Con người sẽ cảm nhận được sự nhỏ bé của mình khi ở mấy nơi như thảo nguyên, sa mạc, biển rộng.
Mạnh như Thương Cửu Tuế ở trên biển cũng là sự tồn tại nhỏ bé, nếu như là ở trên cùng một con thuyền thì Thương Cửu Tuế không sợ bất cứ đối thủ nào, nhưng giờ phút này đối thủ ở cách ông ta rất xa, ông ta có kỹ thuật giết người nghịch thiên thì cũng trở nên vô dụng.
Bất kể xã hội văn minh phát triển đến mức nào cũng khó có khả năng hoàn toàn diệt sạch tính xấu trong lòng con người, Đại Ninh cường thịnh gần như vô địch, nhưng trong Đại Ninh cũng không phải là không có nạn trộm cướp, ở nơi sông núi, ở trên sông lớn, nạn trộm cướp vẫn tồn tại. Thương thuyền thường xuyên qua lại hải vực giữa nam cương và Cầu Lập, điều này làm cho rất nhiều người càng điên cuồng hơn, có thủy sư Đại Ninh tuần tra tiêu diệt ở vùng hải vực này nhưng hải tặc vẫn hung hăng ngang ngược.
Những thủ hạ này của Tống Mưu Viễn ngày thường dựa vào cướp bóc thương thuyền qua lại để sống, không chỉ là vì cướp bóc mà còn để nhằm vào phiếu hào Thiên Cơ. Thương thuyền hải vận đều chuyên chở nguồn tài phú khổng lồ, hải tặc cướp bóc một thương thuyền là có thể có thu hoạch khổng lồ, mà trên thuyền của phiếu hào Thiên Cơ thường có nguồn tài phú lớn hơn nữa.
Trong khoảng thời gian này, thủ hạ của Tống Mưu Viễn ở hải vực theo dõi tuyến đường và thời gian đi của thương thuyền phiếu hào Thiên Cơ trường kỳ, không vì điều gì khác mà chính là bởi vì Tống Mưu Viễn xác định nếu Thẩm tiên sinh muốn rời Cầu Lập thì tất nhiên là đi thuyền của phiếu hào Thiên Cơ, đương nhiên đồ có thể cướp được từ phiếu hào Thiên Cơ cũng là chuyện khiến y vui vẻ.
"Tống tiên sinh?" Thủ hạ nhìn về phía Tống Mưu Viễn: "Đến gần chứ?"
"Không." Tống Mưu Viễn lắc đầu: "Trên thuyền kia có Thương Cửu Tuế."
Thủ hạ nói: "Chẳng qua chỉ là một người mà thôi."
Tống Mưu Viễn nói: "Ngươi nên sợ hắn mới đúng."
Thủ hạ của y đều là người trẻ tuổi, người trẻ tuổi đã không có mấy người còn biết tên của Thương Cửu Tuế rồi. Giang hồ mà, tốc độ đổi mới luôn rất nhanh, Thương Cửu Tuế không ở giang hồ suốt hai mươi năm, người trên giang hồ sớm đã không phải là những người hết sức kính sợ ông ta nữa rồi.
"Đánh chìm?" Thủ hạ lại hỏi.
Thuyền hải tặc của bọn họ đều đặc biệt lắp đặt chàng giác (1) rất dài và cũng rất chắc chắn, nếu mấy con thuyền đồng thời đâm vào thì có thể đâm thương thuyền của phiếu hào Thiên Cơ thủng mấy lỗ, thậm chí là vỡ tan trong nháy mắt, không bao lâu nước biển sẽ kéo thuyền vào vực sâu.
"Không."
Tống Mưu Viễn lại phủ định đề nghị của thủ hạ.
"Thuyền của ngươi đâm qua, Thương Cửu Tuế có thể đi lên thuyền của ngươi ngay lập tức, không bao lâu sau là hắn có thể giết sạch mọi người trên thuyền, các ngươi không biết Thương Cửu Tuế đáng sợ cỡ nào đâu... Bên Cầu Lập này có một cách nói về ma nhập, bọn họ nói ma nhập vào cơ thể con người mới có thể đi lại vào ban ngày, mà ma từ người này chuyển sang cơ thể của một người khác là dựa vào tiếp xúc, chỉ cần tiếp xúc đến thân thể của một người khác là có thể chuyển qua trong nháy mắt. Thương Cửu Tuế chính là ma, một chiếc thuyền của ngươi đến gần là hắn có thể giết sạch những người trên một chiếc thuyền của ngươi, hai chiếc thuyền của ngươi đến gần là hắn có thể khiến trên hai chiếc thuyền máu chảy thành sông."
Tống Mưu Viễn chỉ chỉ: "Dùng hỏa tiễn, thiêu chết bọn họ."
Đây là phương thức giết người ổn thỏa nhất nhưng cũng chậm nhất, thuyền không dễ dàng bị cháy như vậy, cho dù là mấy con thuyền với hơn mấy trăm người vây quanh bắn, thuyền cháy cũng không phải chuyện trong một phút đồng hồ. Nếu muốn đốt một chiếc thuyền, châm lửa từ thuyền ngoài và châm lửa từ trong khoang thuyền là hai khái niệm khác nhau.
Thủ hạ của Tống Mưu Viễn khua lá cờ nhỏ trong tay, tất cả hải tặc trên mấy con thuyền đều bắt đầu hành động, bọn họ dùng đồ cột mũi tên lên, đổ dầu lên rồi châm lửa, sau đó bắt đầu bắn tới thương thuyền của phiếu hào Thiên Cơ, bọn họ không cần nhắm chuẩn vào người, chỉ cần bắn hỏa tiễn lên thương thuyền của Thẩm tiên sinh là được, mục tiêu lớn như vậy, muốn bắn chệch cũng khó.
Thẩm tiên sinh và Thương Cửu Tuế ngồi xuống, dựa vào mép thuyền ẩn thân.
"Ngươi có từng nghĩ không?" Thẩm tiên sinh hỏi ông ta: "Có một ngày ngươi sẽ chết cùng ta."
Thương Cửu Tuế lắc đầu: "Không có, nhưng từng nghĩ tới có một ngày ta sẽ chết trong tay ngươi."
Thẩm tiên sinh hỏi: "Nếu ngươi đã không nghĩ sẽ chết cùng ta, vậy thì ngươi có nghĩ tới chúng ta chạy trốn như thế nào không?"
Thương Cửu Tuế rất nghiêm túc suy nghĩ sau đó nói: "Từ chạy trốn này dùng không hay, cho thấy chúng ta hơi nhếch nhác, cũng không phù hợp với thân phận của ta."
Thẩm tiên sinh: "Ngươi nghĩ nghiêm túc như vậy, lại còn nghĩ ta dùng từ không hay?"
"Chẳng lẽ không đúng?" Thương Cửu Tuế nói: "Ngươi có thể dùng từ rút lui, dùng từ đi, dùng từ chạy đều hay hơn dùng từ chạy trốn."
Thẩm tiên sinh thở dài: "Tại sao đến thời điểm này mà ngươi vẫn còn để ý đến chuyện dùng từ gì?"
"Bởi vì..." Thương Cửu Tuế trả lời càng nghiêm túc hơn: "Ta là Thương Cửu Tuế, ta sẽ không chạy trốn."
Thẩm tiên sinh trầm mặc một lúc rồi nói: "Nếu không phải hoàn cảnh hiện tại quả thật hơi khó khăn, ta thật sự cảm thấy câu nói này của ngươi rất có khí thế."
Thương Cửu Tuế ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, những tên hải tặc kia còn đang liên tiếp không ngừng bắn hỏa tiễn sang đây. Hỏa tiễn trên sàn thuyền không thể đốt thuyền nhanh như vậy, mũi tên cắm ở bên ngoài mép thuyền cũng không thể đốt thuyền nhanh như vậy, nhưng cuối cùng thuyền vẫn sẽ bị cháy, nếu như hai người không nghĩ được cách rời khỏi con thuyền này, cho dù chống đỡ thêm một canh giờ thì cũng có thể như thế nào?
Thương Cửu Tuế hỏi Thẩm tiên sinh: "Ngươi có kinh nghiệm hành tẩu giang hồ hơn, thông thường mà nói, đối mặt tình huống nguy hiểm cực đoan, ngươi sẽ xử lý như thế nào?"
Thẩm tiên sinh trả lời: "Có ba cách."
Ông nhìn về phía Thương Cửu Tuế: "Liều, sợ, chạy."
Thương Cửu Tuế thở dài: "Chính là nói bây giờ ngươi cũng không có cách."
Thẩm tiên sinh nói: "Kêu cứu cũng được."
Thương Cửu Tuế nói: "Hai người chúng ta có thể đã sắp chết rồi, ngươi lại còn có tâm tư nói đùa."
Thẩm tiên sinh nghe mũi tên đâm vào thuyền phát ra âm thanh bộp bộp bộp, im lặng rất lâu sau đó nói: "Còn có một cách."
"Cách gì?"
"Xem vận may thôi."
Thẩm tiên sinh đứng dậy khom lưng chạy ra ngoài, tránh né hỏa tiễn, lúc chạy về trong tay cầm hai bình rượu, đưa một bình cho Thương Cửu Tuế: "Nào, đã rất lâu rồi không uống rượu với ngươi."
Thương Cửu Tuế nhận bình rượu: "Lúc này uống rượu có tác dụng gì?"
Thẩm tiên sinh nói: "Không có tác dụng gì, cũng chỉ là để cho chúng ta có vẻ tiêu sái ngồi chờ chết một chút."
Thương Cửu Tuế uống một ngụm rượu sau đó thở dài: "Ngươi nói có lúc vận may có thể cứu người, nhưng vận may của ta luôn luôn không tốt."
Thẩm tiên sinh ngẫm nghĩ: "Vận may của ta dường như cũng không tệ."
Đúng lúc này phía xa xa truyền đến từng hồi tiếng tù và, thanh âm đó không giống tiếng tù và của thủy sư Đại Ninh mà là một cách thổi rất cuồng dã, giống như tiếng sói tru, giống như tiếng quỷ khóc, giống như tiếng cười gằn của người xấu.
Thẩm tiên sinh thò đầu nhìn ra bên ngoài mép thuyền, xa xa lại xuất hiện mấy con thuyền, thuyền đó không phải quá lớn, cũng không có chiến kỳ của thủy sư Đại Ninh nhưng tốc độ chạy rất nhanh.
"Là người tới cứu chúng ta sao?" Thương Cửu Tuế hỏi.
Thẩm tiên sinh lắc đầu: "Chưa chắc, lá cờ trên thuyền là màu đen, còn có cái đầu lâu."
Trong cuộc đời Thương Cửu Tuế lần đầu tiên muốn ôm mặt, lá cờ màu đen có hình đầu lâu... Con mẹ nó đó là một nhóm hải tặc khác tới.
Xa xa, Tống Mưu Viễn giơ thiên lý nhãn lên nhìn về phía mấy chiếc thuyền hải tặc đang chạy với tốc độ nhanh kia khẽ nhíu mày, lớn tiếng căn dặn một câu: "Đánh cờ hiệu, nói bọn họ rời khỏi đây, không được tới gần."
Hải tặc trên cột buồm nhận được mệnh lệnh liền bắt đầu khua lá cờ nhỏ, nhưng mà nhóm hải tặc phía đối diện dường như hoàn toàn không có phản ứng mà vẫn duy trì tốc độ cao, nếu dựa theo tốc độ này chạy lại đây, chiếc thuyền hải tặc đi đầu kia đâm thẳng vào thuyền của Tống Mưu Viễn. Không ai có thể hiểu tại sao thuyền hải tặc xuất hiện đột ngột lại dùng phương thức ngông cuồng, không nói đạo lý, thậm chí có một chút khí thế đồng quy vu tận như thế để lao tới đây.
"Nhanh tránh đi!"
Mắt của Tống Mưu Viễn gần như đỏ ngầu lên, thuyền của y bắt đầu di động định né tránh nhưng chiếc thuyền hải tặc dẫn đầu kia cũng đang điều chỉnh phương hướng theo thuyền của bọn họ, mọi người trơ mắt nhìn con thuyền kia đâm vào thuyền của Tống Mưu Viễn ầm một tiếng, chàng giác dài thòng ở đầu thuyền đâm vào một bên sườn thuyền của Tống Mưu Viễn giống như đao đâm vào bụng, thuyền nghiêng lệch, mọi người trên thuyền đều té ngã.
Trong lúc chòng trành lắc lư kịch liệt, thủ hạ liều mạng đỡ Tống Mưu Viễn dậy, Tống Mưu Viễn khàn giọng nói: "Bảo bọn họ qua đây cứu!"
Tên hải tặc trên cột buồm bị đụng văng ra ngoài, không biết rơi ở chỗ nào, thủ hạ của y đành phải nằm bò trên mép thuyền cố sức gào ầm lên, mấy con thuyền khác của thủ hạ Tống Mưu Viễn bắt đầu tới gần, hỏa tiễn của bọn họ chuyển sang bắn vào thuyền hải tặc.
Bộp một tiếng, có thứ gì đó chộp lên thuyền, suýt nữa đã đập trúng đầu Tống Mưu Viễn, y sợ hãi rụt đầu lại, sau đó mới nhìn rõ đó là một cái phi trảo. Cái phi trảo thứ nhất bám vào mép thuyền, phi trảo phía sau liên tiếp bám vào, sau đó liền nghe thấy tiếng kêu gào của một đám người.
Một đám hải tặc bám theo dây thừng leo sang bên này, tốc độ lại nhanh đến mức khiến người ta líu lưỡi.
Thẩm tiên sinh bám vào mép thuyền nhìn, có chút khó hiểu. Ông không hiểu, tất nhiên Thương Cửu Tuế càng không hiểu, Thương Cửu Tuế hỏi ông: "Ngươi nhìn ra cái gì?"
Thẩm tiên sinh trả lời: "Nhìn ra đám hải tặc đến sau chuyên nghiệp hơn đám đến trước không ít."
Thương Cửu Tuế: "..."
Đúng lúc này, Thẩm tiên sinh nhìn thấy một bóng người màu đỏ từ trên thuyền hải tặc cầm một sợi dây thừng ném lên thuyền của Tống Mưu Viễn, vẹt đỏ đó xẹt qua bầu trời làm cho Thẩm tiên sinh lập tức trợn to mắt.
"Ta biết là ai rồi."
Thẩm tiên sinh cười: "Ta đã nói vận may của ta không tồi mà."
Thương Cửu Tuế nhìn thuyền đã bốc cháy: "Vậy ngươi nói, vận may của chúng ta có thể tốt đến lúc có người qua đây đón chúng ta trước khi bị chết cháy không?"
Bên thuyền của Tống Mưu Viễn, Hồng Thập Nhất Nương cầm dây thừng quăng qua, giữa không trung, gió thổi bay váy dài của nàng ta, để lộ ra một đôi chân dài rắn chắc và tuyệt đẹp, thủ hạ của nàng ta thì từng người một theo nàng đến, rất nhanh chóng đã xông lên thuyền của Tống Mưu Viễn.
Không phải là nàng ta đặc biệt tới cứu Thẩm tiên sinh, nàng ta không phải thần tiên, đương nhiên sẽ không tính được Thẩm tiên sinh sẽ gặp phục kích ở chỗ này, nếu tính được thì sẽ không đến trễ như vậy. Bởi vì hải tặc ở vùng thuỷ vực này ngày càng hung hăng ngang ngược, nhất là thuyền của phiếu hào Thiên Cơ đã bị tập kích nhiều lần cho nên sau khi Thẩm Lãnh dẫn Tuần Hải Thủy Sư đến Cầu Lập đã cho nàng ta một nhiệm vụ, mấy con thuyền, mấy trăm người, hóa thân u linh, đuổi giết những tên hải tặc kia ở trên biển rộng mênh mông. Người của nàng ta vốn là hải tặc giết hải tặc, lại trải qua đợt huấn luyện của chiến binh Đại Ninh trong thời gian dài như vậy, hải tặc bình thường đứng trước mặt bọn họ giống như là một đám người giấy vậy.
Không ai thích hợp làm chuyện này hơn Hồng Thập Nhất Nương, bởi vì không ai biết rõ làm sao để truy tìm tung tích của hải tặc hơn nàng ta, cũng không có thù hận hải tặc sâu hơn nàng ta, quan trọng nhất là người của nàng ta làm việc này này thật sự quá quen thuộc.
Loan đao dài nhỏ lia qua, kẻ thù trước mặt bị Hồng Thập Nhất Nương cắt đứt cổ họng, nàng ta truy tìm đội thuyền hải tặc này đã có một thời gian, cuối cùng hôm nay cũng bị nàng ta bắt được. Thật ra nàng ta hoàn toàn không biết Thẩm tiên sinh ở trên chiếc thương thuyền bị cháy kia, cho dù nàng ta nhận ra thuyền kia là thuyền của phiếu hào Thiên Cơ, phán đoán của nàng ta là trên thuyền đã không còn người sống, bởi vì hải tặc đốt thuyền là việc sau khi đã hoàn thành cướp bóc và giết người thì mới làm.
Trên thuyền bên kia, Thương Cửu Tuế nhìn nhân mã hai bên chém giết, hỏi Thẩm tiên sinh: "Có phải là bọn họ không phải tới cứu chúng ta không?"
Thẩm tiên sinh nói: "Lúc nãy ngươi hỏi ta lúc gặp phải nguy hiểm cực đoan có mấy biện pháp, còn nhớ ta trả lời như thế nào không?"
Thương Cửu Tuế: "Liều, sợ, chạy?"
Thẩm tiên sinh hít sâu một hơi, đột nhiên đứng lên hướng tới phía Hồng Thập Nhất Nương gào thét: "Cứu với!"
"Cứu với..."
"Cứu với... Cứu..."
(1) Chàng giác: mình cũng không biết trong tiếng Việt cái này chính xác gọi là gì, theo tiếng Anh thì là Naval ram - Một ram là vũ khí được mang theo bởi các loại tàu khác nhau, có từ thời cổ đại. Vũ khí bao gồm một phần kéo dài dưới nước của mũi tàu để tạo thành một cái mỏ bọc thép, thường dài từ sáu đến 12 feet. Điều này sẽ được lái vào thân tàu của kẻ thù để đâm thủng nó và do đó chìm xuống, hoặc ít nhất là vô hiệu hóa con tàu.