Hồng Thập Nhất Nương vốn đã cầm thanh loan đao dài nhỏ kia của nàng ta đi về phía Tống Mưu Viễn. Một người người có dáng vẻ thư sinh ở trong đội ngũ hải tặc này không bình thường, cho nên người như vậy tuyệt đối không phải là hạng lương thiện gì, Hồng Thập Nhất Nương nhanh nhạy cảm giác được người này có thể chính là thủ lĩnh của hải tặc.
Nhưng mà ngay giờ khắc này nàng ta nghe thấy có người kêu cứu, giọng nói còn có chút quen thuộc. Nàng ta và Thẩm tiên sinh cũng không gặp nhau quá hai lần cho nên mới đầu còn có chút nghi hoặc, đợi khi nàng ta quay đầu lại nhìn về phía thương thuyền của phiếu hào Thiên Cơ, nhìn thấy trong ngọn lửa có người không ngừng nhảy nhót, khua cánh tay kêu cứu thì mới chú ý tới. Nàng lập tức xoay người lại, nhảy về thuyền của mình, sau đó hạ lệnh cho thuyền đi về phía thương thuyền của phiếu hào Thiên Cơ.
Lửa ở trên thuyền đã bùng lên rất cao, Thẩm tiên sinh nhảy nhót khua khoắng hai tay kêu la lúc đầu cũng không thể thu hút sự chú ý của Hồng Thập Nhất Nương bọn họ, Thương Cửu Tuế chê nhảy thấp quá, hai tay chọc xuống dưới nách Thẩm tiên sinh nhấc ông rồi ném lên trên, rơi xuống dưới lại đỡ lấy, cứ lặp lại như thế.
Thẩm tiên sinh nhìn thấy thuyền của Hồng Thập Nhất Nương đi qua liền quay đầu lại nói với Thương Cửu Tuế: "Đừng ném nữa được không?"
Thương Cửu Tuế vẻ mặt thản nhiên: "Ngươi nhảy không đủ cao."
Thẩm tiên sinh hung hăng trừng mắt nhìn ông ta, Thương Cửu Tuế cũng không hiểu tại sao mình bị lườm, làm sao ông ta lại nghĩ đến Thẩm tiên sinh cảm thấy bộ dạng bị ông ta ném lên lúc nãy, giống như lúc ông ở Trường An bế bọn trẻ của Thẩm Lãnh và Trà gia chống lưng nhấc lên cao...
"Chê ta nhảy thấp mà ngươi không biết tự nhảy?" Ông chất vấn.
Thương Cửu Tuế hơi ngại ngùng: "Ta là Thương Cửu Tuế."
"Vậy thì sao?"
"Ta cảm thấy nhảy lên cao kêu cứu hơi mất mặt."
Thẩm tiên sinh: "Vậy lát nữa người đến thì ngươi đừng có đi."
Thương Cửu Tuế: "Mất mặt vẫn tốt hơn mất mạng, với lại là ngươi nhảy."
Hồng Thập Nhất Nương dẫn người xông qua lửa lớn cứu Thẩm tiên sinh và Thương Cửu Tuế, nhưng chiếc thuyền đã bị đánh vỡ kia của Tống Mưu Viễn lại bỏ chạy ra xa. Một bên thuyền bị thủng rất lớn nhưng không tới mép nước, hôm nay trên biển lại không có sóng gió gì, thế mà cứ nghiêng ngả như vậy lái đi.
"Phải đuổi theo." Thẩm tiên sinh nói: "Kẻ đó là người của Mộc Chiêu Đồng."
Hồng Thập Nhất Nương lập tức cho thuyền của mình đuổi theo, hạ lệnh cho thủ hạ ở các khác thuyền tiếp tục giải quyết hải tặc trên những thuyền kia, ai ngờ tốc độ của chiếc thuyền hỏng kia lại vẫn rất nhanh, hiển nhiên cũng có thuyền đánh cá cải trang rất không bình thường, đuổi theo một lúc thì mất liên lạc với đội ngũ ở phía sau.
Nhật Lang quốc.
Sau khi huấn luyện đội ngũ xong Thẩm Lãnh trở lại tắm rửa rồi ra ngoài tìm Trần Nhiễm, nhìn thấy Trần Nhiễm đang ngồi ngẩn người dưới một tán cây, hắn đi qua đến bên cạnh Trần Nhiễm đá cho gã một cước, ném bình nước lên người Trần Nhiễm: "Huấn luyện người đầy mồ hôi cũng không tắm?"
Trần Nhiễm lắc đầu: "Ngươi không hiểu, ta là một học giả."
Gã chỉ trái cây trên đỉnh đầu: "Ta nghe người Lang Nhật nói phía tây bắc An Tức có rất nhiều quốc gia, trong đó có một học giả rất nổi tiếng có một ngày bị quả táo rụng đập vào đầu ông ta, trong lúc ngơ ngác ông ta nghĩ tới điều gì đó, vì thế ngồi quan sát táo rụng xuống đất mà ngộ đạo. Ta đang nghĩ, ta nếu nhìn thứ này rơi xuống thì có thể ngộ ra cái gì?"
Thẩm Lãnh: "Lười thì nói lười, còn học giả ngộ đạo... Mẹ nó trên đầu ngươi là mít, rơi xuống đập vào đầu ngươi có lẽ ngay cả cái thây lành lặn không giữ được."
Trần Nhiễm nằm ngửa ra: "Mệt... Quả thật là lười không muốn nhúc nhích nữa, với lại cũng không đi gặp tiểu cô nương gì đó, trong quân doanh đều là một đám hán tử thô kệch, người đầy mồ hôi thì làm sao."
Thẩm Lãnh nói: "Hán tử thì không chê ngươi à? Lát nữa ngươi dẫn người đi chuẩn bị một chút, sắp xếp người của chúng ta ở chỗ thương hội thành Ngải Lan nghị sự, đó là tòa nhà có quy mô lớn nhất thành Ngải Lan, có thể chứa ngàn người tập hợp. Bắt đầu từ hôm qua đã lục tục có quý tộc của Nhật Lang quốc đến, ngày kia chính là thời hạn ta định ra, người của chúng ta phải khống chế tốt chỗ đó."
Trần Nhiễm ừ một tiếng: "Thật ra đối phó với mấy người Nhật Lang thật sự không cần phải quá quan trọng, bọn họ đánh cũng không thể đánh."
Thẩm Lãnh nhìn gã một cái: "Ta muốn thương lượng với ngươi một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Chọn một người của chúng ta ở lại đây, ngươi không muốn đi lãnh binh, chọn một trong hai người To Con và Đỗ Uy Danh, ngươi cảm thấy ai thích hợp?"
"Ở lại đây?" Trần Nhiễm giật mình: "Tại sao phải ở lại đây?"
Thẩm Lãnh nói: "Trận chiến bắc cương sắp bắt đầu, chúng ta không có thời gian dây dưa với người An Tức, hơn hai vạn người của tướng quân Hải Sa cũng phải chạy về đông cương chuẩn bị phối hợp tác chiến với đại quân bắc cương bất cứ lúc nào, ta cũng vậy. Lần này Tuần Hải Thủy Sư trở về sẽ phải vận chuyển chiến binh từ các đạo phía nam đến bắc cương, sau khi đến bắc cương Tuần Hải Thủy Sư còn phải phụ trách vận chuyển lương thực, vật tư hậu cần tiếp tế cho đại quân, chúng ta không thể nào ở lại bên Nhật Lang quốc này lâu hơn, cho nên ngày kia nhất định phải giải quyết xong chuyện ở bên Nhật Lang quốc... Nhưng chúng ta không có thời gian để khiến Nhật Lang thần phục, còn cần người Lang Nhật ngăn chặn An Tức cho Đại Ninh."
Trần Nhiễm: "Cho nên ngươi định để To Con hoặc là lão Đỗ ở lại huấn luyện quân đội cho người Nhật Lang?"
"Ta để lại binh lực của ba doanh, để lại tất cả chiến mã kỵ binh."
Thẩm Lãnh nói: "Đừng tham dự chiến tranh của người Nhật Lang và người An Tức, quan trọng nhất là để cho người Nhật Lang chống cự lâu hơn một chút, càng quan trọng hơn là, nếu hai người To Con và lão Đỗ bọn họ không có quân công đặc biệt thì muốn lại thăng lên một bước nữa cũng khó, nếu ở lại đây, tương lai ta báo công với bệ hạ, bất kể là ai, có lẽ cũng có thể thăng thêm một bậc."
Trần Nhiễm nói: "Vậy khẳng định là lão Đỗ, To Con đầu óc không dùng được."
Thẩm Lãnh phụt cười một tiếng: "To Con nghe thấy được sẽ đặt mông ngồi bẹp chết ngươi."
Trần Nhiễm nói: "Thật ra ngươi đã sớm nghĩ sẽ để lão Đỗ ở lại đúng không? Chỉ là ngươi cảm thấy như vậy có thể không công bằng với To Con, trong lòng ngươi có chút phân vân. Ngươi hỏi ta, nếu ta nói để To Con lại thì không chừng ngươi sẽ hồ đồ nghe ta một lần... Nhưng như vậy chắc chắn không đúng, To Con tính tình quá thẳng hơn nữa tính khí quá cứng rắn, nếu nhìn thấy người Nhật Lang đánh không ra gì thì nói không chừng hắn sẽ tự dẫn người xông lên, nhưng lão Đỗ thì không."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Ta đi tìm To Con và lão Đỗ nói chuyện, đúng rồi... Vừa mới nhận được tin tức, Thất Bảo đã đứng đầu trong kỳ thi lớn các quân, đã theo Mạnh Trường An về bắc cương rồi."
"Giỏi vãi!" Trần Nhiễm vung nắm đấm: "Người xuất thân từ chúng ta thủy sư đều giỏi vãi!"
Thẩm Lãnh đứng dậy: "Lát nữa ngươi đi tắm, mùi hôi trên người này, cá thối tôm thối cũng chỉ đến mức này thôi."
Trần Nhiễm: "Nói bừa, ta đây không phải thối, ta đây là ủ hương."
Hai ngày sau.
Trong đại đường thương hội mới sáng sớm đã có người tới, sắp đến trưa, mọi người lục tục tới đã ngồi kín đại đường thượng hội, tất cả mọi người đều chờ đợi đến sốt ruột, muốn biết lần này bệ hạ viễn chinh rốt cuộc mang về những bảo vật gì từ Đại Ninh. Đối với Nhật Lang quốc mà nói, sự tồn tại của Đại Ninh quốc giống như là trong chuyện thần thoại vậy, nhưng mà bệ hạ của bọn họ lại đánh bại thần thoại, trận chiến này bọn họ có thể khoe khoang đến mấy trăm năm.
Nhị hoàng tử Nhã Trịnh nhìn chung quanh với vẻ mặt lo lắng. Đây là ngày thứ ba gã ta đến thành Ngải Lan, ba ngày trước đại thừa tướng La San cũng đã tìm gã ta nói chuyện, gã ta biết phụ thân đã qua đời, cũng biết hôm nay không phải là hội đấu giá gì, mà là một cuộc đấu tranh có thể sẽ rất tàn khốc. Ca ca của gã ta không giống những người khác, đại ca Nhã Khố có khát vọng đối với ngôi vị hoàng đế, các đệ đệ thì không cũng hứng thú lớn với ngôi vị hoàng đế.
Nhưng mà đại thừa tướng đã chọn gã ta, bản thân Nhã Trịnh cũng không biết tại sao lại chọn gã ta. Gã ta cho rằng là đại thừa tướng đã sai, cho đến hôm qua đại thừa tướng đã nói đại ca của gã ta và mấy vị phi tử của phụ thân không sạch sẽ, thậm chí trong nhà đã cất giấu hoàng bào từ lâu...
Đúng lúc này Nhã Khố dẫn theo một đám tùy tùng vào đại đường thương hội, mọi người vội vàng đứng dậy nghênh đón đại hoàng tử điện hạ. Nhã Khố khoát tay ra hiệu cho mọi người ngồi xuống, tùy tiện đi đến bên cạnh Nhã Trịnh ngồi xuống, để tay lên vai Nhã Trịnh: "Nhị đệ, có chuyện này không biết đệ đã nghe chưa?"
Nhã Trịnh liền vội vàng hỏi: "Đại ca, là chuyện gì?"
"Ta nghe nói..." Nhã Khố kề miệng gần sát tai Nhã Trịnh nhỏ giọng nói: "Phụ thân đã chết rồi?"
Nhã Trịnh đột nhiên thay đổi sắc mặt: "Đại ca, huynh nói lung tung gì vậy!"
"Đừng giả ngốc." Nhã Khố vỗ tay trên vai Nhã Trịnh: "Từ nhỏ đệ đã không biết nói dối. Còn nhớ có một lần phụ thân cho đệ một món đồ thú vị gì đó, là cái gì thì ta quên rồi, sau khi biết chuyện ta đã hỏi xin đệ, đệ nói phụ thân không cho, ánh mắt của đệ bây giờ bối rối giống y hệt như lúc đó. Còn nhớ lúc ấy ta làm như thế nào để đệ nói thật không?"
Nhã Trịnh run lên một chút.
Hôm đó đại ca đánh gã ta rất thảm.
"Nhị đệ." Nhã Khố cười nói: "Chắc đệ biết rất rõ, nếu đại thừa tướng cố ý giấu mọi người thì chỉ có thể là bởi vì lúc phụ thân chết căn bản chưa kịp nói cho nàng ta biết truyền ngôi vị hoàng đế cho ai? Nàng ta không làm chủ được, cho nên mới muốn mời tất cả hoàng tộc và vương công đại thần đến thành Ngải Lan, nàng ta không dám về đô thành, nàng ta sợ mình sẽ gặp chuyện không may trước... Hẳn là đệ rất rõ, ngôi vị hoàng đế ngoại trừ để ta ngồi ra thì những người khác đều không thích hợp."
Nhã Trịnh nhìn khuôn mặt của đại ca, nhìn vẻ khinh miệt trên khuôn mặt kia, nhìn sự uy hiếp trong ánh mắt kia, bỗng nhiên dũng khí liền dâng lên: "Tại sao? Tại sao chỉ có thể là đại ca ngồi?"
Nhã Khố nheo mắt: "Ngươi nói cái gì?"
Y nhìn Nhã Trịnh, bỗng nhiên bật cười: "Hóa ra đại thừa tướng thật sự lựa chọn ngươi, từ nhỏ đến lớn ngươi đều không dám phản kháng ta, nhưng bây giờ lại dám chất vấn ta... Là đại thừa tướng cho ngươi tự tin sao? Nếu như là vậy, ngươi cũng thật sự không nhìn rõ tình hình, vương công quý tộc từ trên xuống dưới có một người nào ủng hộ ngươi không? Tính cách của ngươi không thích hợp, ta cũng nghĩ kỹ thay ngươi, học tập những người đời ông và đời cha chú đó không tốt sao? Chọn một ngôi chùa, ta sẽ đảm bảo ngươi sống rất vui vẻ cả đời."
Nhã Trịnh đẩy tay của Nhã Khố ra: "Vốn dĩ ta thật sự không nghĩ tới, nhưng mà bây giờ nhìn bộ dạng này của đại ca, ta đột nhiên nghĩ nếu Nhật Lang rơi vào trong tay huynh, sớm muộn gì cũng sẽ diệt quốc."
"Ha ha ha ha." Nhã Khố cười to: "Tốt, không tệ, lần đầu tiên nhìn thấy ngươi có khí phách như vậy."
Y đứng dậy, sửa sang lại y phục của mình một chút, đứng nhìn xuống Nhã Trịnh: "Ngươi thật sự tưởng là đại thừa tướng có thể điều động đại quân trở về đúng không? Những tướng quân lãnh binh đó, có người nào mà ta không động đến? Thuận tiện nói cho ngươi biết thêm một chuyện, cho dù những tướng quân đó đứng về phía đại thừa tướng và ngươi, ngươi cũng không lấy được ngôi vị hoàng đế... Quân đội trung thành với ta đã trên đường đến rồi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nếu người kế thừa ngôi vị hoàng đế không phải ta, như vậy thì sẽ có rất nhiều người chết."
Nhã Khố đi đến một chỗ ngồi khác, người bên đó vội vàng đứng dậy nhường chỗ.
Đúng lúc này đại thừa tướng Nhật Lang quốc đi vào đại đường, mọi người vội vàng đứng dậy.
La San đi vào nhìn chung quanh, sau đó bước nhanh lên đài cao. Đứng ở bên trên, La San trầm mặc một lát, sau đó quỳ một gối xuống: "Bệ hạ đến!"
Nhã Khố mặt biến sắc, thầm nghĩ chẳng lẽ tin tức mình nhận được bị sai?
Ngoài cửa đại đường, mười sáu tên binh lính cấm quân Nhật Lang quốc xuất hiện ở đó, khiêng quan tài đi vào.
Ngay lập tức, lặng ngắt như tờ.