớn đến mức không thể vượt qua.

Kỵ binh người Hắc Vũ đã rất nhanh chóng bao vây tất cả đám người Cổ Lạc và Hoắc Đinh bọn họ, không gian của bọn họ bị chèn ép đến mức chỉ có phạm vi không đến hai mươi trượng. Kỵ binh của người Hắc Vũ bắt đầu giảm tốc độ, người kề sát người tiến lên phía trước, vòng vây thu nhỏ lại một bước, bọn họ thành thạo tháo cung tiễn xuống nhắm vào quân Ninh.

Sắc mặt Hoắc Đinh trắng đến mức đáng sợ, hắn ta nhìn về phía Cổ Lạc nhưng lại phát hiện Cổ Lạc đang cười.

"Ngươi nói có phải ý trời không?"

Cổ Lạc nhìn Hoắc Đinh với vẻ khinh miệt: "Hiện tại cuối cùng ta cũng tin là người ác có trời trị."

Hoắc Đinh căm tức nhìn gã: "Cuối cùng ngươi cũng chết!"

Cổ Lạc nhún vai: "Chẳng lẽ vốn dĩ ta không phải chết?"

Tất cả thủ hạ của Hoắc Đinh đều tụ tập ở bên cạnh hắn ta, dùng chính cơ thể của bọn họ và chiến mã vây quanh một vòng bảo vệ Hoắc Đinh, mà bên Cổ Lạc bọn họ thì có vẻ càng cô đơn hơn. Mấy đình úy nhìn về phía Cổ Lạc, Cổ Lạc giơ trường đao lên chỉ vào chỗ có tướng kỳ Hắc Vũ quân phía xa: "Tiến công!"

Không chút do dự, 4 – 5 gã đình úy rút hoành đao ra, mũi đao sáng như tuyết, trước ánh mắt kinh ngạc đến mức hoàn toàn không thể hiểu được của Hoắc Đinh, Cổ Lạc cùng với bọn họ xung phong tới chỗ tướng kỳ của Hắc Vũ quân. Đứng trước đội ngũ kỵ binh Hắc Vũ đông nghịt, cuộc tiến công của mấy người bọn họ có vẻ cực kỳ yếu ớt, nhưng lại có vẻ cực kỳ tráng liệt.

Nhưng mà, người Hắc Vũ lại không bắn tên.

Binh lực chênh lệch khổng lồ như vậy, người Hắc Vũ chỉ cần bắn một lượt là có thể bắn ngã tất cả mấy người Cổ Lạc bọn họ từ trên lưng ngựa xuống, nhưng những người đang lao về phía quân đội Hắc Vũ với khí thế quyết tuyệt đó lại không bị cản trở một chút nào, thậm chí bản thân Cổ Lạc sắp lao đến trước trận cũng có một chút nghi hoặc.

Chỗ tướng kỳ, kỵ binh Hắc Vũ tách ra hai bên, một nữ tử tuyệt mỹ mặc váy dài lông chồn màu trắng khoác áo khoác kỵ mã chậm rãi đi ra. Y phục của nàng ta đều là màu trắng, con chiến mã này cũng gần như là một màu trắng, nhưng ở vị trí chính giữa trán có một bộ phận màu đỏ hình thoi làm cho con ngựa này thoạt nhìn cũng có một chút tiên khí.

Cổ Lạc lập tức ghìm chặt chiến mã, chiến mã hí lên một tiếng dựng người lên, gã ngừng lại, đình úy ở phía sau cũng đều ngừng lại.

"Trưởng công chúa điện hạ?"

Cổ Lạc ngẩn ra.

Khoát Khả Địch Tẩm Sắc ngồi trên lưng ngựa liếc mắt nhìn Cổ Lạc một cái, nam nhân mà nàng ta không có hứng thú thì lúc nhìn cũng tự động lướt qua, nhìn nhưng căn bản là sẽ không chú ý.

Tầm nhìn của Tẩm Sắc trực tiếp lướt qua Cổ Lạc dừng ở trên người Hoắc Đinh, nàng ta nheo mắt nhìn gã người Ninh dáng vẻ nhìn cũng khá kia, nhưng trong ánh mắt lại không có chút thưởng thức nào cả.

"Bất kể là ở Hắc Vũ hay Ninh quốc, ta tin tất cả những người hãm hại bán đứng người một nhà đều sẽ không có kết cục tốt."

Tẩm Sắc dùng roi ngựa chỉ vào Hoắc Đinh: "Ngươi nghĩ thế nào?"

Hoắc Đinh cười lạnh: "Bán đứng, hãm hại? Bây giờ ngươi đủ để chứng minh Mạnh Trường An thông đồng với địch phản quốc, hắn cấu kết với ngươi có ý đồ mưu sát tướng quân biên quân Đại Ninh, còn có mấy trăm chiến binh biên quân Đại Ninh, bệ hạ sẽ không dễ dàng tha thứ chuyện này, Mạnh Trường An sớm muộn gì cũng phải chết không thể nghi ngờ!"

"Ồ."

Khoát Khả Địch Tẩm Sắc cười: "Đừng hiên ngang lẫm liệt như vậy được không? Thế này khiến dáng vẻ của ngươi hơi buồn cười. Mạnh Trường An không cấu kết với ta, là ta quyến rũ hắn mới đúng, hắn có phương thức giải quyết vấn đề hắn, nhưng đó là của hắn chứ không phải của ta."

Ở phía sau đội ngũ kỵ binh Hắc Vũ của Tẩm Sắc, Mạnh Trường An bị ít nhất năm trăm kỵ binh Hắc Vũ quốc bao vây, những người này chỉ dùng trận hình dày đặc để ngăn cản Mạnh Trường An.

"Nam nhân mà ta thích đầu óc hơi ngốc."

Lúc Tẩm Sắc nói câu này trong giọng nói tràn đầy ý vị mà người khác không thể nào hiểu được.

"Ta là nữ nhân của hắn, hắn ngốc, ta sẽ suy nghĩ nhiều hơn. Sở dĩ ta hôm qua rời khỏi Tức Phong Khẩu trước khi trời tối cũng là bởi vì ta nghĩ đến nếu ngươi muốn phái người truyền tin về thì tất nhiên sẽ không đi quan nội, xuất quan từ Tức Phong Khẩu, đi hai trăm dặm đến Gia Thịnh Quan thì nhập quan. Ta lại nghĩ nếu ngươi mang ít người thì sẽ bị chặn lại nên biện pháp duy nhất chính là lấy cớ dẫn quân đội của ngươi đi huấn luyện dã ngoại để ra ngoài, sau đó dùng cách nói vô tình gặp người Hắc Vũ nên không thể không khai chiến để diệt trừ người mà ngươi muốn diệt trừ, chiến trường luôn vô tình, ai chết cũng không phải là bất ngờ."

Tẩm Sắc dùng mắt giống như nữ vương nhìn Hoắc Đinh, mà đây mới là dáng vẻ vốn có của nàng ta.

"Xem ra ta may mắn đã không đoán sai."

Tẩm Sắc nói: "Nếu ngươi còn có lời gì dõng dạc muốn nói, mời nói nhanh một chút, ta còn phải về ngủ một chút, dù sao hôm qua cũng hơi mệt."

Hoắc Đinh: "Không biết liêm sỉ!"

Tẩm Sắc đâu có để ý đến mấy câu thế này, thúc ngựa xoay người, giơ tay lên quơ quơ.

Mũi tên bắn như mưa.

Những người bên cạnh Hoắc Đinh ra sức chặn mũi tên, khổ nỗi mức độ dày đặc của mũi tên đủ để khiến bọn họ hoàn toàn không có sức phản kháng, chỉ một lát ngắn ngủn, tất cả các thân binh chung quanh Hoắc Đinh đều ngã xuống. Đừng nói là người, trên người chiến mã cũng không có mấy chỗ hoàn hảo, mũi tên nhiều đến mức làm cho cơ thể của người và chiến mã giống như mọc cỏ dại trong nháy mắt.

Trên người Hoắc Đinh trúng ít nhất hơn mười mũi tên, miệng đầy máu gào lên một tiếng: "Ta không phục!"

Lượt mũi tên thứ hai bay tới, lần này mục tiêu là một mình hắn ta.

Ở một bên khác, Tô Ngọc Thạch sắc mặt trắng bệch nhìn bốn phía, ít nhất 4000 – 5000 kỵ binh Hắc Vũ bao vây đội ngũ bảy trăm người bọn họ không còn kẽ hở, nhưng mà quân đội Hắc Vũ lại không tiến công, ngoài mấy người bọn họ ra, tất cả biên quân quân Ninh đều giơ liên nỏ lên, đây là phản ứng bình thường nhất của chiến binh Đại Ninh, mà mấy người bọn họ thì lại chột dạ.

Ngay cả bị kẻ thù có số lượng là gấp hai mươi lần bao vây thì biên quân cũng không nghĩ tới chuyện đầu hàng.

Tẩm Sắc cưỡi ngựa đi ngang qua Mạnh Trường An đang bị bao vây, đội ngũ tách ra chỗ hổng, sau khi đi vào Tẩm Sắc liếc mắt nhìn Mạnh Trường An một cái, có chút giận dỗi: "Ngoại trừ biện pháp ngu xuẩn như vậy ra ngươi không thể nghĩ được cách gì khác?"

Mạnh Trường An nhìn nàng ta nhưng không lên tiếng.

Tẩm Sắc nói: "Ngươi có nguyên tắc của ngươi, ta có nguyên tắc của ta. Nguyên tắc của ngươi là không làm hại người mà ngươi quan tâm cho nên ngươi thà rằng tới một mình, ngay cả tự chịu chết cũng sẽ không hối hận, còn nguyên tắc của ta... ai cũng không được động tới ngươi. Khoát Khả Địch Tẩm Sắc ta đâu có dễ dàng thích một nam nhân như vậy, ai động tới ngươi thì ta sẽ giết kẻ ấy. Một tướng quân biên quân ngũ phẩm cỏn con của Ninh quốc muốn động tới ngươi, vậy thì giết hắn đi. Nếu như là hoàng đế của Đại Ninh giết ngươi, bây giờ ta trở về Hồng Thành phế Tang Bố Lữ đi để ta cầm quyền, dốc hết sức lực cả đời ta đối đầu với Ninh đế, nếu ngươi có chuyện gì, ta bắt vạn vạn người Ninh quốc bồi táng."

Mạnh Trường An vẫn chỉ nhìn nàng ta mà chẳng nói câu nào.

Tẩm Sắc giục ngựa đến bên cạnh Mạnh Trường An, nhìn mắt vào Mạnh Trường An: "Ngươi còn sống ngày nào, ta sẽ không làm khó người mà ngươi quan tâm, bất kỳ một người nào."

Mạnh Trường An thở ra một hơi thật dài.

Tẩm Sắc cười cười với gã, nụ cười ấy lại giống như một tiểu nữ nhân không muốn xa rời nam nhân của mình.

Nàng ta rời khỏi đội ngũ bên này, kỵ binh đông nghịt ở phía sau đi theo nàng ta đến chỗ quân Ninh bị bao vây.

Tẩm Sắc phóng ngựa xuất trận, xua tay ra hiệu cho tùy tùng không cần đi theo nàng ta, một mình nàng ta đến trước trận của quân Ninh, nhiều tên nỏ như vậy chĩa vào nàng ta nhưng nàng ta lại dường như không thèm để ý. Giờ khắc này Mạnh Trường An phóng ngựa đến, lao đến bên cạnh nàng ta, khóe miệng Tẩm Sắc giương lên, cuối cùng nàng ta đã xác định Mạnh Trường An cũng quan tâm đến nàng ta.

"Ta tự xử lý."

Mạnh Trường An giữ chặt dây cương của Tẩm Sắc: "Ngươi dẫn người về đi."

Tẩm Sắc cười: "Cho nên ngươi vẫn như vậy ngu xuẩn à, tại sao phải qua đây chặn ta? Nếu ta bị người của ngươi bắn chết thì chuyện này mới coi như là hết chuyện, đối với ngươi mà nói thật sự không có phiền hà gì về sau."

Mạnh Trường An nhìn nàng ta một cái, chỉ nhìn.

Trước giờ gã đều là một người ít nói như vậy, ngoại trừ lúc ở cùng Thẩm Lãnh.

Đương nhiên Tẩm Sắc hiểu rõ gã, ngược lại nàng ta còn cảm thấy nam nhân của mình có cá tính.

Tẩm Sắc nói: "Nên giao cho ta xử lý, ngươi không có cách nào giải thích với binh lính của ngươi. Lúc nãy ngươi không nên xông qua đây, không có ai biết ngươi tới đây, bọn họ sẽ không biết, ta cũng sẽ không làm khó bọn họ, chỉ giết người đáng chết, những người khác ta đều sẽ thả đi."

Mạnh Trường An: "Đó là lính của ta."

Tẩm Sắc lắc đầu: "Muốn làm ngươi thay đổi thật sự rất khó."

Mạnh Trường An lại trầm mặc.

Nàng ta xoay người rời đi, kỵ binh Hắc Vũ đi theo nàng ta.

Mạnh Trường An nhìn các binh sĩ biên quân Đại Ninh quốc, chỉ nhìn, nhưng mấy người Tô Ngọc Thạch bọn họ lại chịu không nổi ánh mắt của gã, đột nhiên giục ngựa lao về trước đi ra ngoài, mà người của Cổ Lạc đã ở phía trước chờ sẵn rồi, một trận tên nỏ, đám người Tô Ngọc Thạch bị bắn ngã trên mặt đất.

Cổ Lạc giục ngựa đến bên cạnh Mạnh Trường An: "Ngươi về đi!"

Mạnh Trường An nhìn gã, trong ánh mắt đều là sự rối rắm và đau khổ.

Cổ Lạc cũng nhìn gã, cuối cùng Mạnh Trường An thở dài một tiếng sau đó xoay người đi.

Cổ Lạc chờ sau khi Mạnh Trường An đi rồi mới lớn tiếng nói: "Mấy người này là thân binh của tướng quân Hoắc Đinh, nhưng bọn họ lại cấu kết với người Hắc Vũ mưu hại tướng quân Hoắc Đinh, ta tận mắt nhìn thấy thi thể đang ở bên đó, là Mạnh tướng quân một mình tới đàm phán với Tẩm Sắc mới giải quyết được chuyện này, cho nên mấy người bọn họ đáng chết, mọi người đều trở về trước đi, sau khi trở về ta sẽ kể lại rõ ràng với các ngươi."

Các binh sĩ nhìn nhau, xoay người rút về hướng Tức Phong Khẩu.

Đúng lúc này, xa xa có một người phóng ngựa đến, Cổ Lạc sửng sốt nhìn người nọ lao đến gần mình, bất ngờ lại là Cảnh San phong trần mệt mỏi.

"Sao ngươi..."

Gã còn chưa nói xong.

Bộp!

Cảnh San giơ tay lên liền cho gã một cái tát nảy lửa.

Cổ Lạc ngây người.

Cảnh San cứ phẫn nộ nhìn gã như vậy, Cổ Lạc sợ hãi.

Cảnh San gằn từng tiếng nói: "Lần sau ngươi thử làm lại lần nữa?"

Cổ Lạc: "Không... Không dám nữa."

Bình Luận (0)
Comment