Hồng Thập Nhất Nương nhìn hoàn cảnh trước mắt, Tô Sơn Hạp quả nhiên là nơi dễ thủ khó công. Nơi này chật hẹp gập ghềnh, nói là nơi quan đạo đi qua nhưng trên thực tế là độ rộng của đoạn quan đạo này cũng chỉ miễn cưỡng có thể vừa cho hai chiếc xe ngựa đi sát qua nhau, hơn nữa mặt đường cũng không phải là bằng phẳng, còn có rất nhiều đá. Lúc trước quân Ninh xuôi nam, nơi này nếu không phải là hàng tướng Lâm Việt Loan Bạch Thạch dẫn quân Lâm Việt tới lừa mở cửa thành, chỉ sợ cũng là một trận huyết chiến, không biết trong Tô Sơn Hạp sẽ có bao nhiêu chiến binh Đại Ninh chết trận ở đây.
Bởi vì có Loan Bạch Thạch mang binh mở đường, đoạn đường xuôi nam này của quân Ninh gần như không đánh mà thắng, chiếm 4 – 5 tòa thành trì cùng với Tô Sơn Quan được gọi là có thể cản được mười vạn binh này. Bất kể là đối với quân Ninh hay đối với người Lâm Việt mà nói đây đều là chuyện tốt, ít chém giết sẽ có rất nhiều rất nhiều người được sống lâu hơn.
Từ bên huyện Tô Sơn này sau khi vào Tô Sơn Hạp phải đi ít nhất mười mấy dặm mới đến Tô Sơn Quan. Hồng Thập Nhất Nương chia đội ngũ ra, một tiểu tử thông minh nhất dưới trướng nàng ta tên là Vạn Thế Khai mang theo 4 – 5 người làm thám báo dò đường ở phía trước, những người khác đều ở phía sau.
Trước khi vào Tô Sơn Hạp, Hồng Thập Nhất Nương quan sát kỹ chung quanh một chút, trong đồng ruộng ở hai bên đường có không ít người đang làm việc, nhìn từ xa cũng không nhìn ra được cái gì, vòng bên ngoài đều là trồng lương thực bình thường, nhưng nếu đi vào sâu thì có thể phát hiện bên trong đều là trồng hoa quỷ ẩn. Mà khi những nông phu kia nhìn thấy bọn họ vẫn khó tránh khỏi có chút căng thẳng, liếc mắt nhìn liền vội vàng cúi đầu xuống.
"Huyện Tô Sơn quá nghèo."
Hồng Thập Nhất Nương lắc đầu: "Ở gần biển, đồng ruộng bên này cho sản lượng rất thấp, nói thật nếu ai cắt đứt nguồn thu nhập từ trồng hoa quỷ ẩn của bọn họ là cắt đứt tài lộ lớn nhất của bọn họ. Ta còn nhớ trước kia từng nghe nói, triều đình Lâm Việt giao trách nhiệm cho quan phủ địa phương loại bỏ ruộng hoa quỷ ẩn, quan phủ địa phương phần lớn là bề ngoài thì phản đối nhưng vẫn âm thầm ủng hộ bởi vì không thể trêu chọc vào, mới đầu có phái quan sai đến đây thì bị bách tính của huyện Tô Sơn vây công, có một bộ khoái đã bị bọn họ dùng đá đập chết tươi."
Thẩm tiên sinh nói: "Ngư nghiệp thì sao? Gần biển như vậy mà."
"Đường không dễ đi, không bán được."
Hồng Thập Nhất Nương nói: "Nếu như có thể có một con đường lớn thì dễ giải quyết hơn nhiều."
Đang nói thì nàng ta chú ý thấy xa xa có mấy người thôn dân đi tới, trong tay đang cầm một vài thứ giống như đồ ăn, hẳn là muốn qua đây lôi kéo làm quen. Hồng Thập Nhất Nương ra hiệu đề phòng, tất cả mọi người đều nhìn về phía mấy nông phu người Lâm Việt kia.
Đúng lúc này nông phu ở trong ruộng phía bên kia bỗng nhiên khom người cầm cung giấu sẵn ở trong ruộng lên, khoảng cách rất gần, một mũi tên bắn tới, một tên thủ hạ bên cạnh Hồng Thập Nhất Nương không xa bị bắn trúng lưng, kêu thảm một tiếng, giống như tiếng tù và, tất cả những nông phu ở trong đồng ruộng chung quanh đều lao đến, có ít nhất mấy trăm người.
Mấy nông phu đang đi tới từ trước đó quăng đồ trong tay đi, rút chủy thủ trên đai lưng ra liền lao đến.
"Phòng ngự!"
Hồng Thập Nhất Nương hô một tiếng, một tay kéo bị thủ hạ trúng tên qua.
Thủ hạ của nàng ta đã trải qua cuộc huấn luyện khắc nghiệt của Thẩm Lãnh, phản ứng và tố chất tác chiến cường hãn hơn nhiều so với lúc làm hải tặc, mọi người tháo liên nỏ xuống, lớn tiếng cảnh cáo những nông phu kia đừng tới gần, nhưng mà ai chịu nghe bọn họ?
"Bắn!"
Hồng Thập Nhất Nương biết không thể uy hiếp được liền gào thét một tiếng.
Liên nỏ bắt đầu phát uy, những nông phu chỉ biết liều lĩnh xông tới kia bị bắn ngã liên tiếp, nhưng bọn họ giống như bị cái gì đó mê hoặc vậy, căn bản là không sợ chết, bởi vì có người nói với bọn họ rằng những người Ninh này muốn đến hủy hoại hoa quỷ ẩn của bọn họ, còn có người nói với bọn họ rằng một khi những người Ninh này rời đi, đại quân người Ninh sẽ vào đây giết sạch mọi người.
Bọn họ giống như là dã thú.
Người của Hồng Thập Nhất Nương vừa đánh vừa lui, có ít nhất mười mấy nông phu nằm ở hai bên quan đạo, nhưng người ở phía sau xông lên càng nhiều hơn, bọn họ dùng cung tiễn thô sơ để bắn, dùng cái xiên để ném. Cũng may người của Hồng Thập Nhất Nương được huấn luyện nghiêm chỉnh cộng thêm kinh nghiệm tác chiến cực kỳ phong phú, chỉ là người đầu tiên bị thương do đánh lén, hơn nữa có Thương Cửu Tuế ở đây, sức uy hiếp của những mũi tên và những cái xiên kia liền trở nên thấp hơn.
Nhưng mà giết bách tính và giết quân địch có sự bất đồng cực lớn ở trong lòng.
Bọn họ chỉ có thể lui vào trong Tô Sơn Hạp, mà những nông phu kia thì điên cuồng gào thét, vẫn ở phía sau theo đuổi không rời.
"Đổi!"
Sau một tiếng ra lệnh, binh sĩ bắn hết mũi tên bắt đầu thay đổi hộp tên nỏ mới, bọn họ bắn tên chuẩn xác ép buộc nông phu không dám tới quá gần.
Đúng lúc này trên đỉnh đầu vang lên tiếng ầm ầm, rất nhiều tảng đá lớn từ hai bên Tô Sơn Hạp lăn xuống dưới, ngẩng đầu nhìn thì thấy hai bên có không ít nông phu đang đẩy đá xuống. Bọn họ gào thét, trong khắp hẻm núi tựa như đều vang vọng tiếng kêu của bọn họ.
Thương Cửu Tuế mạnh đến mấy cũng không thể bảo vệ chu toàn cho tất cả mọi người.
Bịch một tiếng, một binh sĩ bị đập trúng đầu, đầu lập tức bị nát bấy, thi thể ngã xuống thẳng đơ, máu chảy trên mặt đất.
"Đi mau, nhanh!"
Hồng Thập Nhất Nương vừa dùng liên nỏ bắn tên vừa nói, các binh sĩ tăng tốc độ lao vào bên trong Tô Sơn Hạp, nhưng thế nào bọn họ cũng sẽ không ngờ được ở đây lại có nhiều người mai phục như vậy, người muốn giết bọn họ không phải quân nhân chân chính cũng không phải hải tặc, mà là bách tính. Những nông phu vốn nên thuần phác này đã hóa thân thành ma quỷ, tất cả đá lớn nhỏ rơi xuống giống như mưa rào.
Từ cửa hẻm núi xông vào trong chẳng qua là đoạn đường ngắn ngủn không đến một dặm, thủ hạ của Hồng Thập Nhất Nương đã có 4 – 5 người bị đập chết.
Thương Cửu Tuế nổi giận, vươn người lao nhanh sang một bên triền núi, một lát sau đã không ngừng có người bị ông ta ném xuống chết, nhưng mà sau khi ông ta rời đội ngũ thì thủ hạ của Hồng Thập Nhất Nương lập tức bị thương vong nhiều hơn. Thương Cửu Tuế bất đắc dĩ lại quay về, bọn họ điên cuồng lao vào bên trong Tô Sơn Hạp, mà nông phu ở hai bên triền núi thì chạy theo bọn họ ở bên trên, vừa chạy vừa ném đá.
Cứ điên cuồng chạy như vậy 3 – 4 dặm mới cắt đuôi nông phu ở trên sườn núi được một đoạn, chẳng qua cũng chỉ là hơn mười trượng mà thôi. Bọn họ còn không kịp nghỉ ngơi thì từ phía đối diện có một đám người mặc bì giáp xông tới, kẻ cầm đầu nhìn có vẻ như là một giáo úy sương binh. Hắn ta hô một tiếng rồi không ngừng vẫy tay, sau đó hạ lệnh cho binh lính dùng cung tiễn bức lui bách tính vẫn đang đuổi theo ở trên sườn núi, những bách tính kia dường như hơi sợ sương binh nên chậm rãi dừng lại.
Nhưng không chờ Thẩm tiên sinh bọn họ tới gần, những sương binh kia bỗng nhiên chĩa cung tiễn vào bọn họ, mũi tên bắn ngang qua, hai gã binh lính ở phía trước nhất không kịp phản ứng đã trực tiếp bị bắn chết. Thương Cửu Tuế phẫn nộ quát một tiếng, từ trong đám người lao đi như hùng ưng, đáp xuống trong đám sương binh mà đại khai sát giới, hơn trăm tên sương binh chặn ở phía trước bị một mình ông ta giết te tua, Hồng Thập Nhất Nương dẫn người lao lên tấn công mở phòng tuyến của sương binh.
"Xem ra cả huyện Tô Sơn đều không có người tốt."
Thương Cửu Tuế giết đến mức mắt hơi đỏ lên.
"Nên nói là những người này đều bị lợi dụng."
Thẩm tiên sinh thở dài, nhìn về phía xa xa: "Bây giờ muốn tới Tô Sơn Quan dường như cũng khó."
Ông quay đầu lại liếc nhìn, phía sau toàn là người: "Quay lại càng khó hơn."
Hồng Thập Nhất Nương bọn họ giết sương binh, bách tính ở phía sau lại đuổi theo một lần nữa. Những người Lâm Việt này từ trên cao nhìn xuống, không ngừng dùng đá ném xuống, tảng đá lớn thì lăn xuống dưới, đá nhỏ thì ném xuống, thủ hạ của Hồng Thập Nhất Nương phải mệt mỏi ứng phó.
Từ lúc sắp vào hẻm núi đến bây giờ, đã có mười mấy thủ hạ của nàng ta bị giết.
"Lưu Bá đâu?"
Hồng Thập Nhất Nương nhìn chung quanh, không nhìn thấy lão binh đó trong đội ngũ của nàng ta.
Đúng lúc này trên sườn núi có người kêu to gì đó, Hồng Thập Nhất Nương ngẩng đầu nhìn lên trên thì thấy Lưu Bá bị người ta trói lại kéo lên trên núi. Ông ta không đủ thể lực, nhất định là lúc nãy tấn công sương binh đã không theo kịp, hoặc là... ông ta vốn là một lão binh rành đời, ông ta biết mình lớn tuổi xông lên đầu tiên cũng là chết cho nên sẽ luôn cố ý ở lại phía sau cùng.
Mà giờ khắc này, cổ ông ta bị người ta tròng dây thừng kéo lên trên sườn núi, một đám bách tính người Lâm Việt dùng đá điên cuồng đập đầu ông ta, không bao lâu sau thi thể từ trên sườn núi lăn xuống dưới, đã máu thịt nhầy nhụa.
Hồng Thập Nhất Nương mắt đỏ ngầu, cắn răng định xông lên nhưng lại bị Thẩm tiên sinh kéo lại.
Thẩm tiên sinh chỉ về hướng lối vào hẻm núi, phía bên kia đông nghìn nghịt toàn là người, càng lúc càng nhiều bách tính huyện Tô Sơn tụ tập lại, giống như thủy triều ập vào Tô Sơn Hạp, cho dù đứng từ xa nhìn cũng biết đó tuyệt đối không phải là vài trăm người... Cho dù thủ hạ của Hồng Thập Nhất Nương có sức chiến đấu cường hãn đến mức nào đi chăng nữa thì cũng không ngăn được.
"Trước hết phải nghĩ cách vào Tô Sơn Quan."
Thẩm tiên sinh hô một tiếng, kéo Hồng Thập Nhất Nương đi.
Các binh sĩ vừa đánh trả vừa tiếp tục lui về hướng bắc, mà người ở phía sau truy kích giống như một dòng sông lớn chảy ồ ạt.
Trên sườn núi, huyện lệnh huyện Tô Sơn Nguyễn Tái Thành không mặc quan phục đang lạnh lùng nhìn Thẩm tiên sinh bọn họ, huyện thừa Nhạc Lâm Hải ở bên cạnh y nói: "Những người này tuyệt đối không thể thả đi, thả đi là chúng ta đều phải chết."
Nguyễn Tái Thành gật đầu: "Ta biết. Trước đó Tống tiên sinh đã nói những người này còn sống rời đi chính là ngày chết của chúng ta đã đến, nhưng bọn họ không đi được. Phía trước chính là Tô Sơn Quan, trong quan khẩu đều là người của chúng ta, cho dù bọn họ mọc cánh bay qua thì có thể thế nào? Tướng quân Loan Bạch Thạch cũng sẽ chặn chết bọn họ ở trong hẻm núi."
Nhạc Lâm Hải ừm một tiếng, xoay người hô to: "Gõ chiêng! Gõ chiêng! Cho người đuổi theo!"
Tiếng chiêng vang lên cheng cheng cheng cheng, bách tính ở phía sau bắt đầu càng thêm điên cuồng xông về phía trước.
Hồng Thập Nhất Nương ở phía trước mở đường, lại dùng liên nỏ bắn chết mấy tên sương binh người Lâm Việt ẩn nấp ở chỗ khuất, liếc mắt liền nhìn thấy có mấy cỗ thi thể bị treo ở trên cây ven đường. Đó là thủ hạ của nàng ta, thủ hạ được nàng ta xem trọng nhất, cũng là đắc lực nhất Vạn Thế Khai bị treo ở đó, lồng ngực bị phanh ra, nội tạng rơi xuống đất, còn có một đoạn ruột treo thòng lòng ở bên ngoài, tiểu tử đó mới mười chín tuổi!
"Bình tĩnh!" Thẩm tiên sinh giữ chặt Hồng Thập Nhất Nương: "Ngươi dẫn người cản phía sau, ta cùng Thương Cửu Tuế đi qua xem thử có thể cướp mở cổng thành Bạch Sơn Quan hay không."
Hồng Thập Nhất Nương kìm nước mắt gật đầu, cùng các binh sĩ vừa đánh trả vừa rút lui, hai người Thương Cửu Tuế và Thẩm tiên sinh lao đến bên ngoài Tô Sơn Quan, sương binh ở trên tường thành bắn một trận mưa mũi tên xuống, hai người không thể không lui về phía sau.
"Bên kia có thể đi lên!"
Có một binh sĩ tinh mắt nhìn thấy ở một bên triền núi có một con đường mòn có thể đi lên, Thương Cửu Tuế lập tức xông qua đó, đây là trong thành quan, nếu là ở bên ngoài thành quan thì tuyệt đối sẽ không có đường mòn nhỏ như vậy. Ông ta vừa né tránh vừa lao nhanh đi, mấy lần đã sắp tới gần thành quan nhưng lại bị mũi tên dày đặc bức lui, nếu như là ở đất bằng phẳng thì còn đỡ, nhưng ở trên sườn núi này xoay chuyển, xê dịch đều quá gian nan.
Bách tính ở phía sau đã ùa đến như thủy triều, mà bên Hồng Thập Nhất Nương bọn họ đã chỉ còn lại không đến hai mươi người.
Cùng lúc đó, bờ biển.
Một khắc khi Chân Mạt đi lên đất liền đã nhìn thấy thi thể trên bờ cát, hắn ta ngồi xổm xuống kiểm tra một chút, xác định thời gian những người này chết cũng không quá lâu, hắn ta ngẩng đầu nhìn về hướng bắc, khóe miệng gợi lên một nụ cười lạnh.