Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 742 - Chương 742: Một Lần

Chương 742: Một lần Chương 742: Một lần

7 – 8 kỵ sĩ hộ tống một chiếc xe ngựa rời khỏi thành Nam Bình, chiếc xe ngựa này nhìn có vẻ hết sức bình thường, trên xe ngựa không có bất kỳ giáo huy nào, nhưng từ kỵ sĩ đi theo bên cạnh xe cũng có thể nhìn ra thân phận của người trong xe ngựa tất nhiên không tầm thường. 7 – 8 người này có thể quang minh chính đại đeo binh khí ra khỏi thành như thế, và còn không bị binh sĩ ở cổng thành ngăn lại kiểm tra cũng đủ để chứng tỏ một chút.

Lâm Lạc Vũ ngồi trong xe ngựa lật xem hồ sơ trong tay, nhiều chuyện đến mức nàng nghĩ nếu như mình có thể phân thân thành mười người có lẽ còn đỡ một chút.

Ngồi ở đối diện nàng là Nhan Tiếu Tiếu lần này cũng theo nàng xuôi nam, một nữ hài tử trước khi quen biết Lâm Lạc Vũ cũng không thường xuyên cười nhưng khi cười lên nhìn rất đẹp, cô nương ngốc từng mơ ước dựa vào việc mình giết người để nuôi sống thêm nhiều người nghèo khổ hơn.

Nhan Tiếu Tiếu từng nghĩ nếu như mình không gặp Lâm Lạc Vũ, có thể cuộc đời của mình sẽ vô cùng tối tăm.

"Thẩm Lãnh không thích làm những thứ đó."

Lâm Lạc Vũ đưa hồ sơ trong tay cho Nhan Tiếu Tiếu: "Việc kinh doanh sát thủ đừng làm tiếp nữa, tuy rằng đơn hàng chúng ta nhận đều là giết những người có lý do nhất định phải chết, hơn nữa đều nhận đơn hàng ở bên ngoài Đại Ninh, và ta cũng biết ngươi đã bỏ ra rất nhiều trong chuyện này, làm khó ngươi rồi."

Nhan Tiếu Tiếu nhận lấy hồ sơ: "Sau này ta sẽ giải tán tất cả mọi người, bọn họ đều có đăng ký ở trong phiếu hào Thiên Cơ, có thể dùng bất cứ lúc nào."

Lâm Lạc Vũ trầm mặc một lúc: "Cũng được."

"Đã tra rõ những thương nhân Cầu Lập buôn bán cao quỷ ẩn đó đi tuyến đường nào chưa?"

"Rõ rồi, cho nên ta đã triệu tập tất cả sát thủ của phiếu hào Thiên Cơ ở Cầu Lập, đây là đơn hàng giết người cuối cùng của bọn họ."

Lâm Lạc Vũ ừ một tiếng: "Cho giá cao một chút."

Nhan Tiếu Tiếu gật đầu: "Bởi vì chuyện cao quỷ ẩn mà chúng ta sẽ đắc tội với rất nhiều người."

Khóe miệng Lâm Lạc Vũ hơi cong lên: "Là người có đáng để chúng ta sợ không?"

"Không."

"Vậy thì đắc tội nhiều hơn nữa thì thế nào?"

Nhan Tiếu Tiếu đặt hồ sơ ở bên cạnh mình: "Hiện tại thế lực ám đạo khắp giang hồ Đại Ninh, ngoại trừ Lưu Vân Hội ra thì cũng không có người nào là chúng ta không thể đắc tội rồi."

Lâm Lạc Vũ khẽ gật đầu: "Lúc trước thành Trường An có gửi tin tức tới nói là bên Kinh Kỳ đạo có một thế lực ám đạo mới nổi lên với tốc độ rất nhanh, ngay cả Lưu Vân Hội cũng chưa thể điều tra ra rốt cuộc có lai lịch gì, hơn nữa cũng không nắm rõ những người đó ẩn thân ở đâu, dùng thủ đoạn nào để liên lạc tụ tập, nhưng có mấy đơn hàng đã bị những người xuất quỷ nhập thần này quấy nhiễu rồi. Bên cạnh Cao Tiểu Dạng không có bao nhiêu người có thể dùng được, ngươi trở về sớm đi."

"Không..." Nhan Tiếu Tiếu lắc đầu: "Ta sẽ ở bên cạnh tỷ."

Lâm Lạc Vũ nhìn nàng ta một cái, lắc đầu cười nói: "Ngươi còn lo lắng cho ta? Ngươi nên lo lắng cho nha đầu Cao Tiểu Dạng kia hơn mới đúng, nha đầu đó à..."

"Muội ấy ở trong thành Trường An sẽ không có chuyện gì, cao thủ của chúng ta ở lại bên đó cũng đủ ứng phó rồi, và còn có Lưu Vân Hội và Hồng Tụ Lâu, bên cạnh tỷ không thể không có ta."

Lâm Lạc Vũ bất đắc dĩ nói: "Ngươi bằng lòng ở lại thì ở lại, mỗi ngày đều bị ta mắng, chẳng lẽ ngươi không chê ta phiền?"

Nhan Tiếu Tiếu nói: "Khi nào cảm thấy tỷ phiền, tự ta sẽ đi, đâu còn cần tỷ đuổi ta."

Lâm Lạc Vũ đưa một túi quả khô nhỏ cho nàng ta, Nhan Tiếu Tiếu nhận lấy nhón từng quả một bỏ vào miệng mình. Lâm Lạc Vũ mở tập hồ sơ thứ hai ra xem một lát rồi nói: "Bình Việt đạo có tin tức gửi tới nói có người đáng chú ý một chút, nhưng lại không có tin tức chi tiết về người này, chỉ nói người này quen đeo một cái ô. Bên Bình Việt đạo có mấy tông môn giang hồ đã bị hắn chọn, cũng không lưu danh, một người trẻ tuổi mới vào giang hồ đã liên tiếp khiêu chiến rất nhiều môn phái giang hồ, đánh bại từng người một nhưng không lưu danh, cũng là chuyện hiếm thấy."

Nhan Tiếu Tiếu nói: "Có thể chỉ là vì chứng minh bản thân, không phải để nổi danh."

Lâm Lạc Vũ bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện: "Ta nhớ rất lâu rất lâu trước đây có người cũng đã từng làm chuyện gần giống như vậy, đi khiêu chiến từng môn phái một, nhưng mỗi lần hắn đánh bại một môn phái đều sẽ để lại tên."

"Ai?"

"Chân Hiên Viên."

Lâm Lạc Vũ để hồ sơ sang một bên: "Chọn mấy người sát tâm không nặng, tâm tính không xấu giữ lại bên cạnh để dùng, sắp xếp bọn họ đi điều tra người này."

"Biết rồi." Nhan Tiếu Tiếu cười híp mắt: "Cái này ăn ngon thật."

Lâm Lạc Vũ lấy một túi nhỏ từ trong cái rương bên cạnh ra đặt vào tay Nhan Tiếu Tiếu: "Cho ngươi hết đấy."

Đúng lúc này người kéo xe ngựa bỗng nhiên kêu lên một tiếng, ngay sau đó xe ngựa nghiêng sang bên cạnh, sau đó bên ngoài xe liền truyền đến một trận tiếng kêu thảng thốt, còn có tiếng kêu rên khiến da đầu người ta run lên.

Trong nháy mắt Nhan Tiếu Tiếu đã rút kiếm đứng trước người Lâm Lạc Vũ, một cước đạp bay cửa xe phía sau ra ngoài. Khi nàng ta kéo Lâm Lạc Vũ từ trong xe nhảy xuống mới nhìn thấy 7 – 8 cao thủ bảo vệ xe ngựa đã nằm dưới đất hơn một nửa, trong cổ mỗi người đều cắm một thứ tương tự như cái đũa, mà người kép xe ngựa thì lại bị cắt cổ nằm trên mặt đất vẫn còn đang co giật, xa phu đã chết, trên ngực cũng cắm thứ đó, nhìn giống như là làm bằng sắt.

Nhan Tiếu Tiếu đưa một bàn tay ra đẩy Lâm Lạc Vũ lui về phía sau, đồng thời nhìn về phía trước xe ngựa.

Một nam nhân dùng khăn lụa màu đen che kín mặt đứng cách xa khoảng 4 – 5 trượng, thân hình thẳng tắp, đầu đội mũ rơm kéo xuống hơi thấp cho nên ngay cả mắt cũng không nhìn thấy, sau lưng hắn ta đeo một thứ, từ phần lộ ra ngoài Nhan Tiếu Tiếu phán đoán đó là một... cán ô.

Trong nháy mắt, người vừa mới nói đến lúc nãy liền trở lại trong đầu Nhan Tiếu Tiếu một lần nữa.

Ngược lại Lâm Lạc Vũ thì trấn định, nàng liếc mắt nhìn nam nhân trường sam màu đen đeo ô kia một cái: "Ngươi làm việc vì tiền hay vì thứ gì khác?"

Người kia chậm rãi ngẩng đầu lên, tháo mũ rơm ra ném qua một bên, dường như hắn ta cũng không vừa lòng với cái khăn đen che trên mặt mình, nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn không tháo xuống.

"Không vì tiền, cũng không phải vì bản thân." Hắn ta trả lời.

Lâm Lạc Vũ gật đầu: "Tử sĩ."

Người nọ lại giống như cười cười: "Tử sĩ? Đâu có ai có thể giết được ta."

Nhan Tiếu Tiếu nói với các hộ vệ còn lại: "Bảo vệ tiểu thư đi trước, ta cản phía sau."

3 – 4 hộ vệ tụ tập ở bên cạnh Lâm Lạc Vũ nhưng Lâm Lạc Vũ lại không chịu đi, tất nhiên nàng biết rõ hộ vệ dưới trướng nàng có thực lực gì, người có thể giết chết hơn một nửa hộ vệ trong giây lát, Nhan Tiếu Tiếu cũng không cản được.

"Ngươi giết người không lưu danh, có lẽ là bởi vì ngươi cảm thấy những người bị ngươi giết không đáng để ngươi lưu danh?"

Lâm Lạc Vũ nói: "Vậy ngươi nghĩ giết ta có đáng để cho ngươi lưu danh hay không?"

"Không đáng."

Cuối cùng người nọ vẫn không nhịn được mà tháo cái khăn đen xuống, sau đó tháo cái ô trên lưng xuống: "Nhưng mà ta tốt bụng, ta là Chân Mạt."

Lâm Lạc Vũ khẽ nhíu mày: "Chân của Chân Hiên Viên?"

Chân Mạt nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Chân của Chân Mạt."

Rõ ràng là một chữ nhưng hắn ta lại cũng không cho là giống nhau.

Nhan Tiếu Tiếu bỗng nhiên nhún chân một cái lao về phía trước, nàng ta không chắc chắc cản được người này cho nên chỉ có thể xông lên, chỉ có xông lên mới có thể tranh thủ thêm thời gian cho Lâm Lạc Vũ đi trước.

Kiếm của Nhan Tiếu Tiếu rất lạnh lùng rất ác liệt, ngay cả Trà gia sau khi xem qua kiếm pháp của nàng ta cũng nói kiếm của nàng ta có phong cách cổ.

Tại sao là phong cách cổ?

Phàm là chuyện gì vật gì đều có bổn ý lúc ban đầu.

Ý nghĩa tồn tại lúc ban đầu kiếm chính là để sát sinh.

Keng một tiếng, ô chặn kiếm, trong nháy mắt kiếm bị đẩy ra sau ô đã đâm về phía ngực Nhan Tiếu Tiếu. Nhan Tiếu Tiếu biết mình không tránh thoát và cũng không có cách nào thu kiếm, việc duy nhất có thể làm chính là dốc hết sức áp thấp người xuống, vì thế ô đâm vào vai nàng ta, phập một tiếng, phía sau vai nàng ta vỡ ra một lỗ máu.

Vai phải bị xuyên thủng, cánh tay phải liền không có sức lực.

Nhan Tiếu Tiếu miễn cưỡng ném kiếm đi, tay trái giơ lên bắt lấy kiếm, đâm một kiếm tới cổ họng Chân Mạt, cái ô kia lại chặn lại đúng lúc, ô điểm lên mũi kiếm vô cùng chuẩn xác, kiếm liền gãy rời.

Kiếm của Nhan Tiếu Tiếu là một thanh kiếm tốt, là Lâm Lạc Vũ tặng cho của nàng ta, thân kiếm mỏng nhẹ nhưng không giòn, tính dẻo dai vô cùng tốt, nhưng mà sau khi ô điểm lên mũi kiếm, kiếm thậm chí không uốn cong đã lập tức nứt vỡ.

Chân Mạt khẽ thở dài: "Một cô nương rất xinh đẹp hà tất phải tự tìm chết? Còn nữa là chọn cái gì không chọn lại cứ chọn kiếm? Kiếm là binh khí vô dụng nhất trên đời này."

Trong tay Nhan Tiếu Tiếu chỉ còn lại một cái chuôi kiếm, toàn bộ thân kiếm đã vỡ nát, hổ khẩu tay trái của nàng ta vì cầm kiếm cũng bị rách ra một vết nứt, máu chảy ròng, tay còn đang run rẩy, cánh tay từ từ buông thõng xuống, lực này không chỉ là làm nát kiếm của nàng ta mà còn làm cánh tay nàng ta bị thương.

Chân Mạt nhấc chân bước về phía trước: "Tránh ra, nếu không sẽ chết."

Nhan Tiếu Tiếu cũng không vì thế mà thay đổi.

Chân Mạt mặt không cảm xúc nói: "Vậy thì chết cho xong."

Vì thế ô lại đâm ra, lần này Nhan Tiếu Tiếu dường như nói gì cũng không thể tránh né, nhưng nàng ta không cần tránh né... Một thanh kiếm có phong cách cổ xưa từ bên cạnh cổ Nhan Tiếu Tiếu đâm tới, cũng vô cùng chuẩn xác điểm lên ô. Giờ khắc này sắc mặt Chân Mạt liền thay đổi, tay hắn ta bất chợt phát lực, ô bung ra bộp một tiếng, ô kia lại không có tán ô mà chỉ có mấy chục thanh gọng ô, hình như làm bằng thép tinh.

Thật ra so với nói là hắn ta chủ động mở ô ra, còn không bằng nói một kiếm này đã ép hắn ta mở ô ra.

Chân Mạt lui về phía sau, kiếm kia lại như hình với bóng, ô trong tay Chân Mạt xoay chuyển, sau một loạt đốm lửa thì mấy thanh gọng ô nứt vỡ, mà áp lực vẫn là từ một kiếm lúc nãy mang tới, với dư lực đó, gọng ô mà hắn ta cho rằng không thể phá vỡ đã bị gãy.

Hắn ta lùi nhanh về phía sau, cầm ô đứng ở đó phòng bị.

Trà gia từ phía sau Nhan Tiếu Tiếu đi ra, tay trái vỗ vỗ vai Nhan Tiếu Tiếu: "Về nghỉ ngơi."

Trong ánh mắt Nhan Tiếu Tiếu ngập tràn sự kinh hỉ không áp chế nổi.

Trà gia đi đến trước người Nhan Tiếu Tiếu, nhìn Chân Mạt: "Hỏi ngươi một câu hỏi, trước đó ngươi che mặt rồi sau đó lại tháo khăn đen xuống là vì ngươi nghĩ có thể giết hết tất cả mọi người cho nên không cần che giấu?"

Chân Mạt gật đầu theo bản năng: "Phải."

Trà gia ừ một tiếng: "Còn có một câu hỏi nữa, lúc nãy ngươi nói kiếm là binh khí vô dụng nhất trên thế giới này?"

Chân Mạt hít sâu một hơi, tay chấn động, ít nhất 6 – 7 thanh gọng ô bắn nhanh về phía Trà gia, trước người Trà gia bắn ra một loạt kiếm quang, tất cả gọng ô bắn đến đều bị chém gãy, mà đây chẳng qua là chuyện hoàn thành trong tốc độ ánh sáng.

Nhưng nhìn khi lại thì Chân Mạt đã lao đi rất xa rồi. Lúc này trời đã tối, Trà gia cũng không thể tùy tiện đuổi theo, nàng lo không đuổi kịp mà ngược lại còn bị người nọ thừa cơ trở lại giết Lâm Lạc Vũ nữa.

Trà gia tra kiếm vào vỏ, xoay người nhìn về phía Lâm Lạc Vũ và Nhan Tiếu Tiếu: "Xem ra các người phải thuê thêm một hộ vệ mới rồi, ta khá đắt nhưng khá lợi hại, không có một hộp son tốt thì không thể được."

Lâm Lạc Vũ cười lắc đầu: "Một hộp son tốt có thể thuê muội bao lâu?"

Trà gia đi đến bên cạnh nàng ấy: "Bất kể là bao lâu, một hộp son chỉ có thể thuê một lần."

Lâm Lạc Vũ: "Vậy ta phải chuẩn bị bao nhiêu son?"

Trà gia nhìn về phương hướng người nọ biến mất: "Một hộp là đủ rồi, lần sau."

Bình Luận (0)
Comment