Thương Cửu Tuế kéo một lưới người trở lại, người trong lưới đánh cá không giãy giụa là vì có người đã chết, có người hôn mê, có người bị đánh gãy tay gãy chân. Sau khi đi tới nơi ông ta mở lưới đánh cá rồi xách người ra ngoài, xách một người ra lại xem thử, người chết thì ném qua một bên, lại xách một người khác, người sống thì ném sang một bên khác.
Hồng Thập Nhất Nương thoáng có cảm giác đó là một người đánh cá sáng sớm ra biển đánh cá trở về, mang về một cái sọt cá, sau khi cập bờ liền cầm lên một con cua trong giỏ cá lên nhìn, con cua chết, ném đi, lấy thêm một con khác xem thử, con cua sống thì để lại.
"Ra tay nặng nhẹ không khác nhau nhiều lắm, sức chịu đựng của cá nhân bọn chúng khác nhau."
Thương Cửu Tuế lại còn giải thích một câu.
"Ngoài ra, những người này đều là người Lâm Việt."
Thẩm tiên sinh nghe được câu này liền ngây người ra: "Đều là người Lâm Việt? Quân nhân của Lâm Việt trước đây?"
"Đúng vậy."
Thương Cửu Tuế tìm một chỗ ngồi xuống: "Ta đã nghe bọn chúng nói chuyện với nhau, người tên là Tống Mưu Viễn kia đã đi rồi, nhưng chắc là không đi xa được bao nhiêu, thời gian rời đi còn chưa đến nửa ngày, trừ phi có người tiếp ứng, nếu không thì không đi xa được. Nhưng ta nghe không hiểu tiếng của người Lâm Việt lắm, cho nên cũng hỏi không được quá nhiều."
Hồng Thập Nhất Nương tiến lên: "Để ta."
Nàng ta ngồi xổm xuống trước mặt một người Lâm Việt bị đánh bị thương: "Ngươi biết ta là ai không?"
Đương nhiên người đó biết, nữ nhân trước mặt này mặc bộ váy đỏ đặc trưng, còn có bộ dạng hung hãn lúc chỉ huy thủ hạ tác chiến, cho dù là người chưa từng gặp Hồng Thập Nhất Nương thì cũng có thể đoán được nàng ta là ai, nhưng người Lâm Việt này lại lắc đầu theo bản năng: "Không... Không biết."
Thương Cửu Tuế liền nổi giận, đi qua giơ tay túm lấy mắt cá chân của người Lâm Việt kia tùy tay quăng đi, người Lâm Việt kia kêu a một tiếng đã bị ném đi xa ít nhất 3 – 4 trượng ròio rơi xuống biển, đập vào mặt nước bộp một tiếng, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Nhìn ông ta quăng một người đi giống như quăng một con nhái vậy.
Hồng Thập Nhất Nương trợn to mắt nhìn Thương Cửu Tuế, nuốt nước bọt, di chuyển đến trước mặt một người Lâm Việt tiếp theo, đương nhiên người Lâm Việt này biết nên trả lời như thế nào. Trước đó đồng bọn của mình đã thị phạm cho hắn ta, bị quăng đi như vậy cho dù không chết thì cũng ngấp ngoải.
Hồng Thập Nhất Nương hỏi: "Ngươi biết..."
Người Lâm Việt vội vàng gật đầu: "Ta biết..."
Đúng lúc Hồng Thập Nhất Nương giơ tay lên chỉ vào Thương Cửu Tuế: "Ông ta là ai sao?"
Sau khi người Lâm Việt kia nói xong hai từ "ta biết" liền ngây người, nhìn Hồng Thập Nhất Nương rồi lại nhìn sang Thương Cửu Tuế, còn chưa kịp nói ra câu phía sau đã bị Thương Cửu Tuế túm lấy mắt cá chân xách lên rồi lại ném đi, còn bay xa hơn người thứ nhất. Lúc người thứ nhất bay đi đã hét "a", lúc người thứ hai bay đi đã hét "a... a... a..."
Hồng Thập Nhất Nương đành phải di chuyển đến bên cạnh người Lâm Việt thứ ba, người Lâm Việt kia nhìn nàng ta với vẻ mặt hoảng sợ: "Ta biết ngươi là Hồng Thập Nhất Nương, ta biết ông ta là Thương Cửu Tuế."
Thẩm tiên sinh: "Vậy ta là ai?"
Mặt của người Lâm Việt kia đã trắng bệch rồi.
Thương Cửu Tuế trừng mắt nhìn Thẩm tiên sinh một cái: "Ngươi dọa nữa là chết hắn."
Thẩm tiên sinh thở dài: "Có dọa chết hắn thì cũng là ngươi dọa chết, liên quan gì tới ta."
Hồng Thập Nhất Nương hỏi người Lâm Việt kia: "Tống Mưu Viễn đã đi đâu?"
"Ta không biết, ông ta không nói, nhưng nếu muốn rời khỏi huyện Tô Sơn thì cũng chỉ có ba con đường có thể đi, hai đường núi gập ghềnh khó đi, phương hướng ông ta đi là quan đạo, có lẽ là đi Tô Sơn Hạp. Nếu các ngươi có khoái mã thì có lẽ có thể đuổi kịp, nếu ông ta đã vào huyện Tô Bắc thì không dễ nói."
Thẩm tiên sinh đi qua ra hiệu Hồng Thập Nhất Nương rằng ông hỏi để nàng ta phiên dịch. Tuy rằng Thẩm tiên sinh cũng biết nói một ít tiếng của người Lâm Việt, nhưng dù sao cũng không bằng Hồng Thập Nhất Nương.
"Tại sao các ngươi lại cấu kết với Tống Mưu Viễn?"
"Hả?"
Người Lâm Việt kia hiển nhiên là ngây người ra, cũng không phải là hắn ta không muốn trả lời, mà là hắn ta cảm thấy câu hỏi này cũng không có ý nghĩa gì.
"Tướng quân dặn chúng ta đi theo Tống tiên sinh làm việc, chúng ta liền đi theo Tống tiên sinh làm việc, về phần tại sao thì ta cũng không biết, nếu tướng quân đã căn dặn thì chúng ta sẽ đi làm, từ xưa giờ đã là như vậy rồi."
"Tướng quân?"
Thẩm tiên sinh nghe hiểu câu này, nhìn về phía Hồng Thập Nhất Nương: "Hỏi hắn xem là tướng quân nào?"
Người Lâm Việt kia nghe xong câu hỏi của Hồng Thập Nhất Nương rồi trả lời: "Loan Bạch Thạch, tướng quân của chúng ta là Loan Bạch Thạch, ngài ấy không ở huyện Tô Sơn, ngài ấy ở huyện Tô Bắc phía bắc huyện Tô Sơn."
Hồng Thập Nhất Nương nhìn về phía Thẩm tiên sinh: "Ta nhớ ra rồi, huyện Tô Bắc là huyện có địa thế tốt nhất vùng này, lúc trước đã được quy hoạch làm đồn điền, rất nhiều hàng binh người Lâm Việt đều bị đổi thành nông binh, đồn điền huyện Tô Bắc là một vùng khác lớn trong phạm vi ngàn dặm. Loan Bạch Thạch này trước đây là một trong những tướng quân người Lâm Việt đầu tiên đầu hàng Đại Ninh, sau đó còn làm người dẫn đường dẫn dắt quân Ninh công phá quân đội Lâm Việt ở mấy chỗ quan ải, huyện Tô Bắc chính là Loan Bạch Thạch dẫn theo hàng binh dưới trướng hắn đánh chiếm được. Lúc ấy đại tướng quân nam cương Lang Viên Đại Ninh Thạch Nguyên Hùng còn đích thân gặp hắn, rất khen ngợi hắn."
Thẩm tiên sinh nhíu mày: "Hắn là tướng quân người Lâm Việt đầu hàng Đại Ninh sớm nhất, nhưng bây giờ lại phái người hợp tác với Mộc Chiêu Đồng."
Hắn nhìn về phía Thương Cửu Tuế: "Liệu có phải là mấy người Lâm Việt này cố ý nói dối, dụ chúng ta đi tìm Loan Bạch Thạch không?"
Thương Cửu Tuế nói: "Chuyện ngươi nói không phải là không có khả năng, nhưng ta vẫn nhìn ra được một người có nói dối hay không, tốt xấu gì ta cũng xuất thân từ phủ Đình Úy, lời hắn nói lúc nãy không giống như là nói dối, hơn nữa trước đó bọn chúng chạy trốn ở trên biển, quả thật chúng ta đã có bị cắt đuôi một khoảng thời gian, có lẽ Tống Mưu Viễn tưởng là chúng ta không đuổi kịp... Dựa theo cách nói của người này mà phỏng đoán, có lẽ là Tống Mưu Viễn đến đồn điền huyện Tô Bắc."
Thẩm tiên sinh nhìn về phía Hồng Thập Nhất Nương: "Hỏi hắn thử xem, bên huyện Tô Bắc có bao nhiêu quân đội người Lâm Việt."
Hồng Thập Nhất Nương hỏi xong lại nói: "Hắn nói có 4600 nông binh, còn có khoảng chừng hơn trăm người chiến binh Đại Ninh, người lãnh binh của quân Ninh cùng ở huyện Tô Bắc với Loan Bạch Thạch tên là Thân Thiệu Thành, là một giáo úy, hàng năm vào ngày mùa, sẽ còn có lượng lớn bách tính người Lâm Việt đến hỗ trợ thu hoạch. Hơn 4600 nông binh quản lý gần bốn vạn mẫu ruộng lương thực phì nhiêu nhất huyện Tô Bắc."
Thẩm tiên sinh đứng dậy, vừa đi vừa suy nghĩ: "Còn có chiến binh của Đại Ninh ở đó... Tuy rằng nhân số không nhiều nhưng bây giờ cũng chỉ có thể giả thiết đội ngũ chiến binh hơn trăm người này đã bị mua chuộc..."
Thế nhưng Thương Cửu Tuế lại lắc đầu: "Ta không tin."
Thẩm tiên sinh nói: "Ta chỉ đang đưa ra dự đoán xấu nhất."
Thương Cửu Tuế: "Dư thừa."
Thẩm tiên sinh trợn mắt lườm ông ta: "Mấy người chúng ta, nếu xông vào đồn điền huyện Tô Bắc bắt Tống Mưu Viễn, không có phần thắng."
"Chúng ta đều đi vào thì tất nhiên không có."
Thương Cửu Tuế nói: "Một mình ta đi vào thì nhất định có thể."
Huyện Tô Bắc.
Tướng quân người Lâm Việt Loan Bạch Thạch vừa mới từ dưới ruộng trở lại ngồi xổm bên cạnh ao rửa tay, nhìn về phía Thân Thiệu Thành cách đó không xa: "Cây mọc rất tốt, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì năm nay sẽ lại thu hoạch lớn, ta vừa xem qua, năm nay cực kỳ thuận lợi, ngay cả sâu cũng không có mấy con."
Thân Thiệu Thành cười cười: "Ngươi cẩn thận như vậy, có mấy con sâu cũng đều bóp chết rồi."
Hắn ta ở khu đồn điền này đã hai năm, hai năm qua đủ để hiểu rõ một người, cho nên hắn ta đã không còn hoài nghi Loan Bạch Thạch quá nhiều. Tuy là như thế nhưng làm một quân nhân Đại Ninh chân chính, từ đầu đến cuối hắn ta vẫn duy trì sự cảnh giác, nhưng lúc nhàn hạ hắn ta và Loan Bạch Thạch nói chuyện cũng không đến mức lạnh lùng như ban đầu. Nhất là lúc trước một huynh đệ chiến binh dưới trướng hắn ta bị bệnh, hắn ta mang binh ra ngoài tuần tra không có ở đây, là Loan Bạch Thạch đích thân cõng huynh đệ chiến binh kia chạy một mạch vài dặm đường mới tìm được lang trung, từ đó về sau thái độ của Thân Thiệu Thành đối với Loan Bạch Thạch cũng tốt hơn một chút.
"Có chuyện muốn nói cho ngươi."
Loan Bạch Thạch nói: "Nhưng ngươi phải đồng ý trước với ta là không thể ghi vào nhật ký đồn điền của ngươi."
Thân Thiệu Thành căng thẳng trong lòng, nhưng trên mặt không có thay đổi gì: "Ngươi nói."
Loan Bạch Thạch sáp lại phía trước nhỏ giọng nói: "Ta kiếm được hai vò rượu Đại Ninh, nói là sản xuất ở Giang Nam đạo, gọi là hồng gì đó... ta cũng không hiểu. Nếu ngươi ghi vào nhật ký đồn điền, còn phải nói là ta hối lộ ngươi, vậy thì ta không dám biếu ngươi đâu."
Thân Thiệu Thành cười ha ha: "Ta còn tưởng là chuyện lớn, rượu đâu?"
"Ở trong phòng ta."
Loan Bạch Thạch rửa tay rồi đứng dậy: "Ta sai người đi làm chút thức ăn, buổi trưa uống hai chén?"
"Vậy thì uống hai chén."
Hai người sóng vai đi đến chỗ ở của Loan Bạch Thạch, đúng lúc này có một người Lâm Việt chạy tới: "Tướng quân, lúc nãy tưới nước trong ruộng bỗng có một cái hố lớn, làm hỏng không ít hoa màu, ngài mau đi xem làm sao để lấp lại đi."
Thân Thiệu Thành trừng mắt: "Chuyện to bằng cái rắm như vậy cũng phải cần tướng quân của các ngươi đi?"
Loan Bạch Thạch cười nói: "Ngươi về trước chờ ta, đồ ăn nấu xong rồi ta sẽ trở lại, lỡ như làm hỏng mảnh ruộng lớn thì đó cũng là trách nhiệm của ta, ta đi xem thử, rất nhanh thôi, rất nhanh thôi."
Y nói xong liền đi theo tên binh lính người Lâm Việt kia tới đồng ruộng. Thân Thiệu Thành nhìn y một cái nhưng cũng không nghĩ nhiều, về chỗ ở của Loan Bạch Thạch trước.
Trong ruộng, một đám binh lính người Lâm Việt đã lao đến lấp cái hố lớn kia, Loan Bạch Thạch đi qua giật lấy một cái xẻng: "Làm việc chậm chạp như vậy hả!"
Một tên binh sĩ thoạt nhìn không còn nhỏ tuổi ở bên cạnh nhỏ giọng nói: "Chuyện có thể xảy ra chút biến cố, giữa đường ta bị Hồng Thập Nhất Nương dưới trướng Thẩm Lãnh theo dõi, ta cũng không xác định có cắt đuôi được ả ta hay không. Chuyện của các lão đã đến thời điểm mấu chốt nhất, không thể bởi vì những người này mà bị phá hỏng được, ngươi sắp xếp người sang bên huyện Tô Sơn, chặn giết bọn họ giữa đường."
Loan Bạch Thạch lớn tiếng mắng một câu, sau đó nhỏ giọng nói: "Sao Tống tiên sinh lại không cẩn thận như vậy?"
Tên binh lính kia chính là Tống Mưu Viễn đóng giả, y thở dài nói: "Là ta tham lam, cũng là vận may của ta không tốt, những chuyện này đều để sang một bên trước đã... Bên phía Thân Thiệu Thành có gì không ổn không?"
"Không có, hắn không phát hiện được, rượu cũng đã đến rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể quật ngã đám quân Ninh kia."
"Vậy là tốt."
Loan Bạch Thạch liếc nhìn sang bên kia: "Nếu tiên sinh cảm thấy không yên tâm, bây giờ có thể hạ gục bọn họ."
"Đừng vội." Tống Mưu Viễn trầm tư một lát rồi nói: "Trước tiên giải quyết đám người Hồng Thập Nhất Nương đã, sắp xếp thêm một ít nhân thủ, trong đó có người tên Thương Cửu Tuế là cao thủ tuyệt đối, không thể khinh thường được."
"Yên tâm, khách giang hồ mạnh đến mấy cũng không là gì trước quân đội. Lát nữa ta lấy cớ sắp xếp người đi thu thập phân bón để ra ngoài, tiên sinh có thông báo gì với người bên huyện Tô Sơn không?"
"Lúc đi ngang qua thì thông báo với bọn họ một tiếng."
"Bọn họ không đến huyện Tô Bắc được đâu."
Loan Bạch Thạch cười cười: "Một đàn sơn dương, còn không gặm được mấy cây cải thảo?"
Tống Mưu Viễn nghe được câu này liền ngây người, trong lòng có chút không thoải mái.