Bên ngoài đại đường thương hội, Thẩm Lãnh ngồi trên bệ đá, tay trái cầm một cái đùi gà, tay phải cầm một bình nước, tất nhiên Thẩm Lãnh không hài lòng với cách nấu đùi gà. Tất cả các cách làm đồ ăn trên đời này không có mấy cách có thể làm cho hắn hài lòng, nhưng trước giờ Thẩm Lãnh đều không tranh cãi đối với sự hiểu biết về đồ ăn, cho rằng đồ ăn người khác làm không ngon bằng hắn làm chỉ là tốt ăn chỉ là đùa cợt hàng ngày mà thôi, tôn trọng thái độ đồ ăn của Thẩm Lãnh vượt xa những người khác.
Bởi vì hắn từng có một khoảng thời gian rất dài, rất dài ăn không đủ no, thậm chí là không được ăn. Hắn hưởng thụ mỹ vị của thức ăn là vì hắn đã có tư cách hưởng thụ mỹ vị của thức ăn, hắn không phải kiểu người có tư cách như vậy nhưng vẫn gắng gượng mà mộc mạc.
Trong đại đường thương hội, những người Nhật Lang kia còn đang cãi vã, sau khi Thẩm Lãnh và Hải Sa đều ra ngoài đại đường thì lá gan của bọn họ cũng hơi lớn hơn một chút, người một nhà tranh cãi vài câu cũng không đến mức sẽ bị một đao chém chết. Mà lúc này La San mang vẻ mặt giận dữ đi đến trước mặt Thẩm Lãnh, chỉ dùng ánh mắt hung hăng nhìn hắn, không nói lời nào, dường như tưởng là như vậy thì Thẩm Lãnh sẽ cảm thấy áy náy.
Đương nhiên Thẩm Lãnh sẽ không.
"Đây là nơi ngươi quan tâm, những người này là người ngươi quan tâm."
Thẩm Lãnh liếc mắt nhìn La San một cái: "Cho nên tuyệt đối đừng có ý định dùng sự quan tâm của ngươi để đàm phán với ta, bởi vì đó hoàn toàn không phải là thứ ta quan tâm."
La San nhìn vào mắt Thẩm Lãnh: "Lúc trước chúng ta đã nói ngươi giúp ta phụ tá nhị hoàng tử đăng cơ..."
Thẩm Lãnh: "Chẳng lẽ ta không làm được?"
"Nhưng tại sao ngươi lại cướp vương miện đi."
"Đừng có dùng kiểu ngữ khí nghi ngờ bằng hữu đó để nói chuyện với ta."
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Chúng ta không phải bằng hữu."
La San ngẩn người.
Thẩm Lãnh đứng dậy, ăn hết chút thịt cuối cùng trên đùi gà, ném xương vào cái thùng cách đó không xa.
"Người Lang Nhật chưa từng trải qua chiến tranh sẽ không hiểu ta dùng phương thức giết ít người nhất để giúp các ngươi giải quyết vấn đề, ngươi nên nói với ta một tiếng cảm ơn."
La San nói: "Ngươi giết bảy vạn người ở Điệu quốc, ngươi giết sáu vạn người ở ngoài thành Ngải Lan hơn một trăm dặm, ngươi nói với ta đây là phương thức giết ít người nhất?"
Thẩm Lãnh nhìn nàng ta một cái: "Ngươi nói sai rồi, là ta giết bảy vạn quân địch xâm lấn trên lãnh thổ Đại Ninh, đã không còn Điệu quốc nữa rồi, về phần đội quân sáu vạn của Nhật Lang quốc bị giết cách đây không lâu đó là bút tích của tướng quân Hải Sa, nếu hắn muốn thì có thể giết thẳng đến đô thành của các ngươi. Chuyện hôm nay nếu giao cho tướng quân Hải Sa giải quyết, hẳn là sẽ chết hơn một nửa số người tòa trong đại đường này."
Thẩm Lãnh uống một ngụm nước rồi nói tiếp: "Ta sẽ để quân đội ở lại đây, trong vòng hai tháng nếu vật tư của các ngươi không đưa đến, chiến binh của Đại Ninh sẽ tự đi lấy, xin ngươi nhớ câu này, ta rời Nhật Lang, khi ngươi đối diện với người của ta để lại hãy cố gắng nhớ đến câu nói này. Nếu ngươi còn có chuyện gì khác muốn nói thì mau nói, đừng nói những câu phát tiết cảm xúc nhưng không có bất cứ ý nghĩa gì cả, ngày mai ta sẽ phải khởi hành về Đại Ninh, bất cứ một người nào ở lại đây cũng sẽ không dễ nói chuyện như ta đâu."
La San lại ngẩn người: "Ngươi sẽ đi?"
Thẩm Lãnh gật gật đầu: "Sẽ đi."
La San: "Nhưng ngươi đã đồng ý với ta là ngươi sẽ ở lại giúp ta ổn định triều cục, giúp chúng ta đánh lui sự tiến công của người An Tức."
Thẩm Lãnh trả lời: "Thật ra ngươi rất vui vì ngày mai ta sẽ đi chứ? Người của ta để lại cũng rất ưu tú, chỉ cần các ngươi không ngu xuẩn gây mâu thuẫn với hắn, hắn sẽ giúp các ngươi huấn luyện ra binh lính năng chinh thiện chiến sĩ để ngăn cản người An Tức. Ta nhớ ta từng nói với ngươi, bất luận điều kiện gì các ngươi chủ động đưa ra đều không thể khiến quân đội của Đại Ninh ở lại chiến đấu cho các ngươi, quân đội của Đại Ninh vĩnh viễn sẽ không trở thành lính đánh thuê. Ta để người ở lại là bởi vì nguyên tắc mà quân nhân Đại Ninh thừa hành vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi... Cố gắng hết sức để chiến tranh phát sinh ở bên ngoài quốc thổ Đại Ninh, Nhật Lang quốc là chiến trường, ngươi nên tỉnh táo mà nhận thức được."
La San á khẩu không trả lời được.
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Đại thừa tướng, đừng biểu hiện ấu trĩ như vậy, bắt đầu từ ngày Già Lạc Khắc Lược trốn thoát là sự an nhàn của Nhật lang đã không còn tồn tại, hy vọng có sự bảo vệ của Đại Ninh, không bằng hy vọng bản thân mình trở nên cường đại hơn."
La San hỏi: "Đại Ninh sẽ cho phép người Nhật Lang chúng ta cường đại lên sao?"
"Nghe lời là được."
La San im lặng một hồi rồi lại hỏi: "Nếu sau này vương công quý tộc của Nhật Lang quốc sẽ phản đối nhị hoàng tử thì sao?"
"Đại thừa tướng."
Thẩm Lãnh nhìn nàng ta nói: "Thật ra ta càng thích nhìn thấy người Nhật Lang các ngươi nội đấu hơn."
La San lại á khẩu không trả lời được.
Thẩm Lãnh liếc nhìn sang phía đại đường thương hội: "Bọn họ sẽ bị khống chế ở thành Ngải Lan, trong vòng hai tháng, ít nhất sẽ còn có khoảng chừng hai vạn chiến binh Đại Ninh đóng ở đây, nếu trong vòng hai tháng ngươi và vị nhị hoàng tử kia vẫn chưa ổn định cục diện, ngươi hỏi ta nên làm thế nào còn có ý nghĩa gì sao?"
La San nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Người như ngươi, thật sự không sợ báo ứng?"
"Chắc là không."
Thẩm Lãnh nói: "Dù sao ta cũng không tin cái đó."
Đúng lúc này nhị hoàng tử Nhã Trịnh đi về phía Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh nhìn ra được hận ý trong ánh mắt của nam nhân trẻ tuổi kia. La San cũng cảm nhận được sự phẫn nộ của nhị hoàng tử, đi trước một bước muốn ngăn Nhã Trịnh lại nhưng Nhã Trịnh lại hung hăng đẩy nàng ta ra, sau đó lao nhanh đến chỗ Thẩm Lãnh.
"Rõ ràng ngươi có thể cứu phụ thân ta!"
Tiếng gào thét đó giống như dã thú.
Bịch!
Nhã Trịnh bị Thẩm Lãnh đạp một cước bay ra ngoài, lưng của gã ta đập thật mạnh vào bức tường thấp cách đó gần một trượng, dường như bức tường cũng chấn động một chút. Thẩm Lãnh chưa bao giờ e ngại dã thú, hắn còn hung ác hơn cả dã thú.
"Phụ thân của ngươi bị một kẻ thù khác giết trước mặt kẻ thù của ông ta, sau đó ngươi phẫn nộ vì kẻ thù không cứu phụ thân của ngươi, chớ không phải ngươi đã quên chúng ta là kẻ thù?"
Thẩm Lãnh đi đến bên cạnh Nhã Trịnh, cúi đầu nhìn gã ta: "Đi xinh lỗi La San."
Nhã Trịnh ngây người ra: "Ngươi nói cái gì?"
Bộp!
Sau một tiếng giòn vang, trên mặt Nhã Trịnh hằn lên dấu tay. Lần này Thẩm Lãnh đánh rất bất ngờ, nửa bên mặt của Nhã Trịnh nhanh chóng sưng phồng lên. Thẩm Lãnh nhìn gã ta nói: "Không có nàng ta thì ngươi không phải là Nhật Lang vương, không có nàng ta thì ngươi thậm chí cả mạng cũng không còn. Nàng ta mới là người làm giao dịch với ta, người Ninh trọng tín, ta đã hứa hẹn với nàng ta là chuyện của ta và nàng ta, không có liên quan gì tới ngươi, cho nên chỉ cần nàng ta ở đây, giữa Nhật Lang và ta sẽ duy trì mối quan hệ hiện tại, ngươi chết hay không cũng không quan trọng, ngươi có phải Nhật Lang vương hay không cũng không quan trọng."
Nhã Trịnh dốc hết dũng khí nhìn thẳng vào Thẩm Lãnh, đây là sự tôn nghiêm cuối cùng của gã ta.
Bộp!
Lại một bạt tai nữa.
Thẩm Lãnh chỉ về phía La San: "Xin lỗi nàng ta."
Nhã Trịnh khó nhọc quay đầu nhìn về phía La San: "Đại... đại thừa tướng, ta đã sai rồi."
La San thì nhìn Thẩm Lãnh với ánh mắt phức tạp.
Thẩm Lãnh xoay người đi về phía đội ngũ, La San lập tức đuổi theo, dường như muốn nói gì nhưng lại thôi, một hồi lâu sau cuối cùng nàng ta vẫn không nhịn được hỏi một câu: "Có mấy lần ngươi nhắc tới hai chữ quan tâm này, ngươi chỉ làm việc vì người mà ngươi quan tâm ư?"
Thẩm Lãnh nhìn nàng ta một cái: "Ngươi không phải."
La San ánh mắt hơi ngơ ngác.
Thẩm Lãnh nói: "Nhị hoàng tử không quan trọng, ngươi cũng vậy, chỉ là ngươi đứng ở một vị trí quan trọng thôi. Còn nữa... ta bảo hắn xin lỗi ngươi, ngươi nên cảm thấy sợ mới đúng, chứ không phải là trong lòng lại có ý định muốn cảm ơn ta. Ta đã đánh hắn, hắn sẽ bắt đầu kiêng kị ngươi, sau đó xa cách ngươi, hắn sẽ nghĩ đại quyền của Nhật Lang nằm trong tay ngươi chứ không phải hắn, có lẽ sau này hắn sẽ còn nghĩ cách diệt trừ ngươi như thế nào."
Trong ánh mắt La San xuất hiện sự sợ hãi, nàng ta nhìn Thẩm Lãnh giống như nhìn ma quỷ.
"Cho nên ngươi phải cố gắng sống trên vị trí quan trọng này, để ngươi trở thành người bảo vệ không thể thiếu của Nhật Lang, từ giờ trở đi, ngươi càng nên suy nghĩ xem làm một quyền thần như thế nào."
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Ta đã ép bức ngươi đến bước này một cách thuận lý thành chương rồi, có phải ngươi nên nói một câu cảm ơn không, đại thừa tướng?"
Nói xong câu đó Thẩm Lãnh liền đi ngay, La San đứng yên tại chỗ, vẫn nhìn theo hướng Thẩm Lãnh rời đi. Khí hậu của Nhật Lang quốc cũng rất ấm áp, nhưng giờ khắc này nàng ta lại cảm thấy rét lạnh giống như rơi vào hầm băng, nàng ta cảm thấy mình giống như là bị người ta lột sạch y phục, tất cả mọi thứ đều bị nhìn thấy.
Lời Thẩm Lãnh nói quay cuồng trong đầu nàng ta giống giống như tiếng sấm... Từ giờ trở đi, ngươi càng nên suy nghĩ xem làm một quyền thần như thế nào.
Lều lớn.
Thẩm Lãnh vén rèm lên đi vào, Hải Sa đang ăn cơm, vẫn mặc thiết giáp, vết máu vẫn còn.
"Có nhận thức mới về quân đội của Nhật Lang quốc không?"
Thẩm Lãnh liếc nhìn cơm canh của Hải Sa, một đĩa bánh màn thầu lớn, một đĩa rau xào lớn, bên cạnh còn có một bình nước. Thẩm Lãnh lấy một cái bánh màn thầu chấm nước rau rồi gặm một miệng lớn, ngồi xuống chờ câu trả lời của Hải Sa.
"Nhận thức mới?"
Hải Sa cười nói: "Có... còn thê thảm hơn là ta dự tính nữa. Ta đang nghĩ, ngươi để ai ở lại mới có thể khiến cho một đội quân kém như vậy ngăn cản được cuộc tiến công của người An Tức. Ta đã nghe ngóng được người tên là Già Lạc Khắc Lược kia chỉ huy công thành như thế nào, cho nên rất chắc chắn quân đội của người An Tức có thể tàn sát quân đội của người Nhật Lang mà không kiêng nể gì, trong mắt người An Tức tường thành chỉ là một trò cười."
Thẩm Lãnh nói: "Nhật Lang cũng không quan trọng, mảnh đất này mới quan trọng."
Hải Sa mới đầu còn nghi hoặc liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái, sau đó mới hiểu ra ý của Thẩm Lãnh. Trên mảnh đất này tồn tại một quốc gia nào cũng không quan trọng, quan trọng là... đối với Đại Ninh mà nói mảnh đất này là chiến trường tốt nhất để ngăn cách kẻ thù ở bên ngoài. Bọn họ là quân nhân Đại Ninh, bọn họ không cần phải thương xót người Nhật Lang.
"Sau này chúng ta lại đến nữa."
Thẩm Lãnh cười cười: "Nơi này thật sự rất đặc biệt, eo biển bên kia giống như cổ họng, người nào túm được, người đó có thể giữ thế chủ động sau này."
Hải Sa hỏi: "Ngươi thật sự định ngày mai đã về rồi?"
"Thật."
"Không lo lắng người của ngươi ở lại xảy ra chuyện bất ngờ gì?"
"Ta chưa bao giờ nghi ngờ năng lực của Đỗ Uy Danh."
Thẩm Lãnh ăn hết bánh màn thầu: "Chậm nhất thì khi nào ngươi đi?"
Hải Sa thở dài: "Ngươi chạy trước, ném cục diện rối rắm này cho ta... Xem năm trăm chiếc thuyền kia khi nào chất đủ đồ, chất đủ rồi thì ta đi."
Thẩm Lãnh lắc đầu: "La San là một người thông minh, nàng ta sẽ không góp nhặt đủ đồ nhanh như vậy đâu. Nàng ta sẽ dốc hết sức góp nhặt ra bảy tám phần, sau đó dùng một thái độ rất chân thành nói với ngươi rằng cho nàng ta thêm một chút thời gian nữa, nàng ta không hy vọng quân đội của Đại Ninh rút khỏi đây nhanh như vậy, nàng ta không ngây thơ như vẻ bề ngoài đâu."
Hải Sa: "Không phải là ngươi vẫn cảm thấy nàng ta rất ngây thơ sao?"
Thẩm Lãnh nói: "Lúc nãy ngồi ở bên ngoài ta nhìn thấy một con thằn lằn, chắc có lẽ gọi là thằn lằn, màu da của nó lại có thể thay đổi được... Ta nghĩ đương nhiên không phải là vì đẹp, mà là vì sinh tồn."
Hải Sa dừng tay gắp đồ ăn lại, dường như nghĩ tới điều gì.
"Nàng ta... hy vọng chuyện sẽ như vậy?"
"Đúng vậy."
Thẩm Lãnh nhìn ra ngoài lều lớn: "Nếu... nếu hoàng đế Nhật Lang quốc Ngõa Tây Lí không chết đột nhiên như vậy, nhanh như vậy, nếu bảo ông ta lựa chọn một đứa con trai để kế thừa ngôi vị hoàng đế, nhất định là đại hoàng tử chứ không phải nhị hoàng tử."
Hải Sa thở dài: "Nàng ta là một con thằn lằn."