Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 747 - Chương 747: Ngươi Và Con Lừa

Chương 747: Ngươi và con lừa Chương 747: Ngươi và con lừa

Thẩm tiên sinh đứng trên cầu tàu nhìn lại, thoáng chốc đã sinh sống ở đất Cầu Lập này rất lâu rồi, thời gian là thứ không thể nắm bắt nhất, có nhiều thứ mất đi vẫn có thể tìm lại, thời gian trôi đi rồi sẽ không bao giờ tìm lại được nữa, nếu liều mạng muốn kéo lại thì nó đã qua rồi. Có một cách nói lừa mình dối người gọi là ký ức, có một thái độ càng lừa mình dối người hơn gọi là sống trong ký ức.

Thẩm tiên sinh vào nam ra bắc hơn nửa đời người, phiêu bạt không ổn định đối với ông mà nói dường như đã thành thói quen, trước kia không nghĩ gì nhưng mấy năm nay mỗi lần rời xa một nơi là ông đều sẽ cảm thấy có chút thương cảm, ông không muốn nói ra bởi vì ông biết đây là đã già rồi.

Thương thuyền của phiếu hào Thiên Cơ dừng lại bên bờ, Thẩm tiên sinh liên tục hít thở sâu cảm thụ không khí của bên Cầu Lập này thêm một lần cuối cùng, nghĩ nếu vườn trà dựng lên, sau này có lẽ còn phải đến xem thử, cho nên thương cảm cái rắm gì chứ?

Ông tự an ủi mình nhưng không an ủi được, bởi vì ông thương cảm không phải là vì rời khỏi Cầu Lập, cũng không phải vì vườn trà đang trong quá trình quy hoạch kia, mà là vì Trang Ung.

Hai người đều đã già rồi, chia ly khó, gặp lại càng khó hơn.

"Tiên sinh." Một gã người làm của phiếu hào Thiên Cơ cúi người nói: "Thuyền của chúng ta sắp đi rồi, tiên sinh có thể lên thuyền được rồi."

Thẩm tiên sinh ừ một tiếng, lại nhìn lại một lần nữa. Ông cảm thấy mình có chút không giống bản thân mình rồi, khi đó lang bạt giang hồ lúc đến tiêu sái mà lúc đi cũng tiêu sái, đâu có đa sầu đa cảm giống như hiện tại.

Sau khi lên thuyền Thẩm tiên sinh không trở về khoang thuyền của ông mà bảo người pha một ấm trà ngồi ở mũi thuyền. Thuyền lớn chậm rãi xuất phát, người trên thuyền đều ở một bên boong thuyền vừa nhìn phương xa vừa nói chuyện với nhau. Trên thuyền này không chỉ là người Ninh mà còn có một vài người Cầu Lập, bọn họ có thân phận hợp pháp và thông qua phương thức hợp pháp muốn tới Đại Ninh thăm thú, tất nhiên triều đình cũng sẽ không cấm.

Thương thuyền của phiếu hào Thiên Cơ không quá nhỏ, dựa theo yêu cầu của quan phủ, thương thuyền qua lại cũng có thể vận chuyển người qua lại giữa Đại Ninh và Cầu Lập, nhưng thân phận của người lên thuyền nhất định phải kiểm tra rõ ràng, mấy bến thuyền ở bờ biển nam cương Đại Ninh và bến thuyền ở bên Cầu Lập này đều có người của quan phủ kiểm tra nghiêm ngặt.

Người Cầu Lập đều có vẻ rất hưng phấn, theo bọn họ thấy hiện giờ Đại Ninh chính là quốc gia cường đại nhất trên đời, dù sao cũng là quốc gia đáng sợ đã tiêu diệt Cầu Lập bọn họ. Trước đây bọn họ cho rằng Cầu Lập là cường quốc đứng thứ nhất trên đời nên có thể tới Đại Ninh tham quan tất nhiên đáng để hưng phấn, thậm chí có người còn muốn đến Trường An xem thử, muốn tìm hiểu về quốc đô được vinh danh là thiên hạ đệ nhất thành của Đại Ninh.

Thuyền lớn rời cảng đi về phương bắc, sau khi không nhìn thấy đất liền thì biển lớn không chỉ khiến người rung động mà còn thấy sợ hãi, sẽ luôn không nhịn được mà tưởng tượng có phải bên dưới biển lớn có cự thú viễn cổ gì đó ẩn nấp không, một giây sau là phá vỡ mặt biển nuốt chửng con thuyền, có lúc còn có thể nhìn thấy một bóng đen khổng lồ lướt qua bên dưới nước ở chỗ cách thuyền không xa, nỗi sợ hãi liền tăng lên trong nháy mắt.

Càng sợ, càng nghĩ nhiều.

Sáng sớm hôm sau, Thẩm tiên sinh ở boong thuyền hoạt động cơ thể, ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện tháp quan sát trên cột buồm hơi khác thường, tháp quan sát vốn nên là từng giờ từng phút đều có người mà giờ lại trống không.

Thẩm tiên sinh khẽ nhíu mày, theo bản năng duỗi tay ra sau lưng, sau đó mới sực nhớ đã nhiều năm rồi mình không mang theo kiếm.

"Thẩm tiên sinh?"

Sau lưng có người gọi ông.

Thẩm tiên sinh quay đầu lại, một nam nhân trung niên mặc trường sam đứng ở phía sau ông không xa, mỉm cười, chắp tay hành lễ: "Lần đầu gặp, Thẩm tiên sinh quả nhiên có phong thái tốt."

Thẩm tiên sinh hỏi: "Ngươi là...?"

"Ta họ Tống, tên Mưu Viễn, đã từng nhậm chức ở Đại Ninh, chẳng qua là một tiểu lại không có phẩm cấp."

Thẩm tiên sinh hỏi: "Tại sao Tống tiên sinh biết ta?"

"Bởi vì ta vốn dĩ vẫn luôn muốn tìm cơ hội gặp ngươi."

Tống Mưu Viễn không tới gần, khoảng cách hai người khoảng chừng hai trượng. Ở thời kỳ đỉnh phong của Thẩm tiên sinh, khoảng cách hai trượng này sẽ không được tính là khoảng cách, nhưng Thẩm tiên sinh đã không thể dễ dàng động võ nữa, cho dù cưỡng ép động thủ thì sợ là thực lực của ông còn chưa bằng một phần ở thời kỳ đỉnh phong. Những vết thương để lại cho ông suốt những năm tháng phiêu bạt là quá nhiều và cũng rất nặng, quan trọng nhất là đã nhiều năm ông không luyện công, với ông mà nói luyện công cũng sẽ làm tổn thương đến nội phủ tâm mạch.

Tống Mưu Viễn cười nói: "Thẩm tiên sinh dường như đang đề phòng? Thật ra không cần vậy, ta cũng chỉ là một thư sinh thôi, tay trói gà còn không chặt."

Đương nhiên Thẩm tiên sinh nhìn ra được Tống Mưu Viễn này không phải một võ giả.

"Ngươi tìm ta có chuyện gì?"

"Không có chuyện gì quan trọng, chỉ là ngưỡng mộ tên tuổi của tiên sinh."

Tống Mưu Viễn cười nói: "Rất lâu trước đây ta đã nghe nói tiên sinh là đương thế kỳ hiệp. Tiên sinh khi còn trẻ đã bỏ nhà đi lang thang giang hồ, dùng kiếm và y cứu người, sau đó Lưu Vương thành Vân Tiêu nghe danh của tiên sinh, phái người tìm tiên sinh, tiên sinh cũng có nghe danh của Lưu Vương nên cũng đến thành Vân Tiêu, đây đúng là một giai thoại nhân gian."

Khóe miệng Thẩm tiên sinh hơi cong lên: "Vậy thì sao?"

"Cho nên đối với bệ hạ mà nói tiên sinh hẳn là một trong những người quan trọng nhất, Lưu Vương chính là quý nhân của tiên sinh."

Tống Mưu Viễn nói: "Lúc còn trẻ ta vẫn luôn nghĩ nếu trong cuộc đời ta có một quý nhân thì thật tốt. Ta xuất thân bình thường, mặc dù không đến mức nghèo khổ nhưng không có qua lại với đại nhân vật gì, chỉ có thể trông chờ. Ta nghĩ lỡ như mình được quý nhân quý mến, vận mệnh sẽ trở nên tốt hơn, nhưng ta đã nghĩ quá nhiều lần, thành tâm, thành tâm thì linh, vì thế ta cũng thật sự gặp được một đại nhân vật."

Thẩm tiên sinh nhìn chung quanh, trên boong thuyền ngoại trừ hai người bọn họ ra thì không có người nào khác, điều này đương nhiên không hợp lý. Trên thuyền có ít nhất mười mấy người của phiếu hào Thiên Cơ, tiểu thương và người Cầu Lập trên thương thuyền đi Cầu Lập cộng lại cũng có hơn trăm người, giờ khắc này người của phiếu hào Thiên Cơ hẳn là đã xuất hiện từ lâu mới đúng, đến lúc này cũng không có người xuất hiện đã đủ để chứng tỏ một vài vấn đề.

Thế nhưng Thẩm tiên sinh cũng thoải mái, ngoại trừ thoải mái ra thì dường như cũng không có lựa chọn khác. Ông tựa vào mép thuyền, lấy cái tẩu ra, nhét sợi thuốc vào, sau khi châm thuốc liền hút một hơi: "Ngươi nói tiếp đi, câu chuyện này không tệ, quý nhân trong cuộc đời của ngươi tên là gì?"

"Ông ấy không chỉ là quý nhân trong cuộc đời của ta, cũng là quý nhân trong cuộc đời của rất nhiều rất nhiều người."

Tống Mưu Viễn thở dài: "Cả đời ông ấy đã giúp rất nhiều người như ta, xuất thân không tốt cho nên vươn lên rất khó, trên quan trường Đại Ninh này không biết có bao nhiêu người đều phải cảm ơn ông ấy, khi ông ấy đắc ý nhất, cả triều văn võ có một nửa là môn hạ của ông ấy, nhưng chính là người như vậy, giúp nhiều người như vậy mà cuối cùng bản thân mình lại rơi vào kết cục rất hoang đường và cũng rất đáng thương, nhưng những người được lợi nhờ ông ấy lại không dám giúp ông ấy. Ngươi nói lòng người có đáng sợ hay không?"

Thẩm tiên sinh hỏi: "Ngươi đang giảng đạo lý với ta?"

Tống Mưu Viễn: "Trên đời đâu có nhiều đạo lý như vậy, đạo lý đều là người thành công nói, ta chỉ là một tiểu nhân vật, đạo lý mà ta giảng tất nhiên không phải đạo lý, cùng một lời nói giống nhau nhưng nếu là đương kim bệ hạ nói thì nhất định là đạo lý."

Thẩm tiên sinh nói: "Tại sao bệ hạ lại nói lời không có đạo lý như vậy? Đạo lý chính là đạo lý, nếu đạo lý còn phải phân chia sang hèn cao thấp thì xã hội này bị bệnh rồi, cũng may Đại Ninh không phải như ngươi nói. Pháp, là thể hiện cực hạn của đạo lý, thứ mà pháp không chứa chấp, tất nhiên là không có đạo lý, ngươi nói người đó chính là người mà pháp không chứa chấp, bệ hạ đã pháp ngoại khai ân, lão ta vẫn không phục, ngươi nói đây là đạo lý gì?"

Tống Mưu Viễn ngẫm nghĩ: "Tiên sinh nói đúng."

Thẩm tiên sinh nói: "Những chuyện như nói đạo lý này thì ta rất ít khi thua."

Tống Mưu Viễn hỏi: "Tại sao?"

"Bởi vì về tình về pháp, ta đều có thể dung thân, có thể được tự do, cho nên khi ta nói đạo lý sẽ rất tự tin."

Thẩm tiên sinh nhìn về phía Tống Mưu Viễn: "Cho nên khi ngươi nói đạo lý, giống như một câu nói đùa."

Tống Mưu Viễn trầm tư, sau đó gật đầu: "Quả thật rất có lý, dáng vẻ của ta lúc nãy chắc hẳn là hơi xấu xí, đây không phải là giảng đạo lý, mà là một dáng vẻ đắc thế rồi cậy thế đáng ghê tởm thôi, tiên sinh dạy dỗ phải, sau này ta sẽ ghi nhớ."

Thẩm tiên sinh nói: "Có nhiều khi người xấu đều sẽ dự tính dùng đạo lý mà bọn họ nhận định để khiến cho người ta phục trước, nếu không phục thì đành phải dùng thủ đoạn mà người xấu nên dùng, người của ngươi đâu?"

Tống Mưu Viễn lui về sau: "Vẫn đang đợi tiên sinh."

Trong khoang thuyền có rất nhiều người đi ra, có chừng mười mấy người, trong số những người này có cả người Cầu Lập mà Thẩm tiên sinh nhìn thấy hôm qua, cũng có người buôn bán nhỏ thoạt nhìn có vẻ hiền lành vô hại, trong tay bọn họ đều giơ liên nỏ, mà những liên nỏ này người bình thường không thể có được, đây là hàng cấm bị kiểm tra nghiêm ngặt. Bọn họ có thể mang lên thuyền cũng đủ để chứng tỏ trên thuyền của phiếu hào Thiên Cơ có người là nội ứng của bọn họ, những vũ khí này vốn đã có sẵn ở trên thuyền rồi.

Tống Mưu Viễn nói: "Có phải tiên sinh hơi khó hiểu không? Thật ra cũng không có gì khó, sau khi biết tiên sinh xuôi nam ta liền từ Kinh Kỳ đạo theo đến đây, gần như là tiên sinh ở Cầu Lập bao lâu thì ta ở Cầu Lập bấy lâu, tiên sinh mưu tính, cũng ta mưu tính, cho nên tiên sinh người mà muốn dùng đến, ta cũng có thể mua chuộc một chút, đại bộ phận con người đều không thể quá kiên trì trước tiền tài."

Tống Mưu Viễn có chút áy náy nói: "Chắc hôm qua tiên sinh đã gặp mấy tên người làm của phiếu hào Thiên Cơ, người rất nhanh trí, những thứ này đều là bọn họ mang lên thương thuyền từ trước. Trên thực tế, tất cả người của phiếu hào Thiên Cơ trên con thuyền này đều đã cầm bạc của ta, đêm qua trong thức ăn của mọi người cũng gần như đều có bỏ thuốc cho nên lúc giết người sẽ dễ dàng đơn giản hơn. Ta biết mặc dù tiên sinh không thể động võ sau khi trọng thương, nhưng tính cảnh giác của tiên sinh vẫn còn, lúc ta hạ lệnh giết người đã yêu cầu bọn họ tuyệt đối không thể để chảy máu, người như tiên sinh sẽ luôn rất mẫn cảm với mùi máu mới đúng. Mọi người đều bị siết chết, những tên giúp việc đó của phiếu hào Thiên Cơ cũng vậy."

Tống Mưu Viễn nói: "Trước khi tiễn tiên sinh đi, ta muốn trò chuyện với tiên sinh vài câu trước, ta đã đúng, nghe thấy tiên sinh nói lý, được lợi không nhỏ."

Thẩm tiên sinh gõ gõ tẩu thuốc lên mép thuyền: "Bây giờ là thời gian đọc điếu văn cho ta?"

"Gần như là vậy."

Tống Mưu Viễn nói: "Tiên sinh là một kỳ nhân, dựa vào sức một mình thay đổi bố cục triều đình Đại Ninh, nếu không có tiên sinh, Đại Ninh không có nhân tài như Thẩm Lãnh, Mạnh Trường An. Tiễn người như tiên sinh đi, thật ra trong lòng ta cũng hơi buồn."

Y lại lui về phía sau, người đã ở phía sau những thủ hạ kia.

Tất cả liên nỏ đều giơ lên chĩa vào Thẩm tiên sinh, đây là một kết cục chết không thể hóa giải.

"Ta có một con lừa mà trước giờ ta đều không cưỡi..."

Ở chỗ cao bỗng nhiên có người cất tiếng hát, âm thanh không lớn nhưng trong trường hợp này lại có vẻ rất chói tai, tất cả mọi người đều xoay người chĩa liên nỏ lên trên theo bản năng. Mọi người đồng thời nhìn thấy nam nhân kia ngồi ở đó đung đưa hai chân, tay trái cầm một cái đùi gà nên lúc nói cũng lúng búng không rõ, tay phải cầm một bình rượu, lắc lắc, dường như có chút tiếc nuối vì sắp uống hết rượu.

Sau khi nhìn thấy người này Thẩm tiên sinh ngây người trước, sau đó lại cười: "Đến lúc nào?"

"Hôm qua trước khi ngươi lên thuyền."

Thẩm tiên sinh hỏi: "Cho nên lúc bọn họ giết người ngươi cũng biết?"

"Biết chứ."

Kẻ đó có vẻ mặt chẳng quan tâm: "Giết thì giết thôi, người chết hoặc là người Cầu Lập hoặc là phản đồ của ngươi, có quan hệ gì với ta, trên con thuyền này chỉ cần bọn họ không động đến hai thứ thì ta sẽ không quản."

Ông ta chỉ vào Thẩm tiên sinh: "Thứ nhất là ngươi, thứ hai là con lừa của ta."

Thẩm tiên sinh ngẫm nghĩ: "Con mẹ nó, chứ ta cũng đúng là rất quan trọng."

Bình Luận (0)
Comment