Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 759 - Chương 759: Thoát Chết Trong Gang Tấc

Chương 759: Thoát chết trong gang tấc Chương 759: Thoát chết trong gang tấc

Phía trước có một tòa Tô Sơn Quan, trong quan khẩu còn có ít nhất mấy trăm binh lính người Lâm Việt, mà bách tính người Lâm Việt đuổi theo ở phía sau đã nhiều không đếm nổi. Có lẽ người của cả huyện Tô Sơn đều bị kích động, mà có thể tập hợp người trong thời gian ngắn như vậy, nếu nói là quan phủ huyện Tô Sơn không tham dự thì chuyện đó làm sao có thể?

Thẩm tiên sinh liếc nhìn phía sau một cái, lại nhìn Thương Cửu Tuế đã sắp lên thành quan bao nhiêu lần rồi lại bị bức lui bấy nhiêu lần.

Đây là tuyệt cảnh.

Cho dù Thương Cửu Tuế có võ nghệ siêu tuyệt thiên hạ, nhưng làm sao có thể giết hết nhiều kẻ thù như vậy?

"Lão đại!" Một tiểu tử hô một tiếng với Hồng Thập Nhất Nương: "Chúng ta sắp chết rồi phải không?"

Hồng Thập Nhất Nương nhìn về phía gã ta: "Ta đã hứa với các ngươi, mặc kệ gặp nguy hiểm gì cũng sẽ cùng các ngươi còn sống giết ra ngoài, đừng nói lời xui xẻo vội, chúng ta vẫn chưa thua đâu!"

Tiểu tử tên là Vạn Thế Bình, là ca ca của Vạn Thế Khai bị người ta phanh ngực trước đó.

"Bớt lừa người đi!" Vạn Thế Bình cười cười: "Lão đại không thể lừa người, lừa người không phải là lão đại tốt... Lúc nãy ta vẫn luôn hối hận, không nên kéo đệ đệ của ta đi theo ngươi, đệ ấy đã chết, chết ở ngay trước mắt ta, bị phanh ngực, chết thật thảm. Ta không biết nếu ta có thể còn sống trở về thì phải gặp cha mẹ ta như thế nào."

Nụ cười bi thương.

Gã ta giơ tay lên lau máu trên mặt: "Đệ đệ ta từng nói sao đại ca không để đệ tới đây đi theo Hồng lão đại sớm một chút? Đệ vẫn luôn cho là nữ nhân đều là mấy bà lề mề nhiều chuyện, nhưng con mẹ nó đi theo Hồng lão đại của chúng ta giết hải tặc thật là thích, trước giờ đệ đều chưa từng phục một nữ nhân như vậy. Đại ca, bây giờ đệ mới biết nếu có một ngày đệ không thể không chết vì một nữ nhân, nhưng lại không phải vì thứ tình cảm nam nữ gì đó, mà là bởi vì đệ thật sự xem nàng ta là lão đại của đệ."

Vạn Thế Bình xoay người nhìn những bách tính người Lâm Việt đang tới gần kia, lại quay đầu lại nhìn về phía Hồng Thập Nhất Nương: "Lão đại, cho nên dù là trước khi chết thì chắc hẳn là đệ đệ của ta cũng không hối hận vì đi theo của ngươi, đệ ấy không hối hận, ta cũng không hối hận... Lão đại, ngươi đẹp như thế, ngươi phải sống tiếp đấy."

Gã ta lại nhìn về phía những người Lâm Việt kia, sau đó tầm mắt dừng lại trên người các huynh đệ của gã ta: "Lão đại đã từng thề, mặc kệ gặp nguy hiểm gì thì nàng ta đều sẽ không bỏ rơi chúng ta, đều sẽ dốc hết toàn lực đưa chúng ta còn sống ra ngoài, nhưng lão đại không biết chúng ta cũng từng thề mặc kệ gặp nguy hiểm gì cũng không thể để lão đại chết. Lão đại luôn nói nữ nhân như nàng ta thì đâu có nam nhân nào muốn, lão đại không có nam nhân nào muốn sao? Con mẹ nó chúng ta đều là nam nhân của lão đại!"

"Giết!"

"Giết!"

"Chúng ta đều là!"

Một đám hán tử đỏ mắt gào thét.

Vạn Thế Bình lớn tiếng nói: "Lão đại ngươi đi đi, nhớ dẫn đại quân trở lại báo thù cho các huynh đệ, các huynh đệ để lại tất cả phi trảo cho lão đại bọn họ. Lão đại, hãy nhớ một điều, sau này ngươi tìm nam nhân nếu không bằng chúng ta, chúng ta không đồng ý! Hắn a... phải có thể chết vì ngươi!"

"Giết!"

Vạn Thế Bình dẫn theo thủ hạ của Hồng Thập Nhất Nương lao về phía những bách tính người Lâm Việt kia, Hồng Thập Nhất Nương xông lên phía trước: "Tất cả quay lại cho ta!"

Vạn Thế Bình quay đầu lại nói: "Đừng để chúng ta chết vô ích!"

Mười mấy hải tặc do Hồng Thập Nhất Nương huấn luyện giết vào trong đám người, bọn họ đứng thành một hàng, dùng đao của bọn họ, dùng thân thể máu thịt của bọn họ hợp thành một bức tường thành, ngăn cản người Lâm Việt xông vào trong hẻm núi, vô số gậy gỗ và xiên sắt đánh vào người bọn họ, mà bọn họ cứ cắn răng không chịu nhường bước. Hẻm núi này chỉ rộng như vậy, mười mấy người chặn ở đó, đao trong tay điên cuồng bổ chém, người Lâm Việt nhất thời lại không thể tiến lên.

"Đi mau!" Một sĩ binh quay đầu lại nhìn về phía Hồng Thập Nhất Nương: "Các huynh đệ cam tâm tình nguyện, ngươi đừng để chúng ta chết vô ích!"

"Lão đại!" Một đám người vừa bổ chém vừa gào thét: "Đi mau!"

Trong mắt Hồng Thập Nhất Nương giống như có thể rỏ ra máu, bờ vai nàng ta đang run rẩy kịch liệt. Đúng lúc này Thương Cửu Tuế từ phía trước vòng trở lại, nhặt phi trảo trên mặt đất quăng lên trên, phi trảo móc vào một khối nham thạch nhô ra, ông ta hô một câu với Thẩm tiên sinh: "Mang nàng ta đi!"

Thẩm tiên sinh chạy tới giơ tay lấy ôm Hồng Thập Nhất Nương đến, cầm phi trảo leo lên trên, Thương Cửu Tuế lại trở về giúp những binh lính kia ngăn cản người Lâm Việt.

Thẩm tiên sinh một tay ôm Hồng Thập Nhất Nương, một tay cầm dây thừng của phi trảo leo lên trên, đến bên trên tảng đá kia tháo phi trảo xuống rồi lại ném lên trên. Thế nhưng Hồng Thập Nhất Nương đã suy sụp rồi, nàng ta trơ mắt nhìn thủ hạ của mình cứ từng người từng người một ngã xuống trong hẻm núi, mỗi một người đều là máu thịt nhầy nhụa. Những nông phu thoạt nhìn vốn nên thuần phác thiện lương đó đã biến thành ma quỷ, bọn họ giống như phát điên dùng cuốc, dùng liềm, dùng xiên sắt đánh vào người các huynh đệ của nàng ta.

Thương Cửu Tuế càng điên cuồng hơn, trước giờ ông ta đều không phải là một người tốt điển hình, người tốt điển hình thì giờ khắc này có lẽ vẫn sẽ cảm thấy không nên giết những nông phu đó.

Nhưng ông ta giết nhiều hơn nữa cũng vô dụng, ông ta không thể nào bảo vệ được tất cả mọi người. Một binh lính bị cuốc đánh trúng trán, một nửa hộp sọ đều bị cuốc bổ ra, lưỡi cuốc kẹt trong đầu, nông phu cầm cuốc kéo giật lại, binh lính ngã xuống đất, một đám người hạ vũ khí trong tay xuống, rất nhanh chóng trên mặt đất đã có thêm một đống thịt nát.

Vạn Thế Bình một đao chém chết kẻ thù trước mặt, một đao nữa đâm vào bụng người thứ hai, trên mặt gã ta toàn là máu, quay đầu lại liếc nhìn Hồng Thập Nhất Nương đã bò lên trên tảng đá, dường như là thở phào nhẹ nhõm, thế mà lại nhếch môi cười cười, sau đó cất cao giọng hát vài câu: "Ta nằm mơ thấy một thiếu nữ xinh đẹp, khiến người ta nhớ nhung..."

Phập, một cái liềm chém vào bả vai gã ta, Vạn Thế Bình rút đao ra khỏi bụng của người ở đối diện, một đao chém đứt cổ của kẻ địch đã làm gã ta bị thương.

"Ta nguyện chết vì nàng a, ta nguyện điên cuồng vì nàng... Cô nương, ta muốn bế nàng vào tân phòng, ta muốn ném nàng lên giường lò!"

Phập phập phập!

Xiên sắt, liềm, dao đốn củi... đủ mọi thứ không ngừng đánh vào người gã ta, gã ta nắm lấy cán của cái xiên sắt đâm trong bụng kia chậm rãi quỳ xuống, không còn sức lực để đứng nữa rồi, miệng gã ta vẫn còn khe khẽ hát nhưng ánh mắt đã tối đi.

Người ngã xuống, bị vô số người giẫm qua.

Thương Cửu Tuế giết liền mấy người, nhưng khi lại nhìn thì toàn bộ những thủ hạ của Hồng Thập Nhất Nương đều đã chết trận, trên cơ thể mỗi người đều không chỉ có một hai vết thương. Thương Cửu Tuế nhìn chung quanh, hét to một tiếng a, mắt đỏ ngầu, ông ta nhặt một thanh trường đao trên mặt đất lên, từng đao giết người, từng đao bắn máu, một mình ông ta giết vào trong những người Lâm Việt kia, cũng không biết có bao nhiêu người bị ông ta chém dưới đao.

Người Lâm Việt ở trên sườn núi cũng điên rồi, mặc kệ trong hẻm núi còn có bao nhiêu người của mình, bọn họ nhặt lên đá ném vào Thương Cửu Tuế, Thương Cửu Tuế lẻ loi một mình giết nhiều hơn nữa thì có thể thế nào. Thẩm tiên sinh ở trên sườn núi hô hoán vài tiếng, cuối cùng Thương Cửu Tuế cũng chỉ có thể lại giết ra ngoài, nhún chân một cái bay lên tảng đá nhô ra ngoài, trường đao trong tay đã bị sứt mẻ giống như lưỡi cưa.

"Đi!"

Thương Cửu Tuế ném phi trảo lên bám vào một thân cây, ông ta leo lên trước, Thẩm tiên sinh và Hồng Thập Nhất Nương buộc dây thừng vào người, Thương Cửu Tuế ngồi xổm trên cây mỗi tay cầm một sợi dây thừng, hai cánh tay phát lực, kéo lên rồi ném lên trên, buông tay, dây thừng bay lên, ông ta lại nắm lấy, lại ném lên trên, buông tay sau đó lại nắm lấy, cứ lặp lại như thế mà lại kéo được Thẩm tiên sinh và Hồng Thập Nhất Nương lên trên cây. Cây này mọc lan tràn ra ngoài vách núi, đã cao cách mặt đất hẻm núi vài chục trượng, những thôn dân kia dùng đá cũng không đập trúng nữa.

Bịch!

Một tảng đá lớn bên cạnh Thương Cửu Tuế bỗng nhiên sụp xuống, lúc này mới chú ý tới binh lính người Lâm Việt trong Tô Sơn Quan lại chuyển máy bắn nỏ tới đây, tên nỏ khổng lồ kia trực tiếp đâm vào trong tảng đá cách Thương Cửu Tuế không xa, đá vụn bắn ra, đập vào người rất đau.

Binh lính người Lâm Việt ở trên tường thành đã nhét mũi tên trọng nỗ thứ hai vào. Thương Cửu Tuế ngẩng đầu lên nhìn, may mà trên vách núi này có vài cái cây, nếu không thì dốc đứng như vậy ngay cả ông ta cũng không thể đi lên được, càng đừng nói đến những binh lính thủ hạ của Hồng Thập Nhất Nương, cho dù bọn họ cùng leo lên thì cũng sẽ bị những thôn dân người Lâm Việt kia túm chân kéo xuống, sau đó bị đánh thành thịt nát.

Cho nên bọn họ đã đưa ra lựa chọn, dùng mạng của bọn họ kéo dài thời gian cho Hồng Thập Nhất Nương.

"Đi lên!"

Thương Cửu Tuế ném phi trảo bám vào cái cây kia, sau đó hô một tiếng với Hồng Thập Nhất Nương, nhưng Hồng Thập Nhất Nương vẫn chưa hồi phục lại, cả người đều chết lặng. Thương Cửu Tuế giận dữ, đi lên cho Hồng Thập Nhất Nương một bạt tai: "Tỉnh lại! Ngươi như vậy có xứng với bọn họ không?"

Một bạt tai này khiến Hồng Thập Nhất Nương có gần như ngã xuống, nàng ta ngây người ra, nhìn Thương Cửu Tuế rồi lại nhìn những thôn dân giống như cái xác không hồn trong hẻm núi kia, cắn răng túm lấy dây thừng leo lên trên, Thẩm tiên sinh thứ hai, Thương Cửu Tuế đoạn hậu.

Lại một mũi tên trọng nỗ bay tới, lại bay thẳng tắp tới sau lưng Thẩm tiên sinh, Thẩm tiên sinh đang leo lên trên nên đâu thể nhìn thấy được, ánh mắt Thương Cửu Tuế đanh lại, tay duỗi lên trên, bắt lấy mũi tên trọng nỗ ở sau lưng Thẩm tiên sinh. Trong nháy mắt nắm được mũi tên trọng nỗ, ống tay áo của ông ta rách phựt một tiếng, ống tay áo nát vụn, từng mảnh bay múa như tàn điệp gãy cánh.

Mũi tên trọng nỗ bay tới có lực độ cỡ nào, thế mà lại bị ông ta túm được, tay cầm mũi tên chảy máu xuống, nhưng tên nỏ giống như bị gắn ở giữa không trung không hề di động.

"Đi!"

Thương Cửu Tuế quát một tiếng, ném mũi tên trọng nỗ xuống, một người Lâm Việt ở phía dưới vách núi bị trực tiếp xiên chết.

Ba người cố sức bò lên trên đỉnh núi, dựa vào phi trảo và sự cường đại của Thương Cửu Tuế để thoát ra khỏi tuyệt cảnh như vậy.

Sau khi đến đỉnh núi tất cả ba người đều ngồi bệt trên mặt đất. Thẩm tiên sinh nhìn xuống, những người Lâm Việt dưới chân núi kia đen sì giống như đàn kiến, bọn họ vẫn tụ tập ở trong hẻm núi kêu gào chửi mắng không chịu rời đi. Không biết là ai đã nói những gì, những người đó bắt đầu lao về phía Tô Sơn Quan, sau đó liền nhìn thấy có người leo lên núi từ bên phía tường thành Tô Sơn Quan.

"Không có thời gian nghỉ ngơi nữa."

Thẩm tiên sinh kéo Hồng Thập Nhất Nương lên: "Bọn họ quen thuộc địa hình hơn chúng ta."

Thương Cửu Tuế hỏi Thẩm tiên sinh: "Ngươi thế nào rồi?"

Thẩm tiên sinh lắc đầu: "Không sao."

Ba người dắt díu nhau đi tiếp trên đỉnh núi. Đỉnh núi đâu có đường, gập ghềnh khó đi, từ trên tảng đá này nhảy lên một tảng đá khác, hễ không cẩn thận là sẽ rơi xuống vực sâu muôn trượng. Họ cứ khó nhọc đi tiếp như vậy, tiếng hô giết phía sau dần dần nhỏ lại.

Tô Sơn Quan.

Huyện lệnh huyện Tô Sơn Nguyễn Tái Thành sắc mặt hơi tái nhợt: "Như vậy mà vẫn có thể để bọn họ chạy thoát... Đó còn là người không?"

Huyện thừa Nhạc Lâm Hải nói: "Ta đã phái người đi phía bắc thông báo cho tướng quân Loan Bạch Thạch với tốc độ nhanh nhất, người của hắn sẽ ở phía bắc chặn lại, nhưng ba người kia vào núi, nếu trốn đi cũng không dễ tìm."

"Vậy thì phát động người của hai huyện Tô Sơn, Tô Bắc tìm, ta cũng không tin."

Nguyễn Tái Thành hừ một tiếng: "Ngay cả ba người kia có mọc cánh, ta cũng khiến bọn họ không bay ra được!"

Nhạc Lâm Hải nhìn sau này: "Những thi thể đó thì sao?"

"Đốt hết đi!" Nguyễn Tái Thành nói: "Đừng để lại cái gì, người chết là người của chúng ta hay người của bọn họ đều đốt hết."

Bình Luận (0)
Comment