Trong một trấn nhỏ bên ngoài thành Nam Bình khoảng ba mươi dặm về hướng đông nam, Chân Mạt đứng trong góc nhìn một đội ngũ kỵ binh Đại Ninh lao vụt qua cửa thôn, tư thế hào hùng, khí thế như cầu vồng, hắn ta phát hiện mình lại thấy hơi sợ.
Trước đó hắn ta chưa bao giờ có cảm giác này, không phải những binh sĩ mặc giáp trụ kia khiến hắn ta xuất hiện cảm giác e sợ, mà là một kiếm đã đỡ được lúc nãy.
Đợi sau khi đội ngũ kỵ binh đi qua hắn ta xoay người rời đi, đi vào một viện tử nho nhỏ ở phía sau. Đây cũng không phải chỗ ẩn thân hắn ta đã chuẩn bị từ trước, chỉ là bởi vì thôn này đã tồi tàn cũng không có bao nhiêu nhà ở lại. Lúc trước quân Ninh công phá thành Nam Bình phần lớn các thôn ở ngoài thành đều bị bỏ hoang, nạn dân chạy trốn khắp nơi, sau đó chẳng qua cũng chỉ hai ba phần mười số người trở về.
Chân Mạt đẩy một cửa viện mục nát ra đi vào, trong tiểu viện này tản ra mùi mốc, trong viện rất bẩn, trên mặt đất còn vương vãi y phục mà người ta chẳng màng nhặt lên lúc chạy trốn, trong thùng chứa gần đầy nước, nhưng đó là nước mưa.
Hắn ta ngồi xuống bậc thềm ở cửa phòng, cảm thấy mình hơi mệt nhọc, cho nên hít sâu một hơi.
Một kiếm đó, hắn ta ngăn được sao?
Một nữ nhân trẻ tuổi, sao có thể ra một kiếm không thể đỡ được như vậy?
Chân Mạt lại hít thở sâu điều chỉnh trạng thái của mình, sau đó nhìn cái ô sắt đang cầm trong tay, gọng ô đã bị gãy không ít, huống hồ còn là dư lực của kiếm đánh gãy gọng ô. Khi một kiếm kia đâm vào ô, lực độ trên thân kiếm mang đến đã kích thích cánh tay hắn ta, hắn ta mở gọng ô ra để ngăn chặn theo bản năng, nếu không phải nàng ta muốn cứu một nữ nhân khác trước mà chỉ muốn giết hắn ta, có lẽ...
Chân Mạt bỗng nhiên hiểu tại sao lúc trước Tống Mưu Viễn lại nói những lời đó.
Với tâm tư của Tống Mưu Viễn, tự nhiên y sẽ nghĩ đến chuyện gặp phải trở ngại lúc giết Lâm Lạc Vũ, cho nên Tống Mưu Viễn bảo hắn ta đi giết Lâm Lạc Vũ chỉ là vì đả kích hắn ta một chút, hoặc là...
Ánh mắt Chân Mạt phát lạnh.
Nếu Tống Mưu Viễn biết kiếm của nữ nhân đó đáng sợ như thế mà vẫn bảo hắn ta đến, vậy rốt cuộc mục tiêu là giết ai thì không cần nói cũng hiểu.
Chân Mạt cười gằn, dựa người vào ván cửa nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Tại sao ngươi muốn khiến ta chết?
Mặc kệ tại sao, ngươi chết trước là được.
Thành Nam Bình.
Tống Mưu Viễn ở lại một khách điếm rất nhỏ ở phía bắc thành, không mang theo bất cứ người nào bên cạnh. Y không thích người trẻ tuổi tên là Chân Mạt kia, khí thịnh đến mức hơi quá, hơn nữa đó còn là một kiểu khí thịnh bộc phát sau khi bị áp chế nhiều năm, loại khí thịnh cố ý thể hiện ra ngoài, cảm giác đó giống như một người nghèo sau khi bỗng dưng có một khối tài sản lớn liền nôn nóng muốn khoe khoang với người khác vậy.
Cho nên Tống Mưu Viễn không hiểu lắm, tại sao các lão lại quan tâm đến một người như vậy.
Y và Chân Hiên Viên quen biết từ sớm, khi đó hai người đều là tiểu nhân vật hết sức tầm thường trong Giáp Tử doanh Kinh Kỳ đạo, đều là tiểu lại, ở trong Giáp Tử doanh sống cẩn thận dè dặt, không phạm lỗi và cũng sẽ không nổi bật, cho dù là nổi bật thì cũng sẽ không có người nào để ý. Sau này Chân Hiên Viên rời khỏi Giáp Tử doanh thì y cũng muốn đi, nhưng không ngờ hoàng hậu nương nương sẽ lại phái người đến tìm y, lúc ấy y thật sự thụ sủng nhược kinh.
Đó chính là hoàng hậu nương nương của Đại Ninh đấy, mà y chỉ là tiểu nhân vật không có gì nổi trội mà thôi.
Tống Mưu Viễn ngồi ở cửa sổ khách điếm nhỏ nhìn về hướng cổng thành ánh mắt hơi đờ đẫn, giống như thoáng chốc đã trở về buổi chiều rất nhiều năm trước.
Y không gặp hoàng hậu nương nương nhưng đã gặp đại học sĩ Mộc Chiêu Đồng quyền khuynh triều dã.
"Làm một bút lại nho nhỏ trong Giáp Tử doanh là nhân tài không được trọng dụng rồi."
Mộc Chiêu Đồng liếc mắt nhìn Tống Mưu Viễn một cái: "Theo ta được biết, việc ở võ khố trong cả Giáp Tử doanh đều là hai người ngươi và Chân Hiên Viên đang quản, quan viên cấp trên hai người các ngươi chẳng qua là ngồi không ăn bám, mọi việc đều là hai người các ngươi làm, nhưng hắn lại lấy bổng lộc cao hơn các ngươi rất nhiều lần, các ngươi thấy hắn còn phải cúi đầu khom lưng... Đại Ninh mong muốn công bằng, nhưng ngươi cũng biết đấy, không phải chuyện gì cũng có thể làm đến mức công bằng."
Tống Mưu Viễn căng thẳng đến nỗi không dám nói lời nào, cũng không biết nói gì, hai tay đều run rẩy kịch liệt.
Mộc Chiêu Đồng chỉ chỉ vào y, hạ nhân vội vàng đưa tới một chén trà nóng.
"Không cần căng thẳng."
Mộc Chiêu Đồng cười cười nói: "Ta gọi ngươi đến cũng không phải là muốn cho ngươi cơ hội một bước lên mây gì, ngươi cũng không cần ôm hy vọng được thăng chức vùn vụt gì. Tuy ta là thủ phụ Nội các nhưng ta cũng không thể tùy ý đề bạt ngươi được, bởi vì ngươi cũng không có công tích gì nổi bật để báo lên. Về phần ngươi làm rất nhiều việc mà cấp trên của ngươi thì không làm gì, ngươi thấy không công bằng nhưng đó là chế độ, nếu cái gì hắn cũng làm nhiều hơn ngươi thì còn cần đến các ngươi sao?"
Tống Mưu Viễn vội vàng gật đầu: "Ghi nhớ lời dạy bảo của các lão."
Mộc Chiêu Đồng nói: "Ta đã cho người ta hỏi thăm, trong nhà người tuy không tính là nghèo khổ nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng nói là gia đình bình thường. Phụ thân ngươi bệnh nặng từ lâu không thể làm công, là mẫu thân ngươi gánh vác gia đình ngươi. Ta chưa chắc có thể giúp ngươi được gì trên con đường làm quan nhưng ta mến tài của ngươi, ta nghĩ cũng không thể để người như ngươi cứ sống vất vả mãi như vậy..."
Mộc Chiêu Đồng khoát tay, thế là có người đặt một cái hộp gỗ trước mặt Tống Mưu Viễn.
Trong hộp gỗ là một xấp ngân phiếu dày cộp, có ít nhất mấy ngàn lượng.
Với vật giá của Đại Ninh mà nói, mấy ngàn lượng có thể khiến cuộc sống của một gia đình thăng lên tận mấy cấp bậc trong nháy mắt.
"Số tiền này ngươi cầm về trước đi."
Mộc Chiêu Đồng nói: "Không phải ta tặng cho ngươi, ta cũng sẽ không biếu không tiền cho người khác, đều là người khác cho ta, ta cho ngươi là vì cần tài hoa và khả năng của ngươi, tiền này ngươi nhận được là dựa vào bản lĩnh, nếu ngươi không có bản lĩnh thì ta bố thí tiền cho ăn mày ven đường cũng nhiều hơn cho ngươi, ít nhất cũng có thể tích một chút công đức."
Tống Mưu Viễn vội vàng cúi đầu: "Xin các lão chỉ thị, bất kể các lão bảo ta làm gì ta cũng sẽ cố hết sức."
"Cũng không phải chuyện lớn gì."
Mộc Chiêu Đồng nói: "Với ta mà nói không phải chuyện lớn gì, với hoàng hậu nương nương mà nói tất nhiên lại càng không là chuyện lớn gì, nhưng đối với ngươi mà nói lại liên quan đến tiền đồ, ngươi nhận số bạc này, sau này sợ là con đường làm quan của ngươi cũng sẽ phải chấm dứt từ đây. Ta sẽ không để ngươi rời khỏi Giáp Tử doanh, ngươi vẫn làm tiểu lại, tối đa là làm đến vị trí của người lãnh đạo trực tiếp của ngươi bây giờ, phủ khố nhất định phải nằm trong tay ngươi quản lý. Ngươi trông coi phủ khố, chức quan không cao nhưng có vài người sẽ cầu đến ngươi, nhất là những người tuổi trẻ kia, những ngũ trưởng, thập trưởng, đội chính, đoàn suất, thậm chí cả giáo úy kia..."
Mộc Chiêu Đồng tiếp tục nói với ngữ khí bình thản: "Giáp Tử doanh cũng coi như là cấm quân của bệ hạ rồi, người trẻ tuổi có thể chọn được vào Giáp Tử doanh không có một người nào là phế vật cả, mà hy vọng của ta đối với ngươi là ngươi sẽ tiếp xúc nhiều với những người tuổi trẻ này, ngươi hiểu ta nói tiếp xúc nhiều là ý gì không?"
Sắc mặt Tống Mưu Viễn tái nhợt, đây là kết bè kết cánh!
Là tội chết.
Nhưng y không dám nói, cũng không dám từ chối.
Mộc Chiêu Đồng nói: "Từ hôm nay trở đi, mỗi tháng ta cho ngươi một ngàn lượng bạc, về con đường làm quan thì ta chỉ có thể để ngươi ở lại Giáp Tử doanh, nhưng về tiền tài thì ta có thể thỏa mãn gần như tất cả yêu cầu của ngươi, sau này tiếp xúc với nhiều người hơn, một ngàn lượng không đủ thì ta cho hai ngàn lượng, hai ngàn lượng không đủ thì ta cho ngươi ba ngàn lượng... Đừng có ý định đi tiếp xúc với những con cháu thế gia có tầng lớp cao hơn ngươi, ngươi không thể khống chế được bọn họ, hãy đi tiếp xúc với những người trẻ tuổi cũng cảm thấy mình gặp cảnh bất công giống như ngươi."
Mộc Chiêu Đồng liếc nhìn Tống Mưu Viễn một cái: "Nếu cần ta phải nói lại rõ ràng hơn thì chứng tỏ ngươi không xứng nhận số bạc này."
Tống Mưu Viễn nhìn số bạc kia, lại nhìn sang Mộc Chiêu Đồng, sự rối rắm trong lòng khiến y cảm thấy vô cùng đau khổ. Y sợ nhưng cũng hưng phấn, cảm giác chưa bao giờ có này khiến cho y do dự nhưng thật ra trong lòng lại từ từ nghênh về một phía.
Cuối cùng, y vươn tay ra bưng hộp gỗ: "Học sinh nhất định không phụ trọng vọng của các lão."
Mộc Chiêu Đồng ừ một tiếng: "Về đi, sau này sẽ có người liên lạc với ngươi."
Trên đường rời đi Tống Mưu Viễn vẫn còn không ngừng run rẩy, run đến mức không khống chế nổi, y ôm cái hộp gỗ nho nhỏ kia, có cảm giác trên tất cả mọi người đường cái đều đang nhìn chằm chằm vào y. Người ở bên trái giống như đã nhìn thấu tâm tư của ý, muốn đi tố cáo y, người ở bên phải giống như là đã nhìn thấu hộp gỗ, muốn cướp bạc của y. Y cứ thầm run sợ như vậy mà về tới nhà, cố sức đóng cửa lại, cả đêm không ngủ.
Hiện giờ ở trong thành Nam Bình Cầu Lập, Tống Mưu Viễn đã không phải là người trẻ tuổi ôm ngân phiếu mấy ngàn lượng trong lòng đã sợ đến mức muốn bỏ chạy như điên kia nữa, hai mươi năm trôi qua, y đã quen với cuộc sống như vậy, có lẽ là đã chết lặng trong cuộc sống như vậy, nhưng chính là một tiểu nhân vật mà bệ hạ tuyệt đối không thể nghĩ đến như y lại nắm giữ trong tay một mạng lưới quan hệ gần như phủ rộng khắp toàn quân.
Ai cũng biết một chuyện, nhưng ai cũng bỏ sót một chuyện.
Tuyệt đại bộ phận tướng quân được bệ hạ sắp xếp ra ngoài độc lĩnh một quân, trong số các thân binh mang theo đều sẽ có một nhóm được phân phái đi từ Giáp Tử doanh, điều này không có nghĩa là bệ hạ không tín nhiệm tướng quân do ông ta phái đi, mà là một kiểu thủ đoạn được bày ra rõ ràng. Bên cạnh mỗi một tướng quân tam phẩm đều có người xuất thân từ Giáp Tử doanh, nếu như những người này được chọn từ cấm quân thì thái độ sẽ có vẻ hơi quá lạnh băng, mà được chọn từ Giáp Tử doanh thì có vẻ ôn hòa không ít.
Chính là vì Mộc Chiêu Đồng đã nhìn trúng điểm này cho nên mới tiếp xúc với Tống Mưu Viễn.
Trong mỗi một vệ chiến binh đều có thông văn hạp.
Mộc Chiêu Đồng chính là học từ bệ hạ. Tất nhiên lão ta không thể nào sắp xếp thông văn hạp, nhưng lão ta có biện pháp sắp xếp sao cho bên cạnh mỗi một tướng quân tam phẩm đều có người của lão ta, Trang Ung cũng không ngoại lệ, Thẩm Lãnh cũng không ngoại lệ, cho dù lúc Thẩm Lãnh được phong tam phẩm thì Mộc Chiêu Đồng đã thất thế.
Phần lớn thân binh doanh của Thẩm Lãnh đều là xuất thân thủy sư, nhưng có một phần là người từ Giáp Tử doanh phái tới.
Tống Mưu Viễn lắc đầu để cho bản thân thoát khỏi suy nghĩ. Các lão là người đại tài, cũng là người đáng sợ, nếu không phải lão ta và hoàng hậu bằng mặt không bằng lòng, nếu hai người có thể đồng lòng thì không chừng thật sự có thể đấu với bệ hạ một trận. Thế nhưng sau này ngay cả các lão mà hoàng hậu cũng muốn diệt trừ, còn các lão cũng muốn diệt trừ hoàng hậu, hai người ai cũng biết rõ, nhưng không ai có thể thiếu ai được.
Có tiếng gõ cửa vang lên, đó là tín hiệu đã ước định từ trước, dài ngắn không đồng nhất.
Tống Mưu Viễn vẫn sau khi chờ âm thanh kia dừng lại mới đi mở cửa, một tráng niên hán tử mặc phục sức của bách tính Cầu Lập vội vàng lách người vào, người này thế mà lại là đội chính thân binh bên cạnh Trang Ung, Mã Hóa Xuân.
"Sau này các ngươi đều cẩn thận một chút."
Tống Mưu Viễn liếc mắt nhìn Mã Hóa Xuân một cái: "Chuyện Thiên Tử kiếm và ngọc tỷ truyền quốc ta đã sắp xếp xong rồi, một khi bệ hạ tức giận, có thể thân phận của các ngươi cũng sẽ bại lộ, sự trả thù của Trang Ung và Thẩm Lãnh đối với các ngươi sẽ tới ngay lập tức, cho nên ngươi nghĩ cách, tốt nhất là ngươi có thể đi theo đội ngũ áp giải Nghiêm Khoát, sau khi đến Trường An ta sẽ tự nghĩ cách giúp ngươi thoát thân."
Mã Hóa Xuân vẻ mặt căng thẳng: "Lần này xem như ta xong rồi, Tống tiên sinh nhất định phải cứu ta."
Tống Mưu Viễn liếc nhìn Mã Hóa Xuân một cái, đột nhiên bắt đầu thấy chán ghét người này, vì thế vỗ vai Mã Hóa Xuân: "Nếu ngươi thật sự sợ, như vậy đi, sáng sớm ngày mai ngươi nghĩ cách rời phủ tướng quân đến chỗ ta, ta sắp xếp người ở đó chờ ngươi, hắn sẽ đưa ngươi đi."
"Thật sao?" Mã Hóa Xuân lập tức mừng rỡ: "Đa tạ Tống tiên sinh, hy vọng Tống tiên sinh đừng lừa ta."
"Tin ta đi, vốn dĩ đó là người muốn đến tiễn ta đi."
Tống Mưu Viễn cười cười, vẻ mặt hiền lành: "Để hắn tiễn ngươi trước là được, sẽ đi rất nhanh."