Thành Ngải Lan, phủ thành chủ.
La San bưng chén rượu lên nói với Thẩm Lãnh: "Chính như lời tướng quân nói, giữa chúng ta có lẽ vĩnh viễn không thành bằng hữu được, nhưng mà ta hy vọng, ta và tướng quân cũng vĩnh viễn đừng trở thành kẻ thù, trở thành kẻ thù với tướng quân, ta sợ chết không có chỗ chôn."
Thẩm Lãnh bưng chén lên: "Đại thừa tướng có thể luôn nhớ lời mình nói là được."
La San uống một ngụm cạn chén rượu, nhìn Thẩm Lãnh với ánh mắt kỳ lạ: "Lúc ban ngày tướng quân nói... Ta càng muốn thấy tướng quân mau chóng đi? Phải, ta thừa nhận tướng quân nói không sai, ta muốn thấy tướng quân mau chóng rời khỏi Nhật Lang, nhưng không muốn quân đội của Đại Ninh rời đi nhanh như vậy, cho nên ta có một thỉnh cầu, tướng quân nói sẽ để lại một đội ngũ mấy ngàn người ở đây, có phải là hơi ít không? Ta muốn thỉnh cầu tướng quân để lại nhiều quân đội hơn nữa."
Thẩm Lãnh hơi nheo mắt lại: "Ngươi sợ mấy ngàn người không bảo vệ được ngươi?"
La San ngồi xuống, nhìn chén rượu trước mặt: "Ta biết phán đoán của tướng quân về ta hẳn là một người trong ngoài không đồng nhất, nghĩ ta luôn giả vờ rất ấu trĩ nhưng tâm cơ thâm trầm, nghĩ ta có tư tâm cho nên dốc hết toàn lực để phụ tá nhị hoàng tử đăng cơ chứ không phải người ưu tú hơn là đại hoàng tử, đúng vậy, ta có tư tâm."
Nàng ta rướn người về phía trước, mắt nhìn thẳng vào Thẩm Lãnh: "Nhưng tướng quân có nghĩ tới không? Những người trong hoàng tộc của Nhật Lang quốc, bao gồm cả đại hoàng tử, người nào có thể thật sự trở thành minh quân cứu thế? Nhật Lang quốc trước sói sau hổ, sói là An Tức, hổ là Đại Ninh... Đây là gia viên của ta, nếu bọn họ không có khả năng bảo vệ tốt gia viên này, ta chỉ có thể dựa vào bản thân mình."
Lúc một nữ nhân nói ra những lời này, hẳn là trong lòng cũng sẽ có chút khổ sở.
La San cười cười, trong nụ cười quả thật có chút khổ sở.
"Tướng quân, nếu ta chọn đại hoàng tử, nói về năng lực thì quả thật hắn ưu tú hơn nhị hoàng tử, nhưng hắn có được không? Một người tự cho mình là đúng còn không bằng một người biết nghe lời."
Thẩm Lãnh hơi nhếch khóe miệng lên: "Ta cũng nghĩ như vậy."
La San ngồi thẳng người lên: "Ta sẽ là người biết nghe lời."
Thẩm Lãnh nhấp một ngụm rượu: "Ngươi có giá trị, sự tồn tại của Nhật Lang quốc có giá trị, không cần lo lắng gì cả."
Hắn đặt chén xuống: "Đại thừa tướng không cần giải thích nhiều với ta, thật ra ta không có hứng thú gì với suy nghĩ của ngươi... Ta đi trước đây, hy vọng sau này còn có thể gặp mặt, lúc gặp lại ta cũng hy vọng vẫn có thể ngồi xuống uống rượu."
La San đứng dậy cúi đầu: "Đa tạ tướng quân giúp đỡ."
Thẩm Lãnh khoát tay, rời khỏi phủ thành chủ.
Sau khi ra ngoài Thẩm Lãnh không có lên xe mà cùng Trần Nhiễm đi bộ về quân doanh.
"Lãnh Tử, nếu người Nhật Lang không cản được người An Tức thì sao?"
"Chắc chắn không cản được."
Thẩm Lãnh vừa đi vừa nói: "Cầm chân thôi, có thể cầm chân được bao lâu thì cầm chân bấy lâu, dã tâm của người An Tức còn lớn hơn người Hắc Vũ, sao sánh ra thì thù hằn của người Hắc Vũ với Đại Ninh đã trở thành thói quen, người An Tức là có dã tâm thống trị toàn thế giới. Lúc trước ta thẩm vấn một vài tù binh Nhật Lang quốc, có người nghe được người An Tức gọi Già Lạc Khắc Lược là bệ hạ."
Trần Nhiễm thay đổi sắc mặt: "Hoàng đế?!"
Thẩm Lãnh nói: "Một đế vương, có thể có tâm tính và dũng khí như vậy, chỉ đem theo hơn trăm tùy tùng đã dám xâm nhập Nhật Lang và còn theo quân viễn chinh... Mục tiêu của hắn tuyệt đối không thể nào chỉ là một Nhật Lang quốc nho nhỏ."
Trần Nhiễm nói: "Nếu biết sớm thì nói gì cũng phải giết chết hắn."
Thẩm Lãnh cười cười: "Lúc ta giết thủ hạ của hắn, mấy lần hắn muốn xông đến nhưng đều cố nhịn, có thể thấy được người này tâm tính trầm ổn, muốn giết hắn cũng không dễ dàng như vậy, nhưng sau này còn có thể gặp nhau."
Hắn nhìn về phía Trần Nhiễm: "Lần này về Trường An, ngươi muốn đi nói với Cao Tiểu Dạng không?"
Trần Nhiễm giật mình: "Đừng, không thể nói được... Hay là cứ như vậy đi, người ta là một cô nương đứng đắn, đi theo ta thiệt cho nàng ấy."
Thẩm Lãnh nói: "Cũng đúng, đi theo ngươi quả thật là thiệt cho người ta, còn không bằng tìm người đứng đắn mà cưới."
Trần Nhiễm liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Nhưng vừa nghĩ tới cô nương tốt như vậy nếu sau này gả cho người khác..."
Thẩm Lãnh: "Bổn nhân nhận làm các loại nghiệp vụ như mai mối, cầu thân, chủ trì hôn lễ, bố trí sân bãi cùng với mua nhà định cư, nếu ngươi có nhu cầu gì cứ việc liên hệ với ta, tiền thù lao rất thấp."
Trần Nhiễm: "Đại gia ngươi... Nếu không thì, sau khi trở về bảo đại ca ta nói chuyện với Cao Tiểu Dạng?"
Thẩm Lãnh gật gật đầu: "Vậy thì ngươi tự đi nhờ đại ca ngươi đi."
Cùng lúc đó, Cầu Lập, ngoài thành Nam Bình.
Tuần Trực ngồi ở trong quán trà ven đường uống trà, thủ hạ từ đằng xa chạy tới bên cạnh y, nhỏ giọng nói: "Tiên sinh, vừa mới nhận được tin tức, Tống tiên sinh đã mất tích. Ông ta dẫn người muốn chặn giết Thẩm Tiểu Tùng nhưng giữa đường gặp một nhóm hải tặc không rõ lai lịch, thủ hạ của Tống tiên sinh đều bị giết, Tống tiên sinh chạy thoát nhưng chẳng biết đi đâu... Còn có chuyện bên Điệu quốc, Thẩm Lãnh và Hải Sa suất quân đánh bại hai mươi vạn người Nhật Lang, hiện giờ đã đánh vào trong Nhật Lang quốc."
Tuần Trực gật gật đầu: "Khả năng của Thẩm Lãnh và Hải Sa là không thể nghi ngờ, Đại Ninh có hãn tướng như vậy là may mắn của quốc gia. Các lão hy vọng dùng người An Tức để tấn công Điệu quốc, nhưng lại bị Thẩm Lãnh và Hải Sa dễ dàng hóa giải, haiz... Về phần Tống Mưu Viễn... Hắn và hoàng hậu thật ra là cùng một loại người, nhỏ mọn, cũng có mánh lới, hắn lấy Thiên Tử kiếm và ngọc tỷ truyền quốc gài bẫy Trang Ung và Thẩm Tiểu Tùng là đủ rồi, hà tất còn phải chặn đường?"
Y liếc nhìn sang Chân Mạt ngồi ở phía đối diện: "Hiện giờ cho ngươi hai việc để lựa chọn, đầu tiên là đi thăm dò tung tích của Tống Mưu Viễn. Người này nắm giữ quá nhiều thứ trong tay, liên lạc giữa các lão với bên Giáp Tử doanh đều ở trong tay hắn, nếu hắn chạy thoát thì sẽ có rất nhiều chuyện không tiện xử lý, người xuất thân Giáp Tử doanh được sắp xếp ở bên cạnh tướng quân chiến binh các vệ có những ai, danh sách cũng nằm trong tay hắn."
Chân Mạt hỏi: "Việc thứ hai thì sao?"
"Chân Mạt, bảo ngươi giết Lâm Lạc Vũ không phải là không có lý, lần đầu tiên ngươi không có thể đắc thủ, nếu ngươi không phục thì có thể đi giết lại một lần thử xem. Các lão rất coi trọng ngươi, ngươi nên biết rõ mạng của ngươi quan trọng hơn mạng của rất nhiều người, các lão còn cần ngươi trợ giúp."
"Ta biết." Chân Mạt suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Ta đi đuổi theo Tống Mưu Viễn."
Tuần Trực ừ một tiếng, mỉm cười: "Ta rất vui vì ngươi không phạm sai lầm."
Chân Mạt hỏi: "Mẫu thân ta đâu?"
"Bà ấy rất khỏe, hiện giờ đang ở Bình Việt đạo."
Chân Mạt: "Bao nhiêu người biết chỗ bà ấy ở?"
"Không có mấy người, ngoại trừ các lão và ta ra, chỉ có mấy người cần thiết biết."
Tuần Trực nói: "Ngươi cứ yên tâm là được, các lão sẽ sắp xếp tốt cho mẫu thân của ngươi."
Lúc y nói đến hai chữ cần thiết, ngữ khí có vẻ hơi nặng.
Chân Mạt gật đầu: "Vậy là tốt."
Đại Ninh, Bình Việt đạo.
Nhiếp Dã bước nhanh đến bên cạnh Hàn Hoán Chi, nhỏ giọng nói: "Vừa mới tra được, có thể thê tử của Chân Hiên Viên ở ngay trong huyện thành huyện Trường Đồ phía trước."
Hàn Hoán Chi khẽ nhíu mày: "Tin tức từ đâu đến?"
"Người của chúng ta điều tra danh sách đăng ký từ Kinh Kỳ đạo vào Bình Việt đạo, đã triệu tập rất nhiều người hỗ trợ tra hỏi. Trên đường chúng ta đang xuôi nam, sau khi bọn họ nhận được tin tức liền bắt đầu điều tra, phát hiện một vài người quả thật có lai lịch khả nghi, trong đó có một nữ nhân, tuyến đường của bà ta là từ Kinh Kỳ đạo đi thẳng xuống phía nam đến Bình Việt đạo, con dấu trên giấy chứng nhận thông quan chính là lộ trình gần nhất từ Kinh Kỳ đạo đến Bình Việt đạo. Ngoài cái này ra, nhìn từ ghi chép đăng ký của bà ta, đã rất nhiều năm bà ta chưa từng đi bất kỳ chỗ nào, vẫn luôn sống ở dưới Khiêu Sơn trong Kinh Kỳ đạo."
Nhiếp Dã nhìn về phía Hàn Hoán Chi: "Hổ Nô đại ca chết ở Khiêu Sơn."
Hàn Hoán Chi ừ một tiếng: "Đừng vội phái người qua đó, có tra xem có bao nhiêu người đi cùng bà ta không?"
"Tổng cộng có ba người, ngoại trừ bà ta ra còn có hai nam nhân."
Hàn Hoán Chi trầm tư một lát: "Trước sắp xếp đình úy vào huyện Trường Đồ, đừng điều tra, cũng đừng tiếp cận, phân công nhân thủ theo dõi tất cả các khách điếm trong huyện Trường Đồ, đi điều tra cho ta huyện lệnh huyện Trường Đồ là ai?"
"Đã điều tra rồi." Nhiếp Dã nói: "Huyện lệnh huyện Trường Đồ tên là Lý Hồng Khuê, Đại Ninh năm Thiên Thành thứ mười sáu thi đỗ tiến sĩ, được an bài đến nhậm chức ở kho lương Hồ Kiến đạo, năm kia điều nhiệm huyện lệnh huyện Trường Đồ... môn sinh của Mộc Chiêu Đồng."
Hàn Hoán Chi nói: "Quả nhiên."
Nhiếp Dã nói: "Mộc Chiêu Đồng có quá nhiều môn sinh, cho dù là sau khi lão ta rớt đài thì một vài người vẫn bị liên lụy, nhưng quan địa phương ở các nơi Đại Ninh còn có rất nhiều người từng bái nhập môn hạ của lão ta, không có khả năng bởi vì vụ án của Mộc Chiêu Đồng khiến nhiều người liên lụy đến như vậy, huống hồ có rất nhiều người chỉ là mưu toan một hư danh mà thôi. Mộc Chiêu Đồng tự nhận môn sinh phủ khắp các nơi trên Đại Ninh, nhưng hẳn là cũng không nhiều người thật sự có thể trở thành tâm phúc của lão ta."
"Kho lương Hồ Kiến đạo, rồi đến huyện Trường Đồ của Bình Việt đạo nhậm chức..."
Hàn Hoán Chi suy nghĩ một chút sau đó nói: "Gửi công văn cho Hộ bộ, dùng tốc độ nhanh nhất gửi đi, bảo bọn họ kiểm tra chuyện của Lý Hồng Khuê một chút, gửi hồ sơ qua đây."
Vừa mới nói xong, Hàn Hoán Chi lại lắc đầu: "Không cần nữa... Trong Hộ bộ cũng không thể nói rõ ràng có bao nhiêu người là tai mắt của Mộc Chiêu Đồng, chuyện này tạm thời đừng thông báo cho Hộ bộ."
Nhiếp Dã nói: "Hay là ti chức dẫn người qua đó?"
"Ngươi đi trước cũng tốt, ta đi hỏi thăm đạo phủ Diệp đại nhân. Sau khi ngươi đến huyện Trường Đồ đừng hành động thiếu suy nghĩ, chỉ cần theo dõi những người lui tới ở tất cả khách điếm trong huyện Trường Đồ, cũng theo dõi trạm dịch huyện Trường Đồ, rồi nghĩ cách xem có thể hỏi ra huyện thừa huyện Trường Đồ đến từ đâu hay không. Huyện Trường Đồ là huyện trồng dâu lớn ở Bình Việt đạo, buôn bán vải vóc tơ lụa rất hưng thịnh, số lượng sương binh có ít nhất hơn ngàn người... Những sương binh này chắc hẳn đa số là quân đội người Lâm Việt trước kia, nhưng người lãnh binh nhất định không phải người Lâm Việt."
Nhiếp Dã nói: "Thuộc hạ hiểu."
Hàn Hoán Chi nhắm mắt lại: "Đi đi, nhớ là Hổ Nô chết như thế nào, đừng hành động thiếu suy nghĩ."
Nhiếp Dã cúi đầu: "Đại nhân yên tâm, thuộc hạ biết phải làm sao."
Huyện Trường Đồ.
Huyện lệnh Lý Hồng Khuê liếc nhìn huyện thừa Cao Vương Tôn đang ngồi ở trước mặt mình: "Chuyện này ngươi đã nghĩ kỹ chưa?"
Cao Vương Tôn ngẩn người cúi đầu nhìn rượu và thức ăn trước mặt. Hai người đã ngồi đối diện nhau một canh giờ, rượu và thức ăn đã nguội lạnh từ lâu nhưng cũng không nói quá hai mươi câu, ai cũng hiểu chuyện này có thể sẽ đẩy hai người bọn họ, thậm chí cả người nhà của bọn họ rơi vào thế vĩnh viễn không thể hồi phục.
"Chúng ta..." Cao Vương Tôn nhìn về phía Lý Hồng Khuê: "Chúng ta có nhất thiết phải vẫn bán mạng cho các lão không? Lần này ông ấy quá đáng rồi... Phải động đến Hàn Hoán Chi, một khi Hàn Hoán Chi xảy ra chuyện ở huyện Trường Đồ chúng ta, cho dù chúng ta phủi sạch đến mấy thì bệ hạ cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta."
Lý Hồng Khuê thở dài: "Ngươi nghĩ là ta không hiểu ư? Cho nên ta mới tìm ngươi thương lượng. Dù người của các lão nói hay cỡ nào thì thật ra chúng ta cũng biết rõ ràng, chỉ cần Hàn Hoán Chi chết ở đây, chúng ta đều sẽ bồi táng theo hắn. Các lão không quan tâm đến chúng ta, dù sao chúng ta cũng không phải là đại nhân vật gì."
"Nếu không thì sao?"
Cao Vương Tôn thử thăm dò, nói: "Ta nghe nói Hàn đại nhân đã vào Bình Việt đạo rồi, chắc là sẽ đi hỏi thăm đạo phủ Diệp đại nhân trước, chúng ta phái người đi... đi một chút?"
Lý Hồng Khuê đứng dậy, đi tới đi lui trong phòng, hồi lâu sau giống như đã hạ quyết tâm: "Đưa cả nữ nhân đó cùng đi!"