Mộc Chiêu Đồng nói: "Vẫn chưa có ai có thể thắng bệ hạ, dù chỉ thắng một nửa, hoàng hậu đã thử qua, đã thua, ta muốn thử xem."
Vô Vi đạo nhân trầm mặc, ông ta không thể tiếp được câu này.
"Trên đời này không ai có thể đánh cờ cùng bệ hạ, ta miễn cưỡng làm lớn một lần."
Mộc Chiêu Đồng nhìn bàn cờ kia: "Ngay từ đầu ta đã biết mình không thắng được, bất kể là ai ngồi trên cái ghế rồng đó cũng đều đã chiếm hết tiên cơ, huống chi còn là người như bệ hạ? Đấu với bệ hạ, khó như đấu với trời, ta cố gắng cả đời có lẽ có thể thắng trời một nửa nhưng không thắng được bệ hạ."
Mộc Chiêu Đồng bưng chén trà lên: "Trà mới, lão nhân, chờ trăng sáng."
Trăng sáng rất nhanh đã tới, ngày đêm luân phiên không thể nghịch chuyển.
Dưới ánh trăng lão nhân có vẻ già hơn, dưới ánh mặt trời còn có một chút sức sống, Mộc Chiêu Đồng ngồi dưới ánh trăng giống như một lão quỷ rõ ràng đã chết từ lâu nhưng không chịu rời khỏi nhân gian, không phải lão ta lưu luyến, lão ta không lưu luyến một chút nào cả, chỉ là lão ta còn có chuyện chưa làm xong.
"Bàn cờ của bệ hạ quá lớn, bàn cờ của ta nhỏ, thừa lúc bệ hạ dồn hết tất cả tâm tư lên bàn cờ lớn, ta lén đi một nước cờ lên bàn cờ nhỏ, nước cờ này à... tất cả mọi thứ ta tích góp được suốt hơn bốn mươi năm làm quan trước đó, đều đặt ở trong này, công lực tu hành tích góp trong bốn mươi mấy năm làm quan, đều ở trong nước cờ này."
Vô Vi đạo nhân vẫn không nhịn được mà hỏi một câu: "Nếu các lão đã dứt bỏ nhiều như vậy, tại sao còn muốn làm?"
"Những cái này cũng không phải là dứt bỏ, sau khi con trai ta chết, ta đã không có gì không dứt bỏ được cả."
Mộc Chiêu Đồng mân mê quân cờ: "Trên thế giới này người hiểu ta rõ nhất là bệ hạ, nhưng bệ hạ quá bận rộn, đâu có thời gian, có tâm tư để tập trung đối phó với ta chứ? Ta thì khác, trên thế giới này người hiểu bệ hạ rõ nhất là ta, nhưng ta lại có thể toàn tâm toàn ý đặt hết tất cả vào bệ hạ... Đạo nhân à, ngươi biết hắn sợ nhất là gì không?"
"Ta không bước chân ra khỏi nhà, không biết chuyện thiên hạ, tất nhiên lại càng không biết chuyện quân vương."
"Bệ hạ sợ nhất là trở thành tội nhân của Đại Ninh."
Mộc Chiêu Đồng nói: "Bệ hạ muốn làm cho Đại Ninh trăm năm an ổn, muôn đời thái bình, chuyện bệ hạ muốn là khi hắn tại vị sẽ giải quyết xong mối phiền phức lớn Hắc Vũ này, thuận tiện cũng diệt những tiểu quốc có tai hoạ ngầm ở chung quanh. Bệ hạ không sợ gánh tiếng xấu là khát máu hiếu chiến, chỉ cần đánh thắng thì tiếng xấu có tính là gì? Trăm năm sau người ta sẽ còn nói hắn là thiên niên nhất đế, nhưng hắn không thể thua."
"Lúc ta rời thành Trường An đã nói, tuy rằng ta hận bệ hạ nhưng ta không thể phá hủy Đại Ninh, nhưng mà nếu muốn khiến cho bệ hạ buồn thì chỉ 2 – 3 đứa con trai của chết thôi vẫn chưa đủ, phải khiến cho bệ hạ cảm thấy hắn là tội nhân của Đại Ninh, đó mới là đòn đả kích lớn nhất đối với bệ hạ, đó mới là một đao tàn nhẫn nhất cắm vào ngực bệ hạ, cho nên ta suy tính rất nhiều, chỉ có thể đi nước cờ này ở Bình Việt đạo, vừa làm cho người Ninh chết ít, cũng làm cho bệ hạ chết tâm."
Mộc Chiêu Đồng ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng: "Ngươi biết tại sao thi nhân luôn dùng trăng để gửi gắm tâm tư không? Trong rất nhiều bài thơ đều từng dùng đến, bất kể là tâm tư đối với người thân hay là tâm tư đối với tình nhân, đều thích nói đôi câu như thế nào, như thế nào với trăng."
Vô Vi đạo nhân lắc đầu: "Ta cũng không có nhiều cảm xúc như vậy, cho nên không hiểu."
"Chắc hẳn là hiểu, rất đơn giản."
Mộc Chiêu Đồng cười cười: "Bởi vì mặt trời chói mắt, ánh trăng không chói mắt, nhìn vào mặt trời chỉ có thể chảy nước mắt, ai có thể ngâm thơ chứ?"
Vô Vi đạo nhân thầm nghĩ đây lại là cái gì với cái gì nữa? Nói về bệ hạ một hồi sao lại đến mặt trời và ánh trăng rồi? Ông ta nghĩ đại khái là một lão nhân như Mộc Chiêu Đồng, thường thường suy nghĩ sẽ xoay chuyển rất nhanh. Ngươi nhìn thấy một lão nhân giống như đang trầm tư, có lẽ lão ta chỉ đang ngẩn người, ngươi nhìn thấy lão ta đang ngẩn người, có thể lão ta đã nhớ lại cuộc đời mấy chục năm của mình một lượt rồi.
"Ta quá chói mắt." Mộc Chiêu Đồng nói: "Cho nên nếu ta không còn nữa, cũng không có mấy người sẽ nhớ đến ta, nhưng sẽ có rất nhiều người chảy nước mắt vì ta."
Vô Vi đạo nhân thở dài.
Mộc Chiêu Đồng đặt quân cờ xuống: "Già rồi, không thức khuya được, ta đi ngủ đây."
Vô Vi đạo nhân đỡ Mộc Chiêu Đồng đứng dậy: "Các lão muốn khiến cho bệ hạ khó chịu, lại không muốn tổn hại đến Đại Ninh, vừa rồi ta nghĩ nếu đổi lại là ta nhận lấy nỗi buồn này, sợ là đã suy sụp rồi."
"Ta đã suy sụp lâu rồi." Mộc Chiêu Đồng cười cười: "Ngươi không hiểu."
Bình Việt đạo.
Diệp Khai Thái nhìn 6 – 7 cái rương trên sàn nhà trước mặt: "Đây là tất cả sổ sách của huyện Trường Đồ trong mấy năm nay, chỗ ta đều có lập hồ sơ, xem ra tối hôm nay không ngủ được rồi."
Hàn Hoán Chi nói: "Hương, trà, điểm tâm, huynh không chịu được thì đi ngủ."
Diệp Khai Thái trợn mắt lườm ông ta: "Khinh thường ai?"
Hàn Hoán Chi: "Huynh lớn tuổi rồi."
Diệp Khai Thái: "Không lớn hơn ngươi mấy tuổi!"
Hàn Hoán Chi: "Vậy cũng là lớn."
Diệp Khai Thái mặc kệ ông ta, khoanh chân ngồi xuống, lôi mấy quyển sổ sách trong rương ra mở ra xem, Hàn Hoán Chi cũng không nói nữa, trong thư phòng chỉ còn lại âm thanh lật trang sách. Khoảng gần hai canh giờ trôi qua hai người cũng không nói một câu, cho đến khi đã quá nửa đêm, Diệp Khai Thái duỗi hai cánh tay: "Ta xem đến chỗ có ích rồi."
Ông ta đưa quyển sổ cho Hàn Hoán Chi: "Nhiều hiện ngân như vậy, bọn họ phải nghĩ cách đưa ra ngoài, đội ngũ quy mô nhỏ thì chắc chắn không được. Ta đã xem hồ sơ buôn bán dâu tằm của huyện Trường Đồ trong hai năm qua, phát hiện thấy từ bắt đầu năm kia huyện Trường Đồ có thêm một thương hành Đồ Việt, một thương hành ở huyện Trường Đồ nhưng chưa bao giờ thu mua dâu tằm ở tại huyện Trường Đồ, mà luôn buôn bán ở bên ngoài huyện Trường Đồ."
Hàn Hoán Chi nhìn nhìn: "Thương hành Đồ Việt? Năm kia mới xuất hiện trên hồ sơ, quả thật hơi trùng khớp với thời gian Lý Hồng Khuê đến huyện Trường Đồ nhậm chức."
Ông ta ngẩng đầu liếc mắt nhìn Diệp Khai Thái một cái: "Đúng rồi, Diệp Cảnh Thiên đâu? Lần này ta đến sao cũng không nghe huynh nhắc tới hắn?"
"Dẫn Lang Viên xuống phía nam rồi."
Diệp Khai Thái nói: "Bên Điệu quốc có chiến sự, một quốc gia tên là Nhật Lang mà trước giờ đều không nghe nói đến đột nhiên mang hai mươi vạn binh đột kích, tháng trước vừa mới nhận được quân báo, không kịp xin chỉ thị bệ hạ. Diệp Cảnh Thiên dẫn Lang Viên xuống phía nam, hiện giờ chắc là đã đến bờ biển nam cương, nếu tốc độ nhanh thì không chừng đã đến Điệu quốc... Có những lúc chiến tranh đến rất bất ngờ."
Hàn Hoán Chi ừm một tiếng: "Ta đã nói mà, hắn cũng không dám trốn ta... Thẩm Lãnh và Hải Sa đều ở bên đó, cho dù Trang Ung không đích thân đi, Thẩm Lãnh và Hải Sa cũng nhất định không đến mức không đánh thắng, chẳng qua binh lực ở hai nơi đó quả thật là trứng chọi đá, đại quân hai mươi vạn binh đột kích, không thể xem thường được, Lang Viên qua đó cũng tốt."
Ông ta tiếp tục xem sổ sách: "Nhưng mức thuế thương hành Đồ Việt này báo lên cũng không quá cao, nói cách khác thì là không có buôn bán lớn."
Diệp Khai Thái: "Lỡ như chỉ là chuyển bạc ra ngoài thì sao?"
Hàn Hoán Chi gật đầu: "Nếu chỉ là vận chuyển bạc ra ngoài, tất cả những nơi xe ngựa của thương hành Đồ Việt đi qua đều sẽ có ghi chép chứng nhận thông quan, cũng không khó điều tra. Người của ta đã đi huyện Trường Đồ, ta dặn bọn họ tạm thời đừng hành động thiếu suy nghĩ, hiện tại xem ra có thể điều tra về thương hành Đồ Việt này trước. Sau khi trời sáng ta sẽ sắp xếp người đi huyện Trường Đồ thông báo cho bọn họ."
Diệp Khai Thái nói: "Vấn đề hiện tại là chúng ta căn bản không nghĩ được số bạc lớn như vậy đã đi về đâu. Ta ở bên Bình Việt đạo này đã sắp mười năm rồi, có thể còn lâu hơn, ta không nhớ rõ lắm. Sau khi Đại Ninh diệt Lâm Việt là ta đã tới rồi, nhậm chức đạo phủ cũng đã mấy năm, ta còn tự tin là hiểu rất rõ về bên này chứ. Tính ra thì hiện giờ phản quân Lâm Việt còn chiếm cứ ở trong rừng sâu núi thẳm cộng lại cũng không đến một vạn người, còn phân tán ở 7 – 8 nơi, truy kích tiêu diệt hơi khó khăn, bọn họ lại không dám ra ngoài, cho nên quả quyết là bạc của Mộc Chiêu Đồng sẽ không đưa cho bọn họ, cũng không đưa qua được."
Ông ta liếc mắt nhìn Hàn Hoán Chi một cái: "Thạch Nguyên Hùng bị bệ hạ điều về Trường An, Thạch Phá Đang đã điều nhiệm tướng quân chiến binh Tây Thục đạo, Lang Viên ở trong tay Diệp Cảnh Thiên, cho nên Lang Viên cũng không thể có vấn đề."
Hàn Hoán Chi trầm mặc một lúc, ngẩng đầu hỏi: "Người Lâm Việt thì sao?"
"Hàng binh Lâm Việt sớm đã phân tán rồi, một phần nhỏ trở thành sương binh."
Hàn Hoán Chi nói: "Vậy thì cũng không đáng lo lắng."
Hai người liếc nhìn nhau một cái, vẫn không có chút manh mối nào cả.
"Nghỉ một lát."
Diệp Khai Thái đứng dậy, rót một chén trà bưng đi đến cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Lúc này sắc trời cũng đã hơi tảng sáng, hai người đối chiếu sổ sách suốt cả đêm mà chỉ nhìn ra được một thương hành Đồ Việt có chút bất thường, nếu như từ sổ sách có thể lấy ra chứng cớ chứng minh vụ án lớn kinh thiên như thế này thì có thể chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ người của Mộc Chiêu Đồng bất tài, cũng có thể chứng tỏ Diệp Khai Thái bất tài, bị một đám người bất tài như vậy lừa gạt thì tất nhiên là bất tài.
"Nếu như Mộc Chiêu Đồng muốn làm ra vài chuyện lớn, chỉ dựa vào mấy môn sinh đó của lão ta có được không?"
Diệp Khai Thái quay đầu lại liếc nhìn Hàn Hoán Chi.
Hàn Hoán Chi đột nhiên sực hiểu ra điều gì đó: "Vẫn là người Lâm Việt."
"Năm đó hoàng đế Lâm Việt Dương Ngọc bởi vì không phục, muốn tạo ra một liên minh đối kháng với Đại Ninh. Khi đó lấy cớ sơn dương vượt biên giới ăn cải thảo của dân chúng ta để xuất binh, nhưng thật ra là cho những tiểu quốc khác chút thể diện, khiến bọn họ sợ là đủ rồi, chuyện liên minh một khi nói rõ ra, Đại Ninh chỉ phạt Lâm Việt mà không phạt các tiểu quốc khác, các bách tính sẽ nói lung tung, nhưng đánh những tiểu quốc kia lại không có lời lãi gì."
Diệp Khai Thái nói: "Chính bởi vì như thế mà người Lâm Việt vẫn luôn không phục. Ngoại trừ Dương Ngọc ra thì không có nhiều người biết chuyện liên minh, cả triều văn võ trong triều đình Lâm Việt cộng lại cũng không quá hai mươi người biết chuyện, cho nên sau khi Lâm Việt diệt quốc, những tướng quân lãnh binh kia cực kỳ thù hằn Đại Ninh, bọn họ thật sự tưởng vì mấy cây cải thảo mà bị diệt quốc, đối với quân nhân mà nói đó là nỗi nhục không gột rửa được."
Hàn Hoán Chi nói: "Cho nên Mộc Chiêu Đồng biết có thể lợi dụng được người Lâm Việt, cũng có thể lợi dụng Dương Ngọc và kia hai lão thần bị nhốt trong ngõ Bát Bộ ở thành Trường An, mà khi đó ai sẽ nghi ngờ Mộc Chiêu Đồng lại cấu kết với hai thần tử mất nước?"
"Mấu chốt là người Lâm Việt có thể làm gì?"
Diệp Khai Thái vẫn nghĩ mãi mà không hiểu: "Nếu là trước đây vài năm khi phản kháng đang mạnh mẽ, có Mộc Chiêu Đồng gây sóng gió, bọn họ có thể còn làm được việc, hiện tại Bình Việt đạo đã yên ổn vững chắc, bọn họ còn có thể làm gì?"
Hàn Hoán Chi nói: "Dù sao ở đây nhìn sổ sách cũng đã không nhìn ra gì rồi, sau khi trời sáng ta vẫn phải đích thân đi huyện Trường Đồ. Đói rồi, huynh dặn người đi làm một ít thức ăn, ta ăn no rồi đi."
Diệp Khai Thái nói: "Không ngủ một lát rồi đi?"
"Ngủ trên xe." Hàn Hoán Chi nhìn nhìn đống sổ sách kia: "Ta phải mang đi hết."
"Được." Diệp Khai Thái hỏi: "Còn gì nữa?"
"Người." Hàn Hoán Chi nói: "Nhân thủ của ta thiếu hụt trầm trọng, từ thành Trường An đi chỉ đem theo một thiên bạn Nhiếp Dã, hai trăm hắc kỵ. Vốn định đến thành Tử Ngự này gặp huynh, cũng gặp Diệp Cảnh Thiên thì thuận tiện mượn người của hắn, nhưng Lang Viên đã xuôi nam rồi, ta chỉ có thể thò tay ra với huynh."
Diệp Khai Thái nói: "Cho ngươi hết thân binh doanh của ta."
Hàn Hoán Chi cười nói: "Vậy chẳng phải là huynh thành người cô đơn rồi."
Diệp Khai Thái nói: "Ta ở trong nha phủ thì còn có ai có thể làm gì ta? Ta lại điều thêm một ít trong đội quân bảo vệ thành cho ngươi."
"Không cần nhiều như vậy, cho ta một nửa thân binh doanh của huynh, điều năm trăm người trong đội quân bảo vệ thành là được."
Hàn Hoán Chi nói: "Chắc huynh biết rõ, nếu bọn họ muốn gây sự ở Bình Việt đạo, chuyện lón đến mấy không bằng huynh, cho nên người bọn họ muốn giải quyết nhất chắc hẳn là huynh."
Khóe miệng Diệp Khai Thái hơi nhếch lên: "Vậy thì cứ đến giải quyết là được."
Hàn Hoán Chi cười cười: "Lớn tuổi rồi bớt khoác lác đi."
Ông ta vừa muốn nói đầu óc của huynh không bằng ta, thể lực cũng không bằng ta, đột nhiên lại nghĩ tới một chuyện khác: "Có phải là quá thuận lợi rồi không?"
Diệp Khai Thái hỏi: "Cái gì quá thuận lợi?"
Hàn Hoán Chi nhìn về phía Diệp Khai Thái: "Ta vừa đến đây đã phát hiện thê tử của Chân Hiên Viên ở huyện Trường Đồ, sau đó thuận lý thành chương phát hiện Lý Hồng Khuê là môn sinh của Mộc Chiêu Đồng, rồi sau đó lại thuận lý thành chương phỏng đoán được chuyện của phủ chức tạo Giang Nam, hiện tại lại tra ra được thương hành Đồ Việt."
Diệp Khai Thái thay đổi sắc mặt: "Ngươi là nói... Mộc Chiêu Đồng đang dắt ngươi đi?"
Hàn Hoán Chi chau mày: "Lão ta muốn dắt ta đi đến chỗ nào?"