Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 754 - Chương 754: Nơi Này Có Cái Hố

Chương 754: Nơi này có cái hố Chương 754: Nơi này có cái hố

Phủ đệ của đạo trị đại nhân Bình Việt đạo.

Hàn Hoán Chi bưng chén trà lên nhấp một ngụm rồi khen: "Trà không tệ."

Diệp Khai Thái nói: "Giống như trà hàng năm đều sai người gửi đi cho ngươi."

Hàn Hoán Chi nói: "Cho nên có thể gửi nhiều một chút."

Diệp Khai Thái lườm ông ta: "Đây dường như không giống lời ngươi nói. Lần trước Thanh Tùng đạo trưởng đi ngang qua có nói chuyện về ngươi với ta, nói bây giờ ngươi đã rất khác trước đây, sau khi ngươi vào phủ Đình Úy liền không dễ dàng cười nói, lúc nào lạnh lùng, ông ấy nói bây giờ đỡ hơn nhiều rồi, xem ra quả nhiên là vậy."

Hàn Hoán Chi nói: "Người không dễ dàng cười nói là huynh."

Diệp Khai Thái nói: "Ai mà không phải là giả vờ?"

Hàn Hoán Chi nói: "Đúng vậy... giả vờ rất vất vả. Khi đó chúng ta ở trong vương phủ thành Vân Tiêu đâu có một người nào đứng đắn, sau này mỗi người một việc. Huynh và ta đều giống nhau, thời gian eo mặt nạ quá lâu, lâu đến mức chính chúng ta đều tưởng đó mới là khuôn mặt vốn có của chúng ta. Trước khi ta xuôi nam bệ hạ có căn dặn ta, gặp Diệp Khai Thái thì nói với hắn một tiếng, dồn hết tâm tư vào công vụ đương nhiên là tốt, nhưng cũng phải chú ý nghỉ ngơi, cười nhiều hơn."

Diệp Khai Thái hỏi: "Bệ hạ thật sự nói như vậy?"

Hàn Hoán Chi không để ý đến ông ta, lấy một miếng điểm tâm: "Bữa chính khi nào xong?"

Diệp Khai Thái nói: "Phủ Đình Úy các ngươi đã nghèo đến mức ra ngoài công tác cũng không nỡ ăn cơm à? Ngay cả một đô đình úy như ngươi mà cũng như vậy, thủ hạ của ngươi sống càng cực khổ hơn mới đúng."

Hàn Hoán Chi nói: "Phủ Đình Úy chúng ta tuyệt đối không nghèo, trên đường đi ăn ở cũng không tệ, nhưng đến địa bàn của huynh, không ăn chực của ngươi chẳng lẽ còn muốn ta tự tiêu tiền?"

Diệp Khai Thái: "Ngang nhiên mặt dày rồi?"

Hàn Hoán Chi ngẫm nghĩ, ngang nhiên mặt dày đó là chuyện của Thẩm Lãnh, ta chỉ là thi thoảng thôi.

"Đại ca." Hàn Hoán Chi nhìn về phía Diệp Khai Thái: "Trước tiên là nói về chính sự đã, huynh biết về huyện lệnh huyện Trường Đồ Lý Hồng Khuê không?"

"Có ấn tượng."

Diệp Khai Thái nói: "Năm kia hắn mới từ Hồ Kiến đạo điều vào bên này nhậm chức, sau khi bệ hạ lập Bình Việt đạo thì quan viên địa phương không đủ dùng, ta dâng thư lên triều đình ba lần, Hộ bộ điều một số quan viên từ Hồ Kiến đạo, Đông Tức đạo và Tây Thục đạo sang đây. Lý Hồng Khuê là tiến sĩ năm Thiên Thành thứ mười sáu, sau bái nhập môn hạ Mộc Chiêu Đồng, người này có năng lực không tệ, sau khi điều vào Bình Việt đạo liên tục hai năm đều có thành tích."

Hàn Hoán Chi: "Huyện Trường Đồ là huyện trồng dâu lớn, hàng năm phủ chức tạo Giang Nam đều sẽ phái người sang bên này mua một lượng lớn vật liệu, sổ sách đều rõ ràng sao?"

Diệp Khai Thái khẽ nhíu mày: "Không phải ngươi đến tra Mộc Chiêu Đồng sao? Sao đột nhiên lại có hứng thú với Lý Hồng Khuê này? Sổ sách của huyện Trường Đồ không có vấn đề, nếu có thì chắc chắn ta đã biết. Phủ chức tạo Giang Nam có một quan viên thường trú ở huyện Trường Đồ, hàng năm phủ chức tạo Giang Nam đều sẽ mang theo lượng lớn thương nhân bên Giang Nam đạo đến huyện Trường Đồ mua vật liệu, hàng năm dòng chảy của bạc đều có mấy chục vạn lượng, năm trước còn đạt đến trăm vạn lượng. Một huyện mà có thể có thu nhập như vậy thực sự là không ít, huống chi chỉ là một mục về cây dâu."

Hàn Hoán Chi nói: "Mộc Chiêu Đồng sẽ không vô duyên vô cớ đưa người đến huyện Trường Đồ."

"Ai?"

"Thê tử của Chân Hiên Viên."

Diệp Khai Thái suy nghĩ một chút: "Chân Hiên Viên?"

Ông ta không thường xuyên ở Trường An, nghĩ một lát mới nhớ ra Chân Hiên Viên là ai: "Mộc Chiêu Đồng đưa thê tử của Chân Hiên Viên đến huyện Trường Đồ, cho nên ngươi nghi ngờ Lý Hồng Khuê và Mộc Chiêu Đồng hiện tại vẫn có liên hệ. Vậy ngươi hỏi phủ chức tạo Giang Nam là có suy nghĩ gì?"

"Tiền của Mộc Chiêu Đồng đến từ đâu?"

Hàn Hoán Chi nói: "Hiện tại ta không thể không nghi ngờ, hàng năm trong phủ chức tạo Giang Nam đều sẽ có lượng bạc lớn bất minh được chuyển ra ngoài."

Diệp Khai Thái đứng dậy, vừa đi lại trong phòng vừa nói: "Nếu phỏng đoán của ngươi là thật, như vậy thì phương thức lấy tiền của bọn họ cũng chỉ có thể là một kiểu... Hàng năm phủ chức tạo Giang Nam đều tổ chức đưa lượng lớn thương nhân đến huyện Trường Đồ, lấy cớ là mua dâu tằm, đưa bạc đến huyện Trường Đồ, bởi vì cây dâu tằm của huyện Trường Đồ có chất lượng tốt cho nên giá đắt hơn vật liệu bình thường khoảng một phần..."

Diệp Khai Thái xoay người ra ngoài thư phòng căn dặn một tiếng: "Lấy sổ sách thu mua của huyện Trường Đồ và phủ chức tạo Giang Nam năm ngoái tới đây."

Không bao lâu sau hai thủ hạ khiêng một cái rương đi nhanh đến bên ngoài thư phòng, Diệp Khai Thái khoát tay, một tay xách rương đi vào thư phòng, lúc mở rương ra còn liếc mắt nhìn Hàn Hoán Chi một cái: "Ngươi nói ngươi cũng thật là, điều tra Mộc Chiêu Đồng thì điều tra Mộc Chiêu Đồng, đang yên lành lại nghĩ đến phủ chức tạo Giang Nam làm gì? Chắc ngươi biết rất rõ một khi vụ án này được xác thực, hơn một ngàn quan viên của phủ chức tạo Giang Nam đều có thể bị liên lụy, đó là án lớn."

Hàn Hoán Chi thở dài: "Ta là người làm việc này."

Từ thê tử của Chân Hiên Viên liên tưởng đến Lý Hồng Khuê và Mộc Chiêu Đồng có quan hệ, sau đó lại bởi vì huyện Trường Đồ mà liên tưởng đến phủ chức tạo Giang Nam, rồi xâu chuỗi những manh mối này lại với nhau, Hàn Hoán Chi không thể không nghi ngờ trong phủ chức tạo Giang Nam có người chuyển một lượng bạc lớn ra ngoài, mà đây chính là một trong các nguồn bạc cần thiết để cho Mộc Chiêu Đồng lôi kéo lòng người. Số bạc qua tay phủ chức tạo Giang Nam Đại Ninh hàng năm lớn đến mức có thể khiến người thường phải nghẹn họng nhìn trân trối, chỉ cần rút ra một phần, cho dù là nửa phần từ trong nguồn bạc khổng lồ này, con số đó đã lớn mức kinh người rồi.

"Dường như có chút vấn đề."

Diệp Khai Thái nói: "Trước khi Lý Hồng Khuê đến, vật liệu mà huyện Trường Đồ bán cho phủ chức tạo Giang Nam đắt hơn vật liệu trên thị trường bình thường một phần, mà hai năm sau khi Lý Hồng Khuê đến, giá cả bán vật liệu đắt hơn vật liệu bình thường hai phần... Giá cả chênh lệch lớn như vậy trừ phi là xuất hiện thiên tai."

Ông ta nhìn về phía Hàn Hoán Chi: "Nhưng bên Bình Việt đạo này mưa thuận gió hoà nhiều năm, chưa từng có thiên tai gì lớn."

Hàn Hoán Chi thở dài: "Chẳng trách hắn có thể bán được trăm vạn lượng bạc, đây là sổ sách bên ngoài... Đắt hơn hai phần, đó chính là hai mươi vạn lượng bạc, đây còn chỉ là ở trong huyện Trường Đồ thôi, hai mươi vạn lượng bạc đấy."

Diệp Khai Thái: "Ngươi tính không đúng."

Ông ta ngồi xuống sau đó nói: "Lý Hồng Khuê ở huyện Trường Đồ nếu muốn lấy được hai mươi vạn lượng bạc này, nhất định phải mua lượng lớn vật liệu bình thường từ địa phương khác thay thế số vật liệu của huyện Trường Đồ bán cho phủ chức tạo Giang Nam, mà vật liệu của chính huyện Trường Đồ sẽ bán ra ngoài theo cách khác... Nói cách khác, chỉ riêng huyện Trường Đồ, số bạc bỗng dưng bị mất hàng năm sẽ có ít nhất bảy tám chục vạn lượng, thậm chí là nhiều hơn."

Hàn Hoán Chi nhìn về phía Diệp Khai Thái: "Mỗi năm gần trăm vạn lượng bạc, Mộc Chiêu Đồng lấy số tiền đó để làm gì?"

Sắc mặt của hai người lại càng ngưng trọng hơn.

Hai mươi vạn lượng bạc, dựa theo phối chế của chiến binh Đại Ninh cũng có thể võ trang cho mấy ngàn người, nếu như là gần trăm vạn lượng thì có thể duy trì một đại quân quy mô cỡ nào? Nhưng mà bất kể là ở Bình Việt đạo hay các đạo khác ở nam cương đều không có phản quân quy mô như thế, lúc vừa mới diệt Lâm Việt phản quân phân tán các nơi cộng lại cũng có hơn mười vạn người, nhưng đã bị nam cương Lang Viên và chiến binh tiêu diệt sạch sẽ từ lâu.

Nhưng nếu như Mộc Chiêu Đồng không nuôi quân, số bạc khổng lồ như vậy đã được dùng vào đâu?

Mua chuộc quan viên triều đình?

Mộc Chiêu Đồng không ngốc, chắc hẳn là lão ta biết rất rõ rằng lúc lão ta cầm quyền thì căn bản không cần mua chuộc các đại nhân trong triều đình, sau khi lão ta thất thế cho dù nhiều bạc đến mấy cũng không mua được lòng người. Nếu không ở triều đình thì chỉ có thể là ở địa phương...

Trên trán Diệp Khai Thái đã dần dần rịn ra một lớp mồ hôi.

Hàn Hoán Chi trầm mặc nhìn ông ta. Từ thay đổi sắc mặt của Diệp Khai Thái, Hàn Hoán Chi đã biết ngay cả Diệp Khai Thái cũng có phản ứng như vậy thì chuyện có thể nghiêm trọng đến mức không chỉ dính líu đến vài người, vài huyện.

"Phải điều tra rõ ràng đường đi của số bạc đó trước."

Diệp Khai Thái nhìn về phía Hàn Hoán Chi: "Bọn họ không thể nào đến phiếu hào, tiền bạc lui tới của tất cả phiếu hào đều có báo cáo, nhất là một số bạc lớn, cho nên chỉ có thể dùng hiện ngân."

Ông ta lại mở sổ sách ra nhìn kỹ một chút: "Quả nhiên, tất cả tiền mà phủ chức tạo Giang Nam dùng để mua vật liệu đều là hiện ngân, vì thế thủy sư sông Nam Bình sẽ đặc biệt phân công mấy chiếc chiến thuyền hộ tống dọc đường... Nhưng mà, số lượng hiện ngân lớn như vậy bọn họ nhận rồi làm sao đi ra ngoài?"

Hàn Hoán Chi nói: "Một huyện Trường Đồ nho nhỏ mà nước quá sâu."

Cùng lúc đó, huyện Trường Đồ.

Huyện lệnh Lý Hồng Khuê sắc mặt khó coi muốn chết, bởi vì ông ta biết rất rõ tiếp theo sẽ phải đối mặt với điều gì. Ông ta liếc nhìn qua huyện thừa Cao Vương Tôn cũng đang mặt mày nhăn nhúm, hai người đều đã không ngủ suốt một ngày một đêm.

"Hôm qua ngài nói đưa nữ nhân đó cùng đi gặp Hàn Hoán Chi và Diệp Khai Thái, đó không phải là muốn chết à? Số bạc qua tay chúng ta hàng năm một khi bị bại lộ, đó chính là đệ nhất án từ khi Đại Ninh lập quốc tới nay! Không riêng gì chúng ta chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, bên Bình Việt đạo này, bên phủ chức tạo Giang Nam kia, cộng thêm những người khác sẽ liên lụy vào, có thể chém mấy trăm, thậm chí là hơn một ngàn cái đầu người."

Cao Vương Tôn thở dài: "Lúc trước không nên..."

Ông ta còn chưa nói xong đã bị Lý Hồng Khuê cắt ngang: "Bây giờ nói những chuyện này còn có ích gì? Hàng năm mỗi người chúng ta lấy đi ít nhất ba vạn lượng bạc, dựa theo luật lệ của Đại Ninh, tham ô trăm lượng đã có thể chém đầu... Hôm qua chúng ta đã nói không thể bán mạng cho các lão nữa rồi, nhưng chúng ta cũng không có một biện pháp ổn thỏa để phủi sạch chuyện này."

"Ta hỏi ngài một chuyện."

Cao Vương Tôn nhìn vào mắt Lý Hồng Khuê, nghiêm túc hỏi: "Trong hai năm qua số bạc mà mỗi năm các lão lấy đi từ huyện Trường Đồ chúng ta có ít nhất bảy mươi vạn lượng, rốt cuộc là lấy nhiều bạc như vậy để làm gì?"

"Ta làm sao biết được!"

Lý Hồng Khuê trừng mắt nhìn Cao Vương Tôn một cái: "Ngươi nghĩ là các lão làm gì cũng sẽ nói cho ta biết?"

Cao Vương Tôn ồ một tiếng: "Ngài không biết... Không biết cũng còn may."

Lý Hồng Khuê hỏi: "Ngươi có ý gì?"

Cao Vương Tôn lắc đầu: "Không biết tốt hơn là biết, nếu biết thì có thể còn sợ hơn hiện tại nữa."

Lý Hồng Khuê nghi hoặc nhìn Cao Vương Tôn: "Có phải ngươi biết chuyện gì không?"

Cao Vương Tôn lắc đầu: "Ngài còn không biết, ta có thể biết được gì, đừng quên vẫn là ngài bắc cầu dắt mối cho ta với bên các lão."

Lý Hồng Khuê thở ra một hơi thật dài: "Thật sự không biết các lão muốn làm gì nữa."

Tây Thục đạo, bên ngoài thành Vân Tiêu.

Đạo quán nhỏ vẫn thanh tịnh như vậy, không có khách hành hương, không có du khách. Mộc Chiêu Đồng ngồi ở bên cạnh bàn đá ngẩn người nhìn bàn cờ trên mặt bàn, lão ta đã ngồi yên như vậy gần một canh giờ, trong tay cầm một quân cờ nhưng từ đầu đến cuối cũng không đặt xuống.

Quán chủ của đạo quán nhỏ là Vô Vi đạo nhân bưng một ấm trà mới đặt trên bàn: "Các lão nên hoạt động một chút rồi."

Mộc Chiêu Đồng ừ một tiếng nhưng lại không động, dường như vẫn chưa lấy lại tinh thần. Vô Vi đạo nhân rót một chén trà cho Mộc Chiêu Đồng, sau đó đi đến phía sau Mộc Chiêu Đồng bắt đầu xoa bóp vai và lưng, Mộc Chiêu Đồng thoải mái thở ra một hơi: "Lưng của ta, ngồi lâu là không đứng dậy nổi, ban đêm xoay người cũng khó khăn."

"Các lão mệt mỏi đấy thôi."

Vô Vi đạo nhân hỏi: "Các lão có chuyện gì khó quyết ư?"

"Không có."

Mộc Chiêu Đồng nói: "Việc ta muốn làm đã lên kế hoạch từ cách đây rất lâu, đâu có việc gì khó quyết, chỉ là trong lòng bỗng nhiên có chút không nỡ... Tuy rằng người phải gặp nạn không tính là người Ninh thật sự, nhưng sẽ kéo rất nhiều người Ninh liên lụy vào. Lúc đầu bắt đầu trù tính những việc đó là vẽ ra một cái bánh lớn cho Lý Tiêu Nhiên, đâu ngờ thật sự chỉ làm được như vậy, về sau cái bánh lớn này là vẽ cho thái tử."

Lão ta nhìn về phía xa xa: "Ta dùng một cái hố lớn như vậy để chôn một mình Hàn Hoán Chi xem như cũng là đại tài tiểu dụng, nhưng Hàn Hoán Chi không quan trọng lắm... Quan trọng là cái hố này có thể khiến bệ hạ khó chịu, rất khó chịu."

Tầm mắt của lão ta trở lại trên bàn cờ: "Vẫn chưa có ai có thể thắng bệ hạ, cho dù là nửa ván, hoàng hậu đã thử qua, đã thua, ta muốn thử xem."

Bình Luận (0)
Comment