Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 756 - Chương 756: Kéo Một Lưới

Chương 756: Kéo một lưới Chương 756: Kéo một lưới

Gió sớm từ ngoài cửa sổ thổi vào mang đi một chút mệt mỏi, Hàn Hoán Chi vỗ vỗ mặt cho mình tỉnh táo một chút, ông ta nhìn về phía Diệp Khai Thái: "Nếu những gì chúng ta tra được hiện giờ đều là Mộc Chiêu Đồng muốn để cho chúng ta tra được thì chứng tỏ thật ra lão ta cũng không cũng để ý đến vụ án mà chúng ta nghĩ là lớn."

Diệp Khai Thái: "Lão ta hy vọng chúng ta tra được phủ chức tạo Giang Nam, nghĩ mà xem, nếu vụ án này không thể xử lý trong phạm vi nhỏ thì sẽ là vụ án lớn nhất từ khi Đại Ninh lập quốc tới nay, cả phủ chức tạo Giang Nam từ trên xuống dưới tất cả khoảng ngàn quan viên đều mục nát rồi. Lão ta còn hy vọng chúng ta moi hết tham quan ở cả Bình Việt đạo ra, cứ như vậy thì số quan viên bị liên lụy sẽ có mấy ngàn người, hậu thế nhắc đến vụ án này, trước tiên sẽ nhắc đến mấy chữ như thế này... Đại Ninh trong những năm Thiên Thành."

Ông ta thở ra một hơi thật dài: "Sau đó sẽ nhắc đến bệ hạ."

Khát máu hiếu chiến dẫn đến tham quan ô lại lan tràn, cả phủ chức tạo Giang Nam, thậm chí cả một sản nghiệp đều lọt vào bóng tối, tất cả những chuyện này đều sẽ gắn thêm tên của bệ hạ.

"Nhưng đây nhất định không phải mục đích cuối cùng nhất của Mộc Chiêu Đồng."

Hàn Hoán Chi xoa đầu lông mày: "Lão ta hy vọng chúng ta tra được những chuyện này, vụ án này lớn đến mức chúng ta không thể nào làm đến mức độ có mắt không tròng, một khi điều tra thì chúng ta sẽ không thể không tiếp tục điều tra, không thể không tiếp tục moi móc thêm. Mà đây chính là biện pháp tốt nhất Mộc Chiêu Đồng dùng để di chuyển tầm nhìn của chúng ta."

Diệp Khai Thái nói: "Trước mắt việc quan trọng nhất là truy tra hướng đi của số bạc lớn đó, tra được cái này mới có thể tra được mục đích thật sự của Mộc Chiêu Đồng."

Hàn Hoán Chi ừm một tiếng: "Bảo người lấy chút nước đến, ta rửa mặt."

Diệp Khai Thái căn dặn một tiếng, thân binh ở bên ngoài lập tức lấy nước tới. Hàn Hoán Chi cố ý dặn lấy nước lạnh, sau khi rửa mặt, sửa sang lại y phục trên người một chút: "Ta ta sẽ đến huyện Trường Đồ ngay bây giờ. Đại ca... Mặc kệ xảy ra chuyện gì, huynh cũng đừng rời khỏi thành Tử Ngự. Mộc Chiêu Đồng khiến cho bệ hạ không thoải mái trong lòng, muốn khiến cho Đại Ninh rơi vào nội loạn, Bình Việt đạo là nơi thích hợp nhất, mà huynh là mục tiêu chủ yếu của lão ta."

Diệp Khai Thái gật đầu: "Không cần lo lắng cho ta, ngược lại là ngươi càng phải cẩn thận hơn. Giờ ngươi tra được chuyện Mộc Chiêu Đồng muốn ngươi tra được rồi, nếu ngươi tra được chuyện mà lão ta không hy vọng ngươi tra được, có thể lão ta sẽ trực tiếp xuống tay với ngươi."

"Biết rồi."

Hàn Hoán Chi cất bước đi ra ngoài, đi vài bước lại quay đầu lại nhìn về phía Diệp Khai Thái: "Khi nào huynh đệ chúng ta có thể hội tụ đầy đủ một lần thì thật tốt."

"Đợi chúng ta già đi, già đến mức không thể làm việc cho bệ hạ nữa."

Diệp Khai Thái cười cười: "Đến lúc đó hẹn nhau về thăm thành Vân Tiêu."

Hàn Hoán Chi ừm một tiếng: "Đi đây."

Diệp Khai Thái phất tay: "Phải bình an."

Hàn Hoán Chi đi lên xe ngựa của ông ta. Thật ra chiếc xe ngựa khiến mọi người ở trong thành Trường An nhìn thấy đều sẽ không tự chủ được mà thấy căng thẳng một chút này cũng không phải đại biểu bản thân Hàn Hoán Chi, mà là phủ Đình Úy, mà là quốc pháp của Đại Ninh.

Ngồi trong xe ngựa, Hàn Hoán Chi nhắm mắt lại nghỉ ngơi, nhưng căn bản là không ngủ được, tất cả mọi suy nghĩ đều xoắn xuýt với nhau, đủ loại tin tức luẩn quẩn trong đầu ông ta. Ông ta nhất định phải mau chóng sắp xếp hết tất cả những manh mối và suy nghĩ này, chỉ có bình tĩnh hơn nữa mới có thể tìm được đầu của sợi dây kia nhanh hơn.

Huyện Trường Đồ, thê tử của Chân Hiên Viên, Lý Hồng Khuê, Cao Vương Tôn, những người này đều là nhân vật nhỏ, những nhân vật nhỏ này dẫn đến vụ án lớn, vụ án lớn chỉ về phía phủ chức tạo Giang Nam, đô sự Lý Khiêm của phủ chức tạo Giang Nam là quan to cùng cấp với thượng thư lục bộ, một khi động đến nhân vật lớn như vậy thì nền kinh tế của cả Đại Ninh cũng sẽ bị đả kích. Phủ chức tạo Giang Nam mà lay động, người bị ảnh hưởng trực tiếp nhất chính là Hộ bộ và Lại bộ, rồi sẽ có bao nhiêu người rơi vào chuyện này?

Nhưng những chuyện đó dù khó giải quyết hơn nữa thì cũng là chuyện sau này, chuyện trước mắt là chuyện của Bình Việt đạo, người trước mắt là người của Bình Việt đạo.

Hàn Hoán Chi mở mắt ra, dường như lờ mờ nghĩ tới điều gì đó nhưng chỉ chợt lóe lên, trong đầu lại rơi vào một khoảng hỗn loạn.

Cùng lúc đó, nam cương Bình Việt đạo.

Thuyền của Hồng Thập Nhất Nương dừng lại ở chỗ cách bờ hơn mười trượng, nàng ta giơ thiên lý nhãn lên nhìn, cách đây khoảng hơn một dặm, chiếc thuyền hải tặc bị nàng ta đâm vỡ kia đang thả neo đậu ở đó, không nhìn thấy người trên thuyền, hẳn là đã đổi sang thuyền nhỏ lên bờ.

Nàng ta quay đầu lại nhìn về phía Thẩm tiên sinh: "Nếu tiên sinh vội về Trường An, sau khi lên bờ có thể tìm đường lớn đi hướng bắc."

Thẩm tiên sinh liếc nhìn Thương Cửu Tuế, Thương Cửu Tuế thở dài: "Ngươi không thể đánh được nên nhìn ta?"

Thẩm tiên sinh nói: "Ngươi cũng không thể để cho một nữ hài tử mạo hiểm đuổi theo được."

Hồng Thập Nhất Nương hơi đỏ mặt lên: "Ta thì tính là nữ hài tử gì."

Thương Cửu Tuế thở dài: "Thôi vậy, thôi vậy, ta và các ngươi cùng đi xem thử."

Hồng Thập Nhất Nương không biết Thương Cửu Tuế. Nàng ta thường xuyên ở nam cương nên đâu biết hai mươi năm trước cái tên Thương Cửu Tuế này tượng trưng cho điều gì, chỉ là nàng ta rất tin tưởng Thẩm tiên sinh, nàng ta xác định Thẩm tiên sinh bảo Thương Cửu Tuế đi theo thì nhất định là có đạo lý.

Thuyền lớn thả thuyền nhỏ ở hai bên xuống, Hồng Thập Nhất Nương để lại mười mấy người trông coi thuyền lớn, mang theo mấy chục thủ hạ ngồi thuyền nhỏ đi tới chỗ chiếc thuyền hải tặc vỡ nát kia. Không bao lâu đã đến bên cạnh chiếc thuyền đó, Hồng Thập Nhất Nương chỉ lên trên, hai gã thủ hạ quăng phi trảo lên, phi trảo bám vào mép thuyền, hai hán tử tay chân lanh lẹ leo lên, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta líu lưỡi.

Một lát sau, một hán tử ở bên trên ló đầu ra: "Thuyền trống không."

Hai người thuận theo dây thừng trượt xuống, trở lại thuyền nhỏ, một trong hai người nói: "Phát hiện có mấy cỗ thi thể ở trên thuyền, lúc bọn họ bỏ chạy rất gấp, ngay cả thi thể của đồng bọn cũng chẳng màng mang đi. Chúng ta chú ý thấy một bên sàn thuyền có vết máu, vết máu chưa khô, chắc là có người bị thương để lại."

Hồng Thập Nhất Nương nhìn về phía bờ: "Đi lên xem thử."

Nàng ta nhìn về phía Thẩm tiên sinh: "Ta phán đoán đại khái đây hẳn là khu vực huyện Tô Sơn của Bình Việt đạo, thời kì Lâm Việt, đây cũng là huyện rối loạn nhất. Người ở đây gieo trồng lượng hoa quỷ ẩn lớn, triều đình Lâm Việt từng phái người đốt hai lần nhưng hiệu quả cực kỳ nhỏ, người của quan phủ vừa đi là bách tính địa phương lại tiếp tục trồng. Người ở nơi này qua lại với thương nhân buôn bán cao quỷ ẩn bên Cầu Lập rất mật thiết, bọn họ chạy tới đây tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên."

Thẩm tiên sinh gật đầu: "Tất cả mọi người cẩn thận một chút, phái người đến quan phủ địa phương."

Hồng Thập Nhất Nương nói: "Ở huyện nhỏ hẻo lánh kiểu này, trong quan phủ cũng không có mấy người Ninh, có thể một người cũng không có, đại bộ phận vẫn đều là người Lâm Việt đang làm việc. Ta sợ là cho dù phái người qua đó cũng chưa chắc có thể tìm được sự giúp đỡ."

Nàng ta giới thiệu: "Từ bờ biển bên này nhìn về phía đất liền thì không nhìn ra được gì, cảm thấy đất bằng phẳng nhưng trên thực tế sở dĩ được gọi là huyện Tô Sơn là vì Tô Sơn. Tô Sơn ngăn cách huyện nhỏ này với các nơi khác ở phía bắc, muốn từ huyện Tô Sơn qua bên kia chỉ có ba con đường có thể đi, trong đó hai đường là đường núi gập ghềnh khó đi, một đường là quan đạo, đi Tô Sơn Hạp, cũng là dễ thủ khó công. Quan viên được Đại Ninh chọn phái tới có hạn, nơi như huyện Tô Sơn lại nguy hiểm, cho nên..."

Thẩm tiên sinh nói: "Vậy ngươi biết binh doanh gần đây nhất ở đâu không?"

"Huyện Tô Sơn có sương binh, nhưng cũng đều là người Lâm Việt."

Hồng Thập Nhất Nương nói: "Bình Việt đạo quá đặc biệt, đội ngũ chiến binh hiện giờ vẫn ở bên Cầu Lập, nam cương Lang Viên cũng không thể chạy khắp nơi, người duy trì trật tự địa phương vẫn là sương binh. Sương binh lại phần nhiều là người Lâm Việt, đối với chuyện của địa phương hơn phân nửa là mắt nhắm mắt mở. Nếu người chạy trốn tới đây có liên quan với người buôn bán cao quỷ ẩn ở bên Cầu Lập, bách tính ở đây sẽ không hoan nghênh chúng ta đâu."

"Lên trước đã rồi nói."

Thương Cửu Tuế đâu để ý nhiều như vậy, chờ sau khi thuyền nhỏ cập bờ liền nhảy lên bờ đầu tiên, giơ tay lên che ánh nắng mặt trời, có thể lờ mờ nhìn thấy khói bếp bốc lên phía xa xa, phía sau rừng cây hẳn là có một cái thôn.

"Chia làm hai đội."

Hồng Thập Nhất Nương vẫy tay gọi mọi người đều qua đây: "Thẩm tiên sinh các ngươi ở đây chờ ta, ta dẫn mấy người tới bên ngoài thôn xem thử tình hình trước."

Thương Cửu Tuế khoát tay: "Các ngươi chờ ở đây, ta đi."

Hồng Thập Nhất Nương còn muốn nói gì đó nhưng lại bị Thẩm tiên sinh cản lại: "Để hắn đi đi, không ai thích hợp hơn hắn."

Thương Cửu Tuế cười cười, đi nhanh về phía trước.

Từ bờ biển đi về hướng bắc có một rừng cây, cây ở bên nam cương này hoàn toàn khác với cây ở phương bắc, Thương Cửu Tuế cảm thấy thân cây giống như cái gậy, lên bên trên lại mọc ra một ít cành lá, nhìn giống một cái dương vật hướng xuống vậy, đi một lúc bỗng dưng bật cười cười, càng nhìn càng giống.

Xuyên qua cánh rừng, ôg ta ẩn thân ở chỗ bìa rừng nhìn sang thôn, có thể nhìn thấy ngư dân đi lại, nhìn như vậy cũng không nhìn ra chỗ nào không ổn. Trước đó ở trên bờ cát đã không tìm thấy dấu chân, hiển nhiên lúc những người đó bỏ chạy vẫn không quên vừa đi vừa dùng thứ gì đó giống như cái chổi quét dấu chân đi, nhưng nếu như có người bị thương thì tìm xem trong thôn có lang trung hay không sẽ biết, ở cửa nhà lang trung thường thường đều treo dược kỳ.

Thương Cửu Tuế lặng lẽ tới gần thôn, đúng là giờ cơm trưa nên không có nhiều người đi lại lắm, ông ta muốn tránh người cũng không khó. Ở trong thôn đi qua mấy con đường nhỏ, ở một chỗ đầu đường vừa mới rẽ hướng thì lập tức lui về, ông ta liếc mắt liền thấy vài người đứng ở cửa một tiểu viện cách đó không xa, trên người có mang binh khí.

Thương Cửu Tuế đi vòng ra phía sau nhà, lặng lẽ lên nóc nhà, nằm sấp ở đó nhìn vào trong viện, trong viện cũng có 6 – 7 người, chắc hẳn là chính là đám hải tặc đó.

"Hắn đi cũng không vướng bận một chút nào."

Trong viện, một người có dáng vẻ như là đầu mục hải tặc nói với giọng điệu bất mãn: "Bảo chúng ta ở lại đây chờ tin tức, có thể đợi được tin tức gì?"

Một hải tặc ở bên cạnh nói: "Đoàn suất, thật ra là Tống tiên sinh đã sợ rồi, hắn sợ kẻ tên là Thương Cửu Tuế kia cho nên mới chạy trước, nói cái gì mà chờ tin tức... Cũng may người trong thôn này đều là tai mắt của chúng ta, có chuyện gì thì cũng không đến mức không phản ứng kịp."

Người được gọi là đoàn suất kia hiển nhiên không phải người Ninh, từ xa có thể không dễ phân biệt nhưng nhìn cẩn thận thì có thể phân biệt được, dáng người khá thấp, làn da ngăm đen, rất cường tráng, xương gò má hơi cao, không phải người Lâm Việt thì là người Cầu Lập.

Được gọi là đoàn suất, cho nên hoặc là tàn binh ở bên Cầu Lập hoặc là quân nhân của Lâm Việt quốc trước đây.

"Nếu không thì..."

Một tên hải tặc khác sáp lại phía trước, nhỏ giọng nói: "Cứ chờ như vậy cũng không phải là cách, Hồng Thập Nhất Nương kia không dễ chọc vào, nếu không thì để các huynh đệ bị thương ở lại đây, chúng ta đi trước, qua một thời gian nữa tới đón bọn họ. Thôn dân đang trông cậy vào chúng ta, bọn họ không có khả năng không chăm sóc tốt."

Gã đoàn suất kia trầm mặc một lúc rồi gật đầu: "Cũng được, vậy thì để các huynh đệ ở lại đây."

Bên ngoài cánh rừng, Hồng Thập Nhất Nương liếc nhìn sang Thẩm tiên sinh: "Tiên sinh không sao chứ?"

Thẩm tiên sinh lắc đầu: "Không sao, tuy rằng cánh tay với chân già yếu rồi, nhưng cũng không đến mức tình huống gì cũng không ứng phó được."

Hồng Thập Nhất Nương ừm một tiếng: "Nếu bên này không có phát hiện gì, tiên sinh vẫn nên mau chóng về Trường An đi, chuyện bên này giao cho ta là được."

Thẩm tiên sinh nói: "Xem tình hình trước đã rồi nói."

Đang nói thì nhìn thấy Thương Cửu Tuế từ trong rừng đi ra, nhìn có vẻ bước đi hơi khó nhọc, chờ ông ta đi ra ngoài mọi người mới nhìn rõ ràng. Trong tay Thương Cửu Tuế đang kéo một tấm lưới đánh cá rất lớn, trong lưới đánh cá có ít nhất mười mấy hai mươi người, cứ bị ông ta kéo một lưới trở lại như vậy.

Hồng Thập Nhất Nương không khỏi há hốc miệng: "Chuyện này..."

Thẩm tiên sinh cười nói: "Đây không là gì cả, ngươi chưa thấy hai mươi năm trước hắn ra tay như thế nào đâu."

Bình Luận (0)
Comment