Có lúc Thương Cửu Tuế thật sự như một đứa trẻ chín tuổi, lúc trước bệ hạ từng nói nếu không phải ông ta quá đơn thuần thì có lẽ cũng sẽ không luyện được võ nghệ như vậy. Bọn họ cùng được huấn luyện ở phủ Lưu Vương nhưng võ nghệ lại cao thấp khác nhau, thật ra thiên phú thật sự có tồn tại.
Ông ta ngồi ở trên cao đung đưa hai chân, dường như tuyệt không lo lắng về mười mấy đối thủ kia. Tống Mưu Viễn ngẩng đầu nhìn ông ta hỏi: "Vị bằng hữu này có thể nói cho ta biết ngươi là ai không?"
Thương Cửu Tuế trả lời: "Đình úy."
Đây là câu trả lời tốt nhất, cũng là câu trả lời Thương Cửu Tuế muốn đưa ra nhất.
Ông ta xuất thân từ phủ Đình Úy, một ngày là người của phủ Đình Úy, cả đời cũng là người của phủ Đình Úy.
"Đình úy?"
Tống Mưu Viễn cẩn thận suy nghĩ, những người của phủ Đình Úy mà mình quen biết, Hàn Hoán Chi? Phương Bạch Kính? Nhiếp Dã? Cổ Lạc? Tất cả các thiên bạn, thậm chí cả những người ở cấp bậc bách bạn, phàm là người có chút phân lượng thì Tống Mưu Viễn đều từng điều tra và còn điều tra cực kỳ cẩn thận. Cho dù y không gặp bao nhiêu người nhưng y đều hỏi rất chi tiết khuôn mặt của mỗi một người như thế nào.
Đối chiếu với những bách bạn, thiên bạn trong phủ Đình Úy kia đều không giống một người nào, nhưng chính lúc này một cái tên bỗng nhiên xuất hiện trong đầu Tống Mưu Viễn, sắc mặt của y cũng thay đổi: "Thương?"
Thương Cửu Tuế gật gật đầu: "Phải."
Tống Mưu Viễn im lặng khoảng hai giây, sau đó hô một tiếng: "Giết bọn họ."
Giây tiếp theo, Tống Mưu Viễn không hề do dự chạy tới đuôi thuyền. Ở một bên chỗ gần cuối đuôi thuyền treo một con thuyền nhỏ, y lao qua đó muốn thả thuyền nhỏ xuống, thế nhưng y lại phát hiện ra một mình căn bản không có cách nào làm được, nghĩ lại bố trí của y cho nên cắn răng một cái rồi nhảy từ trên thuyền xuống. Trong nháy mắt nhảy xuống thuyền y còn quay lại liếc nhìn, phát hiện Thương Cửu Tuế đã không còn ở trên cao nữa.
Tống Mưu Viễn nhảy xuống biển bơi ra xa, phương hướng mà y bơi qua loáng thoáng có thể nhìn thấy có cột buồm xuất hiện.
Thương Cửu Tuế đáp xuống bên cạnh Thẩm tiên sinh, đưa bình rượu cho Thẩm tiên sinh: "Còn nửa bình."
Thẩm tiên sinh: "Ghét ngươi."
Thương Cửu Tuế cười cười xấu hổ: "Ta đuổi hết những thứ vướng víu này trước, lát nữa lại nói chuyện với ngươi."
Bình rượu đưa cho Thẩm tiên sinh, đùi gà vẫn còn trong tay ông ta, mười mấy tên thích khách bắt đầu bắn nỏ, tên nỏ ập tới như gió bão. Thương Cửu Tuế sải bước đứng ở trước người Thẩm tiên sinh, một cái xương chân gà dùng làm binh khí, một mũi tên đến bị ông ta chặn một mũi tên, hơn nữa thủ pháp chặn mũi tên cực kỳ xảo diệu, bất kể là lực độ hay là góc độ đều tính toán khéo léo, mũi tên bắn qua đều bị ông ta gạt sang một bên, thế là mũi tên đâm vào cổ sát thủ đứng bên rìa.
Mấy chục người bắn ra mấy trăm mũi tên, một cái xương chân gà đã giải quyết hết toàn bộ.
Sau mấy trăm mũi tên, không ít người bị ghim ở hai bên mép thuyền, trên sàn cũng có ít nhất thi thể của mười mấy người, liên nỏ của mọi người đã đều bắn hết, Thương Cửu Tuế cười: "Tới lượt ta?"
Ông ta duỗi tay ra, trên cổ tay quấn sợi dây nhỏ, buộc xương chân gà vào một đầu sợi dây, Thương Cửu Tuế vung lắc cổ tay quăng dây ra, sau khi toàn bộ sợi dây đều căng ra có thể có dài khoảng hơn một trượng. Tay trái ông ta cầm một đầu dây, tay phải cầm xương chân gà ném ra, ai cũng không ngờ một cái xương chân gà lại có thể nhanh hơn cả tên nỏ, còn chuẩn xác hơn cả tên nỏ.
Xương chân gà đánh xuyên qua hốc mắt của một người phập một tiếng, người nọ che mắt theo bản năng, người lại ngã ngửa xuống, trước khi hắn ta giơ tay lên thì sợi dây đã kéo xương chân gà bay trở về. Thương Cửu Tuế giật một cái, sợi dây kéo xương chân gà bay sang một bên khác, một tên sát thủ bị xương chân gà đâm thủng cổ trong tình huống không có bất kỳ phản ứng.
Đám sát thủ ném liên nỏ đi, cầm đao xông lên, sợi dây bay tới bay lui giữa những người này, cổ của sát thủ bên này mới nổ tung ra một đám sương máu, vị trí tim của một tên sát thủ ở cách đó không xa đã bị xuyên thủng, thoạt nhìn đó căn bản không phải do Thương Cửu Tuế đang khống chế một sợi dây, mà là cái xương chân gà kia giống như có sinh mệnh đang tự giết người vậy.
Chỉ một lát ngắn ngủi, chung quanh Thương Cửu Tuế đã có 6 – 7 cỗ thi thể ngã xuống.
Thẩm tiên sinh hừ một tiếng: "Làm màu."
Thương Cửu Tuế quay đầu lại nhìn ông: "Làm màu chỗ nào."
Một tên sát thủ nhân cơ hội chém một đao về phía cổ Thương Cửu Tuế, Thương Cửu Tuế cũng không quay đầu lại, tùy tay ném sợi dây đi, tay trái giơ lên dùng hai ngón tay kẹp thanh đao kia, dưới lực chém như thế nhưng đao ở giữa hai ngón tay ông ta lại giống như bị đúc vào nham thạch, đang chém xuống cực nhanh bỗng lập tức dừng lại, làm cho người ta có ảo giác là không gian cũng bị hỗn loạn một chút.
Thương Cửu Tuế liếc mắt nhìn Thẩm tiên sinh một cái, dường như bởi vì một câu Thẩm tiên sinh nói ông ta làm màu nên Thương Cửu Tuế không có hứng thú dùng xương chân gà giết người nữa, hoặc là bởi vì chuyện Thẩm tiên sinh không thích thì ông ta sẽ không làm. Hai ngón tay kẹp thanh đao của Thương Cửu Tuế phát lực, bộp một tiếng, thân đao liền gãy rời, ông ta dùng hai ngón tay kẹp nửa thanh đao kia chọc về phía trước, chung quanh người ông ta bắn ra từng màn sương máu, người này nối tiếp người kia ngã xuống.
Thẩm tiên sinh nhìn kẻ kia giết người, không tự chủ được lại nghĩ tới nhiều năm trước khi mình bị Thương Cửu Tuế chặn lại.
Thương Cửu Tuế hỏi ông ta: "Có phải ngươi đã làm chuyện gì có lỗi với hoàng hậu nương nương không?"
Thẩm tiên sinh gật đầu: "Phải."
Thế là ông bị Thương Cửu Tuế một chưởng đánh bay, Thẩm tiên sinh rơi xuống đất muốn lóp ngóp đứng dậy, nhưng sức lực trong cơ thể giống như đều bị một chưởng kia mang đi toàn bộ, đừng nói là đứng lên, ngay cả giơ cánh tay lên lần nữa cũng không thể. Kiếm của ông dừng rơi xuống bên cạnh, ông nhìn sang kiếm, trên thân kiếm phản chiếu ra mắt của ông ta, trong ánh mắt đều là vẻ đau đớn, nỗi đau đớn xuất phát từ nội tâm.
"Tại sao?" Thương Cửu Tuế hỏi ông.
Thẩm tiên sinh cười gượng: "Ngươi là người phụng mệnh lệnh của hoàng hậu tới giết ta, cho nên lý do quan trọng sao?"
Thương Cửu Tuế bước về phía trước, sau đó ông ta nhìn thấy tiểu cô nương được Thẩm tiên sinh đặt ở một bên kia đang nhìn ông ta với đôi mắt to tròn đẹp đẽ, nó không nhúc nhích, không khóc, không la hét, nó chỉ nhìn ông ta như vậy nhưng trong lòng Thương Cửu Tuế bỗng nhiên run lên. Ông ta nhìn thấy thù hận trong ánh mắt của một đứa bé, tiểu nữ hài không khóc, không nói, cũng không nhúc nhích đó giống như đang ép bản thân nó phải ghi nhớ dáng vẻ của Thương Cửu Tuế vậy.
Một khắc này Thương Cửu Tuế đột nhiên sực hiểu ra điều gì đó. Người như Thẩm Tiểu Tùng, thật sự sẽ làm ra chuyện ác tày trời gì?
"Ngươi trốn đi."
Thương Cửu Tuế xoay người: "Không phải ngươi muốn đi tìm Sở Kiếm Liên sao? Nếu ở bên cạnh hắn mà ta vẫn có thể giết ngươi, đó là số mệnh của ngươi."
Trên thương thuyền, Thẩm tiên sinh lắc đầu thật mạnh để gạt đi ký ức, lúc nhìn lại thì trên sàn thuyền đã đầy rẫy những thi thể, Thương Cửu Tuế đứng đưa lưng về phía ông, tấm lưng ấy thoạt nhìn có chút cô độc.
Thương Cửu Tuế biết thời khắc Sở Kiếm Liên chắn ở trước mặt Thẩm tiên sinh là ông ta nhất định sẽ không thể giết Thẩm tiên sinh được nữa, ông ta bảo Thẩm tiên sinh đi chỉ là bởi vì ông ta thật sự không thể xuống tay, ông ta tự tìm lý do cho bản thân mình thôi.
Thương Cửu Tuế quay đầu lại: "Có phải thấy hơi quen mắt không?"
Thẩm tiên sinh ngẩn ra: "Quen cái gì?"
"Năm đó ở thành Vân Tiêu, có một nhóm mã phỉ tụ tập trên núi Cao Đức ở bên ngoài thành một trăm ba mươi dặm, là phản đồ của mã bang Tây Thục đạo, vương gia nói coi như là luyện binh, bảo chúng ta dẫn người đi tiêu diệt mã phỉ. Khi đó ta xông lên trước nhất, ta quay đầu lại nhìn ngươi, ngươi cứ luôn ở phía sau ta, ngươi ở phía sau ta không phải bởi vì ngươi sợ, cũng không phải bởi vì ngươi dùng mánh lới, mà là bởi vì ngươi biết chỉ cần ngươi ở sau lưng ta, ta có thể lao về phía trước mà không hề cố kỵ gì."
Thẩm tiên sinh hừ một tiếng: "Hôm nay khác, ta đã không thể giết người được."
Thương Cửu Tuế cười khổ: "Tất cả căn nguyên, thật ra là một chưởng ta đã đánh ngươi năm đó."
"Cái rắm." Thẩm tiên sinh nói: "Một chưởng đó của ngươi quả thật có chút lợi hại, chưởng phong đã có thể đả thương người ta rồi, chưởng phong nhập vào cơ thể giống như dao cắt, nhưng với ta mà nói chưởng phong đó không tính là gì, ta đã chuyển hóa nó thành khí, sau đó đánh rắm một cái thả hết ra ngoài."
Thương Cửu Tuế cười cười, sau đó thấy sống mũi cay cay: "Ngươi chưa từng hận ta?"
Thẩm tiên sinh: "Ta... chưa bao giờ hận huynh đệ nhà mình."
Thương Cửu Tuế nhếch môi cười, cười rồi ngồi thụp xuống khóc to, Thẩm tiên sinh cứ nhìn ông ta như vậy, không khuyên nhỉ cũng không đi qua, chỉ lẳng lặng nhìn. Thương Cửu Tuế khóc rất lâu, ngẩng đầu lên, vẻ mặt ủy khuất: "Sao ngươi cũng không khuyên nhủ ta?"
Thẩm tiên sinh: "Ta phải xem thử rốt cuộc ngươi cảm thấy nợ ta bao nhiêu, ngươi có thể khóc, ta không hận ngươi là đáng giá rồi."
Thương Cửu Tuế đặt mông ngồi dưới sàn: "Ngươi mắng ta còn hơn."
Thẩm tiên sinh: "Mắng người hỏng gan."
Thương Cửu Tuế lau nước mắt đứng lên: "Năm đó chuyện..."
Thẩm tiên sinh lắc đầu: "Ngươi cảm thấy bà ta đối đãi với ngươi như con cho nên tất nhiên bà ta không phải người xấu, ngươi coi bà ta giống như mẫu thân, khi đó nếu ta giải thích với ngươi rằng thật ra bà ta là một nữ nhân ác độc, có thể ngươi đã một chưởng giết chết ta."
Thương Cửu Tuế trầm mặc.
Đúng vậy, nếu khi đó Thẩm tiên sinh nói xấu hoàng hậu thêm một câu nữa, có thể ông ta thật sự không khống chế nổi, lúc đó ông ta kính trọng hoàng hậu như vậy, quả thật ông ta cũng đối đãi với hoàng hậu giống như mẫu thân. Năm đó hoàng hậu tìm một cô nhi như ông ta về chẳng qua cũng chỉ là để lấy lòng bệ hạ, nhưng đối với ông ta mà nói đó là ơn cứu mạng. Khi đó hoàng hậu một lòng đều muốn khiến cho bệ hạ coi trọng bà ta, làm việc cũng sẽ hơi cực đoan một chút, bệ hạ làm cái gì thì bà ta giúp làm cái đó. Rạn nứt tình cảm của hai người không thể phủ nhận chính là bởi vì sự xuất hiện của Trân phi, không thể phủ nhận chính là bởi vì Trân phi có thai mà hoàng hậu bắt đầu lầm lạc, không thể phủ nhận chính là bởi vì Lưu Vương đột nhiên trở thành hoàng đế mà hoàng hậu hoàn toàn biến thành một ác ma.
Bà ta đã mất trượng phu của mình, bà ta không muốn để con trai của mình lại mất đi cơ hội kế thừa ngôi vị hoàng đế, bất cứ người nào uy hiếp đến con trai bà ta thì bà ta đều không thể cho phép tồn tại.
Con của Trân phi chính là uy hiếp lớn nhất đối với con trai bà ta.
Cho nên bà ta không chút do dự, đã kích động lên thì đâu còn có thể suy nghĩ nhiều như vậy nữa, bà ta trực tiếp ôm đứa bé đó đi...
Thẩm tiên sinh nhìn Thương Cửu Tuế: "Nhưng sau đó ta cảm thấy là ta đã sai. Nếu ngươi thật sự muốn giết ta thì sẽ không thu lại phần lớn lực đạo khi đánh ta một chưởng đó, khi đối mặt với Sở Kiếm Liên cũng sẽ không đến mức ngay cả một kiếm của hắn cũng không thể đỡ được."
Thương Cửu Tuế nhìn bình rượu trong tay Thẩm tiên sinh: "Không phải ngươi chê sao?"
Rượu đã uống hết.
Thẩm tiên sinh hừ một tiếng: "Chẳng qua là khát nước mà thôi."
Cuối cùng Thương Cửu Tuế cũng không nhịn được mà hỏi: "Đứa trẻ ngươi mang đi năm đó thật sự là một nam hài?"
Thẩm tiên sinh: "Ngươi nghĩ ta thật sự không phân biệt được nam nữ?"
Thương Cửu Tuế trầm mặc, hồi lâu sau ngẩng đầu lên nhìn về phía Thẩm tiên sinh: "Có một chuyện chỉ có thể cho ngươi biết, ta biết, những lời này ta chưa từng nói với bất kỳ người nào mà vẫn luôn giấu trong lòng, bởi vì ta biết một khi nói ra những lời này sẽ là tổn thương quá lớn đối với bệ hạ, đối với Trân phi nương nương càng là tổn thương lớn hơn nữa."
Thẩm tiên sinh giật mình: "Rốt cuộc ngươi biết gì?"
Thương Cửu Tuế thấp giọng nói: "Hoàng hậu nương nương nói... Trân phi đã sinh ra một đứa con gái."
Thẩm tiên sinh lập tức trợn to mắt: "Không thể nào!"
Thương Cửu Tuế: "Ta biết Trân phi không thể nào lừa gạt bệ hạ, nam hài chính là nam hài, nữ hài chính là nữ hài, bởi vì Trân phi căn bản là không có lòng hiếu thắng... Nhưng tại sao hoàng hậu lại nói như vậy?"
Thẩm tiên sinh vừa muốn nói thì đột nhiên một mũi tên trọng nỗ cắm lên sàn thuyền, vụn gỗ bay tán loạn, hai người quay đầu lại nhìn, mấy chiếc thuyền đã đến gần, bao vây thương thuyền của Thẩm tiên sinh bọn họ.
Tống Mưu Viễn đứng ở đầu một chiếc thuyền trong số đó nhìn bọn họ.