Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 751 - Chương 751: Hắn Còn Thích Hơn Ta

Chương 751: Hắn còn thích hơn ta Chương 751: Hắn còn thích hơn ta

Mười sáu tên binh lính cấm quân mặc tang phục khiêng một cỗ quan tài nặng nề từ bên ngoài chậm rãi đi vào, tất cả mọi người đều ngây người, có người đứng lên theo bản năng nhưng lại nói không ra lời.

Sắc mặt của đại hoàng tử Nhã Khố vốn có chút khó coi nhưng đã dịu lại, khóe miệng cũng nhịn không được hơi nhếch lên. Nhị hoàng tử Nhã Trịnh cũng đứng lên, trong ánh mắt có chút thương cảm, có chút sợ hãi, còn có lo lắng, rất phức tạp.

Thừa tướng La San trầm giọng nói: "Thật ra... là ta đã lừa mọi người, chúng ta không có đánh thắng người Ninh, nếu các ngươi có thể tận mắt nhìn quân Ninh tác chiến như thế nào thì sẽ hiểu, chúng ta vĩnh viễn cũng không thể đánh bại người Ninh. Để biểu đạt thành ý ngưng chiến nên bệ hạ đích thân gặp tướng lĩnh quân Ninh, nhưng lúc gặp mặt lại bị người An Tức đánh lén... Bệ hạ, đã đi rồi."

Mọi người chuyển tầm mắt sang phía La San, tất cả mọi người đều có vẻ mặt khó tin.

"Không phải nói chúng ta đại hoạch toàn thắng sao?"

"Không phải nói chúng ta đánh bại quân Ninh còn thu nạp nhiều người, bên ngoài còn có mấy ngàn tù binh quân Ninh đấy thôi."

"Bệ hạ đã chết rồi ư?"

"Chuyện này không thể nào, đây nhất định là giả."

"Chuyện này phải làm sao? Nếu bệ hạ thật đã chết rồi, Nhật Lang sẽ do ai kế thừa ngôi vị hoàng đế?"

Trong đám người rần rần nghị luận, nói gì cũng có.

"Các ngươi yên tĩnh một chút."

La San cao giọng nói: "Trước khi bệ hạ đi từng có dặn dò với ta. Bệ hạ nói đưa linh cữu của người về Nhật Lang, triệu tập văn võ quần thần, tuyên bố là ai sẽ kế thừa ngôi vị hoàng đế ở trước mặt mọi người."

Nhã Trịnh nhìn về phía La San, La San khẽ gật đầu ra hiệu với gã ta.

Nhã Khố cười gằn một tiếng, đi lên phía trước mấy bước: "Đại thừa tướng! Ta muốn biết lúc phụ thân qua đời ngoài ngươi ra còn có ai ở bên cạnh?"

La San lắc đầu: "Chỉ có ta."

Nhã Khố đi lên đài cao, chỉ vào linh cữu kia: "Cho nên lúc phụ thân chết đã nói những gì, hay là căn bản không có dặn dò gì, chỉ có một mình ngươi biết? Không có người nào có thể làm chứng cho ngươi, cũng sẽ không có người nào biết lời ngươi nói rốt cuộc có phải thật hay không, bất luận câu nào ngươi nói cũng có thể nói là di ngôn của phụ thân lúc lâm chung, làm sao chúng ta tin ngươi?"

La San giơ tay phải lên: "Điện hạ, tại sao không thể nghe ta nói xong đã?"

Nhã Khố lạnh lùng nói: "Bởi vì ngươi lời nói đều là nói dối!"

La San nhìn y một cái, sau đó quay mặt về phía đám vương công quý tộc Nhật Lang quốc ở dưới đài, nàng ta trầm mặc một lát rồi nói: "Trước lâm chung bệ hạ đã dặn dò ta, nói đất nước không thể một ngày không có vua, nếu không Nhật Lang sẽ hỗn loạn, cho nên người dùng hết sức lực cuối cùng để nói cho với ta, người chọn..."

Hiện trường lặng ngắt như tờ, nhị hoàng tử Nhã Trịnh đã đang cất bước đi lên phía trước, còn tay của Nhã Khố đã cầm chuôi đao của loan đao đeo bên hông.

"Bệ hạ chọn, đại hoàng tử Nhã Khố kế thừa ngôi vị hoàng đế."

La San vừa nói xong câu này, nhị hoàng tử Nhã Trịnh đang đi lên phía trước lập tức thay đổi sắc mặt, bước chân không khỏi dừng lại, dù thế nào gã ta cũng không ngờ được lúc này La San lại nói ra tên của đại ca. Nếu đây là lựa chọn ngay từ đầu của phụ thân thì tại sao La San còn lừa gạt gã ta, nói là phụ thân căn bản không kịp đưa ra lựa chọn?

Gã đứng ở đó với vẻ mặt hoảng sợ và mê mang, còn có cả sự phẫn nộ vì bị lừa gạt.

Mà Nhã Khố thì lại có vẻ mặt mừng rỡ, y nhìn một vòng chung quanh, sau đó lại nhìn sang La San, giơ tay lên chỉ vào mình: "Ta?"

La San gật đầu: "Đúng vậy, điện hạ, lựa chọn của bệ hạ chính là điện hạ người. Lúc ấy bệ hạ nói với ta, trong số các hoàng tử của bệ hạ chỉ có đại điện hạ có tài học nhất, cũng vũ dũng quả cảm nhất, không ai thích hợp trở thành đế vương mới của Nhật Lang quốc hơn người. Bệ hạ hy vọng sau này đại điện hạ có thể dẫn dắt toàn bộ bách tính của Nhật Lang ngăn cản được sự xâm lược của người An Tức, cũng có thể khiến tất cả mọi người đều sống cuộc sống tốt hơn trước đây."

"Phải phải phải..."

Nhã Khố lại không nhịn được bật cười lớn ha ha, sau khi lại nhìn một vòng nữa mới chợt nhận ra mình không nên thất thố như thế, lại vội vàng trưng ra vẻ mặt buồn bã: "Phụ thân thật sự là quá hiểu ta, xin các vị yên tâm, ta nhất định sẽ không phụ sự phó thác và tín nhiệm của phụ thân đối với ta."

Y vội vã đi đến bên cạnh La San: "Cảm ơn, đại thừa tướng của ta."

La San gật đầu tỏ ý, sau đó nhìn về phía nhị hoàng tử Nhã Trịnh: "Điện hạ, trước lúc lâm chung bệ hạ đã dặn dò, nói là điện hạ tính cách ôn hoà hiền hậu, chân thành với mọi người cho nên bệ hạ mong muốn giao tất cả việc kinh doanh của hoàng tộc ở thành An Nhai cho người. Bệ hạ hy vọng người có thể phụ tá đại ca của người bảo vệ tốt nhân dân của người. Bệ hạ còn nói, truyền ngôi vị hoàng đế cho đại điện hạ không phải là người không bằng đại điện hạ, mà là phải dựa theo quy định thứ tự trưởng ấu."

Nhã Trịnh nhìn chằm chằm vào La San, tay nắm chặt nắm đấm run rẩy, trong ánh mắt của gã ta là một sự phẫn nộ kiểu dù ngươi nói gì thì ta cũng sẽ không tha thứ cho ngươi. Có lẽ lúc trước gã ta thật sự không có suy nghĩ gì đối với ngôi vị hoàng đế, nhưng La San tìm gã ta, trước sau đã nói chuyện hai lần, lần đầu tiên hai người nói chuyện gần một canh giờ, lần thứ hai lại nói chuyện hơn hai canh giờ, đã xác định rất nhiều chuyện sau khi gã ta kế thừa ngôi vị hoàng đế... Bây giờ thì sao? Tất cả chuyện này đều giống như một trò cười.

La San nhìn về phía đại hoàng tử: "Ý của bệ hạ rất rõ ràng, cũng hy vọng đại điện hạ sau này cũng có thể ghi nhớ bốn chữ thứ tự trưởng ấu."

Đại hoàng tử Nhã Khố cười nói: "Ta biết rồi."

Y đi lên phía trước mấy bước, dang hai cánh tay ra: "Từ giờ trở đi, ta chính là hoàng đế của các ngươi."

"Đại điện hạ."

La San vẫy tay, thủ hạ của nàng ta bưng vương miện đi lên đài cao, La San nhận lấy vương miện đi đến trước linh cữu: "Mời đại điện hạ dập đầu trước linh cữu của bệ hạ."

Nhã Khố gật đầu: "Được."

Y bước đi đến trước linh cữu quỳ xuống, dập đầu mấy lần rồi nói: "Phụ thân, lựa chọn của người là đúng."

"Ta không nghĩ như vậy."

Trong linh cữu bỗng nhiên có người cất tiếng nói, đại hoàng tử Nhã Khố sợ tới mức gần như ngất xỉu, sắc mặt trong nháy mắt liền trở nên tái nhợt. Y muốn chạy về phía sau theo bản năng nhưng linh cữu lại bỗng nhiên nổ tung, ván gỗ vỡ vụn, một thanh hắc tuyến đao chém xuống trong đống ván gỗ bay tung tóe, một đao chém lên cổ đại hoàng tử, một đao kia đi xuyên người, lưỡi đao cắt đứt nửa người trên của đại hoàng tử sau đó quẹt trên mặt đất bắn ra một chuỗi đốm lửa.

Hiện trường vang tiếng kinh hô.

Thi thể đổ sang một bên, đại hoàng tử chết cũng không nhắm mắt.

Thẩm Lãnh liếc nhìn những vương công quý tộc Nhật Lang quốc đang sợ choáng váng kia: "Bây giờ có thể nói về người thừa kế tiếp theo rồi."

La San cũng sợ tới mức mặt biến sắc nhưng vẫn gắng gượng, cố sức làm cho ngữ khí của mình không có dao động quá lớn, nàng ta nhìn về phía nhị hoàng tử: "Dựa theo ý nguyện của bệ hạ, kế thừa ngôi vị hoàng đế có thứ tự trưởng ấu, đại hoàng tử phải kế thừa ngôi vị hoàng đế, hiện giờ đại hoàng tử không còn nữa, cho nên để nhị hoàng tử kế thừa ngôi vị hoàng đế."

Nàng ta đi xuống dưới đài, bước nhanh đến trước người nhị hoàng tử Nhã Trịnh, đội vương miện lên đầu hoàng tử trước ánh mắt hoảng sợ và khó tin của mọi người.

Thẩm Lãnh kéo hắc tuyến đao đi đến bên cạnh đài cao ngồi xuống, máu trên đao rất nhanh đã chảy xuống, trên thân đao không còn dính máu.

"Chuyện của hoàng đế để sang một bên trước đã."

Thẩm Lãnh chỉ sang một bên, La San vội vàng kéo nhị hoàng tử Nhã Trịnh lui qua một bên.

Thẩm Lãnh ngồi ở đó như một ác ma, như một đồ tể.

"Ta là người Ninh."

Thẩm Lãnh liếc mắt nhìn những người đó một lượt: "Hoàng đế của các ngươi Ngõa Tây Lí chết ở trước mặt ta, ông ta bị người An Tức giết, đối với ta mà nói cái chết của ông ta... thật ra cũng không có gì. Nếu ta muốn thì lúc ấy ta có thể cứu ông ta, nhưng ta không làm, thứ nhất là bởi vì cảm thấy không cần thiết, thứ hai là bởi vì lười."

Trong đám người lại vang lên một tràng kinh hô.

Suốt chặng đường đi đến đây Thẩm Lãnh vẫn luôn luyện tiếng của người Nhật Lang, mấy câu này nói rất rõ ràng, học tập khả năng của hắn rất mạnh, trước giờ vẫn luôn là như vậy.

Đao của hắn đặt trên đầu gối của mình, nhìn đám người Nhật Lang đã sợ choáng váng kia, nói: "Các ngươi có thể không biết Đại Ninh, người Ninh vẫn luôn nói chúng ta nói đạo lý, nhưng trên thực tế Đại Ninh mạnh đến mức có thể nói đạo lý, cũng có thể không nói đạo lý. Đại Ninh trước giờ đều không phải một quốc gia nhã nhặn, người Ninh trước giờ đều không phải một đám người nhã nhặn, tuy rằng chúng ta không nói nhưng việc chúng ta vẫn luôn làm là duy trì địa vị không thể xâm phạm của Đại Ninh. Địa vị này là gì?"

Thẩm Lãnh giơ hai ngón tay lên: "Hai chữ, bá quyền."

Hắn nói với ngữ khí bình thản: "Quân đội của Nhật Lang quốc đã bước lên quốc thổ của Đại Ninh, cho nên ta đã giết khoảng bảy vạn người Nhật Lang, mười ba vạn còn lại thì không có giết, là vì ta nghĩ có lẽ mười ba vạn người này có thể đổi lấy một chút gì đó mới đúng. Nhưng giết bảy vạn người không phải là kết thúc, nếu chuyện ta muốn xảy ra mà không xảy ra, như vậy thì giết bảy vạn người chỉ là bắt đầu... Kế tiếp, là các ngươi."

Theo tầm mắt của hắn đảo qua toàn trường, bốn phía xuất hiện một lượng lớn chiến binh Đại Ninh.

"Gần như những người có tư cách, có địa vị của Nhật Lang quốc đều ở đây rồi, giết sạch các ngươi, Nhật Lang cũng được xem như là đã diệt quốc gần một nửa rồi chứ?"

Lúc Thẩm Lãnh nói câu này, hộ vệ của những vương công quý tộc kia mang đến đã bị chế ngự toàn bộ.

"Trong vòng hai tháng, dùng vàng bạc tài bảo và lương thực vật tư của các ngươi chất đầy năm trăm chiếc thuyền biển, dùng để đổi lại mười ba vạn binh lính của các ngươi bị bắt, nếu có ý kiến gì thì các ngươi cứ nói."

Không một người nào dám nói.

Nhưng nhị hoàng tử Nhã Trịnh lại nhịn không được, đi lên phía trước mấy bước: "Chuyện này không thể nào!"

Thẩm Lãnh từ trên đài cao đi xuống, đi đến trước mặt nhị hoàng tử Nhã Trịnh, nhìn vào mắt của gã ta: "Ngươi nhìn người ở phía sau ngươi xem."

Nhị hoàng tử lập tức quay đầu lại, nhìn thấy La San đang lo lắng.

Thẩm Lãnh nói: "Nàng ta là người quan tâm đến ngươi, ta không phải. Ta cũng không để ý đến ngươi, ngươi nghĩ là lời ngươi nói có phân lượng sao?"

Hắn nhấc tay phải lên, hắc tuyến đao đặt trên vai nhị hoàng tử, sắc mặt nhị hoàng tử trong nháy mắt liền trắng bệch. Thẩm Lãnh không có ý định giết gã ta, hắn đã hứa với La San thì nhất định sẽ giữ lời hứa.

Hắc tuyến đao từ từ hướng lên trên, chậm rãi gảy vương miện trên đầu nhị hoàng tử xuống, Thẩm Lãnh vung tay phải, vương miện treo trên đao bay đi xa, Trần Nhiễm vươn tay đón lấy vương miện.

"Ngươi không thể làm hoàng đế, sau này Nhật Lang quốc cũng không thể có hoàng đế, ngươi có thể xưng vương nhưng không thể xưng đế."

Hắc tuyến đao của Thẩm Lãnh rời khỏi nhị hoàng tử, trong nháy mắt nhị hoàng tử giống như bị rút hết sức lực trên người vậy.

Thẩm Lãnh đi trở về bên cạnh đài cao ngồi xuống, để hắc tuyến đao ở một bên: "Nói thêm hai câu nữa, sở dĩ các ngươi không bị diệt quốc là nhờ nàng ta..."

Thẩm Lãnh chỉ vào La San: "Cho nên các ngươi nên cảm ơn nàng ta, nếu nàng ta chết thì thiết kỵ của Đại Ninh sẽ đạp lên mỗi một tấc đất của Nhật Lang... Mỗi một người cũng không nên thần phục vì sợ, cho nên bây giờ các ngươi có thể đi viết thư, cố gắng triệu tập quân đội mà các ngươi có thể triệu tập đến, lỡ như các ngươi có thể thắng thì sao?"

Đúng lúc này Hải Sa từ bên ngoài bước nhanh vào, trên người vẫn còn vết máu, mấy thân binh đi theo phía sau, trong tay mỗi người đều bưng một cái khay, trên mỗi một cái khay đều để một cái đầu người be bét máu.

"Quen biết chứ?" Thẩm Lãnh nói: "Đây là tướng quân của quân đội do đại hoàng tử Nhã Khố các ngươi triệu tập đến, ở ngoài thành Ngải Lan một trăm hai mươi dặm, đội quân sáu vạn người mà bọn họ mang đến vừa mới bị giết hết sạch, cho nên ta hy vọng các ngươi viết thư có thể triệu tập đến nhiều hơn một chút, sáu vạn người thật sự quá ít, với cá nhân ta mà nói... vẫn rất thích đánh trận."

Hắn nhìn về phía Hải Sa: "Hắn còn thích ta."

"Mỗi một người đều không nên thần phục vì sợ, nên thần phục vì bị đánh mới đúng."

Bình Luận (0)
Comment