Nắng ban mai nhuốm đỏ sóng nước, mấy con vịt bơi trên sông, tiếng bổng tiếng trầm, xa xa nghe vọng tiếng ngư ca.
Chân Mạt mặc một bộ áo xanh, không cầm các ô sắt của hắn ta. Đêm qua đã bắt đầu mưa phùn lất phất, thanh sam hơi ẩm, không có ô nhưng lại có thêm vài phần thoải mái, giống như đã bỏ đi một khúc mắc trong lòng, nhưng mà bản thân Chân Mạt biết khúc mắc không nằm ở ô, mà nằm ở kiếm.
Mưa không lớn cũng không có sấm, mà lời nữ nhân nhìn rất xinh đẹp kia nói lại như từng tiếng sấm sét vang dội trong đầu hắn ta.
"Ngươi nói kiếm là binh khí vô dụng nhất?"
Câu nói này giống như mũi kiếm kia đâm vào tim hắn ta.
Binh lính thủ quân ở cổng thành nhận lấy giấy chứng nhận thông quan của hắn ta, mở ra xem, xác định không có vấn đề gì, bất kể là quan ấn hay là thể chữ đều không có sơ hở, trả lại giấy chứng nhận thông quan cho Chân Mạt: "Tại sao lại từ Đại Ninh đến bên này?"
"Đón người."
Chân Mạt cười để lộ ra hàm răng trắng bóc. Hắn ta đã sống ở trong núi nhiều năm như vậy, phần lớn thời gian đều là cười cho bản thân mình ở trong gương, cho nên hắn ta biết nụ cười như thế nào là không chê vào đâu được, giống như nụ cười ngượng ngùng, có chút e sợ và còn có một chút chờ mong của hắn ta khi ở trước mặt Mộc Chiêu Đồng, chính hắn ta cũng không biết mình đã luyện bao nhiêu lần, có lẽ thời gian luyện tập mỉm cười cũng không ít hơn thời gian hắn ta luyện công bao nhiêu.
Mẫu thân nói nụ cười có thể cảm hóa người khác, cười có thể khiến người ta thả lỏng, cười cũng có thể khiến bản thân mình nhìn có vẻ vô hại.
"Đón người?" Binh lính hỏi: "Đón ai?"
"Một bằng hữu chưa gặp được mấy lần, ta đến Cầu Lập buôn bán, thuận đường qua đây đón hắn, đưa hắn về quê nhà."
Binh lính cũng sẽ không nghi ngờ gì, chỉ vào bên trong: "Tuân theo quy định luật pháp, ban đêm không thể ra ngoài."
"Hiểu rồi."
Chân Mạt cất bước vào thành Nam Bình, liếc nhìn chung quanh, dường như lo lắng hơi dư thừa. Người Cầu Lập đi tới đi lui trên đường cái còn lâu mới quan tâm hắn ta là ai, mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình, mỗi người đều có khó khăn riêng của mình, ai có cuộc sống không phải lo nghĩ mới có sức lo chuyện bao đồng, người phải lo vấn đề sinh hoạt cũng lo chuyện bao đồng thì hơn phân nửa là phế nhân, người ngồi xổm bên đường cái nhìn người đi tới đi lui, còn bình phẩm từ đầu đến chân thì phần lớn là lão nhân đã không còn gì để mưu toan nữa, ngay cả trẻ con cũng sẽ không giết thời gian như vậy.
Hóa ra không có nhiều người để ý đến mình như vậy.
Cổng thành mới mở, người vào thành người ra ngoài thành phân tách đứng xếp hàng nghiêm túc ở hai bên, Chân Mạt cảm thấy hơi đói bụng nên còn tới quầy hàng ăn vặt mua một phần bánh cuốn, một chén canh huyết vịt, sau khi ăn xong liền đứng dậy, trả thêm hai đồng tiền rồi cầm đôi đũa mình đã dùng đi.
Chỗ ở của Tống Mưu Viễn cách phủ tướng quân khoảng chừng hai dặm, là một độc viện nho nhỏ, người tao nhã cũng không mấy ai chịu tự mình động thủ dọn dẹp vệ sinh đình viện, huống chi Tống Mưu Viễn không phải một người tao nhã. Trong viện rất bẩn, trong phòng cũng bẩn, thứ duy nhất sạch sẽ một chút là người đang đứng đợi người ở trong viện, đội chính thân binh doanh của Trang Ung, Mã Hóa Xuân.
Mã Hóa Xuân không phải là lão đại ở trong thân binh doanh, với phong cương đại lại có phẩm cấp như Trang Ung thì số người trong thân binh doanh nhiều hơn số người trong thân binh doanh của Thẩm Lãnh không chỉ gấp hai lần, Mã Hóa Xuân chẳng qua là một đội chính mà thôi. Lúc đầu Mã Hóa Xuân không hài lòng, cũng không phục khi bị phái từ Giáp Tử doanh đến bên cạnh Trang Ung, chiến binh của Đại Ninh có người nào muốn ở lâu dài tại nơi như Cầu Lập này?
Cho nên khi Tống Mưu Viễn tìm đến y, y không muốn từ bỏ cơ hội này, nếu có thể trở lại Đại Ninh thì làm gì cũng được, huống hồ Tống Mưu Viễn đã đồng ý với y, người phải đối phó là Thẩm Tiểu Tùng và Thẩm Lãnh, chứ không phải là Trang Ung.
Ngày ấy y ở ngoài cửa nghe lén lúc Thẩm Tiểu Tùng và Trang Ung nói chuyện với nhau, đổi lại là trước kia khi Thẩm Tiểu Tùng chưa trọng thương, trước khi Trang Ung bị trọng thương, y cũng không dám đến quá gần, ngay cả y cũng không ngờ rằng hôm đó sẽ nghe được chuyện về Đại Chu Thiên Tử kiếm và ngọc tỷ truyền quốc. Có lẽ cũng là bởi vì tiếng tranh cãi của Trang Ung và Thẩm Tiểu Tùng hơi quá lớn, những lời này vừa lọt vào tai y, bước chân của y liền khó mà di động được nữa.
Đó chính là Đại Chu Thiên Tử kiếm và ngọc tỷ truyền quốc, tự ý giấu riêng đó là tội gì?
Mã Hóa Xuân căng thẳng đến mức gần như không khống chế nổi hai tay của mình, cưỡng ép đè nén nỗi sợ hãi và hưng phấn trong lòng, sau đó y đi tìm Tống Mưu Viễn với tốc độ nhanh nhất, mà không lâu sau đó Tống Mưu Viễn đã tìm đến Nghiêm Khoát đang bị giam giữ trong đại lao.
Cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, Mã Hóa Xuân nhìn sang theo bản năng, nhìn thấy Chân Mạt mặc thanh sam không cầm ô, hai người nhìn nhau một cái, trong ánh mắt Chân Mạt có chút kinh ngạc. Hắn ta nhìn thấy hoành đao của Mã Hóa Xuân, tầm mắt lướt xuống, chú ý tới vị trí hổ khẩu trên bàn tay Mã Hóa Xuân có vết chai rất dày, không phải là cầm đao rèn luyện không ngừng hơn mười năm thì sao có thể có vết chai dày như vậy.
"Tống Mưu Viễn bảo ngươi chờ ta?" Chân Mạt hỏi.
Mã Hóa Xuân ừ một tiếng: "Tống tiên sinh nói ngươi nhất định sẽ đến, ông ấy nói là ngươi đến đón ông ấy, nhưng ông ấy có việc không thể đi theo ngươi cho nên bảo ta ở đây đợi ngươi."
Chân Mạt gật đầu: "Hắn cho là ngươi được?"
Mã Hóa Xuân sửng sốt: "Tại sao không được?"
Chân Mạt nghĩ hóa ra mỗi một người luyện võ đều sẽ không dễ dàng chịu phục, cho nên cũng chẳng thèm nói thêm gì nữa. Tống Mưu Viễn đã dự liệu được mình trở lại giết y cho nên sắp xếp người ở đây chờ mình, có vẻ như còn là một người trong quân đội.
Vì thế Chân Mạt nhấc chân đi về phía trước: "Vậy thì tiễn ngươi đi trước là được."
Mã Hóa Xuân vui vẻ: "Được!"
Sau đó y nhìn thấy một chiếc đũa đâm về mình... Đúng vậy, là một chiếc đũa. Nếu mũi của Mã Hóa Xuân thính một chút thì hẳn là còn có thể ngửi được mùi canh bún huyết vịt trên đũa.
Mã Hóa Xuân lùi nhanh về phía sau, ở giữa không trung rút hắc tuyến đao trên lưng ra, mà cùng lúc đó, trong sương phòng ở hai bên tiểu viện có mấy chiến binh đẩy cửa sổ ra, liên nỏ nhắm vào Chân Mạt, tên nỏ bắn đi rất nhanh. Những binh sĩ đến từ Giáp Tử doanh này đều là người được lựa chọn kỹ lưỡng, tố chất chiến đấu của mỗi người đều cực kỳ cường hãn, tên nỏ của bọn họ chuẩn xác đến mức ngay cả tử thần cũng sẽ cảm thấy đáng sợ.
Trong tay trái của Chân Mạt còn có một chiếc đũa, hắn ta không lui về phía sau cũng không né tránh, đũa trong tay phải vẫn nhằm vào cổ họng của Mã Hóa Xuân, mà tất cả tên nỏ bay tới đều bị đũa trong tay trái hắn ta gạt ra, tên nỏ nhanh như thế nhưng đũa lại kín không kẽ hở.
Trong các sương phòng ở hai bên đều có chiến binh, đã bắn hết mũi tên nhưng lại không thể gây tổn thương đến Chân Mạt, mà một chiếc đũa kia đã ép Mã Hóa Xuân lui đến cửa phòng, bốn gã chiến binh từ hai bên đi ra, bốn người phối hợp, đao trận liên miên.
Cùng lúc đó, phủ đại tướng quân.
Trang Ung bưng chén trà lên nhấp một ngụm, nhìn về phía giáo úy thân binh doanh của mình, Bộ Vô Thanh: "Mã Hóa Xuân biến mất rồi?"
"Vâng." Bộ Vô Thanh cúi đầu nói: "Lúc sáng sớm thuộc hạ muốn sắp xếp hắn đi làm việc nhưng tìm khắp phủ tướng quân cũng không tìm được người này, bốn chiến binh qua lại mật thiết với hắn cũng biến mất không thấy. Thuộc hạ lại đến hỏi người gác cửa, người gác cửa nói lúc trời còn chưa sáng bọn họ đã ra khỏi phủ tướng quân, nói là có đại tướng quân mật lệnh đi làm việc."
Trang Ung ừ một tiếng: "Triệu tập thân binh doanh, cứ nói phát hiện thi thể của Mã Hóa Xuân và cả những người khác ở ngoài thành, ngươi dẫn bọn họ ra ngoài thành xem."
Bộ Vô Thanh hỏi: "Nếu như có người hành động khác thường?"
"Đừng giết."
Trang Ung im lặng hồi lâu, đặt chén trà xuống: "Giao cho phủ Đình Úy đi. Ta không muốn để tay các ngươi bị nhuốm máu của chiến binh."
Bộ Vô Thanh nói: "Nếu những người đến từ Giáp Tử doanh đều có vấn đề, như vậy chẳng phải là chứng tỏ người đến từ Giáp Tử doanh ở trong thân binh doanh bên cạnh tướng quân các vệ cũng có khả năng đều có vấn đề ư. Nếu như là như vậy, có phải đại tướng quân nên nhắc nhở bệ hạ không?"
Trang Ung thở dài: "Càng là trong khe hở nhỏ hẹp bẩn thỉu lại càng dễ ẩn chứa sâu mọt, nơi mà ngay cả ánh mặt trời cũng chiếu không đến, ta không tin khắp cả Giáp Tử doanh đều có vấn đề... Phái người đưa một phong thư tự viết của ta đến Giáp Tử doanh Kinh Kỳ đạo, giao cho tướng quân Giáp Tử doanh."
Bộ Vô Thanh ngây người ra: "Không bẩm báo với bệ hạ trước ư?"
Trang Ung lắc đầu: "Ngươi đi làm việc trước đi."
Bộ Vô Thanh chắp tay cúi đầu, xoay người ra ngoài. Không bao lâu sau trong phủ đại tướng quân liền vang lên tiếng tù và, toàn bộ thân binh doanh bắt đầu tập kết.
Trang Ung nhìn trà nóng trong chén, rơi vào trầm tư.
Bắc môn thành Nam Bình, Tống Mưu Viễn ngồi trong một chiếc xe ngựa ra ngoài, ngước nhìn lại tòa thành xa lạ này, thậm chí có một chút lưu luyến... Y không thể hiểu tâm trạng của mình. Các lão nói sát thủ giết người là thủ đoạn cấp thấp nhất, dùng thủ đoạn cấp thấp nhất để đối phó với một vài người ngay từ đầu là để không nhuốm máu tanh, không dính thị phi, nhưng sau khi những thủ đoạn cấp thấp nhất này đã không còn ý nghĩa nữa thì phải dùng đến đầu óc.
Các lão muốn đối phó với người nào, chắc là người đó đều sẽ sợ hãi.
Các lão đã không ở trong triều đình, nhưng nếu như các lão muốn thì vẫn có thể dấy lên gió tanh mưa máu trong triều đình. Một thanh Chu Thiên Tử kiếm, một ngọc tỷ truyền quốc có thể làm cho phong cương đại lại như Trang Ung, tân quý trong quân như Thẩm Lãnh gục ngã.
Y vội vàng thoát ly khỏi thành Nam Bình không phải vì y ý thức được Chân Mạt muốn giết mình, vốn dĩ là y muốn diệt trừ Chân Mạt trước, y có chỗ an thân ở thành Nam Bình, Chân Mạt đâu thể dễ dàng tìm được y, y đi là vì y cảm nhận được đòn phản kích đến từ Trang Ung.
Không có Mã Hóa Xuân thì Tống Mưu Viễn cũng biết chuyện Chu Thiên Tử kiếm, không có bất kỳ người nào mật báo thì cuối cùng tin tức này vẫn sẽ truyền đến Trường An, bởi vì Chu Thiên Tử kiếm và ngọc tỷ truyền quốc Đại Chu vốn là y sắp xếp đưa lên đảo Đông Dao. Tại sao tướng quân Nguyễn Tể Tây của tàn quân Cầu Lập trên đảo Đông Dao có một khoảng thời gian nổi lên ý nghĩ tự lên làm đế trong đầu?
Rất đơn giản, y bất ngờ có được Đại Chu Thiên Tử kiếm và ngọc tỷ truyền quốc, y cho là mình có thiên mệnh, đây là một kiểu tư duy theo quán tính, bất kể là ai có được hai món đồ này đều sẽ cho là mình có thiên mệnh.
Sau khi Nguyễn Tể Tây có được hai món đồ này đã có ý định xưng đế nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, bởi vì y biết rất rõ ràng nếu y không làm như vậy thì quân Ninh còn có thể chấp nhận để y tiếp tục tồn do đảo Đông Dao dễ thủ khó công. Nếu như y xưng đế, cho dù tổn thất lớn hơn nữa thì quân Ninh cũng sẽ san bằng đảo Đông Dao.
Chỉ cần Thẩm Lãnh đi tiến công đảo Đông Dao chiếm được nơi này, hoặc bất kể là một người nào dưới trướng Trang Ung đánh chiếm đảo Đông Dao, chỉ cần Đại Chu Thiên Tử kiếm và ngọc tỷ truyền quốc rơi vào tay người của Trang Ung, Tống Mưu Viễn đều sẽ có cách khiến cho Trang Ung rớt đài vì chuyện này. Vận mệnh sẽ luôn có những chuyện không ngờ được xảy ra, ví dụ như Thẩm Lãnh đột nhiên bắt phủ trị thành Nam Bình là Nghiêm Khoát. Chính vì thế Tống Mưu Viễn lập tức thay đổi suy nghĩ ban đầu, bởi vì y biết không ai có thể khiến người ta tin phục hơn Nghiêm Khoát khi báo tin tức này cho hoàng đế Đại Ninh.
Xe ngựa ra khỏi thành, Tống Mưu Viễn thở ra một hơi thật dài, đến lúc rời khỏi chỗ này, về Đại Ninh rồi.
Cùng lúc đó, tiểu viện của y.
Chân Mạt liếc nhìn năm người nằm trên mặt đất, khẽ thở dài: "Hóa ra năm chiến binh Đại Ninh bất kỳ phối hợp đã có uy lực như thế, khách giang hồ cường thịnh đến mấy cũng không cản được chiến binh tiến công, kim qua thiết mã không vào giang hồ, vào giang hồ thì giang hồ bị san phẳng."
Hắn ta cúi đầu nhìn Mã Hóa Xuân vẫn chưa tắt thở: "Nhưng ngươi chỉ mang vài người này đến đã muốn giết ta, vẫn hơi tự đại."
Miệng Mã Hóa Xuân trào máu ra ngoài, nói đứt quãng: "Ta... đâu phải đến giết ngươi, ta muốn bảo ngươi, dẫn ta đi."
Chân Mạt giật mình, lúc này mới chợt hiểu ra, vì thế trong lòng nổi giận.
Tống Mưu Viễn?!
Hắn ta ngồi xổm xuống, tay vuốt mí mắt Mã Hóa Xuân: "Thôi vậy, ta giết Tống Mưu Viễn thay ngươi."
Trước khi chết Mã Hóa Xuân cũng chợt hiểu ra, hai chữ cuối cùng để lại nhân gian là... Cảm ơn.