Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 745 - Chương 745: Bán Đấu Giá Chiến Binh Đại Ninh

Chương 745: Bán đấu giá chiến binh Đại Ninh Chương 745: Bán đấu giá chiến binh Đại Ninh

Nhật Lang quốc.

Hải Sa đứng ở mũi thuyền nhìn hải cảng Nhật Lang quốc đã gần ngay trước mắt, nhìn đám người trên hải cảng đang khua hai tay nghênh đón quân đội trở về nhưng không cảm thấy buồn cười, thậm chí có chút tội nghiệp những người này. Bọn họ không biết chiến tranh đã sắp đến, cũng không biết ý vị của chiến tranh như thế nào, chiến tranh với người An Tức ở tây cương Nhật Lang quốc không lan đến nơi xa như vậy, bọn họ vẫn chưa từng thể hội nỗi đau khổ mà chiến tranh mang đến.

Đội thuyền chậm rãi tới gần hải cảng, những người ở trên bờ vẫy tay hoan nghênh bọn họ trở về càng rõ ràng hơn.

Có thuyền nhỏ từ trong hải cảng đi ra dẫn đường cho thuyền lớn vào cảng thuyền, từng chiếc từng chiếc, đi theo trình tự, mà chiến binh của thủy sư Đại Ninh phụng mệnh tạm thời đừng xuống thuyền.

Hải Sa mở bản đồ ra: "Bản đồ chúng ta lấy được từ tay người Điệu cũng chưa chắc là chuẩn xác, nhưng vị trí biên thành hẳn là không sai lệch quá nhiều. Ngô Vương Niên, một nửa chiến thuyền vào cảng thuyền, một nửa ở lại bên ngoài cảng thuyền canh phòng, chờ sau khi đi vào thuyền đều dừng lại, ngươi mang theo năm ngàn người, cho ngươi hai canh giờ, đánh được biên thành Ngải Lan của Nhật Lang quốc cách cảng thuyền không đến mười lăm dặm."

Ngô Vương Niên chắp tay: "Thuộc hạ tuân mệnh."

Hải Sa trầm mặc một lúc sau đó dặn thêm vài câu: "Không có phản kháng quá mức thì cố gắng đừng giết người."

Ngô Vương Niên lĩnh mệnh.

Một canh giờ sau, số lượng chiến thuyền neo đậu theo thứ tự ở trong cảng thuyền đã không ít, Ngô Vương Niên nhìn thấy bên phía kỳ hạm có tín hiệu cờ đánh ra, gã ta lập tức hạ lệnh cho chiến binh xuống thuyền.

Bắt đầu từ lúc này, chiến binh Đại Ninh trên chiến thuyền lấy tiêu doanh làm đơn vị nhanh chóng tập kết bên bờ, đội ngũ chỉ dừng lại chốc lát trước ánh mắt kinh ngạc của các bách tính đã nhanh chóng xuất phát. Những quan viên Nhật Lang quốc đứng ở một bên nghênh đón hoàng đế trở về ai nấy đều ngây người, sau đó có người tinh mắt phát hiện những binh lính này dường như có chút khác thường, cao, cường tráng, có một khí thế khiến người ta sợ hãi.

Binh lính của bọn họ cũng không phải là dáng vẻ này, nhìn y phục và cờ thì không có vấn đề gì, còn người thì cứ cảm thấy có chút kỳ quái.

Năm ngàn chiến binh đeo trang bị bắt đầu tăng tốc tiến lên, một quan viên Nhật Lang quốc nhìn đội ngũ đi qua có vẻ mặt nghi hoặc: "Có phải ở bên kia ăn ngon hay không?"

Quan viên đứng bên cạnh hắn ta khó hiểu: "Có ý gì?"

"Sao ta cảm thấy binh sĩ của chúng ta đều lớn hơn."

"Cũng thật vậy, ngươi nhìn tiểu tử kia xem, ngực nhô lên giống như là bên trong có nhét bông vậy."

Một đám cô nương ở cách đó không xa vẫy cờ trong tay, mắt đều mở to, trong đó có một cô nương nói với vẻ khó tin: "Sao hình như khác với nhóm mà chúng ta tiễn?"

"Đúng vậy, lúc nãy ta nghe thấy bên kia có vị đại nhân nói binh sĩ chúng ta ở bên đó đều lớn lên."

"Chắc là vậy chứ, ngươi xem ống quần cũng ngắn kìa."

Ngô Vương Niên nghe những lời này cũng thấy khó tin, đánh trận nhiều năm như vậy đây vẫn là lần đầu tiên gặp người không có tính cảnh giác như vậy, những bách tính kia lại nghĩ tới chuyện hoang đường như các binh sĩ lớn lên mà không hề nghĩ tới khả năng là kẻ thù đóng giả binh lính của bọn họ đến đây. Thật ra đại bộ phận người Nhật Lang đều như vậy, nhất là đối với người ở phía đông Nhật Lang quốc mà nói, chưa từng trải qua chiến tranh gì nên bọn họ đâu có nghĩ đến chuyện bọn họ đã bị người tập kích.

Tập kích đang tiến hành...

Từ lúc chạy bộ mười lăm dặm đến khi đánh hạ thành Ngải Lan lại mất chưa đến một canh giờ.

Nói là công, có thể chỉ đơn giản giống như là đổi ca vậy, sau khi chiến binh Đại Ninh vào thành đã nhanh chóng đi lên tường thành, lúc bảo những thủ quân Nhật Lang quốc kia giao nộp binh khí mà bọn họ cũng không nghĩ đây là bị người khác chiếm lĩnh. Càng khoa trương hơn là thành Ngải Lan có thể gọi là thành phố thương nghiệp lớn nhất vùng duyên hải đông bắc bộ Nhật Lang quốc mà lại không có bao nhiêu thủ quân, nghe nói là luân phiên nghỉ phép về nhà.

Sau khi Thẩm Lãnh dẫn theo binh lính Đại Ninh mặc chiến phục màu đen lên bờ, những người Nhật Lang đang nghênh đón hoàng đế bệ hạ kia vẫn còn vây xem ở đó, một đám tiểu cô nương sau khi nhìn thấy chiến binh Đại Ninh đều sáng mắt.

"Nhìn kìa, màu sắc quân phục này thật đẹp."

"Đúng vậy, người bên kia đẹp trai quá đi."

"Y phục của bọn họ đẹp, có phải quân phục của người Điệu quốc không?"

"Không phải chứ."

"Bọn họ giơ lá cờ hình như không phải cờ của Nhật Lang quốc chúng ta, cờ của chúng ta là hai màu vàng đen, của bọn họ là màu đỏ."

La San đi ở bên cạnh Thẩm Lãnh, nhìn những bách tính kia vẫn không có bất kỳ dấu hiệu nào là đã phát hiện ra khiến nàng ta cũng cảm thấy hơi khó chịu. Thậm chí nàng ta cũng không nghi ngờ, đội ngũ quân Ninh mấy vạn người này có một nửa người ở phía trước mặc quân phục của Nhật Lang quốc, người phía sau mặc quân phục của Đại Ninh, cứ rêu rao như vậy xuất phát thẳng đến đô thành, có thể sẽ trực tiếp vào đô thành của bọn họ, trên đường đi chưa chắc đã có người chặn lại.

"Đại thừa tướng."

Một đám quan viên Nhật Lang quốc ở trên hải cảng đợi hoàng đế Ngõa Tây Lí trở về, sau khi nhìn thấy La San hiển nhiên là trở nên hưng phấn, bọn họ đi nhanh đến, hành lễ trước, sau đó có người hỏi dò một câu: "Bệ hạ đâu?"

La San trầm mặc một lát: "Bệ hạ mệt, vẫn ngủ ở trên thuyền, bệ hạ dặn hôm nay đừng quấy rầy người, khi nào bệ hạ thức dậy sẽ vào thành Ngải Lan, tất cả các ngươi đều đến thành Ngải Lan chờ là được."

Một quan viên Nhật Lang quốc có vẻ mặt như tỉnh ngộ ra: "Chẳng trách ta nhìn thấy đội ngũ cấm quân nhiều như vậy đi đến thành Ngải Lan, hóa ra là đến thành Ngải Lan chuẩn bị trước."

"Chẳng trách, chẳng trách."

Một đám người liên tục nói.

Vẻ mặt La San càng khó chịu hơn, nhưng những người đó không hề nhìn ra nàng ta đang khó chịu.

Thẩm Lãnh giơ tay lên vỗ vai La San, có chút đồng cảm: "Bởi vì ngươi quá hiểu người của các ngươi cho nên mới nóng lòng ra điều kiện với ta sao?"

La San nghiêng đầu đi không nhìn hắn.

Thẩm Lãnh nói: "Dựa theo kế hoạch, lấy danh nghĩa Ngõa Tây Lí truyền tin cho tất cả triều thần và hoàng tộc, bảo bọn họ mau chóng đến thành Ngải Lan, trong vòng hai mươi ngày, nếu người nào không thể đến thì bị đuổi ra khỏi triều đình."

La San ngẫm nghĩ: "Ngươi ép bọn họ như vậy cũng vô dụng, bọn họ còn lâu mới tin bệ hạ sẽ làm khó bọn họ, để sắp xếp đi, ngươi đừng hỏi đến nữa."

La San quay đầu lại nhìn về phía thủ hạ của mình: "Phân công nhân thủ ra ngoài, cứ nói bệ hạ mang ba món trân bảo hiếm thấy từ Điệu quốc về, mười lăm ngày sau sẽ bán đấu giá ở thành Ngải Lan, ngoại trừ ba món trân bảo hiếm thấy này ra còn có mấy trăm món đồ quý cũng là hiếm thấy trên đời, đều là từ..."

La San liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái, sau đó tiếp tục nói: "Đều là sau khi bệ hạ đích thân suất quân đánh bại quân Ninh cướp được. Bệ hạ anh minh thần võ vừa mới đánh bại quân đội Đại Ninh, ngoại trừ trân bảo ra còn lấy được lượng lớn đồ, các loại vật tư từ Ninh quốc."

Nàng ta nhìn sang Thẩm Lãnh: "Không để ý chứ."

Thẩm Lãnh nhún vai: "Không để ý, ngươi còn có thể thêm vài câu, những trân bảo này bao gồm gậy gãi ngứa trân châu phỉ thúy của hoàng đế bệ hạ Đại Ninh ngự tứ, móc dáy tai được khảm hơn bảy trăm viên bảo thạch của hoàng hậu ban thưởng."

La San trừng mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Ngươi lấy móc dáy tai có khảm hơn bảy trăm viên bảo thạch ra cho ta xem thử."

"Hoàng hậu nương nương ban cho voi, còn to hơn cả gậy gãi ngứa."

Thẩm Lãnh nhìn La San rất nghiêm túc nói: "Dù sao cũng là khoác lác mà."

La San đỏ mặt.

Thẩm Lãnh nói: "Ngươi nói với thủ hạ của ngươi, cứ nói còn có mấy ngàn nam nhân trẻ tuổi Ninh quốc tuấn mỹ, dáng người cao to."

La San trợn trừng mắt lườm hắn một cái, sau khi ngẫm nghĩ nàng ta lại thật sự nói với thủ hạ.

Không bao lâu sau tất cả thủ hạ của La San đều được phân công ra ngoài, hoàng tộc của Nhật Lang quốc phân chia ra sống ở các nơi, còn có những vương công quý tộc nữa. La San quá hiểu những người này, cho dù ngươi nói với bọn họ là bệ hạ bệnh nặng muốn lựa chọn một người lên ngôi thì chưa chắc bọn họ đã chịu vượt ngàn dặm xa xôi đến, dù sao cũng không phải là truyền ngôi vị hoàng đế cho bọn họ, chỉ cần không ảnh hưởng đến địa vị của bọn họ thì ai làm hoàng đế cũng giống nhau.

Bọn họ cứ đổ bộ một cách hoang đường như vậy. Càng hoang đường hơn là Thẩm Lãnh sai người đi tìm tướng quân thủ quân Nhật Lang quốc ở hải cảng, nói là bệ hạ Ngõa Tây Lí nói bọn họ canh phòng hải cảng quá cực khổ nên cho bọn họ nghỉ phép. Ngay cả Thẩm Lãnh cũng không có hy vọng gì, nhưng dù sao cũng cảm thấy người Nhật Lang dễ lòe bịp nên không ngại thử xem sao, nhưng mà lại thật sự thành công... khiến cho Thẩm Lãnh thấy hơi ngại, cảm thấy mình giống như một người xấu.

La San dẫn Thẩm Lãnh vào thành Ngải Lan, đại quân cắm trại ở trong thành Ngải Lan, bách tính của Nhật Lang quốc lại không bị ảnh hưởng chút nào cả, người buôn bán vẫn buôn bán, người du ngoạn thì vẫn du ngoạn.

Hải Sa liếc nhìn Thẩm Lãnh: "Ta cảm thấy lúc gần cập bờ ta thấy thương bọn họ là hơi dư thừa."

Thẩm Lãnh: "Trước kia Thẩm tiên sinh nói với ta là thế giới lớn không có gì là không thể, ta chỉ nghĩ đó chỉ là một ví dụ, bây giờ mới biết là tầm mắt của ta quá thấp."

Hải Sa nói: "Nói bừa, ta nghĩ là Thẩm tiên sinh đến đây cũng sẽ cảm thấy khó tin."

Thẩm Lãnh nói: "Ngươi sắp xếp trước, ta dẫn người đi một vòng trong thành Ngải Lan."

Hải Sa nói: "Đi đi, ta sẽ không nói ngươi cẩn thận một chút đâu."

Thẩm Lãnh cưỡi hắc ngao dẫn theo một đội thân binh ra khỏi quân doanh đang được dựng lên, người Nhật Lang trên đường cái nhìn thấy bọn họ đều có vẻ mặt tò mò, có một tiểu cô nương sau khi nhìn thấy hắc ngao lại không sợ, còn kêu một tiếng "thật đáng yêu quá".

Cũng không biết hắc ngao có cảm nghĩ gì.

Vào đêm, Thẩm Lãnh và Hải Sa cùng ăn cơm và thương lượng bước tiếp theo nên làm như thế nào, bất tri bất giác đã qua nửa đêm. Sau khi Thẩm Lãnh ra ngoài lại dặn người không được xâm phạm bách tính, không được tùy ý đi lại, sau đó mới đi nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau mặt trời còn chưa mọc thương hành trong thành Ngải Lan đã bắt đầu làm việc, đây là tòa thành thị thức dậy sớm hơn bất kỳ nơi nào. Ở đây tuyệt đại bộ phận đều là người kinh thương, bọn họ phải đưa hàng hóa đến chỗ cảng thuyền trước khi trời sáng. Một thiếu phụ mở ván cửa thương hành của mình ra, sau đó liền nhìn thấy một cảnh khó tin, trên đường cái có rất nhiều binh lính mặc chiến phục màu đen đang nằm ngủ ngay ngắn, bởi vì quân doanh vẫn chưa dựng xong, mà quân doanh trong thành Ngải Lan của Nhật Lang quốc lại quá nhỏ, thế nên có rất nhiều binh lính ngủ trên đường cái ở trong thành.

Thiếu phụ nhìn thấy những nam nhân trẻ tuổi nằm ngay ngắn trên mặt đất này, trong ánh mắt ngập vẻ vui mừng. Nàng ta nhìn chung quanh không tìm được người thích hợp để hỏi, vì thế không nhịn được ngồi xổm xuống nhẹ nhàng đánh thức một binh sĩ Ninh quốc, giọng nói nhẹ nhàng hỏi: "Các ngươi chính là những tù binh quân Ninh mà hôm qua khắp cả thành đều lan truyền phải không? Ta nghe nói có người muốn bán đấu giá các ngươi, thật tốt."

Nàng ta thò tay ra nắm tay của binh sĩ: "Không thì chỉ ngươi là được rồi, ta cũng không chọn nữa, người nào cũng đẹp như vậy, chọn nhiều sẽ hoa mắt mất."

Thành Ngải Lan còn có một hiện tượng rất đặc biệt, đại bộ phận bách tính trong thành này đều là thương nhân, nam nhân ra ngoài kinh thương thật ra tỉ lệ tử vong không thấp, điều này cũng đã tạo thành hiện tượng có không ít thiếu phụ độc thân ở trong thành Ngải Lan, họ có thể không chọn thật, nhưng mà sẽ cướp...

Bình Luận (0)
Comment